Chương 93: Hung hăng, kiêu ngạo
Thâm Hải Đích Thiên Không
28/05/2015
"Phu nhân, đó là chuyện của Vương, nô tài không tiện hỏi." Ngoài miệng thì cung kính nhưng trong lòng quản gia Lâm lại thầm khinh bỉ.
Chẳng phải ngươi cũng quyến rũ Vương sao? Ngươi hiểu được bao nhiêu phép tắc?
Ngu Cơ không hề biết ý nghĩ trong lòng quản gia Lâm, bằng không ả đã trở mặt lâu rồi.
Ả ta thầm coi thường Lý Quả, không quyến rũ, thân phận cũng chẳng cao quý, hoàn toàn kém ả ta về mọi mặt, không phải là kém quá xa mà là xa đến vạn dặm.
"Ông bảo cô ta đến gặp bản phu nhân." Ngu Cơ cố hạ thấp giọng.
Ả ta nhất định phải dạy dỗ Lý Quả một chút, xem cô ta còn kênh kiệu được nữa không Nhân tiện ả ta cũng cần phải ra oai, chèn ép, để tránh sau này cô ta lại trèo lên cổ, ngồi trên đầu ả.
Quản gia Lâm rất muốn nói: ngươi là ai chứ? Nhưng ông ta lại không thể làm như vậy. Ông ta chỉ là một tên nô tài, phải nghe theo lệnh của chủ nhân, chủ nhân đi vắng, ông ta thật không biết phải xử lý sao với màn tranh giành tình nhân này, đều không thể đắc tội.
"Phu nhân, tiểu nhân không dám." Quản gia Lâm chỉ có thể kéo dài thời gian.
Không thể đắc tội với phu nhân, càng không thể đắc tội với tiểu thư, ông ta chỉ là một nô tài, nên ông ta mới dám nói như thế với ả ta.
Không thể sai khiến đồ cẩu nô tài này, trong lòng Ngu Cơ đã rất khó chịu rồi, lại còn nghe thêm câu kia, ả ta liền đứng bật dậy, giận dữ hét lên: "Ngươi nói cái gì?"
Ả ta thật khó có thể tin một tên nô tài lại dám nói như vậy, lại dám cãi lệnh của ả. Ả ta nhất thời mất lý trí, vung tay lên định tát quản gia Lâm.
"Dừng tay, sao cô lại đánh người chứ?" Lý Quả và Hoàng nhi vừa xuống, liền nghe thấy tiếng tranh cãi, vội chạy đến, vừa vặn chứng kiến quản gia Lâm sắp bị đánh, cô không nhịn được quát lên, sau đó chạy đến bên quản gia Lâm.
Tiểu thư đến rồi! Hai mắt quản gia Lâm sáng lên, thầm thở phào một hơi, bây giờ chỉ sợ Ngu Cơ càng thêm khó chịu thôi.
"Tiểu thư." Ông ta cúi đầu, cung kính nói, thái độ càng thêm kính cẩn hơn.
"Quản gia Lâm, sao lại thế này? Vì sao cô ta muốn đánh ông?" Lý Quả liếc Ngu Cơ đang căm tức trừng mình một cái, sau đó liền quay đầu, ân cần hỏi thăm quản gia Lâm.
"Một tên nô tài thấp hèn, muốn đánh thì đánh thôi, làm sao nào?" Không đợi quản gia Lâm trả lời, Ngu Cơ liền cất giọng sắc bén nói, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Lý Quả vô cùng tức giận nghĩ: lời này cũng nói ra được à? Quá coi thường người khác rồi, làm thuê cũng là người, cô nghĩ mình là ai chứ?
Chẳng phải ngươi cũng quyến rũ Vương sao? Ngươi hiểu được bao nhiêu phép tắc?
Ngu Cơ không hề biết ý nghĩ trong lòng quản gia Lâm, bằng không ả đã trở mặt lâu rồi.
Ả ta thầm coi thường Lý Quả, không quyến rũ, thân phận cũng chẳng cao quý, hoàn toàn kém ả ta về mọi mặt, không phải là kém quá xa mà là xa đến vạn dặm.
"Ông bảo cô ta đến gặp bản phu nhân." Ngu Cơ cố hạ thấp giọng.
Ả ta nhất định phải dạy dỗ Lý Quả một chút, xem cô ta còn kênh kiệu được nữa không Nhân tiện ả ta cũng cần phải ra oai, chèn ép, để tránh sau này cô ta lại trèo lên cổ, ngồi trên đầu ả.
Quản gia Lâm rất muốn nói: ngươi là ai chứ? Nhưng ông ta lại không thể làm như vậy. Ông ta chỉ là một tên nô tài, phải nghe theo lệnh của chủ nhân, chủ nhân đi vắng, ông ta thật không biết phải xử lý sao với màn tranh giành tình nhân này, đều không thể đắc tội.
"Phu nhân, tiểu nhân không dám." Quản gia Lâm chỉ có thể kéo dài thời gian.
Không thể đắc tội với phu nhân, càng không thể đắc tội với tiểu thư, ông ta chỉ là một nô tài, nên ông ta mới dám nói như thế với ả ta.
Không thể sai khiến đồ cẩu nô tài này, trong lòng Ngu Cơ đã rất khó chịu rồi, lại còn nghe thêm câu kia, ả ta liền đứng bật dậy, giận dữ hét lên: "Ngươi nói cái gì?"
Ả ta thật khó có thể tin một tên nô tài lại dám nói như vậy, lại dám cãi lệnh của ả. Ả ta nhất thời mất lý trí, vung tay lên định tát quản gia Lâm.
"Dừng tay, sao cô lại đánh người chứ?" Lý Quả và Hoàng nhi vừa xuống, liền nghe thấy tiếng tranh cãi, vội chạy đến, vừa vặn chứng kiến quản gia Lâm sắp bị đánh, cô không nhịn được quát lên, sau đó chạy đến bên quản gia Lâm.
Tiểu thư đến rồi! Hai mắt quản gia Lâm sáng lên, thầm thở phào một hơi, bây giờ chỉ sợ Ngu Cơ càng thêm khó chịu thôi.
"Tiểu thư." Ông ta cúi đầu, cung kính nói, thái độ càng thêm kính cẩn hơn.
"Quản gia Lâm, sao lại thế này? Vì sao cô ta muốn đánh ông?" Lý Quả liếc Ngu Cơ đang căm tức trừng mình một cái, sau đó liền quay đầu, ân cần hỏi thăm quản gia Lâm.
"Một tên nô tài thấp hèn, muốn đánh thì đánh thôi, làm sao nào?" Không đợi quản gia Lâm trả lời, Ngu Cơ liền cất giọng sắc bén nói, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Lý Quả vô cùng tức giận nghĩ: lời này cũng nói ra được à? Quá coi thường người khác rồi, làm thuê cũng là người, cô nghĩ mình là ai chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.