Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 297: So với đàn ông, tôi yêu tiền hơn
Xảo Linh
01/03/2018
Cô ta lẩm bẩm, nhìn tôi, cười cười. . .
"Hả. . ." Tôi nghiền ngẫm nhìn cô ta, trong lòng nghi ngờ đủ thứ chuyện.
"Đang nghĩ cái gì đó?" Dường như cô ta nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, cười nhạt: "Có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng."
Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao lúc đầu cô lại muốn rời khỏi anh ta?"
Biểu cảm trong ánh mắt cô ta hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, mấp máy môi: "Bởi vì tiền, tôi rời bỏ anh ấy."
"Bởi vì tiền ư?"
"Đúng vậy!" Cô ta tựa hồ đang nhớ lại, chậm rãi nói: "Tôi bởi vì tiền mà đến với anh ấy, sau khi yêu nhau, cũng lại bởi vì tiền mà rời bỏ anh ấy đi, thật mỉa mai!"
"Tôi có thể cảm nhận được, lúc đó anh ấy thật sự rất yêu tôi, anh ấy biết rõ tôi vì tiền nên mới ở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy cũng không ngại, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà bị hấp dẫn bởi đồng tiền, rời bỏ anh ấy, đây là chuyện mà anh ấy không thể nào tha thứ được. . ."
Ánh mắt xinh đẹp của cô ta dần dần trở nên ướt át, giống như bị nhuộm bởi một tầng hơi nước, ánh mắt lấp lánh chớp chớp làm người khác không khỏi đau lòng.
Tôi chợt nghĩ tới cái gì, thốt lên: "Là bởi vì Lục Chấn Hải có phải không? Ông ta cho cô nhiều tiền hơn để ép cô đi đúng không?"
Cô ta hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn tôi, sau đó cong môi cười một tiếng: "Cô cũng biết không ít chuyện."
"Tôi. . . Tôi đoán, bởi vì lúc anh ta và ba anh ta cãi nhau, đã nhắc đến tên của cô, cho nên. . ."
"À, như vậy sao." Dường như cô ta nghĩ đến cái gì, nụ cười có chút thê lương: "Ông ta còn nhớ rõ tôi sao. . ."
Hai người trầm mặc, không ai nói gì.
"Cô cũng đã yêu anh ta rồi, tại sao lại còn đồng ý rời đi?" Tôi mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc, nếu cũng yêu rồi, sao còn bỏ đi?
"Có lẽ là do tôi ích kỷ, so với đàn ông, tôi yêu tiền hơn." Cô ta rất thẳng thắn nói mấy lời này với tôi, nhìn tôi cười: "Gia cảnh nhà tôi cũng không phải tốt, tôi cần nhiều tiền để cải thiện cuộc sống của tôi."
Tôi ngẩn ra, sao mấy lời này nghe quen quá vậy? Tôi cảm thấy như được gặp một bản sao của mình.
Tôi cũng cần tiền để cải thiện cuộc sống của tôi! Vì tiền, tôi ở bên cạnh Lục Minh Hiên, nhưng trong tương lai, tôi cũng sẽ vì tiền mà rời bỏ anh ta sao?
Tôi không biết liệu mình có làm như vậy không nữa. . .
"Hả. . ." Tôi nghiền ngẫm nhìn cô ta, trong lòng nghi ngờ đủ thứ chuyện.
"Đang nghĩ cái gì đó?" Dường như cô ta nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, cười nhạt: "Có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng."
Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao lúc đầu cô lại muốn rời khỏi anh ta?"
Biểu cảm trong ánh mắt cô ta hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, mấp máy môi: "Bởi vì tiền, tôi rời bỏ anh ấy."
"Bởi vì tiền ư?"
"Đúng vậy!" Cô ta tựa hồ đang nhớ lại, chậm rãi nói: "Tôi bởi vì tiền mà đến với anh ấy, sau khi yêu nhau, cũng lại bởi vì tiền mà rời bỏ anh ấy đi, thật mỉa mai!"
"Tôi có thể cảm nhận được, lúc đó anh ấy thật sự rất yêu tôi, anh ấy biết rõ tôi vì tiền nên mới ở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy cũng không ngại, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà bị hấp dẫn bởi đồng tiền, rời bỏ anh ấy, đây là chuyện mà anh ấy không thể nào tha thứ được. . ."
Ánh mắt xinh đẹp của cô ta dần dần trở nên ướt át, giống như bị nhuộm bởi một tầng hơi nước, ánh mắt lấp lánh chớp chớp làm người khác không khỏi đau lòng.
Tôi chợt nghĩ tới cái gì, thốt lên: "Là bởi vì Lục Chấn Hải có phải không? Ông ta cho cô nhiều tiền hơn để ép cô đi đúng không?"
Cô ta hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn tôi, sau đó cong môi cười một tiếng: "Cô cũng biết không ít chuyện."
"Tôi. . . Tôi đoán, bởi vì lúc anh ta và ba anh ta cãi nhau, đã nhắc đến tên của cô, cho nên. . ."
"À, như vậy sao." Dường như cô ta nghĩ đến cái gì, nụ cười có chút thê lương: "Ông ta còn nhớ rõ tôi sao. . ."
Hai người trầm mặc, không ai nói gì.
"Cô cũng đã yêu anh ta rồi, tại sao lại còn đồng ý rời đi?" Tôi mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc, nếu cũng yêu rồi, sao còn bỏ đi?
"Có lẽ là do tôi ích kỷ, so với đàn ông, tôi yêu tiền hơn." Cô ta rất thẳng thắn nói mấy lời này với tôi, nhìn tôi cười: "Gia cảnh nhà tôi cũng không phải tốt, tôi cần nhiều tiền để cải thiện cuộc sống của tôi."
Tôi ngẩn ra, sao mấy lời này nghe quen quá vậy? Tôi cảm thấy như được gặp một bản sao của mình.
Tôi cũng cần tiền để cải thiện cuộc sống của tôi! Vì tiền, tôi ở bên cạnh Lục Minh Hiên, nhưng trong tương lai, tôi cũng sẽ vì tiền mà rời bỏ anh ta sao?
Tôi không biết liệu mình có làm như vậy không nữa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.