Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 22: Thực hiện nghĩa vụ

Mèo Mặt To Thích Ăn Cá

03/02/2016

"Các ngươi phục vụ nàng dùng cơm tắm rửa, trông chừng một chút đừng để cho nàng chạy." Diệp Thao buông tay Hách Quang Quang ra, ra lệnh với ba nha hoàn run run rẩy rẩy đứng song song tại cửa rồi trầm mặt đi ra khỏi phòng.

"Hách. . . . . . tiểu thư ăn cơm trước đi." Đôi tay Như Cúc khẽ run bưng cháo và đồ ăn trong hộp cơm ra đặt ở trên bàn, cúi thấp đầu không dám nhìn Hách Quang Quang"khủng bố", đối với Diệp Thao cũng dám lớn tiếng nhục mạ thậm chí dùng vũ lực, hạ nhân bọn họ sao còn có thể có ngày tốt đẹp?

Như Tuyết giúp đỡ cùng nhau dọn bát đũa, rồi sau đó liền cùng Như Cúc quy củ đứng ngay ngắn, không dám tự do như lúc Hách Quang Quang vừa tỉnh.

Như Lan chung sống cùng Hách Quang Quang một thời gian, hiểu rõ tính tình của nàng, tự nhiên không phải sợ giống như hai người Như Cúc không rõ tình trạng, tiến lên đỡ Hách Quang Quang giận đến không ngừng thở xuống giường, cảm thấy nàng kháng cự, nháy mắt mấy cái nói: "Tiểu thư ăn ít đồ đi, ăn no mới có hơi sức đối kháng cùng Chủ Thượng chứ."

Nghe vậy, Hách Quang Quang bị Diệp Thao làm hại mất hết khẩu vị nhất thời tinh thần tỉnh táo, tán dương nhìn Như Lan, khen: "Muội tử ngoan, ngươi nói đúng, liền nghe ngươi."

Trên bàn bày bốn đĩa tinh sảo, có lẽ là sợ nàng ngủ mấy ngày không nên lập tức ăn thức ăn dầu mở, cả bốn món đều là món ăn thanh đạm, một chén cháo ngô thơm phức.

Thoáng ngửi mùi là có thể nhìn ra dụng tâm của đầu bếp, bốn món một cháo trong nháy mắt liền gợi lên cảm giác thèm ăn của Hách Quang Quang.

Ăn no mới có hơi sức giữ được trong sạch, sau khi ngồi xuống Hách Quang Quang không có lập tức ăn ngay, lấy ánh mắt quét qua ba nha hoàn nói: "Các ngươi cũng ăn đi."

Biết Hách Quang Quang sợ trong thức ăn có "đồ", ba nha hoàn đều nghe lời lấy ra bát đũa sạch sẽ lần lượt nếm các món ăn một lần.

Hai con ngươi đen nhánh sáng ngời của Hách Quang Quang quan sát qua lại mặt ba người, khoảng nửa khắc đồng hồ đã qua, không thấy họ có gì chỗ không ổn, vì vậy yên lòng nhấc đũa bắt đầu ăn.

Vẫn ngủ bụng sớm trống rỗng, vì vậy có thể nói là Hách Quang Quang ăn như hổ đói.

Mấy người Như Lan đứng một bên gắp thức ăn, Như Cúc thừa dịp Hách Quang Quang không chú ý hướng Như Lan nháy mắt ra dấu, nghĩ một lát gọi Như Lan kể một ít về tân chủ tử.

Ăn no xong Hách Quang Quang liền đi tắm, thật ra nàng rất muốn làm ngược lại lời Diệp Thao không đi tắm, nhưng trên đường đi, mỗi ngày chỉ có Như Lan lau qua người cho nàng, trên người đã dính dính, mới vừa lại bị Diệp Thao dọa đổ mồ hôi lạnh lại càng không thư thái, không tắm khó chịu sẽ chỉ là mình.

Như Lan ôm cánh hoa vừa hái xuống mùi thơm ngát vẩy vào trong thùng tắm, sau đó chọn quần áo Diệp Thao mới đặc biệt mua cho Hách Quang Quang trên đường, chuẩn bị tắm xong dùng.

"Các ngươi đi xuống đi, tự ta tắm." Hách Quang Quang cởi y phục nói.

"Chủ Thượng bảo chúng ta. . . . . ." Như Cúc vừa muốn nói gì, bị Như Lan hiểu rõ thói quen Hách Quang Quang nháy mắt ngăn trở kéo ra ngoài.

Cũng không phải là trời sinh mệnh tiểu thư, lúc ăn cơm có người đứng gắp thức ăn cũng đã rất không quen, huống chi là chuyện tư mật như tắm rửa, nàng cũng không quen người ta xem nàng lõa thể, dù đối phương là nữ nhân.

Hách Quang Quang vừa chà tóc vừa suy nghĩ cách đối phó Diệp Thao, không ngờ nàng sẽ xui xẻo đến nỗi buổi chiều đầu tiên đến ổ sói đã khó giữ được danh tiết!

"Khốn kiếp, đồ sắc lang! Muốn phát tình đi chuồng gà tìm gà mẹ đi, bản cô nương hoàng hoa đại khuê nữ là người mà đại biến thái sắc quỷ ngươi xứng sao? Làm thiếp của ngươi? Phi, mơ Xuân Thu đại mộng của ngươi đi, ta chỉ muốn làm cô nãi nãi ngươi!" Hách Quang Quang càng mắng càng lớn tiếng, âm thanh truyền tới tai nha hoàn canh giữ ở phòng ngoài, sợ đến họ tê dại da đầu, mặt trắng bệch, lúc kinh sợ chứng kiến Diệp Thao từ từ đến gần, lập tức sợ hãi tới mức cao nhất.

Diệp Thao phất phất tay khiến từng nha hoàn bị sợ đến toàn thân phát run đều đi xuống, sau đó mặt lạnh đi vào trong phòng đang không ngừng truyền ra tiếng nhục mạ.

" Đồ lật lọng nuốt lời âm hiểm! Hèn hạ vô sỉ ngụy quân tử! Đồ lưu manh! Cư nhiên bỏ thuốc lão nương! Sớm muộn cũng có một ngày ta cũng bỏ thuốc ngươi, độc cho ngươi cả đời cũng đừng nghĩ lấy vợ lớn cưới vợ bé, cho ngươi làm thái giám!" Hách Quang Quang vội vã tắm xong từ trong thùng tắm nhảy ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể, thay quần áo sạch Như Lan chuẩn bị.

Mới vừa mặc quần áo tử tế đi ra từ sau tấm bình phong, liền đụng phải Diệp Thao toàn thân cứng đờ đang tức giận.

"Ôi, ngươi định đi đâu?" Hách Quang Quang vuốt mũi bị đụng thương quát hỏi, nếu động tác nàng chậm một chút, lúc này sợ không phải đều bị hắn nhìn sạch sao!

Diệp Thao không mở miệng, nắm cánh tay Hách Quang Quang kéo nàng tới giường lớn rộng rãi thoải mái.

"Buông ra, ngươi muốn làm gì?" Hách Quang Quang sợ hãi nhìn hướng cái giường, dùng toàn lực phản kháng.

"Ngươi nói làm cái gì? Đương nhiên là thực hiện quyền lợi làm nam nhân của ngươi!" Diệp Thao không cần tốn nhiều sức kéo Hách Quang Quang vừa đá vừa cấu hắn đến trước giường.



"Ngươi không phải là nam nhân của ta! Ngươi đi tìm nữ nhân khác đi, van cầu ngươi." Lần này Hách Quang Quang thật sự sợ hãi, giọng nói vốn kiên cường đến cuối cùng đã biến thành thỉnh cầu.

Diệp Thao buông tay ra, từ trên cao nhìn xuống Hách Quang Quang như thỏ lập tức nhảy xa khỏi hắn, nhíu mày trâm chọc: "Hiện tại biết sợ? Lá gan mắng người vừa rồi đâu?"

"Trước khác nay khác." Hách Quang Quang vội vàng cầm một bình hoa tinh sảo đặt ở trước ngực, phòng bị nhìn Diệp Thao.

"Ngươi cho ta là ai, có thể mặc ngươi tùy ý nhục mạ?" Diệp Thao giơ tay lên từ từ cởi đai lưng, cười lạnh nhìn Hách Quang Quang.

"Chớ cởi quần áo!" Bình hoa lập tức giơ cao tạo thành tư thế công kích.

"Không cởi quần áo làm sao thực hiện nghĩa vụ? Làm sao ngủ được?" Diệp Thao vừa cởi y phục vừa giống như vương giả tham quan quốc thổ nện bước ưu nhã đi về phía Hách Quang Quang bị sợ đến hoa dung thất sắc.

Đột nhiên, bình hoa trên không trung xẹt qua một đường cong duyên dáng, "rầm" một tiếng nặng nề vỡ vụn dưới chân Diệp Thao, chính là bình hoa trong tay Hách Quang Quang.

"Ngươi đừng tới đây." Hách Quang Quang ném xong bình hoa quay đầu chạy ra ngoài, xông ra bên ngoài hô to, "Có hái hoa tặc! Bắt lưu manh!"

Còn chưa chạy được hai bước, liền bị túm cổ lại, cảm giác nguy hiểm tiến đến gần, Hách Quang Quang sợ hãi tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hai chân nhất thời mềm nhũn ngã trên mặt đất, bởi vì bị Diệp Thao xách cổ áo mới không có ngã xuống.

"Có ta ở đây, cho dù ngươi hô khản cổ cũng sẽ không có người tiến vào." âm thanh mềm nhẹ hơi quá của Diệp Thao vào trong tai Hách Quang Quang không thể nghi ngờ là Tu La lấy mạng dưới địa ngục.

"Trang, Trang chủ, ta lấy đầu thề về sau không bao giờ mắng ngươi nữa, ngươi bỏ qua cho ta đi." Hách Quang Quang ngăn không nổi bị Diệp Thao lần nữa bắt lại, sợ đến hai tay nắm thật chặt cánh tay Diệp Thao, móng tay "không cẩn thận" đâm vào thịt của hắn kêu khóc.

"Loại người như ngươi nếu như không cho dạy dỗ tốt, thì vĩnh viễn không biết sợ." Diệp Thao xách Hách Quang Quang giống như xách con gà con tới trước giường, mắt nhìn xuống Hách Quang Quang mới vừa tắm rửa qua tóc rối bù khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, không thể nhịn cười, cười như là con ngựa có thể ăn no sói xám.

"Đừng, đừng, ta thành hôn rồi, ta là rách, giày rách, đàn ông các ngươi không phải rất để ý điểm này sao?" Chân Hách Quang Quang mềm nhũn không đứng nổi, ngã trên mặt đất không tiếc bôi nhọ chính mình để đẩy lùi mục đích của Diệp Thao.

Diệp Thao nghe vậy khuôn mặt tuấn mỹ giận đến tái lại, nhất thời tức giận: "Không được nói hai chữ kia, ngươi đến nay vẫn là hoàn bích (*còn trinh)."

"Ô ô, chuyện ta là hoàn bích không nhiều người biết lắm, nếu như ngươi thu ta làm thiếp người khác chỉ biết nói ngươi nhạt lại đồ của Bạch Tiểu Tam. . . Bọn họ cũng không biết ta cùng với Bạch Tiểu Tam thật ra không động phòng." Hách Quang Quang vừa gạt lệ lau nước mũi vừa dùng khóe mắt len lén liếc phản ứng của Diệp Thao, nam nhân càng tự đại sẽ càng không tiếp nhận vật sở hữu của mình từng có quan hệ với nam nhân khác, nàng đang đánh cuộc.

Hách Quang Quang thành công rồi, Diệp Thao quả thật không thể tha thứ một điểm nàng từng là vợ Bạch Tiểu Tam, nhưng lại không có nghĩa là vì thế hắn sẽ cam nguyện chịu bị nàng uy hiếp!

Sắc mặt Diệp Thao âm trầm, níu lên Hách Quang Quang vẫn còn đang không ngừng đánh chủ ý xấu không chút nào thương tiếc ném lên giường, sau đó cúi người áp xuống thân thể trong nháy mắt cứng đờ như đá của Hách Quang Quang, nắm cằm của nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt hiện lên vẻ cương quyết và sợ hãi của nàng lạnh lùng trào phúng: "Loại thời điểm này còn dám không thành thật, không thể không nói ngươi đúng là cách biệt hai chữ thông minh quá xa."

"Ta...ta, ta sai rồi còn không được sao? Trang chủ ngài thật khôn khéo, ta thật sự ngu, ngài chớ cùng đứa ngốc ta đây chấp nhặt." Hách Quang Quang nức nở nhìn gương mặt tuấn tú nguy hiểm tràn đầy tính xâm lược gần đến cơ hồ muốn áp vào mặt nàng, nếu đổi thành nữ nhân khác nói không chừng đã bị gương mặt tuấn tú của d’đ/l;q’d Diệp Thao và lồng ngực cường tráng mê hoặc đến choáng váng, nhưng đối với Hách Quang Quang từ nhỏ thì có một người mẹ mỹ nhân đẹp như tiên mà nói, sức miễn dịch đối với "mỹ nhân" tất nhiên sẽ cao hơn nhiều so với người thường.

"Muộn rồi." Diệp Thao buông cằm Hách Quang Quang ra, ngón tay thon dài đặt trên cái cổ mảnh khảnh của nàng giống như là mèo vờn chuột chậm rãi dao động xuống phía dưới, lướt qua nơi khẽ run phập phồng của nàng, dừng một chút, cuối cùng dừng lại nơi bụng mềm mại của nàng, ngón tay nhẹ nhàng gạt ra, cởi bỏ thắt lưng của nàng.

"Không cần ! ! !" Hách Quang Quang nhắm mắt lại thét chói tai, nước mắt chảy tràn ra càng dữ tợn, vì tự vệ, hai tay hai chân bắt đầu cùng nhau dùng sức công kích nam nhân dán chặt ở trên người.

Bởi vì đai lưng bị giải khai, trong lúc giãy giụa vạt áo càng mở rộng ra, thân thể của nam nhân cũng bị nàng giãy giụa đã phát hỏa.

"Tự chuốc phiền phức!" Đôi mắt xanh đen của Diệp Thao trong nháy mắt càng thêm trở nên u ám, âm thanh trở nên khàn khàn nguy hiểm.

"Cứu. . . . . . Mạng. . . . . . Ưmh." Âm thanh kêu cứu của Hách Quang Quang đột nhiên bị ngăn chặn, là môi Diệp Thao.

Một loại mềm mại nóng ấm ma sát môi của nàng, Hách Quang Quang chỉ cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, thậm chí cũng quên luôn giãy giụa, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn Diệp Thao dùng đôi tay cố định đầu của nàng, miệng cùng hàm răng cùng sử dụng "ăn" môi nàng.

Phản ứng không lưu loát của nữ nhân không chỉ có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân, càng có thể khơi lên dục vọng chinh phục, Diệp Thao vốn chỉ là muốn dọa nàng, sau khi nếm ngọt ngào trong miệng Hách Quang Quang đột nhiên không ngừng được, đầu lưỡi không cho cự tuyệt cạy ra đôi môi khép chặt nàng bắt đầu bá đạo công thành đoạt đất .

Tiểu Bạch Thỏ không hề có kinh nghiệm thì sao có thể là đối thủ của sói xám lão luyện? Ba hồn bảy vía sợ chạy một nửa, thần trí Hách Quang Quang vốn đã chịu ảnh hưởng lớn, bị người khác cố ý trêu chọc vuốt ve một lát liền biến thành một bãi xuân thủy.

Hách Quang Quang cảm giác mình giống trong một đám mây, gió nhẹ phất qua gương mặt, thân thể được ánh mặt trời ấm áp bao phủ, có người mang theo nàng đón gió chao liệng ở giữa không trung, xuyên qua Tùng Lâm, bay qua hồ, đi khắp Thiên Sơn Vạn Thủy cuối cùng lên đỉnh núi nhìn xuống cả thế giới. . .



Chợt cao chợt thấp, lúc lạnh lúc nóng vô cùng kích thích, nhịp tim Hách Quang Quang đã sớm không thể khống chế, chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt như được bao trùm lên bởi một chiếc cầu vồng, một thế giới bảy màu, hư ảo xinh đẹp giống như trong tiên cảnh.

Đột nhiên, không khí trở nên mỏng manh, tiên cảnh bảy màu biến mất, ngực hít thở không thông khó chịu, Hách Quang Quang chìm trong mê ly mở mắt ra ô ô kháng nghị, đôi tay không còn hơi sức đấm nam nhân đang không ngừng "cướp đoạt" không khí trong miệng nàng.

Nhận ra Hách Quang Quang không thoải mái, Diệp Thao mở mắt ra vẫn chưa thỏa mãn bỏ qua môi Hách Quang Quang, giơ tay lên vuốt ve đôi môi hồng nhuận mê người, trong âm thanh mang theo cưng chiều ngay cả hắn cũng không có nhận thấy được, cười khẽ: "Thật là đần, không biết hô hấp sao?"

Được giải thoát Hách Quang Quang bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, cảm giác rốt cuộc cũng dễ chịu hơn rồi, suy nghĩ khôi phục hơn phân nửa, cảm giác đột nhiên có điểm không thích hợp, không tự chủ nhìn xuống dưới kinh hãi.

Y phục của nàng không biết lúc nào thì đã bị cởi ra, Diệp Thao cũng là như thế, hai thân thể trần truồng dán tại một nơi, như trẻ sinh đôi kết hợp.

Thấy thế, khuôn mặt hồng nhuận ánh bóng biến sắc, biến thành tái nhợt, tức giận chất vấn: "Ngươi...ngươi cởi y phục của ta? !"

Kích tình đi qua, âm thanh có chút nhũn ra, giống như làm nũng mềm mại đáng yêu, hơi nước trong đôi mắt tức giận chưa tiêu, rõ ràng là có ý tức giận chất vấn, nhưng ở trong mắt người khác lại thành mị nhãn như tơ, bộ dáng tiểu nữ nhân giận dỗi người yêu.

Diệp Thao nheo lại mắt, chăm chú quan sát Hách Quang Quang vì thấy được âm thanh "quá mức kỳ cục" mà giận đến mím chặt môi mấy lần, bất khả tư nghị* nói: "Thì ra là ngươi chỉ có ở vào thời điểm này mới có thể trở nên thoáng như nữ nhân."

bất khả tư nghị* : khó tin

"Cút ngay!" Hách Quang Quang giơ tay lên đẩy mặt Diệp Thao ra, vật thô nóng giữa hai chân ép nàng suýt chút nổi điên, kỹ viện cũng đã từng đi, chăn cũng đã từng vén, vật đang chống đỡ nàng kia là cái gì, chuyện có thể xảy ra không hiểu nhiều lắm nhưng cũng không phải là không biết gì cả, nàng cảm thấy kinh sợ y như hủy thiên diệt địa.

"Mèo hoang!" Diệp Thao thở gấp càng lợi hại, nhanh chóng túm hai tay nhỏ bé đang náo loạn quấy nhiễu trên người hắn lại, một tay đặt chúng lên đỉnh đầu Hách Quang Quang, một cái tay khác trừng phạt dùng sức nhéo thắt lưng nhạy cảm của nàng.

Thân thể Hách Quang Quang run lên bần bật, cử động này vừa đúng chạm đến chỗ mẫn cảm của Diệp Thao, kích thích khiến hắn rên lên một tiếng, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt.

"Ta làm thiếp của ngươi được chưa? Chỉ cần ngươi không cưỡng ép ta liền ngoan ngoãn làm thiếp của ngươi." Tên đã lắp vào cung, Hách Quang Quang đành phải nhường nhịn một lần.

Thấy Diệp Thao im lặng không nói, chỉ có cặp mắt tuấn mĩ nhiệt tình như câu hồn người khác nhìn nàng chằm chằm, tâm nhảy loạn mấy nhịp, hốt hoảng nói: "Ngươi đi tìm cô nương dung mạo xinh đẹp hơn ta lại thức thời hơn ta phục vụ được không? Ta chỉ biết làm ngươi mất hứng còn chọc giận ngươi."

Chọc giận hắn là thật, nhưng là mất hứng? Diệp Thao rõ ràng cảm thấy thân thể của hắn đang hưng phấn đến phát run.

Bàn tay di chuyển lên trên, đặt lên chỗ hơi "lồi lên" của Hách Quang Quang, d’đ/l;q’d xấu xa xoa nhẹ, trong tiếng thét chói tai sát phong cảnh, nửa thật nửa giả uy hiếp: "Về sau nếu ngươi không nghe lời liền trừng phạt tương tự. Nhục mạ ta một câu liền hôn sưng môi của ngươi, dám đánh ta liền lấy hết y phục của ngươi rồi sờ từ đầu tới chân, nếu có ý đồ chạy trốn tốt nhất cầu nguyện chớ bị ta bắt được, nếu không đừng trách ta không để ý đến ý nguyện của ngươi dùng sức mạnh với nữ nhân!"

"Dạ dạ dạ." Hách Quang Quang vừa nghe thấy có thể giữ được trong sạch, lập tức kích động gật mạnh đầu giống như gà mổ thóc, chỉ cần Diệp Thao có thể thả nàng, bắt nàng liếm đầu ngón tay hắn nàng cũng tuyệt đối không cự tuyệt!

Chỉ vì không phải trở thành nữ nhân của hắn mà hưng phấn thành ra như vậy, Diệp Thao trong lòng không vui tư vị, thừa dịp còn chưa thay đổi chủ ý lập tức đứng dậy rời đi cái thân thể xinh đẹp làm cho hắn mất khống chế, quay lưng lại chịu đựng kêu gào vội vàng mặc quần áo vào.

Được giải thoát, Hách Quang Quang kéo chăn bọc người lại kín mít như cái bánh chưng, lặng lẽ lộ ra một đôi mắt bị kinh sợ liếc trộm Diệp Thao đang mặc quần áo.

Tấm lưng cường tráng không có một chút thịt thừa nào, vai rộng mông hẹp, thân thể tiêu chuẩn hình tam giác, toàn thân cao thấp cũng tràn đầy sức lực và đẹp, biết rõ ràng là không nên nhìn, nhưng lại không khống chế được hai mắt của mình, nhìn d’đ/l;q’d một cách chăm chú, thân thể này thật là xem hay hơn so với Bạch Tiểu Tam lúc trước ở kỹ viện bắt kẻ thông dâm không cẩn thận liếc lên, nhìn một chút miệng không khỏi khô ráo.

"Nhìn nữa ta sẽ thay đổi chủ ý!" Phủ thêm lớp y phục cuối cùng, Diệp Thao nghiêng nửa người sang hung hăng trợn mắt nhìn ánh mắt mãnh liệt ăn hắn đậu hũ người khác, nghe được âm thanh khàn khàn của mình khẽ cau mày, từ trước đến giờ mình luôn kiêu ngạo về khả năng tự kiềm cao siêu, hôm nay chỉ bị nữ nhân nhìn là có thể có phản ứng, chẳng lẽ là quá lâu không có nữ nhân?

"Đừng!" Hách Quang Quang bị dọa lập tức xoay mặt vào vách tường, kéo cao chăn trùm kín đỉnh đầu, ở trong chăn dùng sức vuốt gương mặt nóng bừng của mình, vừa rồi Diệp Thao nghiêng người sang nàng mắt tinh nhìn thấy giữa hai chân của hắn áo không che lấp được . . .

Không được giải trừ kịp thời thân thể rất khó chịu, Diệp Thao cần gấp tắm nước lạnh tiêu hỏa, cuối cùng trừng mắt nhìn Hách Quang Quang cuốn cực kỳ chặt chẽ từ đầu tới đuôi, hừ lạnh một tiếng vội vã ra khỏi phòng.

Lâu không thấy tiếng động Hách Quang Quang lặng lẽ thò đầu ra, quét mắt một vòng quanh phòng, không nhìn thấy người, tâm rốt cuộc để xuống, vừa mới thả lỏng, lập tức cảm thấy sau lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Sợ hãi vỗ ngực nhỏ giọng may mắn : "A di đà Phật, cư nhiên đã tránh được một kiếp. Cha, mẹ, là các ngươi ở trên trời phù hộ Quang Quang phải không? Cũng phù hộ Quang Quang có thể an toàn chạy trốn đi, nơi này quả thật là đáng sợ, quá nguy hiểm, rõ ràng là đầm rồng hang hổ."

Chiều nay, bên trong trang không chỉ một người phát hiện một màn không thể tưởng tượng nổi, Chủ Thượng anh minh uy vũ trong mắt bọn họ đại vội vàng chạy ra khỏi Hách d’đ/l;q’d di nương, không ngừng chạy như bay tới trong hồ chỉ cách ba đình viện nhảy xuống tắm, ngắn ngủn vài bước đường mà hắn lại thi triển khinh công cao cường thiên hạ ít người có được, có thể nghĩ. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook