Chương 279: Chương 270.3
Thâm Hải Đích Thiên Không
02/08/2016
"Không thể nào, con
chỉ là một đứa nhỏ, khẳng định là đã bị nàng xúi giục, nàng thật đúng là dã tâm bừng bừng, vốn định ban cho nàng phong vị Quý phi, nhưng hiện
tại xem ra không cần nữa." Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng nói, cũng đang bất ngờ
vì sao bé không có xuất hiện, mà chỉ truyền âm đến.
"Con nói rồi, mẫu hậu không cần làm Quý phi gì cả, mẫu hậu con là Xà Hậu, Quý phi gì đó chính là đồ bỏ đi, mẫu hậu con không cần những thứ đồ bỏ đi ấy." Bé con tức giận đến cực điểm, không cao hứng nói.
Hai phụ tử tiện thể bắt đầu khắc khẩu trước chúng đại thần, xem thường những người này, đặc biệt lúc bé nói hết lời, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía Đại Thừa tướng đang bày ra sắc mặt rất khó coi. Nói nữ nhi của hắn là đồ bỏ đi đó.
"Tiểu Xà Vương, ngài yêu mẫu hậu ngài là đúng, nhưng Tiểu Xà Vương không nên nói những phi tử khác của Vương là đồ bỏ đi, chỉ có nữ tử sinh ra ngài mới là cao quý chứ?" Đại Thừa tướng thật sự là không nhịn nổi, nhảy ra tức giận nói, đối mặt với vị Xà Vương tương lai ngăn cản nữ nhi của mình trở thành Xà Hậu này, hắn vẫn chả để ở trong lòng đâu.
Bé con cười khanh khách, tiếng cười ở trong cung điện đặc biệt thanh thúy, nhưng không hề có chút e ngại: "Đại Thừa tướng nói cái gì thì là cái đó, bổn vương cho là như thế nào thì chính là như thế đó, bổn vương không thừa nhận nữ nhi của ngài."
Đại Thừa tướng giận dữ, tức giận đến cả người run rẩy, chẳng qua là một Tiểu Xà Vương nho nhỏ chưa ra hồn, nếu như Vương và Đại phi có thêm đứa nhỏ, nói không chừng Vương vị này còn chưa biết đến lượt ai kế thừa đâu.
"Tiểu Xà Vương, hiện tại vẫn là phụ vương ngài đang tại vị, chỉ sợ quyết định này không phải do Tiểu Xà Vương đến làm chủ đâu nhỉ?" Đại Thừa tướng nói như vậy đã vượt quyền, nhưng hiện tại hắn chả thèm để ý, chỉ cần nữ nhi có thể thượng vị thôi.
"Phải không?" Bé không chịu uy hiếp đó, ngược lại giọng nói cực lạnh, hoàn toàn là không sợ.
Tuy rằng Mặc Nhật Tỳ không nói gì, nhưng sắc mặt và thái độ của hắn đã nói lên tất cả, úc này, hắn lạnh lùng chen ngang cuộc đối thoại của bé cùng Đại Thừa tướng, hết kiên nhẫn nói: "Đại Thừa tướng không cần quản nó, nó chỉ là một đứa bé thì biết cái gì, cứ để ý chọn ngày tốt đi, bổn vương muốn lập Đại nhi làm Hậu."
Mọi người không nói, chỉ có Đại Thừa tướng vui mừng ra mặt, bởi vì hắn cũng cảm thấy Tiểu Xà Vương hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp nào, không cần để ý đến lời của bé, chờ nữ nhi của hắn trở thành Xà Hậu, về sau Tiểu Xà Vương cũng chả có cách nào đối phó con mình.
Kỳ quái là, sau khi Mặc Nhật Tỳ ra quyết định ấy xong, giọng nói của vật nhỏ liền biến mất, dường như đã muốn thỏa hiệp rồi.
Lúc này, trong cung Phượng Thê, Lý Quả còn đang ngủ nướng, bé liền nằm ở bên cạnh cô, đang phẫn nộ trợn tròn mắt, tay chân nho nhỏ quơ quơ ở trong không khí.
Hừ, muốn lập nữ nhân kia làm Hậu à, làm sao có thể chứ? Cứ qua cửa của bé trước rồi nói sau. Bắt nạt trẻ nhỏ hả? Bắt nạt mẫu hậu bé ư? Nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ. Vừa rồi bé không nói gì, cũng không có nghĩa là bé thỏa hiệp khuất phục, trong từ điển của bé còn chưa tồn tại mấy từ ấy đâu. Chờ coi đi, chỉ sợ bọn họ không dám thôi.
Sau khi Mặc Nhật Tỳ đưa ra quyết định xong, liền bãi triều, vội vàng hướng tới cung Phượng Thê, tức giận bước đi, dọc đường đi, sắc mặt hắn quá khó coi, tức giận quay cuồng trong lồng ngực.
Lý Quả, Lý Quả ngươi giỏi lắm, vậy mà dám phái con mình đến phá hư, hôm nay để ngươi sống dễ chịu thì ta sẽ không là Mặc Nhật Tỳ nữa. Hắn nổi giận đùng đùng vọt vào cung Phượng Thê, đánh thức Lý Quả còn đang ngủ say.
"Ngươi thật to gan, con ta còn nhỏ như vậy mà ngươi đã xúi giục nó, ngươi là có ý tứ gì? Sao ngươi vô liêm sỉ đến thế?" Hắn vừa thấy bộ dạng của cô, càng phát cáu, bất chấp tất cả liền mắng một phen.
Lý Quả bị đánh thức lại bị mắng một trận, vẻ mặt khó hiểu, cô đây là trêu ai chọc ai vậy? Đã không ra cửa lại còn rước lấy tai họa, quá thần kỳ đi.
"Ngươi nói cái gì? Con trai ta làm sao hả?" Cô nhìn thoáng qua bé con đang ngủ say, không rõ hắn đang nói cái gì. Xúi giục? Con trai còn chưa biết nói đâu, cô có thể dạy nó cái gì hả?
Bệnh thần kinh! Sáng sớm phát sốt gì hả? Hay là bị mộng du, sao toàn nói những câu cô nghe không hiểu, hơn nữa còn là câu không đầu không đuôi? Thật sự là oan chết mà, còn để cho người ra sống không đây?
"Con nói rồi, mẫu hậu không cần làm Quý phi gì cả, mẫu hậu con là Xà Hậu, Quý phi gì đó chính là đồ bỏ đi, mẫu hậu con không cần những thứ đồ bỏ đi ấy." Bé con tức giận đến cực điểm, không cao hứng nói.
Hai phụ tử tiện thể bắt đầu khắc khẩu trước chúng đại thần, xem thường những người này, đặc biệt lúc bé nói hết lời, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía Đại Thừa tướng đang bày ra sắc mặt rất khó coi. Nói nữ nhi của hắn là đồ bỏ đi đó.
"Tiểu Xà Vương, ngài yêu mẫu hậu ngài là đúng, nhưng Tiểu Xà Vương không nên nói những phi tử khác của Vương là đồ bỏ đi, chỉ có nữ tử sinh ra ngài mới là cao quý chứ?" Đại Thừa tướng thật sự là không nhịn nổi, nhảy ra tức giận nói, đối mặt với vị Xà Vương tương lai ngăn cản nữ nhi của mình trở thành Xà Hậu này, hắn vẫn chả để ở trong lòng đâu.
Bé con cười khanh khách, tiếng cười ở trong cung điện đặc biệt thanh thúy, nhưng không hề có chút e ngại: "Đại Thừa tướng nói cái gì thì là cái đó, bổn vương cho là như thế nào thì chính là như thế đó, bổn vương không thừa nhận nữ nhi của ngài."
Đại Thừa tướng giận dữ, tức giận đến cả người run rẩy, chẳng qua là một Tiểu Xà Vương nho nhỏ chưa ra hồn, nếu như Vương và Đại phi có thêm đứa nhỏ, nói không chừng Vương vị này còn chưa biết đến lượt ai kế thừa đâu.
"Tiểu Xà Vương, hiện tại vẫn là phụ vương ngài đang tại vị, chỉ sợ quyết định này không phải do Tiểu Xà Vương đến làm chủ đâu nhỉ?" Đại Thừa tướng nói như vậy đã vượt quyền, nhưng hiện tại hắn chả thèm để ý, chỉ cần nữ nhi có thể thượng vị thôi.
"Phải không?" Bé không chịu uy hiếp đó, ngược lại giọng nói cực lạnh, hoàn toàn là không sợ.
Tuy rằng Mặc Nhật Tỳ không nói gì, nhưng sắc mặt và thái độ của hắn đã nói lên tất cả, úc này, hắn lạnh lùng chen ngang cuộc đối thoại của bé cùng Đại Thừa tướng, hết kiên nhẫn nói: "Đại Thừa tướng không cần quản nó, nó chỉ là một đứa bé thì biết cái gì, cứ để ý chọn ngày tốt đi, bổn vương muốn lập Đại nhi làm Hậu."
Mọi người không nói, chỉ có Đại Thừa tướng vui mừng ra mặt, bởi vì hắn cũng cảm thấy Tiểu Xà Vương hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp nào, không cần để ý đến lời của bé, chờ nữ nhi của hắn trở thành Xà Hậu, về sau Tiểu Xà Vương cũng chả có cách nào đối phó con mình.
Kỳ quái là, sau khi Mặc Nhật Tỳ ra quyết định ấy xong, giọng nói của vật nhỏ liền biến mất, dường như đã muốn thỏa hiệp rồi.
Lúc này, trong cung Phượng Thê, Lý Quả còn đang ngủ nướng, bé liền nằm ở bên cạnh cô, đang phẫn nộ trợn tròn mắt, tay chân nho nhỏ quơ quơ ở trong không khí.
Hừ, muốn lập nữ nhân kia làm Hậu à, làm sao có thể chứ? Cứ qua cửa của bé trước rồi nói sau. Bắt nạt trẻ nhỏ hả? Bắt nạt mẫu hậu bé ư? Nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ. Vừa rồi bé không nói gì, cũng không có nghĩa là bé thỏa hiệp khuất phục, trong từ điển của bé còn chưa tồn tại mấy từ ấy đâu. Chờ coi đi, chỉ sợ bọn họ không dám thôi.
Sau khi Mặc Nhật Tỳ đưa ra quyết định xong, liền bãi triều, vội vàng hướng tới cung Phượng Thê, tức giận bước đi, dọc đường đi, sắc mặt hắn quá khó coi, tức giận quay cuồng trong lồng ngực.
Lý Quả, Lý Quả ngươi giỏi lắm, vậy mà dám phái con mình đến phá hư, hôm nay để ngươi sống dễ chịu thì ta sẽ không là Mặc Nhật Tỳ nữa. Hắn nổi giận đùng đùng vọt vào cung Phượng Thê, đánh thức Lý Quả còn đang ngủ say.
"Ngươi thật to gan, con ta còn nhỏ như vậy mà ngươi đã xúi giục nó, ngươi là có ý tứ gì? Sao ngươi vô liêm sỉ đến thế?" Hắn vừa thấy bộ dạng của cô, càng phát cáu, bất chấp tất cả liền mắng một phen.
Lý Quả bị đánh thức lại bị mắng một trận, vẻ mặt khó hiểu, cô đây là trêu ai chọc ai vậy? Đã không ra cửa lại còn rước lấy tai họa, quá thần kỳ đi.
"Ngươi nói cái gì? Con trai ta làm sao hả?" Cô nhìn thoáng qua bé con đang ngủ say, không rõ hắn đang nói cái gì. Xúi giục? Con trai còn chưa biết nói đâu, cô có thể dạy nó cái gì hả?
Bệnh thần kinh! Sáng sớm phát sốt gì hả? Hay là bị mộng du, sao toàn nói những câu cô nghe không hiểu, hơn nữa còn là câu không đầu không đuôi? Thật sự là oan chết mà, còn để cho người ra sống không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.