Chương 68: Đồ cẩu nô tài này
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
Đồ cẩu nô tài này, hỏi cái gì cũng không biết!
Phổi Ngu Cơ suýt chút nữa bị ông ta chọc cho nổ tung, hai tay nắm chặt, cố nén lửa giận trong lòng. Nếu không phải là sợ Vương bất ngờ xuất hiện ở đây, ả ta đã sớm ra tay rồi, há lại để cho ông ta chống đối như thế sao?
Quản gia Lâm đương nhiên biết mình đã mạo phạm người phụ nữ trước mặt này, nhưng ả ta cũng không dám động vào ông. Bởi vì ông ta là người bên cạnh Vương, nếu ả ta thông minh một chút, tuyệt đối sẽ không dám động tay.
"Được rồi, quản gia Lâm, nếu Vương trở lại thì phải báo cho bản phu nhân một tiếng". Ngu Cơ đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói với ông ta, sau đó cao ngạo xoay người rời đi.
Ả ta vừa đi, quản gia Lâm liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng ả ta rời đi, không nói câu gì, đi thẳng vào bên trong biệt thự, rồi biến mất trong đó.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu ạ?" Lần đầu tiên được ra ngoài, Hoàng Nhi hết nhìn đông lại ngó tây, không ngừng tíu tít, giống hệt như một đứa trẻ.
Lý Quả cũng giống như nàng, hết nhìn đông lại ngó tây, muốn nhìn xem đây rốt cuộc là chỗ nào? Có xa thành phố không? Và cô nên đi về như thế nào?
Bên tai truyền đến tiếng nói vui vẻ của Hoàng nhi, cô không nhịn được nở nụ cười: "Về trường học của tôi".
Trường học? Đó là nơi nào vậy? Vẻ mặt Hoàng nhi mờ mịt, nuốt nuốt nước bọt muốn hỏi, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của quản gia Lâm lúc gần đi, nàng liền nuốt trở lại trong bụng.
Không hỏi, không nghe, không xem!
"Tiểu thư, còn xa không ạ?" Hoàng nhi nghẹn một lúc lâu, vẫn không nhịn được hỏi tiếp.
"Không biết, hẳn là không lâu nữa đâu". Lý Quả nghĩ ngợi một chút mới đáp.
Bởi vì lúc này xe rẽ bảy, tám lần, đã rời khỏi ngọn núi, cũng chẳng còn thấy biệt thự, mà đường quốc lộ thì đã hiện ra rồi.
Hoàng nhi gật gật đầu, lại tiếp tục rơi vào trạng thái hưng phấn, thiếu chút nữa là dán mặt vào cửa kính thủy tinh luôn.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cánh cổng đại học, xe rất nhanh đã dừng trước cổng, Lý Quả vội kéo Hoàng nhi xuống.
"Tiểu thư, tôi sẽ đợi ở đây ạ". Tài xế đứng bên cạnh xe, cung kính nói.
Nhiệm vụ của ông ta là đưa tiểu thư đi, đón tiểu thư về. Nếu tiểu thư không quay về thì ông ta cũng không được đi, nhất định phải chờ tiểu thư về.
"Vâng, tôi biết rồi". Lý Quả vẫy vẫy với ông ta, nói.
Phổi Ngu Cơ suýt chút nữa bị ông ta chọc cho nổ tung, hai tay nắm chặt, cố nén lửa giận trong lòng. Nếu không phải là sợ Vương bất ngờ xuất hiện ở đây, ả ta đã sớm ra tay rồi, há lại để cho ông ta chống đối như thế sao?
Quản gia Lâm đương nhiên biết mình đã mạo phạm người phụ nữ trước mặt này, nhưng ả ta cũng không dám động vào ông. Bởi vì ông ta là người bên cạnh Vương, nếu ả ta thông minh một chút, tuyệt đối sẽ không dám động tay.
"Được rồi, quản gia Lâm, nếu Vương trở lại thì phải báo cho bản phu nhân một tiếng". Ngu Cơ đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói với ông ta, sau đó cao ngạo xoay người rời đi.
Ả ta vừa đi, quản gia Lâm liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng ả ta rời đi, không nói câu gì, đi thẳng vào bên trong biệt thự, rồi biến mất trong đó.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu ạ?" Lần đầu tiên được ra ngoài, Hoàng Nhi hết nhìn đông lại ngó tây, không ngừng tíu tít, giống hệt như một đứa trẻ.
Lý Quả cũng giống như nàng, hết nhìn đông lại ngó tây, muốn nhìn xem đây rốt cuộc là chỗ nào? Có xa thành phố không? Và cô nên đi về như thế nào?
Bên tai truyền đến tiếng nói vui vẻ của Hoàng nhi, cô không nhịn được nở nụ cười: "Về trường học của tôi".
Trường học? Đó là nơi nào vậy? Vẻ mặt Hoàng nhi mờ mịt, nuốt nuốt nước bọt muốn hỏi, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của quản gia Lâm lúc gần đi, nàng liền nuốt trở lại trong bụng.
Không hỏi, không nghe, không xem!
"Tiểu thư, còn xa không ạ?" Hoàng nhi nghẹn một lúc lâu, vẫn không nhịn được hỏi tiếp.
"Không biết, hẳn là không lâu nữa đâu". Lý Quả nghĩ ngợi một chút mới đáp.
Bởi vì lúc này xe rẽ bảy, tám lần, đã rời khỏi ngọn núi, cũng chẳng còn thấy biệt thự, mà đường quốc lộ thì đã hiện ra rồi.
Hoàng nhi gật gật đầu, lại tiếp tục rơi vào trạng thái hưng phấn, thiếu chút nữa là dán mặt vào cửa kính thủy tinh luôn.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cánh cổng đại học, xe rất nhanh đã dừng trước cổng, Lý Quả vội kéo Hoàng nhi xuống.
"Tiểu thư, tôi sẽ đợi ở đây ạ". Tài xế đứng bên cạnh xe, cung kính nói.
Nhiệm vụ của ông ta là đưa tiểu thư đi, đón tiểu thư về. Nếu tiểu thư không quay về thì ông ta cũng không được đi, nhất định phải chờ tiểu thư về.
"Vâng, tôi biết rồi". Lý Quả vẫy vẫy với ông ta, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.