Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Chương 25: Không tầm thường
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
23/01/2016
Suốt mấy ngày Hách Quang Quang không dám ra khỏi phòng, nha đầu ma ma bưng
đồ ăn tới nàng chỉ bảo nha hoàn để đồ lại, tuyệt đối không thấy người!
Sở dĩ không gặp người hoàn toàn là vì Diệp Thao, mỗi lần nhớ tới chuyện hôm đó liền giận đến muốn giết người, môi của nàng bị "cắn" vừa đỏ vừa sưng, ba nha đầu trong phòng vừa nhìn thấy miệng của nàng liền mập mờ che miệng cười trộm, kích thích Hách Quang Quang đập cả gương đồng trong phòng, nàng không muốn nhìn đôi môi "đã phạm tội" này chút nào!
Sự tích Diệp Thao và Hách Quang Quang ở bên trong phòng "kích tình" không lâu liền truyền đi xôn xao, chứng cớ chính là đôi môi sưng đỏ như vừa ăn hạt tiêu của Hách Quang Quang, còn có nàng không ra khỏi cửa và bộ dáng "xấu hổ" cự tuyệt gặp khách, chuyện này là bọn Như Lan len lén truyền ra ngoài.
Không ít người trêu ghẹo Hách Quang Quang, nhưng hầu như không có ai dám chế nhạo Diệp Thao, duy nhất một người dám chế nhạo, một ngày nào đó Tả Trầm Châu sờ lên cằm mập mờ cười với Diệp Thao: " Nam nhân nghẹn quá lâu mãnh liệt lên quả nhiên cùng người khác bất đồng, coi cô nương nhà người ta thành quả hồng mà cắn, ngươi có chừng mực, đừng dọa người ta."
Chính là câu này làm Diệp Thao phát bực, Tả Trầm Châu đáng thương bị Diệp Thao, theo đại gia suy đoán là "thẹn quá hóa giận", đuổi đi tuần sát buôn bán khắp nơi.
Thật ra thì người trong trang đều hiểu rõ, loại đại quy mô tuần sát buôn bán này chỉ có hai tháng cuối năm mới làm, mà lúc này mùa đông còn chưa tới Tả Trầm Châu đã bị cường thế ép buộc, nguyên nhân vì sao trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
"Cho ta vào đi, ta muốn tìm Quang Quang chơi." Diệp Vân Tâm lại tới, đang tiến hành đàm phán không biết lần thứ bao nhiêu cùng bọn Như Lan ở cửa viện.
"Vân Tâm cô nương, tiểu thư phân phó không tiếp khách, ngài đi về trước đi." Như Lan bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"Là Thao ca ca cho phép ta tới." Diệp Vân Tâm nói xong hướng vào phòng Hách Quang Quang lớn tiếng hét lên, "Hách Quang Quang, là Thao ca ca cho ta tới, nếu như ngươi không cho ta đi vào ta liền nói cho Thao ca ca, đến lúc đó tự gánh lấy hậu quả, hừ!"
Bên trong phòng, biết Diệp Vân Tâm tới, Hách Quang Quang đang tránh không gặp người nghe vậy giận đến khóe miệng rút gân, đứng lên "phanh" một cái mở cửa sổ, vô cùng mất hứng rống to một tiếng ra ngoài: "Vào đi, ầm ĩ chết người!"
Quỷ kế được thực hiện, Diệp Vân Tâm đắc ý cười một tiếng với bọn Như Lan, hất cằm lên vui vẻ đi vào.
"Muốn gặp ngươi thật là không dễ dàng, không lấy Thao ca ca làm chỗ dựa chỉ sợ hôm nay ta lại không công mà về." Câu nói đầu tiên khi bước vào đã chọc tức Hách Quang Quang.
"Tìm ta có việc gì?" Hách Quang Quang nghiêm mặt không có chút nào thân thiện nói.
"Chậc chậc, dữ dội như vậy, ta là tới xem ngươi có ‘khá hơn chút’ nào hay không." Diệp Vân Tâm ngồi xuống đối diện Hách Quang Quang, bướng bỉnh nháy mắt mập mờ nhìn chằm chằm đôi môi đã sớm khôi phục như thường của Hách Quang Quang.
"Xem xong chưa? Xem xong có thể đi rồi!" Hách Quang Quang giống như là đã ăn hỏa dược phát giận, trực tiếp đuổi khách.
Hôm đó bị Diệp Thao ngăn ở trong phòng vừa gặm vừa cắn gần nửa canh giờ, ngay cả ngủ nàng cũng có thể bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, hiện tại lại bị Diệp Vân Tâm nhạo báng nhất thời giận đến tóc cũng hận không thể bốc hỏa.
"Làm gì lửa lớn như vậy, ngươi đừng tức giận, ta nói đùa thôi." Diệp Vân Tâm thu hồi đùa giỡn, hơi thấp thỏm nhỏ giọng xin lỗi.
Hách Quang Quang trừng mắt, tức giận nói: "Nếu đổi thành thời điểm mấy năm trước ngươi còn ghét Đông Phương khối băng bị hắn chặn trong nhà . . . gì kia thật lâu, ngươi sẽ vui khi bị người khác trêu đùa sao? !"
Diệp Vân Tâm bị sợ đến khẽ run rẩy, hai lần trước gặp mặt Hách Quang Quang đều hài hòa vui vẻ, lại cảm thấy có chút hợp ý, vì vậy dám nhạo báng nàng, ai ngờ hôm nay nàng sẽ hung dữ như vậy, co rúm sợ hãi mà thề: "Ngươi đừng tức giận, ta thề về sau tuyệt đối không trêu chọc ngươi với Thao ca ca có được không?"
"Nếu có lần sau nữa liền cởi hết ý phục của ngươi trực tiếp mang đến trên giường Đông Phương khối băng, cho ngươi một, đêm, xuân, tiêu!" Hách Quang Quang uy hiếp.
Oanh hạ xuống, mặt Diệp Vân Tâm trong nháy mắt hồng thành mông khỉ, vừa xấu hổ vừa giận vừa sợ chỉ vào Hách Quang Quang: "Ngươi...ngươi tại sao có thể nói lời như vậy?"
"Ta không chỉ nói được, còn có thể làm được!" Hách Quang Quang hừ một tiếng, chỉ cần nàng không mắng Diệp Thao không đánh Diệp Thao lại không chạy trốn, làm chuyện gì nàng đều không sợ.
"Ngươi quá lưu manh!" Diệp Vân Tâm tố cáo.
"Đây đều là học ‘Thao ca ca’ thân ái của ngươi."
Diệp Vân Tâm trừng mắt nhìn Hách Quang Quang mấy lần, có lẽ là rốt cuộc biết tâm tình của đối phương, thu hồi tức giận đổi đề tài nói: "Mấy ngày nay ngươi đều không chơi với ta, thật nhàm chán."
"Chỉ biết chơi, đã là đại cô nương, cũng sắp phải lập gia đình lại còn cả ngày chạy ra ngoài, người nhà ngươi cũng không nói ngươi?"
Nghĩ đến từ nhỏ Diệp Vân Tâm như trăng sáng giữa các vì sao lớn lên giữa đám người thân cưng chiều nàng yêu thương nàng, Hách Quang Quang liền không ngừng hâm mộ, nàng chỉ có cha và mẹ, mẹ mất sớm, sau đó phụ thân cũng đi, trước mắt d'đ/l;q'd chỉ còn lại nàng một mình cô đơn ở trên đời này, không ai cưng chiều thì thôi, còn bị người xấu khi dễ.
"Có cái gì phải nói, về sau có gả cũng là gả người trong trang . . . " Diệp Vân thầm nghĩ đến nam nhân muốn gả, khóe miệng không tự chủ đã phủ lên ý cười ngọt ngào ngượng ngùng.
"Chỉ bằng bộ dáng trộm đỏ mặt sau lưng người ta của người làm sao mà gả cho khối băng được?" Hách Quang Quang khinh bỉ, nàng không chịu được bộ dáng xấu hổ lại lo được lo mất của Diệp Vân Tâm, không dứt khoát chút nào.
"Nhất định ta sẽ gả! Tổ phụ nói sẽ thương lượng với Thao ca ca, khiến Thao ca ca làm chủ gả ta cho, cho Đông Phương ca ca." Lúc nói những lời này trong đôi mắt to của Diệp Vân Tâm tràn đầy vui sướng, cũng là vì nghe được tin tức tốt này mới muốn tìm Hách Quang Quang chia sẻ vui sướng, kết quả ai ngờ mấy ngày đều bị chặn ngoài cửa.
"Thật sao? Vậy thì đúng là chuyện tốt." Hách Quang Quang chân thành chúc phúc, từ trước đến giờ tức giận của nàng đều tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc Diệp Vân Tâm không cố ý chọc giận nàng, hai người có thể rất hòa hợp, số tuổi của họ tương đương, còn đều là tiểu cô nương ngây thơ, tính tình tương đối hợp nhau, vì vậy rất nhanh trở thành bằng hữu nói chuyện rất là hợp ý.
"Đã muốn nói cho ngươi biết chuyện này từ lâu, tại ngươi cứ đuổi ta đi." Diệp Vân Tâm lại tố cáo.
"Về sau nếu ngươi không nói những lời làm ta tức giận thì tùy lúc hoan nghênh ngươi tới."
"Một lời đã định." Diệp Vân Tâm cười, mấy ngày nay bởi vì có hi vọng gả Đông Phương Hữu, nàng động một chút là cười, cả người tán phát vui sướng rất dễ dàng lây đến người xung quanh.
Nữ hài tử ở chung một chỗ thích đàm luận nhất chính là người yêu lẫn nhau, Hách Quang Quang không có người yêu không có gì để nói, vì vậy liền nghe Diệp Vân Tâm nói từng ly từng tý về Đông Phương Hữu mấy năm qua, không giống với Diệp Vân Tâm cần tìm người chia sẻ tâm tình chua ngọt yêu say đắm vui sướng, d’đ/l ;q’d chuyện Hách Quang Quang muốn làm nhất chính là tuôn ra tất cả chuyện ác Diệp Thao làm, sau đó lôi kéo người khác cùng nhau mắng hắn, đáng tiếc bị dạy dỗ nhiều lần, lúc này nàng căn bản là có tâm nhưng không đủ can đảm.
"Đúng rồi, ngày thường ta và ngươi đều rảnh rỗi, nếu vậy mỗi ngày ta dạy ngươi học chữ thì sao? Buổi sáng ta dạy cho ngươi chữ, buổi chiều ngươi dạy cho ta công phu được không?" Diệp Vân Tâm chớp mắt ngây thơ hỏi.
"Không được, ta mới không cần biết chữ, công phu thì ta có thể dạy ngươi một chút." Hách Quang Quang trả lời.
"Không để ta dạy cho ngươi học chữ, ngươi sẽ phải hối hận." Diệp Vân Tâm bĩu môi nói.
"Tại sao phải hối hận?"
"Hừ, khinh thường để cho ta dạy, đến lúc đó. . ."
"Đến lúc đó cái gì?"
"Ai nha, cũng trưa rồi, ta phải đi về, ngày mai trở lại tìm ngươi chơi." Diệp Vân Tâm nhìn đồng hồ nước kêu lên một tiếng, chưa kịp trả lời Hách Quang Quang liền vội vã chạy đi.
Kể từ hôm đó Diệp Thao hung hăng "khi dễ" Hách Quang Quang không xuất hiện nữa, điểm này làm Hách Quang Quang thoáng tốt hơn một chút, nếu không thật sợ đêm không thể say giấc, bị hắn dọa sợ đến rối loạn thần kinh.
Ngày hôm sau, Hách Quang Quang trong phòng buồn bực quá lâu rốt cuộc quyết định "không sợ thẹn thùng", muốn đi ra ngoài đi loanh quanh một chút, vừa mới ra khỏi cửa viện liền bị thị vệ bên người Diệp Thao gọi đi, nói Diệp Thao có chuyện muốn tìm nàng.
Diệp Thao không có ở thư phòng, mà là đang chân núi phía sau Sơn Trang chờ Hách Quang Quang, bên cạnh là Đông Phương Hữu.
"Chủ Thượng, Hách di nương đến." Thị vệ bẩm báo.
Hách Quang Quang đi theo phía sau hắn bị âm thanh "Hách di nương" kia chấn động làm mí mắt hung hăng co rúm hai cái, mặc dù bất mãn, lại lý trí không dám ở trước mặt Diệp Thao kháng nghị, làm bộ âm thanh Hách di nương kia không phải gọi nàng.
"Ừ." Diệp Thao xoay người nhìn Hách Quang Quang mở to mắt bắt đầu tò mò quan sát rừng cây.
"Dẫn ta tới dây làm gì?" Hách Quang Quang quan sát một vòng, nhìn ra trên núi đầy các loại trận pháp.
Diệp Thao nhàn nhạt nhìn Hách Quang Quang mấy ngày không gặp, con mắt tuấn tú dừng lại chốc lát trên môi của nàng, sau đó ánh mắt lập tức dời đi, nói: "Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra, ngươi biết phá trận, những trận pháp này sợ là cũng không làm khó được ngươi."
"Ngươi là muốn thử năng lực của ta?" Hách Quang Quang trợn to mắt hỏi.
"Là có tính toán này, không cần sợ, cơ quan trong trận đã tắt, ngươi chỉ cần đi vào thử một chút, nếu sau nửa nén hương còn chưa đi ra ta sẽ phái người đi vào tìm ngươi." Diệp Thao nhàn nhạt giải thích.
" Cuối trận pháp là dẫn đi đâu sao?" Trong mắt Hách Quang Quang thoáng hiện kích động, buồn bực vài ngày cuối cùng có chuyện tốt để chơi, tạm thời gác lại oán hận với Diệp Thao.
"Dẫn đến đâu ngươi tự mình đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Diệp Thao mỉm cười, giọng nói chứa mấy phần hấp dẫn.
"Đi thì đi, trận này so với cái trận gì kia ngươi nói đơn giản hơn chút, ta rất nhanh sẽ thoát ra." Hách Quang Quang đã tính xong, bước về phía trận pháp thần bí nghiêm trang người giang hồ nghe tiếng liền biến sắc.
"Quang Quang." Hách Quang Quang đi vào xong Diệp Thao đột nhiên kêu lên, không biết tại sao có thể dễ dàng thốt ra hai chữ "Quang Quang".
"Cái gì?" Hách Quang Quang theo bản năng xoay người đáp lại.
"Có tình huống đặc biệt nhớ lớn tiếng cho chúng ta biết." Diệp Thao khẽ nhíu chân mày, cảm thấy rất không quen với hành động quan tâm khó hiểu của mình, có chút bài xích.
"Biết, còn nữa, không được gọi ta là ‘Quang Quang ’!" Hách Quang Quang trừng mắt với Diệp Thao, xoay người vào trong trận pháp, lúc trước nàng từng không chừa chút mặt mũi nào cự tuyệt mẹ Bạch Tiểu Tam gọi nàng là Quang Quang, lúc này nàng tương tự cự tuyệt Diệp Thao gọi nàng như vậy, gọi thân mật như vậy chỉ người có quan hệ vô cùng thân cận với nàng mới có thể gọi.
Diệp Thao nghe vậy nhiệt độ trong mắt nhất thời hạ xuống, hơi nhếch môi không vui nhìn phương hướng Hách Quang Quang biến mất.
Đông Phương Hữu vẫn không lên tiếng trong mắt đột nhiên xẹt qua một chút ý cười, nói: "Một cô nương rất thú vị."
"Hừ, dã nha đầu không biết sống chết vừa ngu vừa ngốc còn không biết cân nhắc!" Diệp Thao căm tức phê phán.
Khó được thấy Diệp Thao tâm tình lộ ra ngoài phê phán một nữ tử như thế, hơn nữa còn liên tục dùng nhiều cái nghĩa xấu, quả thật như Tả Trầm Châu nói, Diệp Thao đối với Hách Quang Quang có chút không tầm thường, từ trước đến giờ Đông Phương Hữu ít có tâm tình chập chờn trên mặt khó được lộ ra một tia tia ý cười.
Thời gian từng giờ trôi qua, thời gian nửa nén hương chẳng mấy chốc sẽ đến, Hách Quang Quang còn không có ra ngoài, chân mày Diệp Thao không tự chủ nhíu chặt.
"Nàng thật có thể phá trận?" Giọng Đông Phương Hữu mang nghi ngờ hỏi.
"Trận cũng có thể rách, huống chi nàng mới vừa rõ ràng nói những trận pháp này tương đối dễ." Giọng Diệp Thao cũng không dám khẳng định như vậy.
"Cơ quan trong trận là tạm thời rút lui, nhưng nói không chừng có dã thú xuất hiện." Đông Phương Hữu nói.
Diệp Thao không mở miệng, chỉ là hai tay sau lưng theo bản năng nắm chặt lại.
Hương đã cháy một nửa, Hách Quang Quang còn chưa có đi ra, Diệp Thao vừa muốn mở miệng kêu người đi vào tìm Hách Quang Quang, trong trận đột nhiên truyền ra tiếng một cô gái kêu lên.
Đông Phương Hữu nhanh chóng thi triển khinh công chạy nhanh tới, cùng lúc đó, một đạo bóng dáng màu đen còn nhanh hơn lướt qua bên người hắn, chạy về hướng phát ra âm thanh.
"Để ý như vậy?" Đông Phương Hữu thấy thế rất là kinh ngạc.
Rất nhanh, Diệp Thao liền thấy được Hách Quang Quang ngã tại mặt đất che chân nhe răng, dừng lại trước mặt nàng chất vấn: "Xảy ra chuyện gì ngạc nhiên?"
"Trẹo chân rồi." Hách Quang Quang trả lời có chút xấu hổ, trận pháp này một chút cũng không làm khó được nàng, cho nên không có lập tức đi ra ngoài là bởi vì hoài nghi d’đ/l ;q’d nơi này thông ra ngoài đường, vì vậy cố ý dò xét nhiều lần, còn chưa tìm được nơi thông ra phía ngoài đường, thời gian đã sắp hết, sợ Diệp Thao biết nàng có ý định chạy trốn đành phải nhanh chóng quay trở về.
Có tật giật mình không có chú ý dưới chân, đã dẫm vào tảng đá nhô ra, vốn là nàng khinh công rất tốt đạp phải tảng đá cũng là sẽ không ngã, nhưng thật đúng lúc bị chuột rút, vì vậy liền. . .
"Ngu xuẩn chết ngươi thôi! Quả thực là sỉ nhục nhân sĩ biết khinh công." Diệp Thao đen mặt lại phê bình.
Hách Quang Quang sắp xấu hổ chết còn bị Diệp Thao khi dễ, không nén được giận nữa, hơn nữa bên cạnh còn có "khối băng nhi" ở đây, không nhịn được cãi lại: "Còn không phải là bởi vì này mấy ngày không có nghỉ ngơi tốt mới bị chuột rút sao?"
"Không có nghỉ ngơi tốt?" Diệp Thao lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Hừ." Hách Quang Quang căm giận quay mặt, nàng có thể nói mỗi đêm đều bị cơn ác mộng "bị cắn" làm tỉnh giấc, vì vậy sau nửa đêm sẽ lo lắng Diệp Thao đột nhiên xuất hiện "ép buộc" nàng mà không ngủ được nữa sao?
Thấy hai người chuẩn bị cãi nhau, Đông Phương Hữu kịp thời mở miệng nói: "Đi ra ngoài rồi hãy nói."
Nghe vậy Hách Quang Quang đặt chân phải sưng to đùng xuống, chống hai tay từ từ bò dậy, cắn răng khập khiểng đi ra ngoài.
Diệp Thao nhìn không thuận mắt, không nói gì liền tiến lên chặn ngang ôm lấy nàng.
"Ngươi làm gì đấy?" Có "chứng sợ hãi " với việc tiếp xúc Diệp Thao, Hách Quang Quang kinh sợ thét chói tai.
"Câm miệng!" Diệp Thao lạnh giọng quát.
Cảm thấy lửa giận của Diệp Thao, Hách Quang Quang không dám nhổ lông cọp, chỉ đành phải cứng người sịu mặt mặc cho hắn ôm nàng xuất trận.
"Nghe nói mấy ngày nay ngươi rất rảnh rỗi, đã như vậy từ ngày mai bắt đầu học chữ đi, ta tự mình dạy!" Diệp Thao liếc nhìn Hách Quang Quang trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch lạnh lùng nói.
"Không, không cần, Vân Tâm muội muội nói muốn dạy ta học chữ." Hách Quang Quang vội vàng lên tiếng cự tuyệt, nói giỡn, hắn tới dạy nàng học chữ vậy còn có ngày nào tốt đẹp sao?
Đông Phương Hữu một mực đi phía sau bọn họ nghe được tên Diệp Vân Tâm bước chân hơi ngừng lại, trong mắt lộ ra một chút nhu hòa không dễ dàng phát hiện.
" Không phải ngươi đã cự tuyệt rồi sao? Vậy thì ta tới dạy." Diệp Thao bị phản kháng rõ rang của Hách Quang Quang làm cho tâm tình thật không tốt.
Rốt cuộc hiểu rõ cái câu hôm qua "Ngươi ngươi sẽ phải hối hận" kia của Diệp Vân Tâm là chỉ cái gì, d’đ/l ;q’d Hách Quang Quang nâng miệng làm biểu tình muốn khóc cho hắn nhìn, kết quả tầm mắt vừa chạm tới hai mắt ngầm có ý cảnh cáo của Diệp Thao nước mắt nhất thời liền bị dọa trở về. . . . . .
Sở dĩ không gặp người hoàn toàn là vì Diệp Thao, mỗi lần nhớ tới chuyện hôm đó liền giận đến muốn giết người, môi của nàng bị "cắn" vừa đỏ vừa sưng, ba nha đầu trong phòng vừa nhìn thấy miệng của nàng liền mập mờ che miệng cười trộm, kích thích Hách Quang Quang đập cả gương đồng trong phòng, nàng không muốn nhìn đôi môi "đã phạm tội" này chút nào!
Sự tích Diệp Thao và Hách Quang Quang ở bên trong phòng "kích tình" không lâu liền truyền đi xôn xao, chứng cớ chính là đôi môi sưng đỏ như vừa ăn hạt tiêu của Hách Quang Quang, còn có nàng không ra khỏi cửa và bộ dáng "xấu hổ" cự tuyệt gặp khách, chuyện này là bọn Như Lan len lén truyền ra ngoài.
Không ít người trêu ghẹo Hách Quang Quang, nhưng hầu như không có ai dám chế nhạo Diệp Thao, duy nhất một người dám chế nhạo, một ngày nào đó Tả Trầm Châu sờ lên cằm mập mờ cười với Diệp Thao: " Nam nhân nghẹn quá lâu mãnh liệt lên quả nhiên cùng người khác bất đồng, coi cô nương nhà người ta thành quả hồng mà cắn, ngươi có chừng mực, đừng dọa người ta."
Chính là câu này làm Diệp Thao phát bực, Tả Trầm Châu đáng thương bị Diệp Thao, theo đại gia suy đoán là "thẹn quá hóa giận", đuổi đi tuần sát buôn bán khắp nơi.
Thật ra thì người trong trang đều hiểu rõ, loại đại quy mô tuần sát buôn bán này chỉ có hai tháng cuối năm mới làm, mà lúc này mùa đông còn chưa tới Tả Trầm Châu đã bị cường thế ép buộc, nguyên nhân vì sao trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
"Cho ta vào đi, ta muốn tìm Quang Quang chơi." Diệp Vân Tâm lại tới, đang tiến hành đàm phán không biết lần thứ bao nhiêu cùng bọn Như Lan ở cửa viện.
"Vân Tâm cô nương, tiểu thư phân phó không tiếp khách, ngài đi về trước đi." Như Lan bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"Là Thao ca ca cho phép ta tới." Diệp Vân Tâm nói xong hướng vào phòng Hách Quang Quang lớn tiếng hét lên, "Hách Quang Quang, là Thao ca ca cho ta tới, nếu như ngươi không cho ta đi vào ta liền nói cho Thao ca ca, đến lúc đó tự gánh lấy hậu quả, hừ!"
Bên trong phòng, biết Diệp Vân Tâm tới, Hách Quang Quang đang tránh không gặp người nghe vậy giận đến khóe miệng rút gân, đứng lên "phanh" một cái mở cửa sổ, vô cùng mất hứng rống to một tiếng ra ngoài: "Vào đi, ầm ĩ chết người!"
Quỷ kế được thực hiện, Diệp Vân Tâm đắc ý cười một tiếng với bọn Như Lan, hất cằm lên vui vẻ đi vào.
"Muốn gặp ngươi thật là không dễ dàng, không lấy Thao ca ca làm chỗ dựa chỉ sợ hôm nay ta lại không công mà về." Câu nói đầu tiên khi bước vào đã chọc tức Hách Quang Quang.
"Tìm ta có việc gì?" Hách Quang Quang nghiêm mặt không có chút nào thân thiện nói.
"Chậc chậc, dữ dội như vậy, ta là tới xem ngươi có ‘khá hơn chút’ nào hay không." Diệp Vân Tâm ngồi xuống đối diện Hách Quang Quang, bướng bỉnh nháy mắt mập mờ nhìn chằm chằm đôi môi đã sớm khôi phục như thường của Hách Quang Quang.
"Xem xong chưa? Xem xong có thể đi rồi!" Hách Quang Quang giống như là đã ăn hỏa dược phát giận, trực tiếp đuổi khách.
Hôm đó bị Diệp Thao ngăn ở trong phòng vừa gặm vừa cắn gần nửa canh giờ, ngay cả ngủ nàng cũng có thể bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, hiện tại lại bị Diệp Vân Tâm nhạo báng nhất thời giận đến tóc cũng hận không thể bốc hỏa.
"Làm gì lửa lớn như vậy, ngươi đừng tức giận, ta nói đùa thôi." Diệp Vân Tâm thu hồi đùa giỡn, hơi thấp thỏm nhỏ giọng xin lỗi.
Hách Quang Quang trừng mắt, tức giận nói: "Nếu đổi thành thời điểm mấy năm trước ngươi còn ghét Đông Phương khối băng bị hắn chặn trong nhà . . . gì kia thật lâu, ngươi sẽ vui khi bị người khác trêu đùa sao? !"
Diệp Vân Tâm bị sợ đến khẽ run rẩy, hai lần trước gặp mặt Hách Quang Quang đều hài hòa vui vẻ, lại cảm thấy có chút hợp ý, vì vậy dám nhạo báng nàng, ai ngờ hôm nay nàng sẽ hung dữ như vậy, co rúm sợ hãi mà thề: "Ngươi đừng tức giận, ta thề về sau tuyệt đối không trêu chọc ngươi với Thao ca ca có được không?"
"Nếu có lần sau nữa liền cởi hết ý phục của ngươi trực tiếp mang đến trên giường Đông Phương khối băng, cho ngươi một, đêm, xuân, tiêu!" Hách Quang Quang uy hiếp.
Oanh hạ xuống, mặt Diệp Vân Tâm trong nháy mắt hồng thành mông khỉ, vừa xấu hổ vừa giận vừa sợ chỉ vào Hách Quang Quang: "Ngươi...ngươi tại sao có thể nói lời như vậy?"
"Ta không chỉ nói được, còn có thể làm được!" Hách Quang Quang hừ một tiếng, chỉ cần nàng không mắng Diệp Thao không đánh Diệp Thao lại không chạy trốn, làm chuyện gì nàng đều không sợ.
"Ngươi quá lưu manh!" Diệp Vân Tâm tố cáo.
"Đây đều là học ‘Thao ca ca’ thân ái của ngươi."
Diệp Vân Tâm trừng mắt nhìn Hách Quang Quang mấy lần, có lẽ là rốt cuộc biết tâm tình của đối phương, thu hồi tức giận đổi đề tài nói: "Mấy ngày nay ngươi đều không chơi với ta, thật nhàm chán."
"Chỉ biết chơi, đã là đại cô nương, cũng sắp phải lập gia đình lại còn cả ngày chạy ra ngoài, người nhà ngươi cũng không nói ngươi?"
Nghĩ đến từ nhỏ Diệp Vân Tâm như trăng sáng giữa các vì sao lớn lên giữa đám người thân cưng chiều nàng yêu thương nàng, Hách Quang Quang liền không ngừng hâm mộ, nàng chỉ có cha và mẹ, mẹ mất sớm, sau đó phụ thân cũng đi, trước mắt d'đ/l;q'd chỉ còn lại nàng một mình cô đơn ở trên đời này, không ai cưng chiều thì thôi, còn bị người xấu khi dễ.
"Có cái gì phải nói, về sau có gả cũng là gả người trong trang . . . " Diệp Vân thầm nghĩ đến nam nhân muốn gả, khóe miệng không tự chủ đã phủ lên ý cười ngọt ngào ngượng ngùng.
"Chỉ bằng bộ dáng trộm đỏ mặt sau lưng người ta của người làm sao mà gả cho khối băng được?" Hách Quang Quang khinh bỉ, nàng không chịu được bộ dáng xấu hổ lại lo được lo mất của Diệp Vân Tâm, không dứt khoát chút nào.
"Nhất định ta sẽ gả! Tổ phụ nói sẽ thương lượng với Thao ca ca, khiến Thao ca ca làm chủ gả ta cho, cho Đông Phương ca ca." Lúc nói những lời này trong đôi mắt to của Diệp Vân Tâm tràn đầy vui sướng, cũng là vì nghe được tin tức tốt này mới muốn tìm Hách Quang Quang chia sẻ vui sướng, kết quả ai ngờ mấy ngày đều bị chặn ngoài cửa.
"Thật sao? Vậy thì đúng là chuyện tốt." Hách Quang Quang chân thành chúc phúc, từ trước đến giờ tức giận của nàng đều tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc Diệp Vân Tâm không cố ý chọc giận nàng, hai người có thể rất hòa hợp, số tuổi của họ tương đương, còn đều là tiểu cô nương ngây thơ, tính tình tương đối hợp nhau, vì vậy rất nhanh trở thành bằng hữu nói chuyện rất là hợp ý.
"Đã muốn nói cho ngươi biết chuyện này từ lâu, tại ngươi cứ đuổi ta đi." Diệp Vân Tâm lại tố cáo.
"Về sau nếu ngươi không nói những lời làm ta tức giận thì tùy lúc hoan nghênh ngươi tới."
"Một lời đã định." Diệp Vân Tâm cười, mấy ngày nay bởi vì có hi vọng gả Đông Phương Hữu, nàng động một chút là cười, cả người tán phát vui sướng rất dễ dàng lây đến người xung quanh.
Nữ hài tử ở chung một chỗ thích đàm luận nhất chính là người yêu lẫn nhau, Hách Quang Quang không có người yêu không có gì để nói, vì vậy liền nghe Diệp Vân Tâm nói từng ly từng tý về Đông Phương Hữu mấy năm qua, không giống với Diệp Vân Tâm cần tìm người chia sẻ tâm tình chua ngọt yêu say đắm vui sướng, d’đ/l ;q’d chuyện Hách Quang Quang muốn làm nhất chính là tuôn ra tất cả chuyện ác Diệp Thao làm, sau đó lôi kéo người khác cùng nhau mắng hắn, đáng tiếc bị dạy dỗ nhiều lần, lúc này nàng căn bản là có tâm nhưng không đủ can đảm.
"Đúng rồi, ngày thường ta và ngươi đều rảnh rỗi, nếu vậy mỗi ngày ta dạy ngươi học chữ thì sao? Buổi sáng ta dạy cho ngươi chữ, buổi chiều ngươi dạy cho ta công phu được không?" Diệp Vân Tâm chớp mắt ngây thơ hỏi.
"Không được, ta mới không cần biết chữ, công phu thì ta có thể dạy ngươi một chút." Hách Quang Quang trả lời.
"Không để ta dạy cho ngươi học chữ, ngươi sẽ phải hối hận." Diệp Vân Tâm bĩu môi nói.
"Tại sao phải hối hận?"
"Hừ, khinh thường để cho ta dạy, đến lúc đó. . ."
"Đến lúc đó cái gì?"
"Ai nha, cũng trưa rồi, ta phải đi về, ngày mai trở lại tìm ngươi chơi." Diệp Vân Tâm nhìn đồng hồ nước kêu lên một tiếng, chưa kịp trả lời Hách Quang Quang liền vội vã chạy đi.
Kể từ hôm đó Diệp Thao hung hăng "khi dễ" Hách Quang Quang không xuất hiện nữa, điểm này làm Hách Quang Quang thoáng tốt hơn một chút, nếu không thật sợ đêm không thể say giấc, bị hắn dọa sợ đến rối loạn thần kinh.
Ngày hôm sau, Hách Quang Quang trong phòng buồn bực quá lâu rốt cuộc quyết định "không sợ thẹn thùng", muốn đi ra ngoài đi loanh quanh một chút, vừa mới ra khỏi cửa viện liền bị thị vệ bên người Diệp Thao gọi đi, nói Diệp Thao có chuyện muốn tìm nàng.
Diệp Thao không có ở thư phòng, mà là đang chân núi phía sau Sơn Trang chờ Hách Quang Quang, bên cạnh là Đông Phương Hữu.
"Chủ Thượng, Hách di nương đến." Thị vệ bẩm báo.
Hách Quang Quang đi theo phía sau hắn bị âm thanh "Hách di nương" kia chấn động làm mí mắt hung hăng co rúm hai cái, mặc dù bất mãn, lại lý trí không dám ở trước mặt Diệp Thao kháng nghị, làm bộ âm thanh Hách di nương kia không phải gọi nàng.
"Ừ." Diệp Thao xoay người nhìn Hách Quang Quang mở to mắt bắt đầu tò mò quan sát rừng cây.
"Dẫn ta tới dây làm gì?" Hách Quang Quang quan sát một vòng, nhìn ra trên núi đầy các loại trận pháp.
Diệp Thao nhàn nhạt nhìn Hách Quang Quang mấy ngày không gặp, con mắt tuấn tú dừng lại chốc lát trên môi của nàng, sau đó ánh mắt lập tức dời đi, nói: "Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra, ngươi biết phá trận, những trận pháp này sợ là cũng không làm khó được ngươi."
"Ngươi là muốn thử năng lực của ta?" Hách Quang Quang trợn to mắt hỏi.
"Là có tính toán này, không cần sợ, cơ quan trong trận đã tắt, ngươi chỉ cần đi vào thử một chút, nếu sau nửa nén hương còn chưa đi ra ta sẽ phái người đi vào tìm ngươi." Diệp Thao nhàn nhạt giải thích.
" Cuối trận pháp là dẫn đi đâu sao?" Trong mắt Hách Quang Quang thoáng hiện kích động, buồn bực vài ngày cuối cùng có chuyện tốt để chơi, tạm thời gác lại oán hận với Diệp Thao.
"Dẫn đến đâu ngươi tự mình đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Diệp Thao mỉm cười, giọng nói chứa mấy phần hấp dẫn.
"Đi thì đi, trận này so với cái trận gì kia ngươi nói đơn giản hơn chút, ta rất nhanh sẽ thoát ra." Hách Quang Quang đã tính xong, bước về phía trận pháp thần bí nghiêm trang người giang hồ nghe tiếng liền biến sắc.
"Quang Quang." Hách Quang Quang đi vào xong Diệp Thao đột nhiên kêu lên, không biết tại sao có thể dễ dàng thốt ra hai chữ "Quang Quang".
"Cái gì?" Hách Quang Quang theo bản năng xoay người đáp lại.
"Có tình huống đặc biệt nhớ lớn tiếng cho chúng ta biết." Diệp Thao khẽ nhíu chân mày, cảm thấy rất không quen với hành động quan tâm khó hiểu của mình, có chút bài xích.
"Biết, còn nữa, không được gọi ta là ‘Quang Quang ’!" Hách Quang Quang trừng mắt với Diệp Thao, xoay người vào trong trận pháp, lúc trước nàng từng không chừa chút mặt mũi nào cự tuyệt mẹ Bạch Tiểu Tam gọi nàng là Quang Quang, lúc này nàng tương tự cự tuyệt Diệp Thao gọi nàng như vậy, gọi thân mật như vậy chỉ người có quan hệ vô cùng thân cận với nàng mới có thể gọi.
Diệp Thao nghe vậy nhiệt độ trong mắt nhất thời hạ xuống, hơi nhếch môi không vui nhìn phương hướng Hách Quang Quang biến mất.
Đông Phương Hữu vẫn không lên tiếng trong mắt đột nhiên xẹt qua một chút ý cười, nói: "Một cô nương rất thú vị."
"Hừ, dã nha đầu không biết sống chết vừa ngu vừa ngốc còn không biết cân nhắc!" Diệp Thao căm tức phê phán.
Khó được thấy Diệp Thao tâm tình lộ ra ngoài phê phán một nữ tử như thế, hơn nữa còn liên tục dùng nhiều cái nghĩa xấu, quả thật như Tả Trầm Châu nói, Diệp Thao đối với Hách Quang Quang có chút không tầm thường, từ trước đến giờ Đông Phương Hữu ít có tâm tình chập chờn trên mặt khó được lộ ra một tia tia ý cười.
Thời gian từng giờ trôi qua, thời gian nửa nén hương chẳng mấy chốc sẽ đến, Hách Quang Quang còn không có ra ngoài, chân mày Diệp Thao không tự chủ nhíu chặt.
"Nàng thật có thể phá trận?" Giọng Đông Phương Hữu mang nghi ngờ hỏi.
"Trận cũng có thể rách, huống chi nàng mới vừa rõ ràng nói những trận pháp này tương đối dễ." Giọng Diệp Thao cũng không dám khẳng định như vậy.
"Cơ quan trong trận là tạm thời rút lui, nhưng nói không chừng có dã thú xuất hiện." Đông Phương Hữu nói.
Diệp Thao không mở miệng, chỉ là hai tay sau lưng theo bản năng nắm chặt lại.
Hương đã cháy một nửa, Hách Quang Quang còn chưa có đi ra, Diệp Thao vừa muốn mở miệng kêu người đi vào tìm Hách Quang Quang, trong trận đột nhiên truyền ra tiếng một cô gái kêu lên.
Đông Phương Hữu nhanh chóng thi triển khinh công chạy nhanh tới, cùng lúc đó, một đạo bóng dáng màu đen còn nhanh hơn lướt qua bên người hắn, chạy về hướng phát ra âm thanh.
"Để ý như vậy?" Đông Phương Hữu thấy thế rất là kinh ngạc.
Rất nhanh, Diệp Thao liền thấy được Hách Quang Quang ngã tại mặt đất che chân nhe răng, dừng lại trước mặt nàng chất vấn: "Xảy ra chuyện gì ngạc nhiên?"
"Trẹo chân rồi." Hách Quang Quang trả lời có chút xấu hổ, trận pháp này một chút cũng không làm khó được nàng, cho nên không có lập tức đi ra ngoài là bởi vì hoài nghi d’đ/l ;q’d nơi này thông ra ngoài đường, vì vậy cố ý dò xét nhiều lần, còn chưa tìm được nơi thông ra phía ngoài đường, thời gian đã sắp hết, sợ Diệp Thao biết nàng có ý định chạy trốn đành phải nhanh chóng quay trở về.
Có tật giật mình không có chú ý dưới chân, đã dẫm vào tảng đá nhô ra, vốn là nàng khinh công rất tốt đạp phải tảng đá cũng là sẽ không ngã, nhưng thật đúng lúc bị chuột rút, vì vậy liền. . .
"Ngu xuẩn chết ngươi thôi! Quả thực là sỉ nhục nhân sĩ biết khinh công." Diệp Thao đen mặt lại phê bình.
Hách Quang Quang sắp xấu hổ chết còn bị Diệp Thao khi dễ, không nén được giận nữa, hơn nữa bên cạnh còn có "khối băng nhi" ở đây, không nhịn được cãi lại: "Còn không phải là bởi vì này mấy ngày không có nghỉ ngơi tốt mới bị chuột rút sao?"
"Không có nghỉ ngơi tốt?" Diệp Thao lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Hừ." Hách Quang Quang căm giận quay mặt, nàng có thể nói mỗi đêm đều bị cơn ác mộng "bị cắn" làm tỉnh giấc, vì vậy sau nửa đêm sẽ lo lắng Diệp Thao đột nhiên xuất hiện "ép buộc" nàng mà không ngủ được nữa sao?
Thấy hai người chuẩn bị cãi nhau, Đông Phương Hữu kịp thời mở miệng nói: "Đi ra ngoài rồi hãy nói."
Nghe vậy Hách Quang Quang đặt chân phải sưng to đùng xuống, chống hai tay từ từ bò dậy, cắn răng khập khiểng đi ra ngoài.
Diệp Thao nhìn không thuận mắt, không nói gì liền tiến lên chặn ngang ôm lấy nàng.
"Ngươi làm gì đấy?" Có "chứng sợ hãi " với việc tiếp xúc Diệp Thao, Hách Quang Quang kinh sợ thét chói tai.
"Câm miệng!" Diệp Thao lạnh giọng quát.
Cảm thấy lửa giận của Diệp Thao, Hách Quang Quang không dám nhổ lông cọp, chỉ đành phải cứng người sịu mặt mặc cho hắn ôm nàng xuất trận.
"Nghe nói mấy ngày nay ngươi rất rảnh rỗi, đã như vậy từ ngày mai bắt đầu học chữ đi, ta tự mình dạy!" Diệp Thao liếc nhìn Hách Quang Quang trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch lạnh lùng nói.
"Không, không cần, Vân Tâm muội muội nói muốn dạy ta học chữ." Hách Quang Quang vội vàng lên tiếng cự tuyệt, nói giỡn, hắn tới dạy nàng học chữ vậy còn có ngày nào tốt đẹp sao?
Đông Phương Hữu một mực đi phía sau bọn họ nghe được tên Diệp Vân Tâm bước chân hơi ngừng lại, trong mắt lộ ra một chút nhu hòa không dễ dàng phát hiện.
" Không phải ngươi đã cự tuyệt rồi sao? Vậy thì ta tới dạy." Diệp Thao bị phản kháng rõ rang của Hách Quang Quang làm cho tâm tình thật không tốt.
Rốt cuộc hiểu rõ cái câu hôm qua "Ngươi ngươi sẽ phải hối hận" kia của Diệp Vân Tâm là chỉ cái gì, d’đ/l ;q’d Hách Quang Quang nâng miệng làm biểu tình muốn khóc cho hắn nhìn, kết quả tầm mắt vừa chạm tới hai mắt ngầm có ý cảnh cáo của Diệp Thao nước mắt nhất thời liền bị dọa trở về. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.