Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 180: Trùng hợp hay là cố ý?
Xảo Linh
07/02/2018
"Có phải đạo diễn tới tìm em để đóng phim cấp 3 không? Những cô gái như em nhìn bề ngoài
trong sáng, nhưng bên trong lại là một người phụ nữ phóng đãng, rất
thích hợp để đóng phim cấp 3, nhìn xem bộ dạng lúc lên cao triều của em, không người đàn ông nào có thể nhịn được. . . . . ."
Anh ta vẫn cứ thì thầm như vậy, động tác mạnh mẽ thô lỗ, tôi cắn chặt răng chịu đựng, thậm chí cũng không muốn nhìn thấy mặt anh ta, dứt khoác xoay mặt sang một bên, anh ta lại dùng sức xoay mặt tôi trở về.
"Em nhìn đi, mở to mắt nhìn cho rõ, người đàn ông đang nằm trên người em là ai!"
"Nhìn rõ không? Là anh, Lục Minh Hiên đây. . . Người đàn ông của em là anh, bây giờ là anh, tương lai cũng là anh, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình anh. . ."
Tôi nghe những lời này, trong lòng cảm thấy thật khuất nhục. Tôi rất kiên cường, rõ ràng là tôi không khóc, nhưng cũng không biết tại sao lại có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ khóe mắt.
Đau, không chỉ có thân thể, còn có lòng của tôi. . .
Sáng sớm lúc tỉnh lại, anh ta đã không còn ở đây.
Tôi nặng nề kéo thân thể đau đớn tới phòng tắm, nhìn vào gương, trên cái cổ trắng nõn có đầy những dấu hôn bầm tím.
Những dấu vết này không khỏi làm tôi nhớ đến chuyện nhục nhã ngày hôm qua, còn có những câu nói đáng hổ thẹn của anh ta. . .
Cảm giác trong tim đau quá, khiến tôi không thở nổi.
Còn tiếp tục ở bên người đàn ông này, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, có ai có thể cứu tôi ra khỏi đây?
Nghi thức mở máy được tiến hành thuận lợi, đạo diễn rất vui vẻ, có rất nhiều phóng viên có mặt tại trường quay.
Tôi ăn mặc kín đáo, mặc một cái quần dài rộng thùng thình, trên cổ quấn cái khăn lụa màu hồng, đeo một cặp kính mát che gần hết nửa khuôn mặt.
Có nhiều người nghi ngờ tôi làm phẫu thuật thẩm mĩ nên mới mang mắt kính, thật ra thì tôi cũng có chuẩn bị nhiều trang sức, chẳng qua là hôm nay sắc mặt không được tốt lắm, tâm tình cũng không được vui nên mới không muốn mọi người thấy được đôi mắt, tôi sợ họ nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Sau khi mấy người ký giả đã phỏng vấn đạo diễn xong, vội vàng như ong vỡ tổ ùa đến trước mặt tôi và Tô Quân, bao vây chúng tôi lại, hỏi hết câu này đến câu khác:
Ký giả: "Lần này hai người hợp tác là trùng hợp hay là cố ý sắp đặt?"
Tôi: "Khán giả muốn nhìn thấy chúng tôi đóng vai người yêu một lần nữa, nên đạo diễn đã cố ý mời hai chúng tôi, đương nhiên cũng trùng hợp là Tô Quân có thời gian, nên mới lại có cơ hội được hợp tác."
Ký giả: "Trước đây có tin đồn hai người đang hẹn hò, có phải là thật không?"
Tô Quân cười: "Đây chỉ là tin đồn thôi, tạm thời chúng tôi vẫn chưa phát sinh quan hệ gì."
Anh ta vẫn cứ thì thầm như vậy, động tác mạnh mẽ thô lỗ, tôi cắn chặt răng chịu đựng, thậm chí cũng không muốn nhìn thấy mặt anh ta, dứt khoác xoay mặt sang một bên, anh ta lại dùng sức xoay mặt tôi trở về.
"Em nhìn đi, mở to mắt nhìn cho rõ, người đàn ông đang nằm trên người em là ai!"
"Nhìn rõ không? Là anh, Lục Minh Hiên đây. . . Người đàn ông của em là anh, bây giờ là anh, tương lai cũng là anh, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình anh. . ."
Tôi nghe những lời này, trong lòng cảm thấy thật khuất nhục. Tôi rất kiên cường, rõ ràng là tôi không khóc, nhưng cũng không biết tại sao lại có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ khóe mắt.
Đau, không chỉ có thân thể, còn có lòng của tôi. . .
Sáng sớm lúc tỉnh lại, anh ta đã không còn ở đây.
Tôi nặng nề kéo thân thể đau đớn tới phòng tắm, nhìn vào gương, trên cái cổ trắng nõn có đầy những dấu hôn bầm tím.
Những dấu vết này không khỏi làm tôi nhớ đến chuyện nhục nhã ngày hôm qua, còn có những câu nói đáng hổ thẹn của anh ta. . .
Cảm giác trong tim đau quá, khiến tôi không thở nổi.
Còn tiếp tục ở bên người đàn ông này, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, có ai có thể cứu tôi ra khỏi đây?
Nghi thức mở máy được tiến hành thuận lợi, đạo diễn rất vui vẻ, có rất nhiều phóng viên có mặt tại trường quay.
Tôi ăn mặc kín đáo, mặc một cái quần dài rộng thùng thình, trên cổ quấn cái khăn lụa màu hồng, đeo một cặp kính mát che gần hết nửa khuôn mặt.
Có nhiều người nghi ngờ tôi làm phẫu thuật thẩm mĩ nên mới mang mắt kính, thật ra thì tôi cũng có chuẩn bị nhiều trang sức, chẳng qua là hôm nay sắc mặt không được tốt lắm, tâm tình cũng không được vui nên mới không muốn mọi người thấy được đôi mắt, tôi sợ họ nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Sau khi mấy người ký giả đã phỏng vấn đạo diễn xong, vội vàng như ong vỡ tổ ùa đến trước mặt tôi và Tô Quân, bao vây chúng tôi lại, hỏi hết câu này đến câu khác:
Ký giả: "Lần này hai người hợp tác là trùng hợp hay là cố ý sắp đặt?"
Tôi: "Khán giả muốn nhìn thấy chúng tôi đóng vai người yêu một lần nữa, nên đạo diễn đã cố ý mời hai chúng tôi, đương nhiên cũng trùng hợp là Tô Quân có thời gian, nên mới lại có cơ hội được hợp tác."
Ký giả: "Trước đây có tin đồn hai người đang hẹn hò, có phải là thật không?"
Tô Quân cười: "Đây chỉ là tin đồn thôi, tạm thời chúng tôi vẫn chưa phát sinh quan hệ gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.