Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 56: Vài phần kính trọng
Xảo Linh
05/01/2017
Ánh mắt Mạc Oánh đầy hung ác liếc cô ta, so với dáng vẻ cô ta vừa rồi hung hăng gấp trăm lần, gấp một vạn lần!
"Cô. . . . . . Cô muốn làm cái gì!" Đỗ Phi Phi bị khí thế của Mạc Oánh làm cho hoảng sợ, hơi lùi bước lại.
"Dương Tuyết Mạc, tôi cảnh cáo cô, chớ khinh người quá đáng! Tôi nhịn lần thứ nhất không có nghĩa phải nhịn lần thứ hai, thứ ba!" Giọng điệu Mạc Oánh mang khí thế hung hãn vạn phần, khinh bỉ lườm cô ta nửa mắt, cười lạnh: "Cô cho rằng cô là ai? Khương Trạch Ngôn sẽ dễ dàng bị cô khống chế sao? Hừ, loại phụ nữ như cô, coi như không có sự tồn tại của tôi, cũng sẽ có người phụ nữ khác thay thế địa vị của tôi bây giờ!"
Mạc Oánh nói xong, bỏ tay cô ta xuống, bước nhanh rời đi!
"CUT!" Đạo diễn hô to một tiếng, vỗ tay kêu to: "Tốt! Diễn thật sự quá tốt, nay diễn khác xa so với kịch bản lại trở nên hiệu quả rất nhiều! Nữ chính cá tính trở nên mạnh mẽ hơn, về sau phải gây chiến nhiều hơn nữa! Tôi có chút ý tưởng, mấy phân cảnh sau này phải thay đổi vài chỗ, biên kịch một hồi tới tìm tôi, những người khác kết thúc công việc, hôm nay tới đây thôi!"
Kết thúc một ngày bận rộn! Nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Đỗ Phi Phi hung hăng trợn mắt với cô, giận đến không thể nói thành lời, dậm chân tức giận rời đi!
Mạc Oánh xoa bên má sưng phồng, thở phào nhẹ nhõm.
"Ba ba!" Âm thanh tiếng vỗ tay vang lên.
Mạc Oánh ngẩng đầu lên, Tô Quân giương mắt dõi phía cô nở nụ cười "Mới vừa rồi màn kia thật tuyệt vời, phân cảnh đóng lại hay đến vậy, thật làm cho tôi ngoài ý muốn."
"Cám ơn." Cô mấp máy môi, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, cô đã nhẫn nhịn, nhưng cũng có giới hạn của nó, một khi đạt tới cực hạn, cô sẽ giống như lò xo bắn ngược trở lại.
"Em hành động như vậy khiến tôi vài phần kính trọng." Tô Quân cười thỏa mãn: "Cô không khác gì chiếc hộp huyền bí, mỗi lần mở ra lại cho tôi một phát hiện đầy mới mẻ."
"Có cần hình dung như vậy không?" Mạc Oánh cau mày, suy nghĩ một chút, : "Tôi cũng không huyền bí đến vậy đâu?"
Nếu cô là chiếc hộp huyền bí, cô hi vọng trong hộp đựng toàn vàng bạc châu báu.
Mạc Oánh cô chính là người phụ nữ thấp kém bình thường! Nhưng lại không cam lòng với cái gọi là bình thường, cho nên, rất mâu thuẫn.
"Dù sao, em ở trong mắt tôi là vậy!" Tô Quân vui vẻ nhún vai một cái, quay sang mời cô: "Tối nay tôi mời em ăn cơm! Cảm ơn em cho tôi một màn đặc sắc thế này!"
"Cô. . . . . . Cô muốn làm cái gì!" Đỗ Phi Phi bị khí thế của Mạc Oánh làm cho hoảng sợ, hơi lùi bước lại.
"Dương Tuyết Mạc, tôi cảnh cáo cô, chớ khinh người quá đáng! Tôi nhịn lần thứ nhất không có nghĩa phải nhịn lần thứ hai, thứ ba!" Giọng điệu Mạc Oánh mang khí thế hung hãn vạn phần, khinh bỉ lườm cô ta nửa mắt, cười lạnh: "Cô cho rằng cô là ai? Khương Trạch Ngôn sẽ dễ dàng bị cô khống chế sao? Hừ, loại phụ nữ như cô, coi như không có sự tồn tại của tôi, cũng sẽ có người phụ nữ khác thay thế địa vị của tôi bây giờ!"
Mạc Oánh nói xong, bỏ tay cô ta xuống, bước nhanh rời đi!
"CUT!" Đạo diễn hô to một tiếng, vỗ tay kêu to: "Tốt! Diễn thật sự quá tốt, nay diễn khác xa so với kịch bản lại trở nên hiệu quả rất nhiều! Nữ chính cá tính trở nên mạnh mẽ hơn, về sau phải gây chiến nhiều hơn nữa! Tôi có chút ý tưởng, mấy phân cảnh sau này phải thay đổi vài chỗ, biên kịch một hồi tới tìm tôi, những người khác kết thúc công việc, hôm nay tới đây thôi!"
Kết thúc một ngày bận rộn! Nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Đỗ Phi Phi hung hăng trợn mắt với cô, giận đến không thể nói thành lời, dậm chân tức giận rời đi!
Mạc Oánh xoa bên má sưng phồng, thở phào nhẹ nhõm.
"Ba ba!" Âm thanh tiếng vỗ tay vang lên.
Mạc Oánh ngẩng đầu lên, Tô Quân giương mắt dõi phía cô nở nụ cười "Mới vừa rồi màn kia thật tuyệt vời, phân cảnh đóng lại hay đến vậy, thật làm cho tôi ngoài ý muốn."
"Cám ơn." Cô mấp máy môi, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, cô đã nhẫn nhịn, nhưng cũng có giới hạn của nó, một khi đạt tới cực hạn, cô sẽ giống như lò xo bắn ngược trở lại.
"Em hành động như vậy khiến tôi vài phần kính trọng." Tô Quân cười thỏa mãn: "Cô không khác gì chiếc hộp huyền bí, mỗi lần mở ra lại cho tôi một phát hiện đầy mới mẻ."
"Có cần hình dung như vậy không?" Mạc Oánh cau mày, suy nghĩ một chút, : "Tôi cũng không huyền bí đến vậy đâu?"
Nếu cô là chiếc hộp huyền bí, cô hi vọng trong hộp đựng toàn vàng bạc châu báu.
Mạc Oánh cô chính là người phụ nữ thấp kém bình thường! Nhưng lại không cam lòng với cái gọi là bình thường, cho nên, rất mâu thuẫn.
"Dù sao, em ở trong mắt tôi là vậy!" Tô Quân vui vẻ nhún vai một cái, quay sang mời cô: "Tối nay tôi mời em ăn cơm! Cảm ơn em cho tôi một màn đặc sắc thế này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.