Chương 120: Lại thất bại
Thâm Hải Đích Thiên Không
13/08/2015
Hoàng hôn buông
xuống, mặt trời ngả về tây, có hai bóng người đang luẩn quẩn bên sườn
núi, trong đó có một người thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mặt trời,
người kia thì liên tục lau mồ hôi cho cô gái.
"Tiểu thư, ngài nhìn cái gì vậy?" Hoàng Nhi nhìn Lý Quả, khó hiểu hỏi. Thỉnh thoảng tiểu thư lại nhìn trời một lúc, rồi ngó xung quanh một chút, giống như đang tìm cái gì, khiến nàng không hiểu gì cả.
"Đoán phương hướng đó, không có la bàn, đành phải dựa vào mặt trời thôi. Mặt trời thường mọc đằng đông, lặn đằng tây, chúng ta cứ theo quy luật này là được." Lý Quả quay lưng về phía mặt trời, tiếp tục đi về phía trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hoàng Nhi.
Lời của cô khiến Hoàng Nhi cực kỳ sùng bái, hai mắt lấp lánh nhìn Lý Quả, hưng phấn nói: "Tiểu thư, ngài thật là lợi hại, cả cái này cũng biết, có phải tiểu thư thường xuyên dùng cách đó không? Vậy chúng ta nhất định có thể thoát ra rồi."
Vã mồ hôi! Nhìn vẻ mặt vui sướng của Hoàng Nhi, cô chỉ cảm thấy rất áp lực, nếu lát nữa mà không ra được, vậy sẽ bị chê cười rồi.
"Hoàng Nhi, chị cũng chưa thử qua, chỉ nghe nói thôi. Dù sao thì khi người ta bị lạc đường, có thể thử một lần, tóm lại là chị cũng không biết có đúng không." Cô thành thật nói.
"Tiểu thư, thật sao? Tiểu thư biết nhiều quá." Hoàng Nhi hoàn toàn không quan tâm Lý Quả có biết hay không, dù sao, chỉ cần là lời tiểu thư nói, nàng sẽ tin ngay, chưa từng nghĩ xem đó là đúng hay sai.
Lý Quả có chút dở khóc dở cười với sự sùng bái mù quáng của Hoàng Nhi. Nhưng cô cũng nhìn ra được, Hoàng Nhi không hề nịnh nọt, cũng chẳng hề tâng bốc, mà là suy nghĩ phát ra từ tận đáy lòng. Cho nên cô chưa từng nghĩ Hoàng Nhi đang nịnh bợ mình.
Chủ tớ hai người đi rất lâu, trời sắp sáng rồi mà vẫn chưa thể ra ngoài, giống như đi lòng vòng quay chỗ cũ, cô hoàn toàn không phân biệt nổi phương hướng nữa.
"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?" Hoàng Nhi vẫn ổn, nhưng thấy Lý Quả vô cùng uể oải, không khỏi chép miệng, nói.
Còn có thể làm gì nữa? Quay về thôi! Ai phát minh ra cái kiểu cứ đi về hướng đông, nhất định sẽ thoát khỏi khó khăn chứ? Vì sao đến lượt cô lại vô ích chứ?
Lừa đảo, lừa đảo! Sắc mặt Lý Quả vô cùng khó coi, trong lòng liên tục mắng chửi. Thật ra, cô không hề biết, lúc cô lựa chọn đi hướng đông thì Mặc Nhật Tỳ đã thay đổi một chút, biến thành hướng nam rồi.
"Tiểu thư, ngài đã trở về?" Quản gia Lâm thấy hai người ủ rũ quay lại, khóe miệng nhếch cao, phấn khích nói.
"Tiểu thư, ngài nhìn cái gì vậy?" Hoàng Nhi nhìn Lý Quả, khó hiểu hỏi. Thỉnh thoảng tiểu thư lại nhìn trời một lúc, rồi ngó xung quanh một chút, giống như đang tìm cái gì, khiến nàng không hiểu gì cả.
"Đoán phương hướng đó, không có la bàn, đành phải dựa vào mặt trời thôi. Mặt trời thường mọc đằng đông, lặn đằng tây, chúng ta cứ theo quy luật này là được." Lý Quả quay lưng về phía mặt trời, tiếp tục đi về phía trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hoàng Nhi.
Lời của cô khiến Hoàng Nhi cực kỳ sùng bái, hai mắt lấp lánh nhìn Lý Quả, hưng phấn nói: "Tiểu thư, ngài thật là lợi hại, cả cái này cũng biết, có phải tiểu thư thường xuyên dùng cách đó không? Vậy chúng ta nhất định có thể thoát ra rồi."
Vã mồ hôi! Nhìn vẻ mặt vui sướng của Hoàng Nhi, cô chỉ cảm thấy rất áp lực, nếu lát nữa mà không ra được, vậy sẽ bị chê cười rồi.
"Hoàng Nhi, chị cũng chưa thử qua, chỉ nghe nói thôi. Dù sao thì khi người ta bị lạc đường, có thể thử một lần, tóm lại là chị cũng không biết có đúng không." Cô thành thật nói.
"Tiểu thư, thật sao? Tiểu thư biết nhiều quá." Hoàng Nhi hoàn toàn không quan tâm Lý Quả có biết hay không, dù sao, chỉ cần là lời tiểu thư nói, nàng sẽ tin ngay, chưa từng nghĩ xem đó là đúng hay sai.
Lý Quả có chút dở khóc dở cười với sự sùng bái mù quáng của Hoàng Nhi. Nhưng cô cũng nhìn ra được, Hoàng Nhi không hề nịnh nọt, cũng chẳng hề tâng bốc, mà là suy nghĩ phát ra từ tận đáy lòng. Cho nên cô chưa từng nghĩ Hoàng Nhi đang nịnh bợ mình.
Chủ tớ hai người đi rất lâu, trời sắp sáng rồi mà vẫn chưa thể ra ngoài, giống như đi lòng vòng quay chỗ cũ, cô hoàn toàn không phân biệt nổi phương hướng nữa.
"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?" Hoàng Nhi vẫn ổn, nhưng thấy Lý Quả vô cùng uể oải, không khỏi chép miệng, nói.
Còn có thể làm gì nữa? Quay về thôi! Ai phát minh ra cái kiểu cứ đi về hướng đông, nhất định sẽ thoát khỏi khó khăn chứ? Vì sao đến lượt cô lại vô ích chứ?
Lừa đảo, lừa đảo! Sắc mặt Lý Quả vô cùng khó coi, trong lòng liên tục mắng chửi. Thật ra, cô không hề biết, lúc cô lựa chọn đi hướng đông thì Mặc Nhật Tỳ đã thay đổi một chút, biến thành hướng nam rồi.
"Tiểu thư, ngài đã trở về?" Quản gia Lâm thấy hai người ủ rũ quay lại, khóe miệng nhếch cao, phấn khích nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.