Chương 55: Bầy rắn nhảy múa
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
Rắn, rất nhiều, rất nhiều...chi chít, không đếm được, lớn có nhỏ có, dài có ngắn có, đủ mọi màu sắc, chỉ thấy chúng bắt đầu cựa quậy trong một cái hố sâu ngoài trời.
Lý Quả sợ tới mức liên tục lùi về sau, cô thật sự không ngờ, cái đình này được xây lên là để dành cho ngàn con rắn kia. Lại càng không thể ngờ thú cưng của Mặc Nhật Tỳ không phải là vài mà là mấy ngàn con.
Đây đâu phải là nuôi thú cưng? Mà chính là nuôi rắn chuyên nghiệp, anh ta chính là một người nuôi rắn chuyên nghiệp.
Nhưng, cũng không giống, đẹp trai, lịch sự, nhã nhặn, nuôi vài con rắn thì được, song, lại nuôi nhiều như vậy, hẳn là có vấn đề rồi!
"Rắn, rắn, vì, vì sao lại nhiều như vậy?" Giọng nói của Lý Quả có chút run rẩy, tiểu hắc xà trong tay cũng bị cô nắm cho chặt cứng.
Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt cười, trong mắt chỉ có mỗi rắn, đối với cô dường như rất xa cách.
"Tôi nuôi chúng, em không vui sao?" Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn cô, nhàn nhạt nói, giống như chuyện này rất bình thường.
Lý Quả phát hiện chính mình nói chuyện cũng rất không bình thường, cô nuốt nuốt nước bọt, cô thích sao? Dĩ nhiên là không rồi, cô chỉ có sợ hãi mà thôi, đặc biệt là nhiều rắn như thế, da đầu cô tê dại, da gà rơi đầy đất rồi.
"Đừng sợ, chúng nó sẽ không tổn thương em đâu". Mặc Nhật Tỳ cảm nhận được nỗi sợ hãi của Lý Quả, chỉ cười cười, rồi vươn tay kéo cô lên, đứng bên cạnh mình.
Không sợ mới là lạ! Sắc mặt Lý Quả vô cùng khó coi, nhưng may mà anh ta vẫn là người sống, lại là đàn ông, nên cô mới có thể nhịn xuống kích động muốn quay đầu bỏ chạy. Bây giờ vẫn còn đứng ở đây, đã chứng minh lá gan cô lớn lắm rồi.
"Anh, anh nuôi vì tiền sao?" Một lúc lâu, cô mới tìm về được suy nghĩ, giọng nói của mình, cô nghi ngờ hỏi anh ta. Hình như nuôi rắn cũng kiếm được nhiều tiền!
Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ lại lắc đầu, nhìn cô, nhếch miệng cười: "Không, tôi nuôi làm thú cưng, một mình ngắm nhìn, tôi thích chúng".
Hoang đường! Lý Quả chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ đùng bên tai, một cảm giác rất khác thường chợt ùa vào lòng.
Ai lại biến thái đến nỗi nuôi nhiều rắn như vậy chỉ để một mình ngắm nhìn? Cô vội rùng mình, liếc nhìn bầy rắn đang chuyển động kia, cô càng không thể bình tĩnh được. Nếu bị ném xuống thì đúng là tan xương nát thịt rồi.
Lý Quả sợ tới mức liên tục lùi về sau, cô thật sự không ngờ, cái đình này được xây lên là để dành cho ngàn con rắn kia. Lại càng không thể ngờ thú cưng của Mặc Nhật Tỳ không phải là vài mà là mấy ngàn con.
Đây đâu phải là nuôi thú cưng? Mà chính là nuôi rắn chuyên nghiệp, anh ta chính là một người nuôi rắn chuyên nghiệp.
Nhưng, cũng không giống, đẹp trai, lịch sự, nhã nhặn, nuôi vài con rắn thì được, song, lại nuôi nhiều như vậy, hẳn là có vấn đề rồi!
"Rắn, rắn, vì, vì sao lại nhiều như vậy?" Giọng nói của Lý Quả có chút run rẩy, tiểu hắc xà trong tay cũng bị cô nắm cho chặt cứng.
Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt cười, trong mắt chỉ có mỗi rắn, đối với cô dường như rất xa cách.
"Tôi nuôi chúng, em không vui sao?" Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn cô, nhàn nhạt nói, giống như chuyện này rất bình thường.
Lý Quả phát hiện chính mình nói chuyện cũng rất không bình thường, cô nuốt nuốt nước bọt, cô thích sao? Dĩ nhiên là không rồi, cô chỉ có sợ hãi mà thôi, đặc biệt là nhiều rắn như thế, da đầu cô tê dại, da gà rơi đầy đất rồi.
"Đừng sợ, chúng nó sẽ không tổn thương em đâu". Mặc Nhật Tỳ cảm nhận được nỗi sợ hãi của Lý Quả, chỉ cười cười, rồi vươn tay kéo cô lên, đứng bên cạnh mình.
Không sợ mới là lạ! Sắc mặt Lý Quả vô cùng khó coi, nhưng may mà anh ta vẫn là người sống, lại là đàn ông, nên cô mới có thể nhịn xuống kích động muốn quay đầu bỏ chạy. Bây giờ vẫn còn đứng ở đây, đã chứng minh lá gan cô lớn lắm rồi.
"Anh, anh nuôi vì tiền sao?" Một lúc lâu, cô mới tìm về được suy nghĩ, giọng nói của mình, cô nghi ngờ hỏi anh ta. Hình như nuôi rắn cũng kiếm được nhiều tiền!
Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ lại lắc đầu, nhìn cô, nhếch miệng cười: "Không, tôi nuôi làm thú cưng, một mình ngắm nhìn, tôi thích chúng".
Hoang đường! Lý Quả chỉ cảm thấy một tiếng sấm nổ đùng bên tai, một cảm giác rất khác thường chợt ùa vào lòng.
Ai lại biến thái đến nỗi nuôi nhiều rắn như vậy chỉ để một mình ngắm nhìn? Cô vội rùng mình, liếc nhìn bầy rắn đang chuyển động kia, cô càng không thể bình tĩnh được. Nếu bị ném xuống thì đúng là tan xương nát thịt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.