Chương 36: Con rắn đáng thương.
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Lý Quả liên tục hít sâu vài cái, cô biết bây giờ mình có tức giận cũng vô dụng. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên con tiểu sắc xà này làm chuyện như vậy, cô đã sớm biết rồi.
Tiểu hắc xà vô tội nhìn Lý Quả, thỉnh thoảng còn thè cái lưỡi nhỏ, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Nó không dám giãy dụa, chẳng dám lộn xộn, cứ ngoan ngoãn mặc cho Lý Quả lắc lư.
Cơn tức của Lý Quả không có chỗ phát tác, lại sợ chính mình thật sự không cẩn thận sẽ bóp chết nó. Không thể nhẫn tâm, cô dứt khoát ném nó lên trên gối đầu, rồi thở phì phò, chẳng thèm nhìn nó nữa.
Tiểu hắc xà biết cô đang tức giận, liền cuộn thành vòng tròn, đầu nhỏ tựa vào gối, hai mắt bắt đầu đẫm lệ. Nó cố gắng nhận được sự đồng tình của Lý Quả, nhanh chóng dập tắt lửa giận của cô.
Bị một con rắn ngủ ở trên chỗ riêng tư nhất của mình, thật sự khiến cô thẹn quá thành giận. Nhưng cô cũng biết con tiểu sắc xà này chẳng phải là lần đầu, chỉ là thay đổi vị trí mà thôi.
Tức giận một lúc lâu, cô mới phát hiện tiểu hắc xà vô cùng an tĩnh, mà cô cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng tay. Nghĩ đến đây, Lý Quả liền xoay người lại, nhìn xem nó đang làm gì.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô liền bị dọa đến nhảy dựng lên.
Tiểu hắc xà đang khóc, đáng thương như một đứa trẻ phạm lỗi, khiến cho người ta không đành lòng.
"Này, dáng vẻ này của mày giống như là bị tao bắt nạt vậy". Lý Quả tức giận nói.
Thật không biết ai mới là người bị hại đây!
Tiểu hắc xà nghe cô nói như vậy, nước mắt càng chảy nhiều hơn, càng đáng thương hơn. Đầu vẫn tựa vào gối, dáng vẻ bi thương, quả thực khiến người ta đau lòng sinh ra áy náy.
"Được rồi, là tao không nên túm mày, mày có bị thương không? Lại đây, để tao xem nào". Cô có cảm giác như mình đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Cô nhẹ nhàng nhấc nó lên, nhìn khắp thân thể đen tuyền của nó, song vẫn không phát hiện được gì.
Tiểu hắc xà để mặc cô xem xét, chỉ là đôi mắt ửng hồng vẫn đang nhìn Lý Quả, như muốn nói rằng nó rất oan ức.
"Bị đau chỗ nào hả?" Cô không tìm được, đành phải hỏi nó.
Tiểu hắc xà tội nghiệp lắc đầu, tỏ ý mình rất tốt.
Thấy thế, Lý Quả mới yên lòng. Cô đặt nó lên gối, chọc nhẹ vào cái đầu nhỏ của nó, dặn dò: "Về sau mày không được như thế nữa, nếu vẫn không chịu nghe lời, tao lập tức trả mày về cho Mặc Nhật Tỳ".
Không cần, không cần! Tiểu hắc xà hò hét trong lòng. Nó vẫn còn muốn ngủ trên người cô mà, rất thoải mái đó. Thế nhưng, vì để thoải mái về sau, nó phải tiếp tục cố gắng lừa cô mới được.
Lý Quả liên tục hít sâu vài cái, cô biết bây giờ mình có tức giận cũng vô dụng. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên con tiểu sắc xà này làm chuyện như vậy, cô đã sớm biết rồi.
Tiểu hắc xà vô tội nhìn Lý Quả, thỉnh thoảng còn thè cái lưỡi nhỏ, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Nó không dám giãy dụa, chẳng dám lộn xộn, cứ ngoan ngoãn mặc cho Lý Quả lắc lư.
Cơn tức của Lý Quả không có chỗ phát tác, lại sợ chính mình thật sự không cẩn thận sẽ bóp chết nó. Không thể nhẫn tâm, cô dứt khoát ném nó lên trên gối đầu, rồi thở phì phò, chẳng thèm nhìn nó nữa.
Tiểu hắc xà biết cô đang tức giận, liền cuộn thành vòng tròn, đầu nhỏ tựa vào gối, hai mắt bắt đầu đẫm lệ. Nó cố gắng nhận được sự đồng tình của Lý Quả, nhanh chóng dập tắt lửa giận của cô.
Bị một con rắn ngủ ở trên chỗ riêng tư nhất của mình, thật sự khiến cô thẹn quá thành giận. Nhưng cô cũng biết con tiểu sắc xà này chẳng phải là lần đầu, chỉ là thay đổi vị trí mà thôi.
Tức giận một lúc lâu, cô mới phát hiện tiểu hắc xà vô cùng an tĩnh, mà cô cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng tay. Nghĩ đến đây, Lý Quả liền xoay người lại, nhìn xem nó đang làm gì.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô liền bị dọa đến nhảy dựng lên.
Tiểu hắc xà đang khóc, đáng thương như một đứa trẻ phạm lỗi, khiến cho người ta không đành lòng.
"Này, dáng vẻ này của mày giống như là bị tao bắt nạt vậy". Lý Quả tức giận nói.
Thật không biết ai mới là người bị hại đây!
Tiểu hắc xà nghe cô nói như vậy, nước mắt càng chảy nhiều hơn, càng đáng thương hơn. Đầu vẫn tựa vào gối, dáng vẻ bi thương, quả thực khiến người ta đau lòng sinh ra áy náy.
"Được rồi, là tao không nên túm mày, mày có bị thương không? Lại đây, để tao xem nào". Cô có cảm giác như mình đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Cô nhẹ nhàng nhấc nó lên, nhìn khắp thân thể đen tuyền của nó, song vẫn không phát hiện được gì.
Tiểu hắc xà để mặc cô xem xét, chỉ là đôi mắt ửng hồng vẫn đang nhìn Lý Quả, như muốn nói rằng nó rất oan ức.
"Bị đau chỗ nào hả?" Cô không tìm được, đành phải hỏi nó.
Tiểu hắc xà tội nghiệp lắc đầu, tỏ ý mình rất tốt.
Thấy thế, Lý Quả mới yên lòng. Cô đặt nó lên gối, chọc nhẹ vào cái đầu nhỏ của nó, dặn dò: "Về sau mày không được như thế nữa, nếu vẫn không chịu nghe lời, tao lập tức trả mày về cho Mặc Nhật Tỳ".
Không cần, không cần! Tiểu hắc xà hò hét trong lòng. Nó vẫn còn muốn ngủ trên người cô mà, rất thoải mái đó. Thế nhưng, vì để thoải mái về sau, nó phải tiếp tục cố gắng lừa cô mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.