Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 345: Xin hãy trả con cho tôi
Xảo Linh
02/03/2018
"Sao nghe giọng nói của em hốt hoảng quá vậy?"
"Không có, em không sao, anh làm việc tiếp đi, lát nữa em gọi lại cho anh sau." Tôi vội vã nói xong, liền cúp điện thoại.
Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn thôi, chắc là có người quen giỡn thôi, đứa bé nhất định không có chuyện gì đâu! Tôi không muốn để Tô Quân lo lắng, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh ta.
"Mau nói cho tôi biết, người đàn ông ôm đứa bé kia đã đi đâu rồi?"
"Anh nói anh ta đang đứng trước cửa bệnh viện, cô chỉ cần đi xuống là có thể thấy anh ta. . ."
Trước cửa lớn bệnh viện, có một chiếc Rolls - Royce đang đậu ngoài đó, rất nổi bật, rất khí phách.
Trực giác nói cho tôi biết, con của tôi đang ở chỗ đó.
Tôi không chút do dự xông tới, trong nháy mắt đó cánh cửa xe cũng mở ra, một người đàn ông đi tới, làm một tư thế vô cùng cung kính, ý nói mời tôi lên xe.
Hiện tại tôi cực kỳ khẩn trương, rốt cuộc bọn họ là ai?
Bắt cóc con tôi mục đích là để làm gì?
Bây giờ còn muốn bắt cóc luôn cả tôi sao?
Tôi hối hận lúc nãy nói chuyện trong điện thoại không có dặn dò đàng hoàng với Tô Quân.
Bất luận như thế nào, vì con trai, tôi nhất định phải mang nó trở về bình an.
Tôi lấy hết dũng khí bước lên xe.
"Ầm" một tiếng, cửa xe khép lại.
Đèn trong xe sáng lên.
Tôi thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh tôi, gương mặt cương nghị hoàn mỹ, mang theo khí phách vương giả, quan trọng nhất là. . . Trong lòng anh ta đang ôm con tôi!
"Xin hãy trả con cho tôi. . ." Tôi đưa tay muốn ôm đi, ánh mắt sắc bén của anh ta trừng tôi, tôi giật mình, tay cũng rụt trở về, tôi chỉ sợ anh ta sẽ làm tổn thương đến đứa bé.
"Anh là ai? Anh đừng làm tổn thương con tôi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cố gắng đưa tất cả cho anh, chỉ cần anh đừng làm con tôi bị thương. . ."
"Anh là người như thế nào?" Ánh mắt anh ta từ từ chuyển lên mặt tôi, tròng mắt thâm thúy giống như có thể nhìn thấu người khác.
Trong khoảnh khắc khi anh ta nhìn tôi, lòng tôi chợt đau nhói, thật khó chịu, cảm giác này thật khó hiểu.
"Anh. . ." Gương mặt này, sao lại cho tôi cảm giác quen thuộc quá vậy chứ?
"Ngay cả anh là ai mà em cũng không biết sao?" Ánh mắt anh ta càng thêm sắc bén.
"Làm sao tôi biết anh là ai được chứ!" Tôi sợ hãi trong lòng: "Tôi không biết anh. . ."
"Em không biết anh sao?" Anh ta nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi nhíu mày, giùng giằng: "Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra. . . Đau quá. . ."
"Em còn dám nói không biết anh là ai!" Ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận: "Ngay cả anh là ai mà em cũng không nhận ra, vậy em nhận ra người nào chứ? Tô Quân sao? Em chỉ biết nhớ tới người đàn ông đó thôi! Anh là ai mà em cũng quên sao?"
"Anh mau buông tôi ra, nếu không, tôi sẽ kêu. . ."
"Kêu đi, em có gan thì kêu đi!" Anh ta hét lớn một tiếng, tiếng em bé khóc cũng vang lên theo.
"Anh dọa con tôi sợ rồi kìa!" Tôi nóng nảy, muốn đưa tay ôm con, nhưng anh ta không cho.
"Rốt cuộc anh muốn cái gì chứ!"
Anh ta trợn mắt nhìn tôi, không nói gì, liếc nhìn đứa bé nằm trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé.
Đứa bé từ từ yên ổn lại, nín khóc, mở to mắt nhìn, lại lim dim buồn ngủ.
Tôi có chút kinh ngạc, đứa bé luôn không thích bị người lạ ôm, bình thường, ngay cả bảo mẫu ôm nó cũng sẽ khóc.
Không khí chợt trở nên lúng túng, tôi không biết nên nói cái gì nữa.
"Không có, em không sao, anh làm việc tiếp đi, lát nữa em gọi lại cho anh sau." Tôi vội vã nói xong, liền cúp điện thoại.
Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn thôi, chắc là có người quen giỡn thôi, đứa bé nhất định không có chuyện gì đâu! Tôi không muốn để Tô Quân lo lắng, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh ta.
"Mau nói cho tôi biết, người đàn ông ôm đứa bé kia đã đi đâu rồi?"
"Anh nói anh ta đang đứng trước cửa bệnh viện, cô chỉ cần đi xuống là có thể thấy anh ta. . ."
Trước cửa lớn bệnh viện, có một chiếc Rolls - Royce đang đậu ngoài đó, rất nổi bật, rất khí phách.
Trực giác nói cho tôi biết, con của tôi đang ở chỗ đó.
Tôi không chút do dự xông tới, trong nháy mắt đó cánh cửa xe cũng mở ra, một người đàn ông đi tới, làm một tư thế vô cùng cung kính, ý nói mời tôi lên xe.
Hiện tại tôi cực kỳ khẩn trương, rốt cuộc bọn họ là ai?
Bắt cóc con tôi mục đích là để làm gì?
Bây giờ còn muốn bắt cóc luôn cả tôi sao?
Tôi hối hận lúc nãy nói chuyện trong điện thoại không có dặn dò đàng hoàng với Tô Quân.
Bất luận như thế nào, vì con trai, tôi nhất định phải mang nó trở về bình an.
Tôi lấy hết dũng khí bước lên xe.
"Ầm" một tiếng, cửa xe khép lại.
Đèn trong xe sáng lên.
Tôi thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh tôi, gương mặt cương nghị hoàn mỹ, mang theo khí phách vương giả, quan trọng nhất là. . . Trong lòng anh ta đang ôm con tôi!
"Xin hãy trả con cho tôi. . ." Tôi đưa tay muốn ôm đi, ánh mắt sắc bén của anh ta trừng tôi, tôi giật mình, tay cũng rụt trở về, tôi chỉ sợ anh ta sẽ làm tổn thương đến đứa bé.
"Anh là ai? Anh đừng làm tổn thương con tôi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cố gắng đưa tất cả cho anh, chỉ cần anh đừng làm con tôi bị thương. . ."
"Anh là người như thế nào?" Ánh mắt anh ta từ từ chuyển lên mặt tôi, tròng mắt thâm thúy giống như có thể nhìn thấu người khác.
Trong khoảnh khắc khi anh ta nhìn tôi, lòng tôi chợt đau nhói, thật khó chịu, cảm giác này thật khó hiểu.
"Anh. . ." Gương mặt này, sao lại cho tôi cảm giác quen thuộc quá vậy chứ?
"Ngay cả anh là ai mà em cũng không biết sao?" Ánh mắt anh ta càng thêm sắc bén.
"Làm sao tôi biết anh là ai được chứ!" Tôi sợ hãi trong lòng: "Tôi không biết anh. . ."
"Em không biết anh sao?" Anh ta nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi nhíu mày, giùng giằng: "Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra. . . Đau quá. . ."
"Em còn dám nói không biết anh là ai!" Ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận: "Ngay cả anh là ai mà em cũng không nhận ra, vậy em nhận ra người nào chứ? Tô Quân sao? Em chỉ biết nhớ tới người đàn ông đó thôi! Anh là ai mà em cũng quên sao?"
"Anh mau buông tôi ra, nếu không, tôi sẽ kêu. . ."
"Kêu đi, em có gan thì kêu đi!" Anh ta hét lớn một tiếng, tiếng em bé khóc cũng vang lên theo.
"Anh dọa con tôi sợ rồi kìa!" Tôi nóng nảy, muốn đưa tay ôm con, nhưng anh ta không cho.
"Rốt cuộc anh muốn cái gì chứ!"
Anh ta trợn mắt nhìn tôi, không nói gì, liếc nhìn đứa bé nằm trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé.
Đứa bé từ từ yên ổn lại, nín khóc, mở to mắt nhìn, lại lim dim buồn ngủ.
Tôi có chút kinh ngạc, đứa bé luôn không thích bị người lạ ôm, bình thường, ngay cả bảo mẫu ôm nó cũng sẽ khóc.
Không khí chợt trở nên lúng túng, tôi không biết nên nói cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.