Chương 153: Cơ hội tới rồi.
Thâm Hải Đích Thiên Không
19/09/2015
Phu nhân ra rồi." Hoàng Nhi tinh mắt thấy được Ngu Cơ trong rừng cây, lập tức kêu lên.
Lý Quả vừa nghe thấy Ngu Cơ đã trở lại, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy nhanh quá, chưa kịp lưu lại lời nào, không biết Ngu Cơ có mất hứng hoặc cảm thấy cô không có nghĩa khí hay không?
"Cô ấy ra thì tốt rồi."
"Quả Quả, vừa rồi ngài chạy nhanh như thế làm gì, những con rắn đó tuyệt không đáng sợ đâu, xem ra ngài quá nhát gan rồi." Ngu Cơ đã thu lại đuôi rắn, đang đi bộ bằng đôi chân thon dài, hét lên với cô từ xa.
"Tôi sợ, cho nên. . ."
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Quả cũng hơi xấu hổ, song cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Không hiểu vì sao, cô thật sự không sợ tiểu hắc xà, nhưng vừa thấy những con khác, cô lại sợ gần chết.
Ngu Cơ cười cười, tiến lên kéo tay cô, thản nhiên nói: "Rồi, rồi, không sao đâu, sau này sẽ tốt thôi." Ánh mắt ả lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Quả thở phào nhẹ nhõm, cô hơi sợ Ngu Cơ sẽ tức giận, may mà cô ta cũng không xấu lắm, cho nên cô càng có chút thiện cảm với Ngu Cơ.
"Chúng ta trở về đi." Ngu Cơ cảm thấy hôm nay đã đủ rồi, ả cần quay về suy nghĩ cẩn thận, tìm kiếm cơ hội.
"Được." Lý Quả đương nhiên đồng ý rồi, cô bị dọa cho kinh hãi, ý nghĩ tản bộ cũng sớm tiêu tan, chỉ mong sớm trở về, vì thế lập tức hùa theo.
Ba cô gái cùng quay về biệt thự, dĩ nhiên còn nói chuyện một lúc, cùng ăn cơm, rồi mới giải tán.
Hôm sau, lúc Ngu Cơ và Lý Quả cùng nhau từ trên lầu đi xuống như mọi ngày, thì chỉ có một mình quản gia Lâm đang đứng đợi bọn họ, còn Mặc Nhật Tỳ lại chẳng thấy xuất hiện giống thường ngày.
"Quản gia Lâm, chủ nhân đâu?" Tim Ngu Cơ nảy lên một cái, lập tức hỏi, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Mặc Nhật Tỳ.
Quản gia Lâm liếc ả một cái, lại nhìn Lý Quả, vẻ mặt cung kính nói: "Tiểu thư, phu nhân, hôm nay chủ nhân không có nhà, đã đi ra ngoài rồi."
"Đi ra ngoài rồi hả? Đi đâu? Đi bao lâu?" Ngu Cơ cực kỳ kích động, hai mắt liền lóe sáng, vội vàng hỏi.
"Tôi không biết, chủ nhân không nói, càng không dặn dò gì." Tuy quản gia Lâm có chút không vui, nhưng Ngu Cơ cũng là một nửa chủ nhân, ông ta đành phải nói thật.
Lý Quả thì ngược lại, không hề quan tâm xem Mặc Nhật Tỳ đi hay ở, vì vậy cô chẳng thèm để trong lòng, càng không để ý tới những thứ này
Lý Quả vừa nghe thấy Ngu Cơ đã trở lại, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy nhanh quá, chưa kịp lưu lại lời nào, không biết Ngu Cơ có mất hứng hoặc cảm thấy cô không có nghĩa khí hay không?
"Cô ấy ra thì tốt rồi."
"Quả Quả, vừa rồi ngài chạy nhanh như thế làm gì, những con rắn đó tuyệt không đáng sợ đâu, xem ra ngài quá nhát gan rồi." Ngu Cơ đã thu lại đuôi rắn, đang đi bộ bằng đôi chân thon dài, hét lên với cô từ xa.
"Tôi sợ, cho nên. . ."
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Quả cũng hơi xấu hổ, song cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Không hiểu vì sao, cô thật sự không sợ tiểu hắc xà, nhưng vừa thấy những con khác, cô lại sợ gần chết.
Ngu Cơ cười cười, tiến lên kéo tay cô, thản nhiên nói: "Rồi, rồi, không sao đâu, sau này sẽ tốt thôi." Ánh mắt ả lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Quả thở phào nhẹ nhõm, cô hơi sợ Ngu Cơ sẽ tức giận, may mà cô ta cũng không xấu lắm, cho nên cô càng có chút thiện cảm với Ngu Cơ.
"Chúng ta trở về đi." Ngu Cơ cảm thấy hôm nay đã đủ rồi, ả cần quay về suy nghĩ cẩn thận, tìm kiếm cơ hội.
"Được." Lý Quả đương nhiên đồng ý rồi, cô bị dọa cho kinh hãi, ý nghĩ tản bộ cũng sớm tiêu tan, chỉ mong sớm trở về, vì thế lập tức hùa theo.
Ba cô gái cùng quay về biệt thự, dĩ nhiên còn nói chuyện một lúc, cùng ăn cơm, rồi mới giải tán.
Hôm sau, lúc Ngu Cơ và Lý Quả cùng nhau từ trên lầu đi xuống như mọi ngày, thì chỉ có một mình quản gia Lâm đang đứng đợi bọn họ, còn Mặc Nhật Tỳ lại chẳng thấy xuất hiện giống thường ngày.
"Quản gia Lâm, chủ nhân đâu?" Tim Ngu Cơ nảy lên một cái, lập tức hỏi, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Mặc Nhật Tỳ.
Quản gia Lâm liếc ả một cái, lại nhìn Lý Quả, vẻ mặt cung kính nói: "Tiểu thư, phu nhân, hôm nay chủ nhân không có nhà, đã đi ra ngoài rồi."
"Đi ra ngoài rồi hả? Đi đâu? Đi bao lâu?" Ngu Cơ cực kỳ kích động, hai mắt liền lóe sáng, vội vàng hỏi.
"Tôi không biết, chủ nhân không nói, càng không dặn dò gì." Tuy quản gia Lâm có chút không vui, nhưng Ngu Cơ cũng là một nửa chủ nhân, ông ta đành phải nói thật.
Lý Quả thì ngược lại, không hề quan tâm xem Mặc Nhật Tỳ đi hay ở, vì vậy cô chẳng thèm để trong lòng, càng không để ý tới những thứ này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.