Chương 224: Cường hôn
Thâm Hải Đích Thiên Không
30/03/2016
"Buông ra, Mặc Nhật
Tỳ, anh có nghe hay không?" Cô nôn nóng quát, nhưng hai chân hai tay đều bị hắn giữ chặt, không thể phát huy sức lực lớn nhất, chỉ có thể giãy
dụa.
Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng nhìn nàng, hắn sẽ không nghe lời của nàng, hắn không phải hắn ta.
"Bổn vương không buông."
"Đồ tồi, Mặc Nhật Tỳ anh mê muội rồi hả? Anh hãy nhìn rõ xem tôi là ai? Tôi là Quả Quả, anh làm sao vậy?" Cô không tin Mặc Nhật Tỳ sẽ đối xử với mình như vậy, không khỏi nhìn hắn, kêu to.
"Bổn vương biết ngươi là ai, biết rất rõ." Hắn không hề dao động nói, hoàn toàn bất động, vẫn khí định thần nhàn như cũ.
Lý Quả vô cùng tức giận, Mặc Nhật Tỳ này bị làm sao vậy? Sao biến thành lãnh khốc vô tình rồi? Lần trước gặp hắn còn rất tốt với mình, hiện tại chịu kích thích gì rồi sao? Hỉ nộ vô thường nổi lên.
"Anh không cần bổn vương, bổn vương, tôi không biết anh, tôi chỉ quen mỗi Mặc Nhật Tỳ."
"Bổn vương nói rồi, bổn vương chính là Mặc Nhật Tỳ, chính là hắn." Sao đầu óc nữ nhân này khó thông suốt đến vậy? Hắn nói nhiều lần như vậy, nàng vẫn không tin. Không tin, được, hắn sẽ khiến nàng tin tưởng.
"Không phải, không phải, anh không phải." Lý Quả sụp đổ mất, không nhịn được la to, trong lòng vô cùng bồn chồn lo sợ, thật chịu không nổi.
Lúc này, Mặc Nhật Tỳ không đối đáp lại nữa, mà dùng hành động thực tế, hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phủ lên đôi môi đang lải nhải của nàng, trừng phạt nghiêm khắc, cắn, hút, lại mạnh mẽ xông vào miệng nàng, dây dưa cái lưỡi thơm tho.
Đùng! Đầu cô nhất thời ngừng đong đưa, ánh mắt trợn to, vẻ mặt không dám tin. Cô, cô lại bị cường hôn, còn ở trong hoàn cảnh thế này, dưới tình huống cô chưa kịp phòng bị hay có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thậm chí còn không kịp chống cự, nụ hôn đầu tiên đã bị đoạt mất.
"Ưm, ưm, ưm, buông, tôi, ra."
Sau khi phục hồi tinh thần, cô liền liều mạng giãy dụa, muốn co đầu lưỡi lại, nhưng là hắn sao có thể bỏ qua cho cô, chỉ cần cô lui, hắn sẽ tiến, gắt gao truy đuổi cô. Cuối cùng, cô chỉ có thể ưm ưm kêu to.
Thơm quá, ngọt quá! Hắn lại nếm được hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, hơn nữa còn có cảm giác muốn ngừng mà không được, hình như đó là hương vị đẹp nhất trên thế gian, thậm chí còn là thứ hắn thích nhất, làm cho hắn không chịu buông tha.
Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng nhìn nàng, hắn sẽ không nghe lời của nàng, hắn không phải hắn ta.
"Bổn vương không buông."
"Đồ tồi, Mặc Nhật Tỳ anh mê muội rồi hả? Anh hãy nhìn rõ xem tôi là ai? Tôi là Quả Quả, anh làm sao vậy?" Cô không tin Mặc Nhật Tỳ sẽ đối xử với mình như vậy, không khỏi nhìn hắn, kêu to.
"Bổn vương biết ngươi là ai, biết rất rõ." Hắn không hề dao động nói, hoàn toàn bất động, vẫn khí định thần nhàn như cũ.
Lý Quả vô cùng tức giận, Mặc Nhật Tỳ này bị làm sao vậy? Sao biến thành lãnh khốc vô tình rồi? Lần trước gặp hắn còn rất tốt với mình, hiện tại chịu kích thích gì rồi sao? Hỉ nộ vô thường nổi lên.
"Anh không cần bổn vương, bổn vương, tôi không biết anh, tôi chỉ quen mỗi Mặc Nhật Tỳ."
"Bổn vương nói rồi, bổn vương chính là Mặc Nhật Tỳ, chính là hắn." Sao đầu óc nữ nhân này khó thông suốt đến vậy? Hắn nói nhiều lần như vậy, nàng vẫn không tin. Không tin, được, hắn sẽ khiến nàng tin tưởng.
"Không phải, không phải, anh không phải." Lý Quả sụp đổ mất, không nhịn được la to, trong lòng vô cùng bồn chồn lo sợ, thật chịu không nổi.
Lúc này, Mặc Nhật Tỳ không đối đáp lại nữa, mà dùng hành động thực tế, hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phủ lên đôi môi đang lải nhải của nàng, trừng phạt nghiêm khắc, cắn, hút, lại mạnh mẽ xông vào miệng nàng, dây dưa cái lưỡi thơm tho.
Đùng! Đầu cô nhất thời ngừng đong đưa, ánh mắt trợn to, vẻ mặt không dám tin. Cô, cô lại bị cường hôn, còn ở trong hoàn cảnh thế này, dưới tình huống cô chưa kịp phòng bị hay có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thậm chí còn không kịp chống cự, nụ hôn đầu tiên đã bị đoạt mất.
"Ưm, ưm, ưm, buông, tôi, ra."
Sau khi phục hồi tinh thần, cô liền liều mạng giãy dụa, muốn co đầu lưỡi lại, nhưng là hắn sao có thể bỏ qua cho cô, chỉ cần cô lui, hắn sẽ tiến, gắt gao truy đuổi cô. Cuối cùng, cô chỉ có thể ưm ưm kêu to.
Thơm quá, ngọt quá! Hắn lại nếm được hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, hơn nữa còn có cảm giác muốn ngừng mà không được, hình như đó là hương vị đẹp nhất trên thế gian, thậm chí còn là thứ hắn thích nhất, làm cho hắn không chịu buông tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.