Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 82: Tình huống đặc biệt
Xảo Linh
01/01/2018
“A?” Tôi không chịu: “Còn chưa có diễn xong, em muốn ở lại quay cho xong.” Sau đó quay sang nói với đạo diễn: “Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao đâu, nước cũng không phải rất nóng, lát nữa trang điểm lại rồi quay tiếp cảnh sau.”
"Không được!" Vẻ mặt đạo diễn nghiêm túc: "Khuôn mặt đối với diễn viên rất quan trọng, cô phải đi bệnh viện làm kiểm tra, Tô Quân, cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu cần thiết phải nghỉ một vài ngày, cứ nói với tôi, tôi cho cô nghỉ."
Đạo diễn đã nói như vậy rồi thì tôi cũng đi theo Tô Quân đến bệnh viện.
Lần này anh ta lại dẫn tôi đến phòng khám của cậu anh ta.
"Ồ, sao cháu lại tới đây?" Vị bác sĩ nhìn thấy Tô Quân thì hơi kinh ngạc: "Thật hiếm khi được nhìn thấy cháu lúc ban ngày, cháu không đi đóng phim sao?"
"Dạ, hôm nay là trường hợp đặc biệt, cô gái này bị tạt nước sôi, cậu xem xem có nghiêm trọng không, có cần đưa đến bệnh viện hay không?" Tô Quân đẩy tôi đến trước mặt vị bác sĩ.
Bác sĩ nhìn mặt tôi , nhíu mày: "May là không quá nghiêm trọng, tôi sẽ kê cho cô ít thuốc trị bỏng, hai ngày nữa sẽ không sao." Dừng một chút lại hỏi tiếp: "Cô chính là Mạc tiểu thư lần trước có đến đây rồi phải không? Tại sao lại không cẩn thận như vậy! Diễn viên đều cần phải dựa vào khuôn mặt, phải bảo vệ thật tốt chứ!"
"Là do lỗi của nhân viên hậu cần thôi. . . . . ." Tô Quân hàn huyên vài câu cùng cậu anh ta rồi cầm thuốc rời đi.
Trên đường về nhà, tôi nói với Tô Quân:
"Thật xin lỗi, hôm nay làm phiền đến anh."
"Mặt còn đau không?" Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái.
"Đỡ hơn nhiều rồi." Lúc nãy bôi thuốc, trên mặt mát mát, thật dễ chịu, không còn nóng rát như vừa rồi.
"Ừ." Anh ta đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, mày vẫn nhíu chặt, giống như có chuyện gì không vui.
"Đỗ Phi Phi thật quá đáng." Đột nhiên anh ta lên tiếng.
Tôi sửng sốt: "Không phải cô ta làm đâu."
"Không phải cô ta thì còn có thể là ai nữa chứ?"
"Có lẽ là do nhân viên hậu cần nhầm lẫn thôi. . . . ."
"Cho dù là nhân viên nhầm lẫn, lúc cô ta cầm ly nước không cảm thấy nóng sao? Biết rõ nước nóng còn cố ý hất đi, chắc chắn là cố ý!"
". . . . . ." Tôi trầm mặc.
"Chuyện Đỗ Phi Phi ở đoàn làm phim cố tình nhắm vào em cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, càng ngày cô ta càng quá đáng! Thật sự là muốn lấy mạng người đây mà! Đạo diễn cũng nhìn cô ta không vừa mắt nữa rồi, thật không hiểu làm sao cô ta có thể lăn lộn được đến ngày hôm nay!"
"Không được!" Vẻ mặt đạo diễn nghiêm túc: "Khuôn mặt đối với diễn viên rất quan trọng, cô phải đi bệnh viện làm kiểm tra, Tô Quân, cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu cần thiết phải nghỉ một vài ngày, cứ nói với tôi, tôi cho cô nghỉ."
Đạo diễn đã nói như vậy rồi thì tôi cũng đi theo Tô Quân đến bệnh viện.
Lần này anh ta lại dẫn tôi đến phòng khám của cậu anh ta.
"Ồ, sao cháu lại tới đây?" Vị bác sĩ nhìn thấy Tô Quân thì hơi kinh ngạc: "Thật hiếm khi được nhìn thấy cháu lúc ban ngày, cháu không đi đóng phim sao?"
"Dạ, hôm nay là trường hợp đặc biệt, cô gái này bị tạt nước sôi, cậu xem xem có nghiêm trọng không, có cần đưa đến bệnh viện hay không?" Tô Quân đẩy tôi đến trước mặt vị bác sĩ.
Bác sĩ nhìn mặt tôi , nhíu mày: "May là không quá nghiêm trọng, tôi sẽ kê cho cô ít thuốc trị bỏng, hai ngày nữa sẽ không sao." Dừng một chút lại hỏi tiếp: "Cô chính là Mạc tiểu thư lần trước có đến đây rồi phải không? Tại sao lại không cẩn thận như vậy! Diễn viên đều cần phải dựa vào khuôn mặt, phải bảo vệ thật tốt chứ!"
"Là do lỗi của nhân viên hậu cần thôi. . . . . ." Tô Quân hàn huyên vài câu cùng cậu anh ta rồi cầm thuốc rời đi.
Trên đường về nhà, tôi nói với Tô Quân:
"Thật xin lỗi, hôm nay làm phiền đến anh."
"Mặt còn đau không?" Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái.
"Đỡ hơn nhiều rồi." Lúc nãy bôi thuốc, trên mặt mát mát, thật dễ chịu, không còn nóng rát như vừa rồi.
"Ừ." Anh ta đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, mày vẫn nhíu chặt, giống như có chuyện gì không vui.
"Đỗ Phi Phi thật quá đáng." Đột nhiên anh ta lên tiếng.
Tôi sửng sốt: "Không phải cô ta làm đâu."
"Không phải cô ta thì còn có thể là ai nữa chứ?"
"Có lẽ là do nhân viên hậu cần nhầm lẫn thôi. . . . ."
"Cho dù là nhân viên nhầm lẫn, lúc cô ta cầm ly nước không cảm thấy nóng sao? Biết rõ nước nóng còn cố ý hất đi, chắc chắn là cố ý!"
". . . . . ." Tôi trầm mặc.
"Chuyện Đỗ Phi Phi ở đoàn làm phim cố tình nhắm vào em cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, càng ngày cô ta càng quá đáng! Thật sự là muốn lấy mạng người đây mà! Đạo diễn cũng nhìn cô ta không vừa mắt nữa rồi, thật không hiểu làm sao cô ta có thể lăn lộn được đến ngày hôm nay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.