Chương 58: Có hai xà vương?
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
"Á..." Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bịch một tiếng, Lý Quả lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, tiểu hắc xà nắm trong tay cũng bị văng ra ngoài.
Tiểu thư, tiểu thư! Hoàng xà giật bắn mình, nó không hề muốn dọa Lý Quả, nhưng nó thật sự không biết tiểu thư lại kinh sợ như vậy, còn tưởng rằng Lý Quả đang chơi đùa cùng mình nữa. Đến lúc nó thấy Lý Quả ngất đi, nó mới biết là có chuyện lớn, nó đã dọa tiểu thư ngất xỉu rồi.
Trên mặt đất, tiểu hắc xà đang thong thả bò lên lòng bàn tay Lý Quả, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm hoàng xà, giống như rất khó chịu.
Một cảm giác ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng hoàng xà, nó cảm nhận được một ánh mắt vừa sắc bén lại thâm trầm đang chiếu thẳng vào mình, sợ tới mức lùi vội về sau, lúc này nó mới phát hiện ra tiểu hắc xà trên mặt đất.
Vương, vương, đúng là vương rồi...
Cái cảm giác uy nghiêm này là thật rồi, đang đứng trước mặt mình đúng là tiểu xà vương. Ngài ấy rất mất hứng, giống như mình đã làm sai chuyện gì đó.
Hoàng xà sợ tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy, không dám nhìn thẳng vào tiểu hắc xà, nó chỉ cảm thấy mình đã gây ra họa lớn rồi, dường như đã chọc phải vương hỉ nộ vô thường.
"Trở về đi". Miệng xà bất ngờ phun ra tiếng người, ra lệnh cho con hoàng xà kia.
Hoàng xà như nghe được lệnh đại xá, vội vàng xoay người chạy mất. Nó thực sự không hiểu gì cả, rõ ràng là vương đem nó cho tiểu thư, nhưng một lúc sau, vương lại bảo nó trở về. Thật sự là quá khó hiểu mà!
Chỉ có điều, vừa bò đến Đình Vạn Xà, nó lại sợ đến nỗi dừng ngay lại. Vương đang đứng ở đó, mặt không biến sắc nhìn nó, không biết là đang nghĩ gì?
"Vương, xin tha mạng". Nó vội vàng cúi rạp đầu xuống, run rẩy cầu xin. Có phải nó lại làm sai gì không, hay là vì nó đã dọa tiểu thư sợ?
Mặc Nhật Tỳ chỉ im lặng, tầm mắt vẫn dõi theo người đang nằm trên mặt đất và tiểu hắc xà.
"Ngươi lui xuống đi". Lúc này, quản gia Lâm vội lên tiếng, ông ta trừng hoàng xà đang cúi rạp trên đất một cái, rồi bảo nó mau rời đi.
Hoàng xà nghe xong, sợ hãi nhìn thoáng qua Mặc Nhật Tỳ, rồi lập tức biến mất, giống như chậm chút nữa thì nó sẽ chết không có chỗ chôn.
"Về thôi". Dứt lời, Mặc Nhật Tỳ liền bước ra khỏi đình, đi về phía người đang nằm trên đất kia.
Quản gia Lâm cũng tiếp bước theo sau, thái độ vô cùng cung kính.
Tiểu thư, tiểu thư! Hoàng xà giật bắn mình, nó không hề muốn dọa Lý Quả, nhưng nó thật sự không biết tiểu thư lại kinh sợ như vậy, còn tưởng rằng Lý Quả đang chơi đùa cùng mình nữa. Đến lúc nó thấy Lý Quả ngất đi, nó mới biết là có chuyện lớn, nó đã dọa tiểu thư ngất xỉu rồi.
Trên mặt đất, tiểu hắc xà đang thong thả bò lên lòng bàn tay Lý Quả, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm hoàng xà, giống như rất khó chịu.
Một cảm giác ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng hoàng xà, nó cảm nhận được một ánh mắt vừa sắc bén lại thâm trầm đang chiếu thẳng vào mình, sợ tới mức lùi vội về sau, lúc này nó mới phát hiện ra tiểu hắc xà trên mặt đất.
Vương, vương, đúng là vương rồi...
Cái cảm giác uy nghiêm này là thật rồi, đang đứng trước mặt mình đúng là tiểu xà vương. Ngài ấy rất mất hứng, giống như mình đã làm sai chuyện gì đó.
Hoàng xà sợ tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy, không dám nhìn thẳng vào tiểu hắc xà, nó chỉ cảm thấy mình đã gây ra họa lớn rồi, dường như đã chọc phải vương hỉ nộ vô thường.
"Trở về đi". Miệng xà bất ngờ phun ra tiếng người, ra lệnh cho con hoàng xà kia.
Hoàng xà như nghe được lệnh đại xá, vội vàng xoay người chạy mất. Nó thực sự không hiểu gì cả, rõ ràng là vương đem nó cho tiểu thư, nhưng một lúc sau, vương lại bảo nó trở về. Thật sự là quá khó hiểu mà!
Chỉ có điều, vừa bò đến Đình Vạn Xà, nó lại sợ đến nỗi dừng ngay lại. Vương đang đứng ở đó, mặt không biến sắc nhìn nó, không biết là đang nghĩ gì?
"Vương, xin tha mạng". Nó vội vàng cúi rạp đầu xuống, run rẩy cầu xin. Có phải nó lại làm sai gì không, hay là vì nó đã dọa tiểu thư sợ?
Mặc Nhật Tỳ chỉ im lặng, tầm mắt vẫn dõi theo người đang nằm trên mặt đất và tiểu hắc xà.
"Ngươi lui xuống đi". Lúc này, quản gia Lâm vội lên tiếng, ông ta trừng hoàng xà đang cúi rạp trên đất một cái, rồi bảo nó mau rời đi.
Hoàng xà nghe xong, sợ hãi nhìn thoáng qua Mặc Nhật Tỳ, rồi lập tức biến mất, giống như chậm chút nữa thì nó sẽ chết không có chỗ chôn.
"Về thôi". Dứt lời, Mặc Nhật Tỳ liền bước ra khỏi đình, đi về phía người đang nằm trên đất kia.
Quản gia Lâm cũng tiếp bước theo sau, thái độ vô cùng cung kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.