Chương 45: Của tôi là của em
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
Thích, sao có thể không thích đây? Nhưng ở chỗ này?
"Không, không được, tôi không thể tùy tiện ở nhà người khác được, như vậy là không đúng". Cô vội vàng từ chối, nhưng trong lòng lại rất tiếc nuối.
"Nhà của tôi chính là nhà của em". Hắn quay đầu lại, bình tĩnh nói ra những lời này, sau đó nắm lấy tay Lý Quả, dạo bước trong biển hoa.
Thịch!
Tim của Lý Quả đột nhiên đập mạnh, bởi vì câu nói này, đã khiến cô rất cảm động. Chưa từng có ai đối xử tốt như vậy với cô, cũng chưa từng có ai nói với cô như thế, cho dù là giả vờ, cũng chưa từng.
So với những đóa hoa cô đã thấy, những bông hoa này còn kiều diễm, xinh đẹp hơn rất nhiều. Tâm phòng bị của Lý Quả đã tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng khi chìm trong biển hoa. Cô có thể đứng vững trước sự tấn công của kim cương, nhưng lại khuất phục trước biển hoa kia.
"Tôi thích chỗ này". Cô khẽ nói, vẻ mặt như mộng như ảo, không hề che dấu suy nghĩ của mình.
Mặc Nhật Tỳ chỉ mỉm cười, hắn đã sớm biết nên mới từng bước dẫn cô đến đây, hắn tốn không ít tâm tư đâu.
Tòa biệt thự ngày càng gần, tường được sơn màu trắng, càng thêm nổi bật giữa cái sắc xanh êm dịu của cây cỏ. Chưa đến nơi, cửa đã bị kéo ra, một người đàn ông trung tuổi từ trong bước ra, vẻ mặt cung kính nhìn hai người.
"Chủ nhân, tiểu thư, hai người đã trở về". Người đàn ông trung tuổi không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Quả, ngược lại, giống như đã sớm biết. Lúc nhìn Lý Quả, vẫn là cung kính gật gật đầu.
Mặc Nhật Tỳ gật đầu với ông ta, sau đó, hơi mất tự nhiên nói với Lý Quả: "Đây là quản gia Lâm, về sau em có chuyện gì thì cứ bảo ông ấy làm".
"Vâng, tiểu thư, về sau có chuyện gì thì cô cứ nói với tôi." Quản gia Lâm nở nụ cười tươi tắn, phụ họa theo Mặc Nhật Tỳ.
Lý Quả chưa từng gặp qua tình cảnh này, nên hơi bối rối, không biết trả lời như thế nào, đành xấu hổ mỉm cười nhìn hắn, khách sáo gật đầu.
"Cám ơn quản gia Lâm."
"Quả Quả, chúng ta vào thôi". Mặc Nhật Tỳ kéo tay cô, vượt qua quản gia Lâm, đi thẳng vào trong.
Quản gia Lâm cũng đi theo sau, thái độ vô cùng cung kính, cực kỳ cẩn thận.
Vừa mới bước vào biệt thự, Lý Quả lại bị dọa. Bên trong xa hoa, lộng lẫy, trên mặt đất còn trải một lớp thảm dày, kiến trúc theo phong cách châu âu, tất cả đều toát lên vẻ xa xỉ.
Cô bước cũng không được, mà không bước cũng không được. Tấm thảm kia còn đắt hơn gấp nhiều lần so với trang phục của cô, đẹp đến nỗi cô không thể phá hỏng. Lý Quả chợt dừng bước chân.
"Không, không được, tôi không thể tùy tiện ở nhà người khác được, như vậy là không đúng". Cô vội vàng từ chối, nhưng trong lòng lại rất tiếc nuối.
"Nhà của tôi chính là nhà của em". Hắn quay đầu lại, bình tĩnh nói ra những lời này, sau đó nắm lấy tay Lý Quả, dạo bước trong biển hoa.
Thịch!
Tim của Lý Quả đột nhiên đập mạnh, bởi vì câu nói này, đã khiến cô rất cảm động. Chưa từng có ai đối xử tốt như vậy với cô, cũng chưa từng có ai nói với cô như thế, cho dù là giả vờ, cũng chưa từng.
So với những đóa hoa cô đã thấy, những bông hoa này còn kiều diễm, xinh đẹp hơn rất nhiều. Tâm phòng bị của Lý Quả đã tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng khi chìm trong biển hoa. Cô có thể đứng vững trước sự tấn công của kim cương, nhưng lại khuất phục trước biển hoa kia.
"Tôi thích chỗ này". Cô khẽ nói, vẻ mặt như mộng như ảo, không hề che dấu suy nghĩ của mình.
Mặc Nhật Tỳ chỉ mỉm cười, hắn đã sớm biết nên mới từng bước dẫn cô đến đây, hắn tốn không ít tâm tư đâu.
Tòa biệt thự ngày càng gần, tường được sơn màu trắng, càng thêm nổi bật giữa cái sắc xanh êm dịu của cây cỏ. Chưa đến nơi, cửa đã bị kéo ra, một người đàn ông trung tuổi từ trong bước ra, vẻ mặt cung kính nhìn hai người.
"Chủ nhân, tiểu thư, hai người đã trở về". Người đàn ông trung tuổi không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Quả, ngược lại, giống như đã sớm biết. Lúc nhìn Lý Quả, vẫn là cung kính gật gật đầu.
Mặc Nhật Tỳ gật đầu với ông ta, sau đó, hơi mất tự nhiên nói với Lý Quả: "Đây là quản gia Lâm, về sau em có chuyện gì thì cứ bảo ông ấy làm".
"Vâng, tiểu thư, về sau có chuyện gì thì cô cứ nói với tôi." Quản gia Lâm nở nụ cười tươi tắn, phụ họa theo Mặc Nhật Tỳ.
Lý Quả chưa từng gặp qua tình cảnh này, nên hơi bối rối, không biết trả lời như thế nào, đành xấu hổ mỉm cười nhìn hắn, khách sáo gật đầu.
"Cám ơn quản gia Lâm."
"Quả Quả, chúng ta vào thôi". Mặc Nhật Tỳ kéo tay cô, vượt qua quản gia Lâm, đi thẳng vào trong.
Quản gia Lâm cũng đi theo sau, thái độ vô cùng cung kính, cực kỳ cẩn thận.
Vừa mới bước vào biệt thự, Lý Quả lại bị dọa. Bên trong xa hoa, lộng lẫy, trên mặt đất còn trải một lớp thảm dày, kiến trúc theo phong cách châu âu, tất cả đều toát lên vẻ xa xỉ.
Cô bước cũng không được, mà không bước cũng không được. Tấm thảm kia còn đắt hơn gấp nhiều lần so với trang phục của cô, đẹp đến nỗi cô không thể phá hỏng. Lý Quả chợt dừng bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.