Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 107: Vào khách sạn đặt phòng
Xảo Linh
10/01/2018
"A, tôi khó đối phó lắm sao?" Trong đầu tôi bắt đầu tính toán, không biết mở miệng như thế nào để nhờ anh ta tìm Diệp Phong.
"Cực kỳ khó đối phó." Anh ta nhìn chằm chằm tôi, mím môi cười.
"Chuyện này. . . . Nếu như anh muốn, tôi có thể nghe lời anh, nhưng anh có thể đáp ứng tôi một việc này không?" Tôi cẩn thận hỏi anh ta.
"Việc gì?" Ánh mắt anh ta trầm xuống, nụ cười bên môi dần biến mất.
"Tôi có người bạn bị mất tích, tôi tin là anh sẽ có biện pháp tìm được người đó."
"Thì ra là vì chuyện này." Anh ta cong khóe môi, đưa tay nâng cằm tôi, tiến lại gần: “Khó trách vì sao tối nay em lại ra sức lấy lòng tôi nhiệt tình như vậy, thì ra là muốn nhờ tôi giúp, chắc là người này rất quan trọng với em.”
“Không!” Tôi kiên định nhìn anh ta: “Không có ai quan trọng hơn anh, nếu không có anh, tôi chỉ có hai bàn tay trắng.”
Nói xong những lời này, ngay cả chính tôi cũng không thể tin nổi.
Anh ta có vẻ thật cao hứng: “Em cũng biết sao?”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ta.
Anh ta cong môi cười, đầu ngón tay lưu luyến trên mặt tôi, vuốt ve qua lại, giống như đang thưởng thức.
“Anh có thể giúp tôi không?” Có việc cần nhờ anh ta, giọng nói của tôi cũng tự nhiên thấp xuống, không cứng nhắc như bình thường.
“Ngày mai đem tư liệu liên quan đến người đó đưa cho tôi.”
“Anh đồng ý rồi?” Dễ dàng như vậy? Tôi có hơi khó tin.
“Còn chưa chắc chắn.” Anh ta cười khẽ: “Phải xem biểu hiện của em nữa!”
Anh ta cười tà mị, thân hình cao lớn đè ép lên cơ thể tôi, lại tiếp tục một hồi triền miên yêu thương. . . . . .
Kể từ đêm hôm đó, tôi trở nên nghe lời hơn rất nhiều, cố gắng không làm trái ý anh ta, anh ta muốn cái gì, tôi đều hết lòng thỏa mãn anh ta.
Bất kể là lúc ở trên giường, hay là không ở trên giường, tôi cũng đều thật ngoan ngoãn nghe lời, dường như anh ta cũng rất hài lòng với sự thay đổi của tôi, anh ta thường xuyên dẫn tôi đến những bữa tiệc sang trọng, giới thiệu tôi với người quen của anh ta, có khi cũng đề cử tôi với vài vị đạo diễn nổi tiếng.
Sự giúp đỡ của anh ta đối với tôi thật sự rất lớn, bởi vì quan hệ rộng rãi của anh ta, tôi cũng được nhờ không ít, nhận được mấy cái hợp đồng quay quảng cáo, cũng kiếm được kha khá tiền.
Nhưng còn chuyện tìm người, tôi không dám thúc giục anh ta, tránh cho anh ta suy nghĩ nhiều, lại hoài nghi về mối quan hệ giữa tôi và Diệp Phong.
Mãi đến một ngày, tôi vô tình đi ngang qua quầy bán báo, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đăng trên bìa báo tin tức giải trí, tiêu đề in thật to phía trên: “Chủ tịch tập đoàn Đông Phương hẹn riêng người mẫu Dương Tử Huyên, vào khách sạn đặt phòng không kiêng dè!”
"Cực kỳ khó đối phó." Anh ta nhìn chằm chằm tôi, mím môi cười.
"Chuyện này. . . . Nếu như anh muốn, tôi có thể nghe lời anh, nhưng anh có thể đáp ứng tôi một việc này không?" Tôi cẩn thận hỏi anh ta.
"Việc gì?" Ánh mắt anh ta trầm xuống, nụ cười bên môi dần biến mất.
"Tôi có người bạn bị mất tích, tôi tin là anh sẽ có biện pháp tìm được người đó."
"Thì ra là vì chuyện này." Anh ta cong khóe môi, đưa tay nâng cằm tôi, tiến lại gần: “Khó trách vì sao tối nay em lại ra sức lấy lòng tôi nhiệt tình như vậy, thì ra là muốn nhờ tôi giúp, chắc là người này rất quan trọng với em.”
“Không!” Tôi kiên định nhìn anh ta: “Không có ai quan trọng hơn anh, nếu không có anh, tôi chỉ có hai bàn tay trắng.”
Nói xong những lời này, ngay cả chính tôi cũng không thể tin nổi.
Anh ta có vẻ thật cao hứng: “Em cũng biết sao?”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ta.
Anh ta cong môi cười, đầu ngón tay lưu luyến trên mặt tôi, vuốt ve qua lại, giống như đang thưởng thức.
“Anh có thể giúp tôi không?” Có việc cần nhờ anh ta, giọng nói của tôi cũng tự nhiên thấp xuống, không cứng nhắc như bình thường.
“Ngày mai đem tư liệu liên quan đến người đó đưa cho tôi.”
“Anh đồng ý rồi?” Dễ dàng như vậy? Tôi có hơi khó tin.
“Còn chưa chắc chắn.” Anh ta cười khẽ: “Phải xem biểu hiện của em nữa!”
Anh ta cười tà mị, thân hình cao lớn đè ép lên cơ thể tôi, lại tiếp tục một hồi triền miên yêu thương. . . . . .
Kể từ đêm hôm đó, tôi trở nên nghe lời hơn rất nhiều, cố gắng không làm trái ý anh ta, anh ta muốn cái gì, tôi đều hết lòng thỏa mãn anh ta.
Bất kể là lúc ở trên giường, hay là không ở trên giường, tôi cũng đều thật ngoan ngoãn nghe lời, dường như anh ta cũng rất hài lòng với sự thay đổi của tôi, anh ta thường xuyên dẫn tôi đến những bữa tiệc sang trọng, giới thiệu tôi với người quen của anh ta, có khi cũng đề cử tôi với vài vị đạo diễn nổi tiếng.
Sự giúp đỡ của anh ta đối với tôi thật sự rất lớn, bởi vì quan hệ rộng rãi của anh ta, tôi cũng được nhờ không ít, nhận được mấy cái hợp đồng quay quảng cáo, cũng kiếm được kha khá tiền.
Nhưng còn chuyện tìm người, tôi không dám thúc giục anh ta, tránh cho anh ta suy nghĩ nhiều, lại hoài nghi về mối quan hệ giữa tôi và Diệp Phong.
Mãi đến một ngày, tôi vô tình đi ngang qua quầy bán báo, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đăng trên bìa báo tin tức giải trí, tiêu đề in thật to phía trên: “Chủ tịch tập đoàn Đông Phương hẹn riêng người mẫu Dương Tử Huyên, vào khách sạn đặt phòng không kiêng dè!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.