Chương 22: Tôi không phải mẹ chúng
Thâm Hải Đích Thiên Không
04/05/2015
Mặc Nhật Tỳ giả vờ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhã nhặn nói: "Càm ơn các bạn, tôi sẽ đối xử tốt với Quả Quả."
Đúng, đối xử tốt với cô gái này, đúng là quá vui mà, hiện tại, hắn không thể buông tay rồi.
Đối xử tốt với mình? Lý Quả nghe xong, mặt mày nóng lên, không được tự nhiên. Với vài ba câu nói, anh ta liền quyết định hết tất cả sao, cô có liên quan gì đến anh ta sao?
"Tôi và anh là không thể, tôi cũng không cần anh đối xử tốt với tôi." Cô lập tức chạy ra, kích động hét lên. Người đàn ông này nhã nhặn như vậy, nhưng sao vẫn khiến cô cảm thấy rất gian tà?
Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức biến mất, có chút đau lòng bước đến gần cô, trầm giọng nói: "Quả Quả, đừng như vậy mà, em đối xử với bọn chúng tốt như vậy, giống y như mẹ chúng vậy, sao em lại đối xử như thế với tôi?"
Đối tốt với rắn? Giống như mẹ chúng? Lý Quả bị ví như vậy, tức giận đến mức không biết nên cười hay khóc.
Anh ta nghĩ rằng cô bằng lòng à? Cô là bị bắt ép, bị ép buộc, bị cưỡng ép đó.
Có trời mới biết lúc trước cô sợ rắn bao nhiêu, chán ghét chúng bao nhiêu, nếu không phải vì bạn thân, thì cô đã sớm chạy mất dép rồi.
"Dừng lại, anh không cần nói nghe xuôi tai như vậy, tôi ghét rắn, vì chúng nó mà tôi đã rất khổ sở, tôi cũng không có cái sở thích nuôi rắn, cũng không có hứng thú với người nuôi rắn như anh. Bắt đầu từ hôm nay, anh đừng đến đây nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh cùng đám rắn của anh nữa." Cô khẽ cắn môi, nói ra suy nghĩ thật sự của mình. Cô không bao giờ thay đổi vì một người, thích anh ta lại phải thích cả đám rắn của anh ta nữa, nằm mơ đi.
"Quả Quả..."
Cô gái này rất thành thật, hắn đẹp trai như vậy, thân phận cao quý, sức hấp dẫn vô biên, nữ nhân đối với hắn đều là vừa gặp đã yêu, mà cô lại chán ghét hắn, chỉ muốn hắn đi thôi? Mặc Nhật Tỳ không còn gì để nói, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Quả có vấn đề.
Lý Quả không đợi anh ta nói hết, lập tức đuổi người, cô ôm lấy bó hoa rồi đẩy Mặc Nhật Tỳ ra bên ngoài.
"Đi, đi, đi, đừng đến nữa, tạm biệt, không, viễn vĩnh không gặp."
Sau khi đẩy anh ta ra khỏi cửa, cô lập tức đóng cửa lại.
Mặc Nhật Tỳ đứng ngoài cửa, có chút tức giận. Đường đường là xà vương, lại bị người ta đuổi ra ngoài như thế, hơn nữa còn là sau khi thổ lộ nữa. Đây là lần đầu tiên đó, hắn thật sự có chút tức giận rồi.
Cô gái kiêu ngạo này, thế mà lại chán ghét mình. Được, được lắm, hắn cũng không tin cô không để ý đến sức quyến rũ, thân phận và địa vị của hắn.
Đến lúc đó, chờ ngươi cam tâm tình nguyện, bổn vương liền tàn nhẫn vứt bỏ ngươi, rửa lại mối nhục hôm nay.
Đúng, đối xử tốt với cô gái này, đúng là quá vui mà, hiện tại, hắn không thể buông tay rồi.
Đối xử tốt với mình? Lý Quả nghe xong, mặt mày nóng lên, không được tự nhiên. Với vài ba câu nói, anh ta liền quyết định hết tất cả sao, cô có liên quan gì đến anh ta sao?
"Tôi và anh là không thể, tôi cũng không cần anh đối xử tốt với tôi." Cô lập tức chạy ra, kích động hét lên. Người đàn ông này nhã nhặn như vậy, nhưng sao vẫn khiến cô cảm thấy rất gian tà?
Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức biến mất, có chút đau lòng bước đến gần cô, trầm giọng nói: "Quả Quả, đừng như vậy mà, em đối xử với bọn chúng tốt như vậy, giống y như mẹ chúng vậy, sao em lại đối xử như thế với tôi?"
Đối tốt với rắn? Giống như mẹ chúng? Lý Quả bị ví như vậy, tức giận đến mức không biết nên cười hay khóc.
Anh ta nghĩ rằng cô bằng lòng à? Cô là bị bắt ép, bị ép buộc, bị cưỡng ép đó.
Có trời mới biết lúc trước cô sợ rắn bao nhiêu, chán ghét chúng bao nhiêu, nếu không phải vì bạn thân, thì cô đã sớm chạy mất dép rồi.
"Dừng lại, anh không cần nói nghe xuôi tai như vậy, tôi ghét rắn, vì chúng nó mà tôi đã rất khổ sở, tôi cũng không có cái sở thích nuôi rắn, cũng không có hứng thú với người nuôi rắn như anh. Bắt đầu từ hôm nay, anh đừng đến đây nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh cùng đám rắn của anh nữa." Cô khẽ cắn môi, nói ra suy nghĩ thật sự của mình. Cô không bao giờ thay đổi vì một người, thích anh ta lại phải thích cả đám rắn của anh ta nữa, nằm mơ đi.
"Quả Quả..."
Cô gái này rất thành thật, hắn đẹp trai như vậy, thân phận cao quý, sức hấp dẫn vô biên, nữ nhân đối với hắn đều là vừa gặp đã yêu, mà cô lại chán ghét hắn, chỉ muốn hắn đi thôi? Mặc Nhật Tỳ không còn gì để nói, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Quả có vấn đề.
Lý Quả không đợi anh ta nói hết, lập tức đuổi người, cô ôm lấy bó hoa rồi đẩy Mặc Nhật Tỳ ra bên ngoài.
"Đi, đi, đi, đừng đến nữa, tạm biệt, không, viễn vĩnh không gặp."
Sau khi đẩy anh ta ra khỏi cửa, cô lập tức đóng cửa lại.
Mặc Nhật Tỳ đứng ngoài cửa, có chút tức giận. Đường đường là xà vương, lại bị người ta đuổi ra ngoài như thế, hơn nữa còn là sau khi thổ lộ nữa. Đây là lần đầu tiên đó, hắn thật sự có chút tức giận rồi.
Cô gái kiêu ngạo này, thế mà lại chán ghét mình. Được, được lắm, hắn cũng không tin cô không để ý đến sức quyến rũ, thân phận và địa vị của hắn.
Đến lúc đó, chờ ngươi cam tâm tình nguyện, bổn vương liền tàn nhẫn vứt bỏ ngươi, rửa lại mối nhục hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.