Chương 179: Nàng là của ta.
Thâm Hải Đích Thiên Không
03/11/2015
Quả Quả, Quả Quả...
Mặc Nhật Tỳ ngồi ở mép giường, ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, bên tai đều là giọng nói của cô. Hôm nay nhất cử nhất động của cô, hắn đều nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai, không hề có chút ấm áp nào. Nếu không phải cố nén chỉ sợ hắn đã sớm xông vào tìm cô rồi.
Lý Quả không muốn trở thành nữ nhân của hắn sao? Đêm nay hắn đều nghe thấy hết lời của cô, trong lòng có chút mất mát, có chút khổ sở, nhưng lại khiến hắn cảm thấy tra tấn. Đợi cho cô đi vào giấc ngủ, hắn mới dám hiện thân, mới dám đến nhìn cô.
"Quả Quả, nàng chỉ có thể ở lại đây vĩnh viễn, nơi nào cũng không được đi, sau này nơi đây chính là nhà của nàng, không cho phép nàng rời đi." Hắn khàn giọng nói, sau đó vươn tay vuốt nhẹ lên mặt Lý Quả.
Đáng tiếc Lý Quả không nghe được, cô ngủ rất sâu, thế cho nên có người xuất hiện bên người, cũng chưa chắc đã đánh thức nổi cô.
Có thể là do hôm nay cả ngày bôn ba mệt nhọc, cũng có thể là vì đã lâu rồi chưa được ngủ ngon đến thế, nên cô không biết người đang ngồi bên cạnh sẽ khiến mình khiếp sợ.
Mặc Nhật Tỳ cứ ngồi như vậy, im lặng nhìn cô, chẳng hề chớp mắt, không biết qua bao lâu, không biết thời gian trôi qua thế nào, thẳng đến chân trời chuyển sáng, bóng đêm rời đi, bình minh sắp đến.
Hắn đứng lên, thân hình cao lớn che khuất nửa bên giường, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ tử còn ngủ say sưa, hắn im lặng rời đi.
"Vương, tiểu thư nàng..." Tri Vũ ở bên ngoài canh giữ một đêm, nghiêm túc nghe ngóng suốt đêm, nàng cho rằng Vương sẽ ép buộc tiểu thư, nhưng bên trong lại im ắng, giống như không có gì xảy ra, làm nàng vô cùng thất vọng.
"Đừng đánh thức nàng, cũng không được nói ta đã tới." Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt ra lệnh, hắn không muốn tạo gánh nặng cho Lý Quả, thật ra càng hy vọng thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả. Lúc đó nhất định cực kỳ phấn khích, thú vị.
Tri Vũ không dám nhiều lời, lập tức nhận lệnh, cung kính tiễn Vương rời đi, sau đó vội vàng vọt vào phòng Lý Quả. Lúc nàng nhìn thấy Lý Quả vẫn ngủ rất say sưa, liền không biết nên hâm mộ hay buồn cười nữa.
Vương đối với tiểu thư, quả nhiên không giống người bình thường. Nếu như trước kia còn hoài nghi, vậy hiện tại đã sớm tan thành mây khói. Địa vị của tiểu thư sau này nhất định rất cao, đoán chừng chính là Vương Hậu tương lai.
Tri Vũ vừa nghĩ, vừa canh giữ, thỉnh thoảng còn nhìn gương mặt của Lý Quả. Thật ra, nếu đưa ra so sánh thì Lý Quả còn không xinh đẹp bằng Tri Vũ, không bằng bất kỳ một cung nữ nào trong hoàng cung, nhưng Vương lại cố tình đối xử đặc biệt với nàng ấy.
Mặc Nhật Tỳ ngồi ở mép giường, ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, bên tai đều là giọng nói của cô. Hôm nay nhất cử nhất động của cô, hắn đều nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai, không hề có chút ấm áp nào. Nếu không phải cố nén chỉ sợ hắn đã sớm xông vào tìm cô rồi.
Lý Quả không muốn trở thành nữ nhân của hắn sao? Đêm nay hắn đều nghe thấy hết lời của cô, trong lòng có chút mất mát, có chút khổ sở, nhưng lại khiến hắn cảm thấy tra tấn. Đợi cho cô đi vào giấc ngủ, hắn mới dám hiện thân, mới dám đến nhìn cô.
"Quả Quả, nàng chỉ có thể ở lại đây vĩnh viễn, nơi nào cũng không được đi, sau này nơi đây chính là nhà của nàng, không cho phép nàng rời đi." Hắn khàn giọng nói, sau đó vươn tay vuốt nhẹ lên mặt Lý Quả.
Đáng tiếc Lý Quả không nghe được, cô ngủ rất sâu, thế cho nên có người xuất hiện bên người, cũng chưa chắc đã đánh thức nổi cô.
Có thể là do hôm nay cả ngày bôn ba mệt nhọc, cũng có thể là vì đã lâu rồi chưa được ngủ ngon đến thế, nên cô không biết người đang ngồi bên cạnh sẽ khiến mình khiếp sợ.
Mặc Nhật Tỳ cứ ngồi như vậy, im lặng nhìn cô, chẳng hề chớp mắt, không biết qua bao lâu, không biết thời gian trôi qua thế nào, thẳng đến chân trời chuyển sáng, bóng đêm rời đi, bình minh sắp đến.
Hắn đứng lên, thân hình cao lớn che khuất nửa bên giường, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ tử còn ngủ say sưa, hắn im lặng rời đi.
"Vương, tiểu thư nàng..." Tri Vũ ở bên ngoài canh giữ một đêm, nghiêm túc nghe ngóng suốt đêm, nàng cho rằng Vương sẽ ép buộc tiểu thư, nhưng bên trong lại im ắng, giống như không có gì xảy ra, làm nàng vô cùng thất vọng.
"Đừng đánh thức nàng, cũng không được nói ta đã tới." Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt ra lệnh, hắn không muốn tạo gánh nặng cho Lý Quả, thật ra càng hy vọng thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả. Lúc đó nhất định cực kỳ phấn khích, thú vị.
Tri Vũ không dám nhiều lời, lập tức nhận lệnh, cung kính tiễn Vương rời đi, sau đó vội vàng vọt vào phòng Lý Quả. Lúc nàng nhìn thấy Lý Quả vẫn ngủ rất say sưa, liền không biết nên hâm mộ hay buồn cười nữa.
Vương đối với tiểu thư, quả nhiên không giống người bình thường. Nếu như trước kia còn hoài nghi, vậy hiện tại đã sớm tan thành mây khói. Địa vị của tiểu thư sau này nhất định rất cao, đoán chừng chính là Vương Hậu tương lai.
Tri Vũ vừa nghĩ, vừa canh giữ, thỉnh thoảng còn nhìn gương mặt của Lý Quả. Thật ra, nếu đưa ra so sánh thì Lý Quả còn không xinh đẹp bằng Tri Vũ, không bằng bất kỳ một cung nữ nào trong hoàng cung, nhưng Vương lại cố tình đối xử đặc biệt với nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.