Chương 182: Ngài đừng qua đây.
Thâm Hải Đích Thiên Không
09/11/2015
Tri Vũ kích động lắc đầu, ra sức lắc đầu, chỉ ngại không thể làm cho tiểu thư biết, cho nên...
"Không sợ tôi, vậy dáng vẻ này của cô là sao?" Cô không tin, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lúc lâu, liền ra kết luận như vậy. Rõ ràng sợ, còn nói không sợ.
Tuy cô không hề có dụng tâm quan sát, nhưng ánh mắt đó lại khiến Tri Vũ sợ hãi. Sắc mặt nàng càng tái nhợt, thân thể buộc chặt, chỉ sợ Lý Quả sẽ nhào đến bất cứ lúc nào, vẻ tươi cười đều rất miễn cưỡng.
"Tiểu, tiểu thư, nô tỳ, không sợ." Lắp bắp nói xong, đến cả chính nàng cũng không tin nổi.
Lần này, Lý Quả cảm thấy thật sự có vấn đề, nhất định là hết sức có vấn đề. Vì thế cô không ăn nữa, đứng lên, đi về phía nàng, nghĩ muốn kéo nàng hỏi cho rõ sự tình. Ai ngờ, cô mới đi chưa được mấy bước, Tri Vũ đã nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Tiểu thư, đừng lại đây, đừng lại đây! Ngài buông tha cho nô tỳ đi, về sau nô tỳ đều nghe tiểu thư hết, tiểu thư bảo làm cái gì nô tỳ sẽ làm cái đó." Vẻ mặt Tri Vũ hoảng hốt, đột ngột cầu xin, cuối cùng còn không kiềm được 'bịch' một tiếng, quỳ xuống.
Đây là cái quái gì thế? Nhất thời, Lý Quả chưa thể làm rõ tình hình, suy nghĩ vẫn chưa theo kịp.
Tri Vũ làm sao vậy? Cô có chỗ nào không đúng sao? Sao lại sợ hãi đến vậy, quá kỳ quái? Chẳng lẽ có người nhân hại Tri Vũ?
"Tri Vũ, cô đứng lên trước đã, có việc gì từ từ nói, ai bắt nạt cô? Nói cho tôi biết, tôi đi xử lý cô ta giúp cô." Lý Quả vươn tay muốn đỡ nàng dậy, còn thật sự có nghĩa khí nói. Cô ghét nhất những người bắt nạt người khác.
Tri Vũ run rẩy né tránh tay Lý Quả, hoảng sợ nhìn cô, sau đó không dám nói lời nào, chỉ đề phòng nhìn cô chằm chằm, có chút bối rối.
"Tri Vũ, có việc nói mau, cô thật sự khiến tôi gấp chết rồi, là ai? Dám bắt nạt người của tôi ở trên đầu tôi, cô không phải sợ, có tôi ở đây, cùng lắm thì tôi mang cô rời khỏi nơi này." Lửa giận nổi lên, Lý Quả đã nghĩ đến phương diện này rồi.
"Không, nô tỳ không đi cùng tiểu thư, nô tỳ muốn ở lại đây vĩnh viễn, dứt khoát không đi." Lúc Tri Vũ nghe Lý Quả nói xong, chẳng những không cảm kích, mà ngược lại càng hoảng sợ, đặt mông ngồi dưới đất, nhanh chóng rời xa cô, giống như cô là dã thú vậy.
Có ngốc đến đâu thì hiện tại Lý Quả cũng nhìn ra không phải có người bắt nạt Tri Vũ, vừa rồi còn tốt, giờ lại biến thành như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Nghĩ vậy, vẻ mặt cô trở nên cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng trầm hơn rất nhiều: "Tri Vũ, đã xảy ra chuyện gì? Cô phải lập tức nói thật, bằng không..."
"Không sợ tôi, vậy dáng vẻ này của cô là sao?" Cô không tin, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lúc lâu, liền ra kết luận như vậy. Rõ ràng sợ, còn nói không sợ.
Tuy cô không hề có dụng tâm quan sát, nhưng ánh mắt đó lại khiến Tri Vũ sợ hãi. Sắc mặt nàng càng tái nhợt, thân thể buộc chặt, chỉ sợ Lý Quả sẽ nhào đến bất cứ lúc nào, vẻ tươi cười đều rất miễn cưỡng.
"Tiểu, tiểu thư, nô tỳ, không sợ." Lắp bắp nói xong, đến cả chính nàng cũng không tin nổi.
Lần này, Lý Quả cảm thấy thật sự có vấn đề, nhất định là hết sức có vấn đề. Vì thế cô không ăn nữa, đứng lên, đi về phía nàng, nghĩ muốn kéo nàng hỏi cho rõ sự tình. Ai ngờ, cô mới đi chưa được mấy bước, Tri Vũ đã nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Tiểu thư, đừng lại đây, đừng lại đây! Ngài buông tha cho nô tỳ đi, về sau nô tỳ đều nghe tiểu thư hết, tiểu thư bảo làm cái gì nô tỳ sẽ làm cái đó." Vẻ mặt Tri Vũ hoảng hốt, đột ngột cầu xin, cuối cùng còn không kiềm được 'bịch' một tiếng, quỳ xuống.
Đây là cái quái gì thế? Nhất thời, Lý Quả chưa thể làm rõ tình hình, suy nghĩ vẫn chưa theo kịp.
Tri Vũ làm sao vậy? Cô có chỗ nào không đúng sao? Sao lại sợ hãi đến vậy, quá kỳ quái? Chẳng lẽ có người nhân hại Tri Vũ?
"Tri Vũ, cô đứng lên trước đã, có việc gì từ từ nói, ai bắt nạt cô? Nói cho tôi biết, tôi đi xử lý cô ta giúp cô." Lý Quả vươn tay muốn đỡ nàng dậy, còn thật sự có nghĩa khí nói. Cô ghét nhất những người bắt nạt người khác.
Tri Vũ run rẩy né tránh tay Lý Quả, hoảng sợ nhìn cô, sau đó không dám nói lời nào, chỉ đề phòng nhìn cô chằm chằm, có chút bối rối.
"Tri Vũ, có việc nói mau, cô thật sự khiến tôi gấp chết rồi, là ai? Dám bắt nạt người của tôi ở trên đầu tôi, cô không phải sợ, có tôi ở đây, cùng lắm thì tôi mang cô rời khỏi nơi này." Lửa giận nổi lên, Lý Quả đã nghĩ đến phương diện này rồi.
"Không, nô tỳ không đi cùng tiểu thư, nô tỳ muốn ở lại đây vĩnh viễn, dứt khoát không đi." Lúc Tri Vũ nghe Lý Quả nói xong, chẳng những không cảm kích, mà ngược lại càng hoảng sợ, đặt mông ngồi dưới đất, nhanh chóng rời xa cô, giống như cô là dã thú vậy.
Có ngốc đến đâu thì hiện tại Lý Quả cũng nhìn ra không phải có người bắt nạt Tri Vũ, vừa rồi còn tốt, giờ lại biến thành như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Nghĩ vậy, vẻ mặt cô trở nên cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng trầm hơn rất nhiều: "Tri Vũ, đã xảy ra chuyện gì? Cô phải lập tức nói thật, bằng không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.