Chương 289: Chương 272.3
Thâm Hải Đích Thiên Không
23/08/2016
"Ngươi, ngươi..." Tay hắn run lên hồi lâu, sững sờ không thốt nên lời, đều là nữ nhân của
hắn, hiện giờ hắn quả thật là có chút chỉ trích nặng hai bên rồi, hơn
nữa nàng nói cũng không hề sai.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cứ đứng ở nơi đó, tiến không được, lùi cũng không xong, thật sự xấu hổ, đồng thời cũng cảm nhận được người trong Ly cung thỉnh thoảng vẫn vụng trộm nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Mẫu hậu, ông ấy không xem con là con ông ấy cũng chả sao cả, nhưng xin đừng vu oan cho con, chưa điều tra rõ thì không có quyền lên tiếng. Không biết trước khi đến đây Xà vương đã điều tra rõ ràng hay chưa? Cứ như vậy mà chạy tới khởi binh vấn tội, hình như hơi mất thể diện quốc gia đi? Truyền ra thì không biết bách tính khắp thiên hạ sẽ đối đãi với Xà vương cùng Đại phi nương nương thế nào đây!" Cái miệng nhỏ nhắn của bé cũng không phải là đèn cạn dầu, quả thực cùng mẫu hậu mình một xướng một hợp hoàn toàn không cho Mặc Nhật Tỳ nửa phần thể diện.
"Ngươi, các ngươi, rốt cuộc có để Xà vương ta đây vào trong mắt hay không? Ngươi dám nói chuyện với phụ vương ngươi thế này à?" Hắn vô cùng mất mặt, tức giận chỉ vào bọn họ.
Bé hoàn toàn lờ đi, cái miệng nhỏ nhắn 'chẹp' một tiếng, khinh thường nhìn hắn, châm chọc, lộ ra nụ cười đáng yêu, bập bẹ nói: "Người còn là phụ vương của ta sao? Sao ta không biết nhỉ? Phụ vương ta người là như vậy sao? Vậy mà đuổi chúng ta ra khỏi cung Phượng Thê, đuổi tới nơi hẻo lánh này, đã không quản không hỏi thì thôi, quên đi, vừa tới liền khởi binh vấn tội, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu chúng ta, chẳng phải chỉ vì một Đại phi không thể trở thành Xà Hậu thôi à, có gì đặc biệt hơn người đâu, chúng ta cũng chả hiếm lạ, ai hiếm lạ mặc ai đi."
Nghe xong những lời này, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ càng đen, chỉ cảm thấy bản thân là tới chịu châm chọc, nhưng toàn bộ không phải đều do hắn tự tìm ư? Hơn nữa những lời này đúng là khiến hắn vô cùng xấu hổ.
"Các ngươi, được lắm. Nếu như bổn vương phát hiện ra các ngươi làm, đừng trách bổn vương không khách khí." Hắn thẹn quá hóa giận, có chút mất tự nhiên bỏ lại một câu ngoan độc, bởi vì hắn thật sự cần một bậc thang để bước xuống.
Bấy giờ, Lý Quả mới đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Vậy thì phiền toái vị Vương này đi điều tra kỹ kỹ một chút, đừng giống như kẻ điên chạy loạn khắp nơi, chỉ sợ còn chưa biết bản thân bẽ mặt đến bao nhiêu đâu. Còn có, ta và ngươi không có nửa điểm quan hệ, con trai sẽ tự quyết định quan hệ của hai ngươi, nhưng hiện tại ngươi nghe cho rõ đây, ngươi chả là gì của ta cả, càng không thể chi phối cuộc đời của ta, mọi thứ của ta đều chẳng liên quan gì với ngươi. Chuyện trước kia bị ngươi kéo đến đây sẽ không truy cứu nữa, về sau ta và ngươi không có nửa xu quan hệ, ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta nữa, hoặc là xin ngươi để ta rời đi, ta sẽ không trách ngươi, càng sẽ không vô sỉ đòi ở lại."
Hóa ra nàng thật sự chưa từng đặt mình ở trong lòng, mặc kệ là hắn muốn lập Đại phi làm Hậu hay là đuổi nàng ra khỏi cung Phượng Thê, nàng không khóc không nháo không phải vì chết tâm, mà là nàng chưa từng yêu hắn.
Mặc Nhật Tỳ không hiểu vì sao trái tim mình lập tức rơi xuống đáy cốc, thậm chí hơi khó có thể chấp nhận, từ trước đến giờ, chưa từng có chuyện hắn không nắm giữ được thứ gì đó.
"Ngươi, ngươi chưa bao giờ coi trọng bổn vương sao? Hay là chưa từng nảy sinh tình cảm với bổn vương?" Không biết vì sao, hắn lại hỏi mà chưa suy nghĩ như thế.
Lý Quả sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoài niệm: "Ta đã từng thích một người, là thích thật sự, người kia đối với ta tốt lắm, cho ta rất nhiều khích lệ, lúc ta vừa đến nơi đây, hắn đưa Hoàng Nhi và quản gia Lâm đến bên cạnh ta, ta chính là thích người đàn ông lúc đó." Khuôn mặt cô bởi vì nói ra những lời ấy mà tản ra ánh sáng chói lọi, lộ ra vẻ hoài niệm.
Mặc Nhật Tỳ nghe xong chợt ngẩn ra, vào thời điểm ấy thật sự không phải là hắn, thì ra nàng thích là 'Hắn ta', không phải chính mình. Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.
"Ngươi đi hay ở bổn vương cũng không quan tâm, càng không sao cả, ngươi thích ở thì ở, thích đi thì đi, tùy tiện ngươi." Hắn thẹn quá hóa giận bỏ lại những lời này, sau đó chật vật không chịu nổi rời khỏi, đầu cũng không quay lại.
Hắn cứ như vậy mà đi khiến Lý Quả vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng lời hắn nói lại làm cho mắt cô sáng lên, trong lòng bỏ xuống hết gông xiềng, cô không khỏi có chút hưng phấn.
"Cục cưng, Hoàng Nhi, Tri Vũ, quản gia Lâm, mọi người có nghe rõ không? Hắn nói mặc kệ tôi, thế nào cũng được, có nghĩa là chúng ta muốn đi đều được hả?" Cô kích động nhìn mọi người, nói năng lộn xộn, ban nãy cô muốn rời đi đến điên rồi, hiện tại vừa nghe không có gì trở ngại, sao cô có thể không vui chứ?
Bé con im lặng nhìn dáng vẻ vui mừng đến hoa chân múa tay của mẫu hậu mình, tạm thời không biết nói cái gì cho phải. Kỳ thật bé không muốn mẫu hậu rời khỏi nơi này, vẫn hi vọng mẫu hậu có thể hòa hợp cùng phụ vương.
"Mẫu hậu định khi nào thì đi?" Bé cười tủm tỉm hỏi, chui vào trong lòng cô, đầu nhỏ cọ cọ trên người cô, vô cùng đáng yêu.
Một câu này vậy mà làm khó cô, Lý Quả nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn thật sự chưa thể quyết định được, vì thế ngoan ngoãn nói: "Mẫu hậu không biết, tạm thời cứ ở tạm một khoảng thời gian đi."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là sợ cô kêu mọi người lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi đây luôn, may mà tiểu thư còn chưa đánh mất lý trí, không có xúc động rời đi.
Đại phi phá hủy cung Phượng Thê xong, mới mỏi mệt không chịu nổi ngã ngồi dưới đất, cung nữ kinh hồn bạt vía, mặc kệ sống chết vội vàng tiến lên nâng ả dậy, nhanh chóng xin ả tăm rửa thay y phục, những người khác tức tốc thu dọn tàn cuộc.
Đợi đến khi Mặc Nhật Tỳ tới, Đại phi đã nằm thẳng ở trên giường, sững sờ nhìn đỉnh giường ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả hắn tiến vào cũng không biết.
"Đại nhi, nàng thế nào rồi?" Hắn vừa thấy dáng vẻ yếu ớt, mất bình tĩnh của Đại phi đang nằm ở trên giường, liền sốt ruột ngồi xuống bên cạnh ả, lo lắng hỏi.
Đại phi nghe được giọng nói của hắn chợt phục hồi tinh thần, nhìn hắn một cái, ánh mắt dần dần khôi phục thần thái. Đúng vậy, hắn đâu có vứt bỏ mình, vẫn đối xử rất tốt với mình.
"Vương, Đại nhi không có việc gì, làm cho Vương lo lắng rồi." Nghĩ vậy, ả liền lộ ra tươi cười, tuy rằng khá miễn cưỡng, nhưng ả vẫn có thể cảm nhận được lòng hắn.
Mặc Nhật Tỳ vừa nghe càng thêm đau lòng, lần này đại điển phong Hậu bất thành, còn khiến cho Đại nhi chịu không ít uất ức, thật sự là quá khó khăn, quá mất mặt Đại nhi rồi.
"Thực xin lỗi, Đại nhi, bổn vương cũng thật không ngờ..." Hắn thở dài một tiếng, tự trách mình, trong lòng càng thêm áy náy bất an.
Đại phi lập tức nở nụ cười, ngược lại còn an ủi hắn: "Vương, Đại nhi không sao ạ, chỉ cần Đại nhi có thể vĩnh viễn ở tại bên cạnh Vương, nhìn được Vương, hầu hạ Vương, vĩnh viễn cùng Vương một chỗ thì Đại nhi đã cảm thấy mỹ mãn rồi, Đại nhi cũng không có quá nhiều yêu cầu ạ."
"Đại nhi, nàng thật tốt, bổn vương vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nàng, Đại nhi yên tâm." Hắn bởi vì cảm động và đau lòng mà không nhịn được đưa ra hứa hẹn, càng cảm thấy Đại phi thật biết thời biết thế, hiểu chuyện, thiện lương.
Đại phi nhào vào trong lòng hắn, thiếu chút nữa muốn rơi lệ, nhưng vẫn kiên cường nhịn xuống. Chỉ có ông trời biết lòng ả mất mát cỡ nào, ả muốn làm Xà Hậu đến điên rồi, vốn cho rằng trong thiên hạ này sẽ không còn nữ nhân khác có thể thay thế được vị trí của mình, nhưng cuối cùng ả vẫn thất bại. Vương yêu mình hơn nữa cũng vô ích, chỉ có địa vị mới đáng tin cậy nhất, dưới sự dạy dỗ của phụ thân, ả đã sớm hiểu sâu điều đó rồi.
"Bổn vương tặng thật nhiều trân phẩm gì gì đó cho nàng có được không? Nàng thích gì, muốn gì cứ lấy." Mặc Nhật Tỳ thật sự quá hào phóng với Đại phi, chỉ cần người yêu không thương tâm nữa, không hề để ý tới chuyện này thì hắn có thể cho bất cứ thứ gì.
Đại phi đương nhiên hiểu được ý của hắn, vội vàng chối từ: "Vương, Đại nhi chả cần gì hết, chỉ cần Vương ở bên cạnh là được ạ, làm gì có cái gì so được với Vương đâu."
Lần này, Mặc Nhật Tỳ càng thêm yêu thương, trong lòng tràn ngập thương hại, đồng thời còn cảm thấy tức giận vì sự phản đối hôm nay, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Một tháng tới, mỗi ngày Mặc Nhật Tỳ đều ở chung với Đại phi, ngoại trừ công vụ, không gặp bất kỳ phi tử nào, thậm chí còn yêu thương hơn so với trước kia.
"Tiểu thư, đồ ăn của chúng ta ngày càng kém rồi." Hoàng Nhi nhìn một bàn cơm gần như toàn đồ ăn chay liền buồn bực nói. Một tháng qua, đồ ăn của các nàng càng lúc càng tệ, cuối cùng, ngay cả đồ ăn của tiểu thư còn chẳng bằng một cung nữ nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cứ đứng ở nơi đó, tiến không được, lùi cũng không xong, thật sự xấu hổ, đồng thời cũng cảm nhận được người trong Ly cung thỉnh thoảng vẫn vụng trộm nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Mẫu hậu, ông ấy không xem con là con ông ấy cũng chả sao cả, nhưng xin đừng vu oan cho con, chưa điều tra rõ thì không có quyền lên tiếng. Không biết trước khi đến đây Xà vương đã điều tra rõ ràng hay chưa? Cứ như vậy mà chạy tới khởi binh vấn tội, hình như hơi mất thể diện quốc gia đi? Truyền ra thì không biết bách tính khắp thiên hạ sẽ đối đãi với Xà vương cùng Đại phi nương nương thế nào đây!" Cái miệng nhỏ nhắn của bé cũng không phải là đèn cạn dầu, quả thực cùng mẫu hậu mình một xướng một hợp hoàn toàn không cho Mặc Nhật Tỳ nửa phần thể diện.
"Ngươi, các ngươi, rốt cuộc có để Xà vương ta đây vào trong mắt hay không? Ngươi dám nói chuyện với phụ vương ngươi thế này à?" Hắn vô cùng mất mặt, tức giận chỉ vào bọn họ.
Bé hoàn toàn lờ đi, cái miệng nhỏ nhắn 'chẹp' một tiếng, khinh thường nhìn hắn, châm chọc, lộ ra nụ cười đáng yêu, bập bẹ nói: "Người còn là phụ vương của ta sao? Sao ta không biết nhỉ? Phụ vương ta người là như vậy sao? Vậy mà đuổi chúng ta ra khỏi cung Phượng Thê, đuổi tới nơi hẻo lánh này, đã không quản không hỏi thì thôi, quên đi, vừa tới liền khởi binh vấn tội, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu chúng ta, chẳng phải chỉ vì một Đại phi không thể trở thành Xà Hậu thôi à, có gì đặc biệt hơn người đâu, chúng ta cũng chả hiếm lạ, ai hiếm lạ mặc ai đi."
Nghe xong những lời này, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ càng đen, chỉ cảm thấy bản thân là tới chịu châm chọc, nhưng toàn bộ không phải đều do hắn tự tìm ư? Hơn nữa những lời này đúng là khiến hắn vô cùng xấu hổ.
"Các ngươi, được lắm. Nếu như bổn vương phát hiện ra các ngươi làm, đừng trách bổn vương không khách khí." Hắn thẹn quá hóa giận, có chút mất tự nhiên bỏ lại một câu ngoan độc, bởi vì hắn thật sự cần một bậc thang để bước xuống.
Bấy giờ, Lý Quả mới đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Vậy thì phiền toái vị Vương này đi điều tra kỹ kỹ một chút, đừng giống như kẻ điên chạy loạn khắp nơi, chỉ sợ còn chưa biết bản thân bẽ mặt đến bao nhiêu đâu. Còn có, ta và ngươi không có nửa điểm quan hệ, con trai sẽ tự quyết định quan hệ của hai ngươi, nhưng hiện tại ngươi nghe cho rõ đây, ngươi chả là gì của ta cả, càng không thể chi phối cuộc đời của ta, mọi thứ của ta đều chẳng liên quan gì với ngươi. Chuyện trước kia bị ngươi kéo đến đây sẽ không truy cứu nữa, về sau ta và ngươi không có nửa xu quan hệ, ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta nữa, hoặc là xin ngươi để ta rời đi, ta sẽ không trách ngươi, càng sẽ không vô sỉ đòi ở lại."
Hóa ra nàng thật sự chưa từng đặt mình ở trong lòng, mặc kệ là hắn muốn lập Đại phi làm Hậu hay là đuổi nàng ra khỏi cung Phượng Thê, nàng không khóc không nháo không phải vì chết tâm, mà là nàng chưa từng yêu hắn.
Mặc Nhật Tỳ không hiểu vì sao trái tim mình lập tức rơi xuống đáy cốc, thậm chí hơi khó có thể chấp nhận, từ trước đến giờ, chưa từng có chuyện hắn không nắm giữ được thứ gì đó.
"Ngươi, ngươi chưa bao giờ coi trọng bổn vương sao? Hay là chưa từng nảy sinh tình cảm với bổn vương?" Không biết vì sao, hắn lại hỏi mà chưa suy nghĩ như thế.
Lý Quả sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoài niệm: "Ta đã từng thích một người, là thích thật sự, người kia đối với ta tốt lắm, cho ta rất nhiều khích lệ, lúc ta vừa đến nơi đây, hắn đưa Hoàng Nhi và quản gia Lâm đến bên cạnh ta, ta chính là thích người đàn ông lúc đó." Khuôn mặt cô bởi vì nói ra những lời ấy mà tản ra ánh sáng chói lọi, lộ ra vẻ hoài niệm.
Mặc Nhật Tỳ nghe xong chợt ngẩn ra, vào thời điểm ấy thật sự không phải là hắn, thì ra nàng thích là 'Hắn ta', không phải chính mình. Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.
"Ngươi đi hay ở bổn vương cũng không quan tâm, càng không sao cả, ngươi thích ở thì ở, thích đi thì đi, tùy tiện ngươi." Hắn thẹn quá hóa giận bỏ lại những lời này, sau đó chật vật không chịu nổi rời khỏi, đầu cũng không quay lại.
Hắn cứ như vậy mà đi khiến Lý Quả vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng lời hắn nói lại làm cho mắt cô sáng lên, trong lòng bỏ xuống hết gông xiềng, cô không khỏi có chút hưng phấn.
"Cục cưng, Hoàng Nhi, Tri Vũ, quản gia Lâm, mọi người có nghe rõ không? Hắn nói mặc kệ tôi, thế nào cũng được, có nghĩa là chúng ta muốn đi đều được hả?" Cô kích động nhìn mọi người, nói năng lộn xộn, ban nãy cô muốn rời đi đến điên rồi, hiện tại vừa nghe không có gì trở ngại, sao cô có thể không vui chứ?
Bé con im lặng nhìn dáng vẻ vui mừng đến hoa chân múa tay của mẫu hậu mình, tạm thời không biết nói cái gì cho phải. Kỳ thật bé không muốn mẫu hậu rời khỏi nơi này, vẫn hi vọng mẫu hậu có thể hòa hợp cùng phụ vương.
"Mẫu hậu định khi nào thì đi?" Bé cười tủm tỉm hỏi, chui vào trong lòng cô, đầu nhỏ cọ cọ trên người cô, vô cùng đáng yêu.
Một câu này vậy mà làm khó cô, Lý Quả nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn thật sự chưa thể quyết định được, vì thế ngoan ngoãn nói: "Mẫu hậu không biết, tạm thời cứ ở tạm một khoảng thời gian đi."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là sợ cô kêu mọi người lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi đây luôn, may mà tiểu thư còn chưa đánh mất lý trí, không có xúc động rời đi.
Đại phi phá hủy cung Phượng Thê xong, mới mỏi mệt không chịu nổi ngã ngồi dưới đất, cung nữ kinh hồn bạt vía, mặc kệ sống chết vội vàng tiến lên nâng ả dậy, nhanh chóng xin ả tăm rửa thay y phục, những người khác tức tốc thu dọn tàn cuộc.
Đợi đến khi Mặc Nhật Tỳ tới, Đại phi đã nằm thẳng ở trên giường, sững sờ nhìn đỉnh giường ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả hắn tiến vào cũng không biết.
"Đại nhi, nàng thế nào rồi?" Hắn vừa thấy dáng vẻ yếu ớt, mất bình tĩnh của Đại phi đang nằm ở trên giường, liền sốt ruột ngồi xuống bên cạnh ả, lo lắng hỏi.
Đại phi nghe được giọng nói của hắn chợt phục hồi tinh thần, nhìn hắn một cái, ánh mắt dần dần khôi phục thần thái. Đúng vậy, hắn đâu có vứt bỏ mình, vẫn đối xử rất tốt với mình.
"Vương, Đại nhi không có việc gì, làm cho Vương lo lắng rồi." Nghĩ vậy, ả liền lộ ra tươi cười, tuy rằng khá miễn cưỡng, nhưng ả vẫn có thể cảm nhận được lòng hắn.
Mặc Nhật Tỳ vừa nghe càng thêm đau lòng, lần này đại điển phong Hậu bất thành, còn khiến cho Đại nhi chịu không ít uất ức, thật sự là quá khó khăn, quá mất mặt Đại nhi rồi.
"Thực xin lỗi, Đại nhi, bổn vương cũng thật không ngờ..." Hắn thở dài một tiếng, tự trách mình, trong lòng càng thêm áy náy bất an.
Đại phi lập tức nở nụ cười, ngược lại còn an ủi hắn: "Vương, Đại nhi không sao ạ, chỉ cần Đại nhi có thể vĩnh viễn ở tại bên cạnh Vương, nhìn được Vương, hầu hạ Vương, vĩnh viễn cùng Vương một chỗ thì Đại nhi đã cảm thấy mỹ mãn rồi, Đại nhi cũng không có quá nhiều yêu cầu ạ."
"Đại nhi, nàng thật tốt, bổn vương vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nàng, Đại nhi yên tâm." Hắn bởi vì cảm động và đau lòng mà không nhịn được đưa ra hứa hẹn, càng cảm thấy Đại phi thật biết thời biết thế, hiểu chuyện, thiện lương.
Đại phi nhào vào trong lòng hắn, thiếu chút nữa muốn rơi lệ, nhưng vẫn kiên cường nhịn xuống. Chỉ có ông trời biết lòng ả mất mát cỡ nào, ả muốn làm Xà Hậu đến điên rồi, vốn cho rằng trong thiên hạ này sẽ không còn nữ nhân khác có thể thay thế được vị trí của mình, nhưng cuối cùng ả vẫn thất bại. Vương yêu mình hơn nữa cũng vô ích, chỉ có địa vị mới đáng tin cậy nhất, dưới sự dạy dỗ của phụ thân, ả đã sớm hiểu sâu điều đó rồi.
"Bổn vương tặng thật nhiều trân phẩm gì gì đó cho nàng có được không? Nàng thích gì, muốn gì cứ lấy." Mặc Nhật Tỳ thật sự quá hào phóng với Đại phi, chỉ cần người yêu không thương tâm nữa, không hề để ý tới chuyện này thì hắn có thể cho bất cứ thứ gì.
Đại phi đương nhiên hiểu được ý của hắn, vội vàng chối từ: "Vương, Đại nhi chả cần gì hết, chỉ cần Vương ở bên cạnh là được ạ, làm gì có cái gì so được với Vương đâu."
Lần này, Mặc Nhật Tỳ càng thêm yêu thương, trong lòng tràn ngập thương hại, đồng thời còn cảm thấy tức giận vì sự phản đối hôm nay, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Một tháng tới, mỗi ngày Mặc Nhật Tỳ đều ở chung với Đại phi, ngoại trừ công vụ, không gặp bất kỳ phi tử nào, thậm chí còn yêu thương hơn so với trước kia.
"Tiểu thư, đồ ăn của chúng ta ngày càng kém rồi." Hoàng Nhi nhìn một bàn cơm gần như toàn đồ ăn chay liền buồn bực nói. Một tháng qua, đồ ăn của các nàng càng lúc càng tệ, cuối cùng, ngay cả đồ ăn của tiểu thư còn chẳng bằng một cung nữ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.