Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 276: Chương 269.2

Thâm Hải Đích Thiên Không

14/07/2016

Chát!

Một tiếng tát tai thanh thúy vang dội đột ngột vang lên, một phòng im lặng càng thêm tĩnh lặng, còn có cả khẩn trương, bất an, lo lắng. Lý Quả đang căm phẫn giơ tay, mà trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhật Tỳ đứng ở đối diện cô lại có thêm năm dấu tay.

Bản thân Lý Quả cũng sửng sốt, cô chưa từng đánh người, càng chưa từng căm phẫn đến như vậy, nhưng hôm nay, tất cả hành vi việc làm của tên nam nhân này làm cho cô không khống chế nổi cảm xúc của mình.

Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ sâu xa, lạnh lùng nhìn cô, ngay khi bị đánh, có một khắc hắn thật sự không thể tin nổi trên thế gian này còn có người dám đánh hắn, chính phần tự tin ấy khiến cho hắn không kịp trở tay, thậm chí là bất ngờ. Đến khi cảm giác nóng rát trên mặt truyền ra, hắn thật sự phẫn nộ rồi, theo bản năng muốn giơ tay tát cô một cái, nhưng hắn vẫn cố nén xuống.

"Ngươi, được lắm." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, sau đó đưa cục cưng cho Tri Vũ ở bên cạnh đã bị dọa ngốc hoàn toàn, lạnh lẽo liếc cô một cái, liền tức giận tận trời, phất tay áo bỏ đi.

Cô sớm đã cảm nhận được cơn tức giận của hắn mà toàn thân căng thẳng, sợ hãi hắn thật sự hành hung mình một chút, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị hắn đánh. Thế nhưng hắn chỉ ném ra hai chữ liền xoay người bỏ đi, điều này làm cho cô tạm thời không thể tin được, thậm chí có chút kinh ngạc. Chỉ như vậy thôi à? Hại cô lo lắng gần chết đây.

Tri Vũ và đám người chờ ở trong cung điện đã sớm bị dọa sợ, thậm chí còn không thể phản ứng nhanh như vậy, đợi cho Mặc Nhật Tỳ bỏ đi mất tăm mất tích, lúc này mới phục hồi tinh thần từ đủ mọi loại kinh hãi.

"Tiểu, tiểu thư, Vương, ngài, ngài ấy..." Tri Vũ rối loạn, hoảng sợ, không biết vì sao sẽ đột ngột như vậy? Chẳng qua là chuyện trong phút chốc, vì sao lại biến thành như vậy? Vương vô cùng vô cùng tức giận mà tiểu thư, tiểu thư thế nhưng dám giơ tay đánh Vương! Trời ạ, trời ạ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, quả thực có thể nói là 'Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả' (xưa nay chưa từng có). Lá gan tiểu thư quá lớn, hiện tại Vương đang tức giận, lần này xong rồi, xong rồi!

Lý Quả mới mặc kệ hắn có tức hay không, hắn có quyền gì mà tức giận? Cô còn chưa tức giận đâu, cô mới không cần quản lý tên nam nhân biến hóa vô thường đó, tốt nhất là tức chết đi, đừng đến nữa. Cô ôm lấy bé con từ trong lòng Tri Vũ đang quá run rẩy có chút đứng không vững, phát hiện cục cưng vẫn rất yên tĩnh, giống như không bị dọa sợ, thế này mới yên tâm.

"Em không cần lo chuyện ấy đâu." Cô bình tĩnh nói, tuyệt không để ý, lại càng không lo lắng.

Nô tỳ cũng không quản được mà! Tri Vũ khóc thét trong lòng, thật không biết sao hai người họ lại thế này, tốt đẹp một lúc, ngay sau đó lại có thể phá hư quan hệ thành như vậy, nàng ở bên cạnh còn cảm thấy kinh hồn táng đảm thay bọn họ đấy.

"Tiểu thư, ngài có thể thuận theo Vương một chút hay không, dù sao Vương cũng là chủ nhân, chúng ta đều phải nghe theo Vương." Bởi vì lo lắng gấp gáp mà giọng điệu của Tri Vũ hơi nặng, thật sự là sợ chết với chuyện như vậy rồi.

Ai ngờ, Lý Quả thờ ơ, cô ôm cục cưng về giường nằm, chuẩn bị ngủ một giấc, nhìn thấy Tri Vũ ưu sầu thành như vậy, cô chợt cảm thấy câu nói 'hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp' thích hợp với Tri Vũ nhất.

"Tri Vũ, em đừng quá lo lắng, có chuyện chính là chị, sẽ không để các người có chuyện đâu, em cứ yên tâm đi." Cô cùng cục cưng nằm ở trên giường, tuy rằng có chút tức giận, nhưng thấy được dáng vẻ này của Tri Vũ, ngược lại không còn quá tức giận, đã bình tĩnh chút ít.

"Tiểu thư, nô tỳ không lo lắng cho mình, mà lo lắng cho ngài." Tri Vũ thật muốn gõ tỉnh đầu óc của tiểu thư, không biết bên trong là cái gì, vì sao khuyên mãi chẳng nghe, gấp chết nàng rồi.

Lý Quả bình tĩnh hướng nàng cười cười, bình tĩnh thở dài một tiếng: "Tri Vũ, em đừng suy nghĩ nhiều quá, em bận tâm quá rồi, là chuyện của chị, em đừng như vậy nữa, chị không khó chịu thì em khó chịu gì hả? Em cứ coi như đó là vận mệnh của tiểu thư như chị đi, để chị yên tĩnh một chút, nghỉ ngơi một chút."

Tri Vũ vốn còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng quản gia Lâm tiến vào, ngầm ra hiệu cho nàng đừng nói thêm nữa, sau đó bảo các cung nữ khác đi ra, chỉ để lại Hoàng Nhi và Tri Vũ.

Hoàng Nhi vẫn sợ hãi, thấy quản gia Lâm bảo các nàng đừng nhiều lời, nàng liền nhu thuận ngậm miệng, bằng không khẳng định sẽ cùng Tri Vũ thuyết giáo tiểu thư rồi.

Lý Quả khó có được sự yên tĩnh như vậy, còn tưởng tức giận đến không ngủ được, vậy mà chìm vào giấc ngủ rất nhanh, dáng vẻ giống như không tim không phổi. Cô không hề hay biết, đó là vì luồng khí an bình của cục cưng cường đại ở bên cạnh, cô mới có thể ngủ ngon.

"Sắp tới tiệc tối rồi, các ngươi thay trang phục, trang điểm cho tiểu thư nhanh một chút, cứ theo ý của tiểu thư đi, hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu chủ nhân, đừng khiến tiểu thư mất hứng." Quản gia Lâm vội vàng quay tròn ở bên ngoài, thấy thời gian không còn sớm, liền tiến vào bảo Hoàng Nhi và Tri Vũ đánh thức Lý Quả, rồi căn dặn các nàng như thế.

Tri Vũ và Hoàng Nhi nghe xong, hiển nhiên không dám cãi, đành phải nuốt xuống một bụng lời nói, an tâm hầu hạ cô trang điểm thay y phục, lại chuẩn bị đi ra ngoài.

Bên ngoài đã đầy tiếng người ồn ào, nghe nói ngoại trừ phi tần trong cung, đại thần, còn có không ít nữ gia quyến của đại thần cũng đến đây, tương đương với một lần thịnh yến có quy mô lớn trong năm. Mà mỗi nữ nhân đều trang điểm thật sự rất long trọng, xinh đẹp, hoa lệ cao quý, chỉ chăm chăm bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, tốt đẹp nhất trong suốt cuộc đời này, mục đích đương nhiên là không cần nói cũng biết.

Vì một người nam nhân!

Lúc này, Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa xuất hiện, không biết hắn ở nơi nào, ngoài trừ hắn, Lý Quả và cục cưng còn chưa tới thì mọi người đều đến đông đủ, đang ngồi ngay ngắn trật tự, có vài người đang thầm thì, tuy rằng nhiều người nhưng cũng không tranh cãi quá lớn.

"Các ngươi gặp qua vị tiểu thư kia chưa?" Vài vị phi tử không được sủng ái ngồi ở phía ngoài cùng, chụm đầu nhỏ giọng hỏi về lai lịch của Lý Quả từ trên trời rơi xuống đang độc chiếm sủng ái này.



Mấy vị phi tử đều lắc đầu, chỉ nghe nói qua, còn chưa được gặp qua Lý Quả.

"Nghe nói nàng ta là nhân loại. là Vương mang về từ nhân gian."

"Xinh đẹp chứ?"

"Diễm lệ không?"

Mấy vị phi tử khác không nhịn được truy hỏi, âm thầm so sánh với Lý Quả, không biết Lý Quả thắng bọn họ ở điểm nào, vậy mà gặp may mắn thế, chiếm được sự sủng ái của Vương khiến các nàng vừa hâm mộ vừa đố kỵ.

"Nghe nói rất bình thường, bộ dạng không xuất chúng, đều kém mỗi vị phi tử ở trong cung, ngay cả cung nữ còn đẹp hơn nàng ta vài phần." Một vị phi tử nào đó có tin tức linh hoạt nhất nói, tuy rằng căm giận bất bình, nhưng vẫn coi như bình tĩnh.

"Vậy rốt cuộc Vương thích nàng ta ở điểm gì?" Một phi tử khác không nhịn được buồn bực nói, cái gì cũng tệ, dựa vào đâu mà nhận sự sủng ái của Vương? Còn sinh con nối dòng của Vương nữa chứ?

"Có lẽ nàng ta có mị thuật đi." Vị phi tử có tin tức linh hoạt chần chừ một chút, mới nhỏ giọng nói. Nàng ta vô cùng hoài nghi Lý Quả có mị thuật mới làm cho Vương quả quyết một lòng yêu thích, như vậy mới có thể lý giải thông suốt.

Chúng phi tử không khỏi gật gật đầu, các nàng cũng tin tưởng như vậy, bởi vì e là chỉ có giả thuyết đó mới giải thích được.

Nào ngờ, lúc này ở chỗ cách các nàng không xa, một vị nữ nhân mặc trang phục thanh nhã, mỹ lệ giống như người trong tranh đã nghe không sót một câu nào của các nàng, đôi lông mày đẹp hơi hơi nhíu lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn vểnh vểnh lên. Lúc vừa bước vào, nàng ta đã nhận được mọi sự chú ý, gần như khiến toàn bộ nam nhân nhìn không chớp mắt, làm tất cả nữ nhân không kìm được đố kỵ.

Nàng ta chính là Đại Mai, nữ nhi nhỏ nhất của nhà Đại Thừa tướng, cũng được sủng ái, cưng chiều nhất, vẫn luôn ở trong phủ Thừa tướng, chưa bao giờ xuất hiện, được Đại Thừa tướng bảo vệ vô cùng tốt, đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nhưng chỉ sợ kể từ hôm nay, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, có thể so với thiên tiên kia sẽ truyền khắp thiên hạ, mà đúng lúc này lại xuất hiện ở trong hoàng cung làm cho không ít phi tử và nhóm nữ quyến cảm thấy một loại nguy cơ.

"Sao Vương còn chưa đến nhỉ?" Đã sắp tới giờ khai yến còn chưa thấy Mặc Nhật Tỳ và Lý Quả xuất hiện, mọi người nhỏ giọng nghị luận, đều vô cùng chờ mong.

Lúc này, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ vẫn khá tệ, bởi vì sau khi cùng Lý Quả ầm ỹ một trận, hắn liền một mình về tới tẩm cung, dấu tay đỏ ửng trên mặt đã biến mất, nhưng hắn vẫn hết sức căm tức. Gần đến lúc khai yến, hắn mới chậm rãi bước tới cung Phượng Thê.

"Vương giá đáo." Đột nhiên, thị vệ hô lớn một tiếng, đánh vỡ tất cả tiếng thì thầm, Mặc Nhật Tỳ đến rồi.

"Tham kiến Vương." Tất cả mọi người cung kính đứng dậy ở một bên hành lễ, chúng nữ tử không dám ngẩng đầu, mà đám nam tử cũng như thế.

Mặc Nhật Tỳ bước tới vị trí của mình, sau đó mới xoay người liếc đám người đang hành lễ, thản nhiên nói: "Miễn lễ." Tự mình ngồi xuống, sau đó phát hiện, nữ nhân kia vậy mà còn chưa có tới, còn to hơn cả hắn nữa, nhất thời cơn tức lại nổi lên.

Mọi người vội vàng an vị, vài phi tử có chút to gan không nhịn được dời ánh mắt về phía hắn, hi vọng giờ phút này Vương có thể chú ý tới mình, giành được chút ân sủng nho nhỏ.

Đại Mai tự nhiên nhìn chăm chú vào nam tử cao cao tại thượng ở phía trước, đôi mắt đen to tựa như hai sóng nước mênh mông dừng trên người Mặc Nhật Tỳ. Thân thể của nàng ta giống nhau bị chấn động một cái, sau đó da thịt tuyết trắng ửng hồng giống như được tô điểm.

lam^0^nguyet^0^minh^_^

Mặc Nhật Tỳ vừa định vươn tay lấy ly rượu để xả giận, liền mẫn cảm phát hiện một ánh mắt nóng bỏng chiếu lên thân mình, hắn nhất thời càng tức giận. Ai to gan như vậy, dám can đảm nhìn trộm hắn? Tâm tình hắn vốn khá tệ, giờ càng thêm ác liệt rồi.

Một nữ nhân đẹp quá! Lúc ánh mắt nghiêm khắc của hắn hướng về phía ánh mắt táo bạo dừng lại trên người mình kia, trong phút chốc lại khiến hắn sinh ra một chút hoảng hốt, thậm chí là trống rỗng.

Nhan sắc phần hồng, tóc đen như thác nước, lông mày như lá liễu, đôi mắt to đen bóng, sống mũi cao thẳng thanh tú, đẹp như thiên tiên, hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ nữ nhân nào trong Xà quốc, không diêm dúa lòe loẹt mà quyến rũ trong thanh nhã, giống như tiên tử lạc vào thế gian.

Hắn sững sờ nhìn nàng ta, hoàn toàn quên mất nguyên nhân khiến mình tức giận, xúc động trong chốc lát, sau đó hắn liền khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ có điều vẫn rơi vào mắt của vô số người. Có người đố kỵ, có người hâm mộ, có người may mắn, có người tức giận bất bình, cũng có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có đủ loại tâm tư, chẳng qua mọi người đều thông minh đặt ở trong lòng.

Trong mắt trong lòng Đại Mai chỉ có nam nhân cao cao tại thượng trước mắt này, vốn nàng cũng không muốn tham gia yến hội, nếu không phải tự mình nghe thấy có một vị nữ tử ở nhân gian lại đến Xà quốc, còn sinh hạ Tiểu Xà Vương có dị tượng, lòng hiếu kỳ lên tới cực điểm, vì thế mới quyết định cùng phụ thân tới tham gia yến hội.

Thế nhưng, để nàng ta nhìn thấy Xà Vương ở thời khắc này khiến nàng ta mê muội thật sâu, thậm chí tim đập như sấm, hoàn toàn quên hết mọi thứ bên ngoài, chỉ có hắn mới lọt vào mắt mình, chỉ có hắn.



Ánh mắt của Mặc Nhật Tỳ và Đại Mai kịch liệt va chạm trong không trung, lóe ra vô số hoa lửa, thời khắc này, trong mắt trong lòng hai người chỉ có đối phương tồn tại.

Tất cả mọi người không dám nhiều lời, lại càng không dám quấy nhiễu, mà lúc này, dưới sự dìu dắt của Tri Vũ, Hoàng Nhi và các cung nữ, rốt cuộc Lý Quả cũng ôm cục cưng xuất hiện, nhưng không hề chú ý tới không khí quỷ dị đó.

"Tiểu Xà Vương và tiểu thư đến." Lúc bọn thị vệ nhìn thấy bóng dáng của các nàng, lập tức lớn tiếng bẩm báo, thế này mới đánh thức một đám người, ánh mắt nhanh chóng dời khỏi người Mặc Nhật Tỳ cùng Đại Mai, vội vàng quay đầu nhìn về phía nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt đang ôm đứa bé.

Vị tiểu thư trong truyền thuyết, nữ tử đến từ nhân gian, nhưng lại sinh ra con nối dõi duy nhất cho Vương. Mọi người đều nhìn Lý Quả từ đầu tới đuôi vô số lần, trừ bỏ thất vọng, cũng không có điểm nào khiến bọn hắn cảm thấy kinh hỉ.

Quá bình thường, rất nhạt nhẽo, quá không có ấn tượng, quả thực chính là ném vào trong biển người cũng chẳng thể tìm được, ngay cả cung nữ cũng không bằng. Mọi người nhất trí đánh giá, nữ nhân này không có điểm gì thần kỳ.

Lý Quả ôm bé đi qua trước mặt mọi người, cô không hành lễ với Mặc Nhật Tỳ, dưới sự chỉ dẫn của quản gia Lâm và đám người Tri Vũ, ngồi xuống bên cạnh Mặc Nhật Tỳ, dù sao hôm nay chủ nhân chính là con trai cô.

Lúc Mặc Nhật Tỳ nhìn thấy Lý Quả, biểu cảm phẫn nộ lại hoàn toàn biến mất, nhìn cô như nhìn một người bình thường, mà khi hắn nhìn Đại Mai, cảm giác tim đập rộ lên, cảm xúc lập tức có biến hóa lớn.

Đại Mai cũng tiếp thu ánh mắt nóng rực của hắn, trên mặt lập tức hơi hơi đỏ, sau đó thẹn thùng cúi đầu, cái vẻ muốn nói lại thôi, mặt mày đưa tình, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

Lý Quả vừa ngồi xuống, liền nhạy cảm phát hiện nam nhân bên cạnh có biến hóa, trực giác cùng giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô lập tức tìm được nguyên nhân. Trong đám người phía dưới có một vị nữ tử đặc biệt chói mắt lại đặc biệt xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với những vị phi tử cao quý nhưng hoa lệ, tựa như thiên tiên không nhiễm bụi trần.

"Vương, có thể bắt đầu yến hội rồi." Quản gia Lâm ở bên cạnh hạ giọng nhắc nhở, ông ta cũng nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó.

Mặc Nhật Tỳ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn người phía dưới, lại nhìn thoáng qua Lý Quả và cục cưng ở bên cạnh, rồi ôm lấy bé từ trong lòng cô: "Hôm nay là đầy tháng của nhi tử của bổn vương, tuyên cáo khắp thiên hạ, ban tên là Mặc Hiên Viên, là Xà Vương đời kế tiếp."

Mặc Hiên Viên? Xà Vương đời kế? Lý Quả chỉ nghe rõ ba chữ Mặc Hiên Viên kia, tinh tế ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền không hề phản đối.

Mọi người nghe xong, lập tức đứng lên, cung kính hành lễ, hơn nữa còn hô to: "Xà Vương vạn tuế, Tiểu Xà Vương vạn tuế."

Cục cưng, con gọi là Mặc Hiên Viên đấy, con có thích không? Trong mắt Lý Quả ngoại trừ cục cưng ra thì chẳng thèm để ý đến cái gì, nhìn bé ngủ say, cũng chẳng quản bé có nghe hay nhìn được không, cứ như vậy lẩm bẩm ở bên cái tai nhỏ của bé.

Tuy rằng dáng vẻ của bé như ngủ say, nhưng đối với mọi chuyện bên ngoài đều nắm chắc trong lòng, cho dù là nhất cử nhất động của Mặc Nhật Tỳ và Đại Mai đều không qua nổi mắt bé.

Phụ vương quá xấu rồi, vậy mà động tâm với nữ tử khác, có phải hắn chán ghét mẫu hậu hay không? Còn mẫu hậu lại không hề hay biết, những người này thật sự cho rằng mẫu hậu bé rất dễ ức hiếp hả?

Mặc Nhật Tỳ tuyên bố xong, còn nhìn thoáng qua Đại Mai rồi mới ngồi xuống, mà cái liếc mắt ấy làm cho vô số người hiểu được, hậu cung chỉ sợ sắp đổi chủ rồi.

Có kẻ hưng phấn, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có kẻ hận, tóm lại trong lòng mọi người đều ngũ vị tạp trận (cảm xúc lẫn lộn), đủ loại tư vị, chẳng qua lúc các nàng nhìn đến nữ nhân ngồi bên cạnh Vương không hề cảm kích, mọi người đều tình nguyện đưa ra kết quả như vậy.

Tim Đại Mai đập loạn, nhưng nàng ta vẫn trấn định tự nhiên hờ hững như cũ, chỉ có điều ánh mắt nàng không chịu khống chế cứ hướng về phía nâm nhân có địa vị cao thượng kia.

Nàng ta đương nhiên biết nữ tử ngồi bên cạnh Vương là loại người nào, càng rõ ràng cục cưng trong lòng nàng ấy sẽ là Xà Vương tương lai, nhưng đó có quan hệ gì chứ? Một người nam nhân như vậy, tam cung lục viện, nữ nhân như mây cũng là hiển nhiên. Tiểu Xà Vương? Cũng không phải chỉ có một, ai biết được tương lai chứ?

Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ cũng không chịu sự khống chế của bản thân, vẫn phiêu về phía nữ tử tuyệt mỹ tĩnh như xử nữ, nếu không phải Lý Quả và cục cưng đang ngồi bên cạnh, chỉ sợ hắn đã gọi nàng ta lên đây.

Lý Quả chẳng hề hay biết nam nhân bên cạnh đã sớm trông mong mình rời đi, cô ôm bé con, vừa nhấm nháp mỹ thực, vừa quan sát những người đến nơi đây. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều người như vậy, hơn nữa còn là nhân vật địa chủ có quyền thế, trong lòng cô tràn ngập tò mò.

Đột nhiên, Đại Mai đứng dậy từ trong đám người, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi về phía bọn họ, ở cách bọn họ không xa liền dịu dàng hành lễ, tiếng nói thanh thúy dễ nghe như châu ngọc vang lên: "Cung chúc Tiểu Xà Vương đầy tháng, bây giờ Đại Mai muốn dâng vũ khúc góp vui cho Vương cùng Tiểu Xà Vương, mong Vương cho phép."

Nàng ta vừa mới dứt lời, Mặc Nhật Tỳ liền vội vàng cười nói: "Được, được, chuẩn tấu." Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng ta.

Đại Mai mỉm cười ngượng ngùng cúi đầu, sau đó đứng lên tự biên tự diễn, không cần chút âm nhạc dư thừa nào, không cần cái gì phối hợp, nàng ta cứ nhảy múa như vậy, giống như tiên tử rơi vào thế gian, tự nhiên lưu loát, liền mạch trôi chảy, đẹp giống như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook