Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 141: Quần quá ngắn
Xảo Linh
02/02/2018
Anh ta cầm cái quần lên nhìn tới nhìn lui, cau mày: "Cái quần này xấu quá!"
"Chê xấu à? Vậy thì đừng mặc!" Tôi đưa tay định lấy lại, anh ta vội vàng né qua một bên.
Tôi liếc anh ta: "Có quần mặc là tốt lắm rồi, còn chê xấu, có biết hiện giờ mười đồng đối với tôi rất quý giá không! Bây giờ trong người còn có năm đồng tám, muốn mua một tô mì cũng không đủ!"
Dường như anh ta hơi ngượng ngùng, cố tình nói sang chuyện khác: "Sao em trả giá lợi hại quá vậy?"
"Rèn luyện!" Tôi thường xuyên mua đồ ngoài vỉa hè, thích nhất là trả giá! Sau khi trả giá thành công sẽ cảm thấy mình rất có thành tựu, những người có tiền không hiểu được cảm giác này đâu!
"Sao em lại không biết xấu hổ mà nói tám đồng tiền chứ? Giá này cũng quá thấp rồi đó. Ba mươi lăm đồng đã là rẻ lắm rồi. . . . . " Dường như anh ta rất đồng tình với người bán hàng lúc nãy, giống như người ta bán cái quần này là lỗ vốn lắm.
"Anh thì biết cái gì? Tiền vốn quần áo căn bản cũng không cao, nhất là loại quần áo hàng chợ bán ven đường này! Chỉ đáng cái giá này thôi! Mấy người có tiền các anh mua một món đồ cũng mất hơn cả ngàn đồng, tiền vốn cũng không có bao nhiêu hết, chỉ là có chút danh tiếng do nhà thiết kế sản xuất nên bán mắc hơn thôi! Giống như mấy người hát rong ngoài đường, quăng mấy đồng bạc lẻ là được! Nhưng nếu muốn xem Vương Phi hát, phải mua tấm vé hơn một ngàn đồng, lại cũng không phải dễ mua!"
Lục Minh Hiên cẩn thận suy nghĩ, đồng ý gật đầu: "Cũng đúng!"
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc kia, đột nhiên cảm thấy anh ta cũng thật đáng yêu, bên môi không tự giác nở nụ cưởi.
Tìm một chỗ thay quần áo, Lục Minh Hiên xấu hổ đi ra.
"Cái quần này ngắn quá!" Anh ta kéo kéo quần.
"Tại vì anh cao quá!"
"Mặc vào rất không thoải mái."
"Nhưng vẫn tốt hơn cái quần có hai cái lỗ!"
Anh ta trừng mắt liếc tôi, không kêu ca nữa.
Tôi nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Quần đùi hoa văn đủ màu sắc rất có cảm giác Hawai, chỉ là chất lượng hơi kém một chút, nhìn hơi rẻ tiền, dù sao thì cũng là đồ giá rẻ mà! Không thể yêu cầu quá cao được!
Về phần ngắn thì, đúng thật là anh ta quá cao! Hơn nữa quần may công nghiệp, chắc chắn là không vừa theo số đo rồi.
Bình thường nhìn anh ta toàn mặc hàng hiệu, đột nhiên bây giờ mặc quần áo rẻ tiền, đúng là không quen! Nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta quá đẹp trai, có khí chất, dáng người chuẩn, cao lớn, mặc quần áo giá rẻ vào vẫn rất đẹp!
"Chê xấu à? Vậy thì đừng mặc!" Tôi đưa tay định lấy lại, anh ta vội vàng né qua một bên.
Tôi liếc anh ta: "Có quần mặc là tốt lắm rồi, còn chê xấu, có biết hiện giờ mười đồng đối với tôi rất quý giá không! Bây giờ trong người còn có năm đồng tám, muốn mua một tô mì cũng không đủ!"
Dường như anh ta hơi ngượng ngùng, cố tình nói sang chuyện khác: "Sao em trả giá lợi hại quá vậy?"
"Rèn luyện!" Tôi thường xuyên mua đồ ngoài vỉa hè, thích nhất là trả giá! Sau khi trả giá thành công sẽ cảm thấy mình rất có thành tựu, những người có tiền không hiểu được cảm giác này đâu!
"Sao em lại không biết xấu hổ mà nói tám đồng tiền chứ? Giá này cũng quá thấp rồi đó. Ba mươi lăm đồng đã là rẻ lắm rồi. . . . . " Dường như anh ta rất đồng tình với người bán hàng lúc nãy, giống như người ta bán cái quần này là lỗ vốn lắm.
"Anh thì biết cái gì? Tiền vốn quần áo căn bản cũng không cao, nhất là loại quần áo hàng chợ bán ven đường này! Chỉ đáng cái giá này thôi! Mấy người có tiền các anh mua một món đồ cũng mất hơn cả ngàn đồng, tiền vốn cũng không có bao nhiêu hết, chỉ là có chút danh tiếng do nhà thiết kế sản xuất nên bán mắc hơn thôi! Giống như mấy người hát rong ngoài đường, quăng mấy đồng bạc lẻ là được! Nhưng nếu muốn xem Vương Phi hát, phải mua tấm vé hơn một ngàn đồng, lại cũng không phải dễ mua!"
Lục Minh Hiên cẩn thận suy nghĩ, đồng ý gật đầu: "Cũng đúng!"
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc kia, đột nhiên cảm thấy anh ta cũng thật đáng yêu, bên môi không tự giác nở nụ cưởi.
Tìm một chỗ thay quần áo, Lục Minh Hiên xấu hổ đi ra.
"Cái quần này ngắn quá!" Anh ta kéo kéo quần.
"Tại vì anh cao quá!"
"Mặc vào rất không thoải mái."
"Nhưng vẫn tốt hơn cái quần có hai cái lỗ!"
Anh ta trừng mắt liếc tôi, không kêu ca nữa.
Tôi nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Quần đùi hoa văn đủ màu sắc rất có cảm giác Hawai, chỉ là chất lượng hơi kém một chút, nhìn hơi rẻ tiền, dù sao thì cũng là đồ giá rẻ mà! Không thể yêu cầu quá cao được!
Về phần ngắn thì, đúng thật là anh ta quá cao! Hơn nữa quần may công nghiệp, chắc chắn là không vừa theo số đo rồi.
Bình thường nhìn anh ta toàn mặc hàng hiệu, đột nhiên bây giờ mặc quần áo rẻ tiền, đúng là không quen! Nhưng cũng không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta quá đẹp trai, có khí chất, dáng người chuẩn, cao lớn, mặc quần áo giá rẻ vào vẫn rất đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.