Chương 85: Thật ấm áp
Thâm Hải Đích Thiên Không
11/05/2015
Không ăn không ngủ? Lý Quả lập tức mở to mắt, kinh ngạc nhìn nàng. Hoàng nhi thật tốt với cô, khiến cô không biết nên nói gì cho tốt đây.
"Hoàng nhi, đừng như thế, chị thật sự không muốn ăn mà!" Lý Quả lắc đầu, vừa muốn đánh tan suy nghĩ đó của Hoàng nhi, đồng thời giữ vững kiên trì của mình.
Nhưng là lần này, Hoàng nhi đã hạ quyết tâm, nàng kiên quyết lắc đầu, nói khẽ: "Tiểu thư thế nào, Hoàng nhi sẽ như thế đó!" Nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Quả.
Lý Quả rất bắc đắc dĩ, cô đói đến mức không thể ngủ nổi, Hoàng nhi lại quan tâm cô như vậy, khiến cô bắt đầu dao động.
Hoàng nhi quyết theo Lý Quả tới cùng, nàng đắp lại chăn, rồi sờ trán Lý Quả, sau đó chạy đi rót nước.
"Được rồi, được rồi Hoàng nhi, chị ăn là được chứ gì?" Lý Quả đành thỏa hiệp.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lý Quả cảm thấy không cần để bản thân chịu thiệt, hơn nữa, chỉ cần cô nhìn kỹ trước khi ăn là được.
"A, tiểu thư, thật không? Em đi gọi người mang lên nhé!" Hoàng nhi vô cùng vui sướng, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Sau khi bỏ lại câu đó, nàng lập tức chạy ra ngoài.
Lý Quả cố gắng nâng người dậy, vừa vặn thấy tiểu hắc xà nằm bên cạnh mình, trong lòng có chút xúc động. Cô vươn tay ra, sờ sờ đầu tiểu hắc xà, biết được mình không có cô đơn, trong lòng liền ấm áp.
"Tiểu thư, đồ ăn lên đây!" Thoáng một cái, Hoàng nhi đã vui vẻ xuất hiện trong phòng, nàng bê một bát canh lớn, đặt lên bàn, rồi vội vàng chạy tới nâng Lý Quả dậy.
Phía sau nàng là vài nữ hầu đang nối nhau bước vào, bọn họ đặt hết chén đĩa lên bàn, rồi im lặng bước ra ngoài.
"Tiểu thư, uống canh trước đi, đây là canh gà, tiểu thư an tâm, không có rắn đâu." Hoàng nhi sợ Lý Quả không uống, nên vội vàng múc ra một bát nhỏ, đưa đến trước mặt cô, còn dùng thìa khuấy lên cho cô xem.
Lý Quả gật đầu, nhận lấy bát rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, còn khuấy thêm vài cái, lại thử một ngụm nhỏ, thấy không có vấn đề gì, cô mới dám uống hết bát canh.
Hoàng nhi đứng bên cạnh, mở to mắt nhìn, thấy Lý Quả uống hết canh, mới thở phào một hơi, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
"Tiểu thư, ăn chút điểm tâm nhé, ở đây có rau xanh, còn món này, món này, món kia cũng không tệ!"
Nàng hưng phấn giống như mình mới chính là người ăn, nàng chỉ hận không thể bắt Lý Quả ăn hết tất cả.
"Hoàng nhi, đừng như thế, chị thật sự không muốn ăn mà!" Lý Quả lắc đầu, vừa muốn đánh tan suy nghĩ đó của Hoàng nhi, đồng thời giữ vững kiên trì của mình.
Nhưng là lần này, Hoàng nhi đã hạ quyết tâm, nàng kiên quyết lắc đầu, nói khẽ: "Tiểu thư thế nào, Hoàng nhi sẽ như thế đó!" Nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Quả.
Lý Quả rất bắc đắc dĩ, cô đói đến mức không thể ngủ nổi, Hoàng nhi lại quan tâm cô như vậy, khiến cô bắt đầu dao động.
Hoàng nhi quyết theo Lý Quả tới cùng, nàng đắp lại chăn, rồi sờ trán Lý Quả, sau đó chạy đi rót nước.
"Được rồi, được rồi Hoàng nhi, chị ăn là được chứ gì?" Lý Quả đành thỏa hiệp.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lý Quả cảm thấy không cần để bản thân chịu thiệt, hơn nữa, chỉ cần cô nhìn kỹ trước khi ăn là được.
"A, tiểu thư, thật không? Em đi gọi người mang lên nhé!" Hoàng nhi vô cùng vui sướng, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Sau khi bỏ lại câu đó, nàng lập tức chạy ra ngoài.
Lý Quả cố gắng nâng người dậy, vừa vặn thấy tiểu hắc xà nằm bên cạnh mình, trong lòng có chút xúc động. Cô vươn tay ra, sờ sờ đầu tiểu hắc xà, biết được mình không có cô đơn, trong lòng liền ấm áp.
"Tiểu thư, đồ ăn lên đây!" Thoáng một cái, Hoàng nhi đã vui vẻ xuất hiện trong phòng, nàng bê một bát canh lớn, đặt lên bàn, rồi vội vàng chạy tới nâng Lý Quả dậy.
Phía sau nàng là vài nữ hầu đang nối nhau bước vào, bọn họ đặt hết chén đĩa lên bàn, rồi im lặng bước ra ngoài.
"Tiểu thư, uống canh trước đi, đây là canh gà, tiểu thư an tâm, không có rắn đâu." Hoàng nhi sợ Lý Quả không uống, nên vội vàng múc ra một bát nhỏ, đưa đến trước mặt cô, còn dùng thìa khuấy lên cho cô xem.
Lý Quả gật đầu, nhận lấy bát rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, còn khuấy thêm vài cái, lại thử một ngụm nhỏ, thấy không có vấn đề gì, cô mới dám uống hết bát canh.
Hoàng nhi đứng bên cạnh, mở to mắt nhìn, thấy Lý Quả uống hết canh, mới thở phào một hơi, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
"Tiểu thư, ăn chút điểm tâm nhé, ở đây có rau xanh, còn món này, món này, món kia cũng không tệ!"
Nàng hưng phấn giống như mình mới chính là người ăn, nàng chỉ hận không thể bắt Lý Quả ăn hết tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.