Chương 162: Xà thành
Thâm Hải Đích Thiên Không
02/10/2015
Cô nhìn quanh bốn
phía, bên cạnh là rừng rậm, trước mắt là bãi cỏ, mặt trời trên cao,
nhưng cô không thể phân rõ phương hướng, nghĩ ngợi một chút, đành phải
đi theo cảm giác.
Sau khi chọn bừa một hướng, cô liền rời khỏi rừng rậm, đi về phía bãi cỏ. Cô không dám vào rừng rậm, bãi cỏ tương đối an toàn, ít nhất là dễ dàng gặp người.
Ngay tại lúc cô đi về phía bãi cỏ, Mặc Nhật Tỳ liền xuất hiện đúng chỗ cô vừa đứng, mắt sáng như đuốc nhìn Lý Quả, nét mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Con mồi à, trò chơi bắt đầu rồi!
*******
Lý Quả đứng trên đường cái đông người qua lại, hình như cực kỳ choáng váng, miệng há hốc, vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin nhìn người đi đường.
Đây, đây. . . Là chỗ nào thế?
Kiến trúc cổ đại, hơi thở cổ xưa, người mặc cổ trang, còn có đường đá màu xanh, xe ngựa, đủ loại âm thanh rao hàng, làm gì có chút bê tông cốt thép nào?
Cổ đại?
Đầu óc Lý Quả rối mù, đại não lại trống rỗng, mới một buổi tối, cô đã tới chỗ nào thế? Trường học đâu? Người cô quen đâu hết rồi?
Trong khi Lý Quả đang hốt hoảng, một thân quần áo kỳ dị của cô tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của những người ở đây, không ít người qua đường đều tò mò nhìn cô.
"Đây là đâu?" Sau khi hoàn hồn, cô lập tức túm chặt một người đi đường, không khách sáo quát hỏi.
"Xà thành." Người qua đường cuống quít trả lời, rồi chạy trối chết.
Xà thành? Cô nghe xong cả người liền run rẩy, lập tức nhớ đến đám người Mặc Nhật Tỳ và Hoàng Nhi.
Bọn họ cũng là rắn, vậy đây là xà thành ư? Lý Quả cảm thấy thật mờ mịt.
Trung Quốc có thành phố này à? Địa lý của cô sẽ không kém đến nỗi không nhớ rõ có một thành phố tên đặc biệt đến vậy chứ? Không đúng, tên đặc biệt cũng được, nhưng sẽ không phải chỗ có tập tục khác biệt đi? Chẳng lẽ, cô đã thật sự đến sào huyệt của đám người Mặc Nhật Tỳ?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cô liền kinh sợ, gần đây tuy gặp phải chuyện rất ly kỳ cổ quái, cô cũng có chút sức đề kháng. Nhưng vẫn tuyệt đối không thể ngờ, loại chuyện ngàn năm khó gặp đó sẽ rơi trúng đầu mình.
Sẽ không khéo đến thế chứ? Hẳn là chẳng quỷ dị vậy đâu? Thật xui xẻo thế sao?
. . .
Lý Quả chỉ cảm thấy sét đánh ầm ầm, càng thêm mờ mịt, không biết làm sao. Trái tim cô đập rất dữ dội, sau một lúc đứng im, cô liền bắt đầu lững thững đi về phía trước, bởi vì cô chẳng thể đứng ở đó cả đời được.
Sau khi chọn bừa một hướng, cô liền rời khỏi rừng rậm, đi về phía bãi cỏ. Cô không dám vào rừng rậm, bãi cỏ tương đối an toàn, ít nhất là dễ dàng gặp người.
Ngay tại lúc cô đi về phía bãi cỏ, Mặc Nhật Tỳ liền xuất hiện đúng chỗ cô vừa đứng, mắt sáng như đuốc nhìn Lý Quả, nét mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Con mồi à, trò chơi bắt đầu rồi!
*******
Lý Quả đứng trên đường cái đông người qua lại, hình như cực kỳ choáng váng, miệng há hốc, vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin nhìn người đi đường.
Đây, đây. . . Là chỗ nào thế?
Kiến trúc cổ đại, hơi thở cổ xưa, người mặc cổ trang, còn có đường đá màu xanh, xe ngựa, đủ loại âm thanh rao hàng, làm gì có chút bê tông cốt thép nào?
Cổ đại?
Đầu óc Lý Quả rối mù, đại não lại trống rỗng, mới một buổi tối, cô đã tới chỗ nào thế? Trường học đâu? Người cô quen đâu hết rồi?
Trong khi Lý Quả đang hốt hoảng, một thân quần áo kỳ dị của cô tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của những người ở đây, không ít người qua đường đều tò mò nhìn cô.
"Đây là đâu?" Sau khi hoàn hồn, cô lập tức túm chặt một người đi đường, không khách sáo quát hỏi.
"Xà thành." Người qua đường cuống quít trả lời, rồi chạy trối chết.
Xà thành? Cô nghe xong cả người liền run rẩy, lập tức nhớ đến đám người Mặc Nhật Tỳ và Hoàng Nhi.
Bọn họ cũng là rắn, vậy đây là xà thành ư? Lý Quả cảm thấy thật mờ mịt.
Trung Quốc có thành phố này à? Địa lý của cô sẽ không kém đến nỗi không nhớ rõ có một thành phố tên đặc biệt đến vậy chứ? Không đúng, tên đặc biệt cũng được, nhưng sẽ không phải chỗ có tập tục khác biệt đi? Chẳng lẽ, cô đã thật sự đến sào huyệt của đám người Mặc Nhật Tỳ?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cô liền kinh sợ, gần đây tuy gặp phải chuyện rất ly kỳ cổ quái, cô cũng có chút sức đề kháng. Nhưng vẫn tuyệt đối không thể ngờ, loại chuyện ngàn năm khó gặp đó sẽ rơi trúng đầu mình.
Sẽ không khéo đến thế chứ? Hẳn là chẳng quỷ dị vậy đâu? Thật xui xẻo thế sao?
. . .
Lý Quả chỉ cảm thấy sét đánh ầm ầm, càng thêm mờ mịt, không biết làm sao. Trái tim cô đập rất dữ dội, sau một lúc đứng im, cô liền bắt đầu lững thững đi về phía trước, bởi vì cô chẳng thể đứng ở đó cả đời được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.