Chương 91: Dám tranh với hắn
Phong Phiêu Tuyết
06/04/2019
Phía dưới Điện Vô
Trần, bên trong Vô Trần cư, Bành Trăn mới vừa cầm gói cuốn những mảnh sứ vỡ ném đi, một thanh âm âm trầm từ đột ngột vang lên từ bên cạnh
hắn: "Đánh lén. . . . . ."
"Cái gì? Đánh lén? Đánh lén người nào?" Bành Trăn tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy vụt một cái lên thật cao, hung tợn trừng về phương hướng phát ra âm thanh
Trong tay lực lượng mơ hồ hiện lên, ngưng mà không phát, nhìn ý tứ, chỉ cần động một chút, hắn lập tức công kích toàn lực
Phía sau cây lóe ra một hắc y nhân, nhìn Bành Trăn một cách kỳ quái: "Ngươi làm sao vậy?"
Cẩn thận nhìn người vừa tới, nhận thấy là người quen, lúc này Bành Trăn mới thu hồi yêu lực thiếu chút đã phát ra, thở phào một cái: "Ám Nhị, ngươi muốn hù chết ta đúng không ?"
Ám Nhị nhìn Bành Trăn từ trên xuống dưới, không hiểu cái người tổng quản không sợ trời không sợ đất này, làm sao sẽ bị hù được.
Đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, Ám Nhị nói tiếp lời vừa rồi chưa nói xong: "Đánh lén. . . . . ."
"Trộm, đánh lén thế nào?" Vừa nghe đến hai chữ này, thân thể Bành Trăn không khỏi run một cái, sắc mặt thay đổi.
"Danh sách những sát thủ đánh lén Ma giới đã được chỉnh lý xong rồi." Nói xong, Ám Nhị đưa cho Bành Trăn một tập sách thật mỏng.
"A, đã biết." Vừa nghe là chuyện này, Bành Trăn lập tức thở phảo một cái, nhận lấy, khôi phục trạng thái bình thường
"Ta sẽ xem qua, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm, còn nữa, bất kì động tĩnh gì của những người kia trong địa phận Yêu Giới đều không bỏ qua." Khôi phục trang thái bình thường, đầu óc Bành Trăn vẫn thanh tỉnh, đơn giản phân phó hai câu, xoay người rời đi.
Tốt nhất hắn nên nghiên cứu tập sách trên tay một chút
"Bành Trăn. . . . . ." Ám Nhị ở phía sau đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại.
"Hả? Còn có việc gì?" Bành Trăn kỳ quái quay đầu lại, Ám Nhị không phải là người quên trước quên sau, làm sao lại không nói hết một lần?
Ám Nhị tò mò mà hỏi một câu: "Đánh lén. . . . . . Thế nào?"
Lời vừa dứt, lập tức dưới chân Bành Trăn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ám Nhị tò mò híp mắt lại, quả nhiên có mờ ám.
Từ ban nãy, nghe đến hai chữ này tình huống của Bành Trăn luôn không bình thường, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ừ, không có chuyện của ngươi, đừng hỏi lung tung.” Bành Trăn không kiên nhẫn khoát tay, loại chuyện thế này bảo hắn giải thích thế nào?
Trước tiên, chưa nói đến chuyện có thể giải thích được hay không, chỉ là nếu để Tôn chủ biết, hắn còn có ngày sống dễ chịu hay không là cả một vấn đề.
Bành Trăn càng không nói, Ám Nhị trong lòng càng nghi ngờ, theo bản năng hỏi một câu “ Tôn chủ bị người đánh lén hả?”
Lời vừa dứt, chợt nghe “bịch” một tiếng, Bành Trăn ban nãy chỉ là đứng không vững, bây giờ liền lập tức nằm trên mặt đất
Ám Nhị hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một thân sát khí lập tức phát ra, lạnh lùng hung hăng nói “ Ai dám đánh lén Tôn chủ?”
Bành Trăn vội vàng từ dưới đất bò dậy, liên tục khoát tay, khuyên can “ Không phải, không phải, ngươi hiểu lầm rồi.”
“ Hiểu lầm” Đối với người toàn tâm toàn ý chỉ biết bảo hộ Tôn chủ - Ám Nhị, hai chữ hiểu lầm đơn giản làm sao thuyết phục được hắn.
“ Thật sự không ai đánh lén Tôn chủ” Bành Trăn nói xong, đổi lấy là ánh mắt trăm phần trăm không tin của Ám Nhị, lập tức liền chọc Bành Trăn nóng nảy, hắn là loại người hay nói dối sao?
Hơn nữa còn là lấy an nguy của Tôn chủ để nói dối.
Đây là đang hoài nghi sự trung thành của hắn đối với Tôn chủ.
Cho nên, dưới sự xúc động, Bành Trăn chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra “ Là Tôn chủ đánh lén người ta, Liễu cô nương”
Không dùng đầu óc thốt lên xong, Bành Trăn liền lập tức im lặng.
Ám Nhị hơi nghi ngờ nhìn Bành Trăn một cái, ngay sau đó cũng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đánh lén là loại đánh lén nào, lung túng đáp một tiếng, ừ, sau đó lập tức ẩn thân vào chỗ tối
Cái gì hắn cũng không biết, cái gì cũng không nghe.
Bành Trăn nhìn về nơi Ám Nhị vừa đứng ban nãy không ngừng hít sâu, Ám Nhị đáng chết, đem lời nói của hắn moi ra, lại giả vờ như không có việc gì.
Vội vàng nhìn xung quanh, cũng may không có người nào ở gần đây nghe được, hắn sẽ giả bộ như cái gì cũng chưa nói
Mới vừa rồi, chuyện gì cũng không có xảy ra.
Vô Trần Điện, chơi mệt rồi, sau khi rửa mặt xong Liễu Lan Yên liền lên giường ngủ, bị chỉnh thật sự rất “ thảm” Yêu Thần bất đắt dĩ đi vào Ôn Tuyền, cởi áo trắng trên người, bất đắt dĩ nhìn một mảnh xanh xanh hồng hồng bên hông của mình.
Tại sao Lan Yên cứ thích bấm vào nơi này nhỉ?
Nghĩ tới nàng “ Hung tợn” trả thù, Yêu Thần không nhịn được mỉm cười.
Nói cái gì hắn làm cho nàng sưng lên, nàng cũng muốn làm cho trên người hắn lưu lại ấn ký.
Khi hắn hết sức phối hợp ngửa đầu dâng lên đôi môi, bên hông liền một trận đau đớn, thế mới biết, nàng muốn lưu lại ấn ký tại nơi không như hắn nghĩ.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Yêu Thần có chút tiếc nuối sờ môi của mình.
Thật đáng tiếc, Lan Yên tại sao không trực tiếp “ trả thù” nơi đây? Hắn sẽ rất phối hợp.
Cũng thật may, lúc này Liễu Lan Yên đã trở về phòng đi ngủ, nếu để nàng biết suy nghĩ của Yêu Thần lúc này, chỉ sợ cũng không phải trả thù đơn giản như vậy.
Nghĩ ngơi một ngày, Liễu Lan Yên lại “ đi tìm” Tần Minh
Khi nàng xuất hiện trước mặt của Tần Minh, đang nhắm mắt dưỡng thần Tần Minh từ từ mở mắt ra, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu người khác.
“ Linh hồn ly thể. Liễu Lan Yên không chỉ có ta coi thường người mà Lê trưởng lão, không, dù là Kinh Vương cũng coi thường ngươi” Tần Minh chậm rãi nói, cùng người đầy mất mát hôm trước khác biệt thật lớn, hoàn toàn khôi phục lại thành chiến tướng luôn điềm tĩnh như thường của Ma Giới trên chiến trường.
Đối với đánh giá của Tần Minh, Liễu Lan Yên chỉ cười một tiếng, ánh mắt chuyển sang quyển sách nhỏ trên bàn đá “ Đã viết xong”
“ Ừ” Tần Minh tùy ý gật đầu, nhìn Liễu Lan Yên cầm lên, thu vào trong người.
Liễu Lan Yên búng ngón tay một cái, bạch quang ngăn ở cửa động lập tức tiêu tán, hơi lạnh từ gió núi thổi vào, làm cho thân thể hắn trong nháy mắt phiêu đãng.
Quả nhiên, trạng thái linh hồn ở thế giới này không phải là hình thức tồn tại tốt nhất.
Cũng may, Liễu Lan Yên đã tăng cường cho linh hồn của hắn, sẽ không bị thổi tan cũng sẽ không mất đi thần trí.
“ Lực lượng của ta có hạn, khuyên ngươi một câu, nếu cảm thấy tình hình không ổn, liền ly khai đi Địa phủ đi.” Liễu Lan Yên đi tới cửa động, nói một câu.
Lực lượng của nàng nếu sử dụng trên bản thân tất nhiên hiệu quả tốt hơn nhiều, thế nhưng Tần Minh là mượn dùng ngoại lực, kết quả, đương nhiên chính là duy trì.
“ Ta còn có chuyện phải làm” Tần Minh nghe rõ lời Liễu Lan Yên khuyên nhủ, kỳ thật đây cũng là sự thật nhưng là trong lòng hắn vẫn không bỏ xuống được chuyện tình.
“ Tự giải quyết cho tốt” Nếu đã vậy, Liễu Lan Yên cũng không cần phải khuyên nữa, mạng là của chính mình, ngay cả mạng Tần Minh cũng đã mất, hiện tại chỉ là một cái linh hồn, e rằng hắn chỉ muốn làm rõ tâm nguyện cuối cùng của mình, những thứ khác, hắn cũng không để ý nữa.
Nói xong, Liễu Lan Yên muốn rời đi, lại bị một câu của Tần Minh làm dừng bước “ Ngươi không nhìn thử?”
“ Nhìn cái gì?” Liễu Lan Yên khó hiểu nhìn Tần Minh, lời này sao lại không đầu không đuôi như thế chứ?
“ Ngươi không sợ ta đưa ngươi đồ giả sao?” Tần Minh cười một tiếng, cũng không nghe được lời này có ý tứ gì.
“ Không sao cả, chung quy cũng có một chút ưu việt cho ta.” Đối với ý kiến này, Liễu Lan Yên cũng không quá để ý, cười cười, xoay người, biến mất ở trước mặt Tần Minh
Gió núi thổi đầy sơn động, tràn đầy mát mẻ, khiến Tần Minh trong nháy mắt có cảm giác mờ mịt, trong lòng hắn khắc sâu một phần chấp niệm, nhưng mà hiện tại để hắn tự do hành động, ngược lại hắn không biết phải làm cái gì.
Lần này không có sử dụng nhiều lực lượng, cho nên, khi linh hồn trở về thân thể, Liễu Lan Yên cũng không quá mệt mỏi.
Nhìn tập sách trên tay, nàng nên cẩn thận nghiên cứu nội dung bên trong
Ma giới trừ Ma Đế ra, phía dưới còn có ba vị Vương Gia, mỗi vị đều giữ lấy một vị trí ở Ma Giới, hùng bá một phương.
Ngoài mặt thì hòa hợp êm ấm, nhưng mà, bọn họ thực sự không có lục đục với nhau sao?
Từ những hành động của Yêu Thần, hiển nhiên, đối với quan hệ của hai giới Yêu Ma, ý kiến của người ở Ma Giới thực sự không được thống nhất với nhau.
Khi sự tình dẫn đến vấn đề quan hệ giữa hai giới, bắt đầu trở nên phức tạp rồi.
Một tay Liễu Lan Yên chống cằm nhìn tập sách Tần Minh viết trước mặt, đương nhiên, nàng sẽ không đơn thuần tin tưởng Tần Minh sẽ phản bội Ma Giới, sẽ nói hết toàn bộ tình hình của Ma Giới nói hết với nàng.
Chỉ là, tập sách này cũng có chút ít giá trị để nghiên cứu, ít nhất cũng viết ra phần lớn quan hệ ở Ma Giới một cách rõ ràng.
Chẳng qua, những thế lực kia, là địch hay là bạn thì không rõ ràng lắm, cụ thể nàng sẽ phải đi phân tích một chút.
Trước mắt nhân thủ của nàng có hạn, không nên tùy tiện hành động, yên lặng xem xét tình hình đã.
Tần Minh chết, Ma Giới sẽ có phản ứng.
Cùng lúc đó ở một vùng khác của Ma Giới, chính xác một chút, là chỗ ở của Lê trưởng lão.
Lê trưởng lão nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt – Liễu Hâm Nhã, vừa lòng gật đầu “Chuyện lần này xem như là bị đè xuống rồi, nhưng mà, ngươi nên biết tang lễ của Tần Minh nên làm thế nào”
“ Vâng. Thuộc hạ hiểu” Liễu Hâm Nhã gật đầu “Tần Minh tự biết tội không thể tha thứ, cho nên tự sát để tạ tội. Chúng ta đơn giản giản tiện việc mai táng, cũng là tuân theo nguyện vọng của Tần Minh.
“ Thủ hạ của Tần Minh xử lí thế nào?” Lê trưởng lão hài lòng an bài của Liễu Hâm Nhã, hỏi tiếp
Tần Minh là chiến tướng của Ma Giới, thân tín dưới tay hắn không ít, nếu làm ầm ĩ lên, tuy rằng là không đáng sợ, nhưng lại rất phiền toái.
“ Chuyện này, thuộc hạ sẽ xử lí. Đi theo Tần Minh nhiều năm, những người đó thuộc hạ đã lôi kéo đến đây không ít, sẽ không gây phiền toái cho trưởng lão” Liễu Hâm Nhã ôm đồm nhiều việc vào người nói, sợ Lê trưởng lão sẽ trách tội nàng.
Nàng không muốn chết.
Nàng muốn đứng ở vị trí cao, nàng muốn nắm trong tay vận mệnh của người khác.
Tuyệt đối không phải là bị người khác nắm giữ, cho nên, vô luận hiện tại có bao nhiêu khó khăn, nàng đều phải vượt qua.
Nàng có thể nhẫn lâu như vậy, từng bước một lôi kéo thủ hạ của Tần Minh, bò đến được vị trí ngày hôm nay, đã thấy được mục tiêu của nàng đã không còn xa nữa rồi.
Tần Minh đứng trên đỉnh cao nửa đời, cuối cùng chỉ còn một cái quan tài mỏng, mấy gia nô đưa tang, ngay cả nhạc niệm cũng không có, mấy tờ tiền vàng, một nắm đất cát vàng kết thúc tất cả mọi thứ của hắn.
Linh hồn Tần Minh đứng bên cạnh mộ phần của mình, nhìn quan tài mỏng đơn sơ từng chút bị cát vàng vùi lấp, nghe Liễu Hâm Nhã khóc thút tha thút thít, cùng với vài tờ tiền vàng ít đến đáng thương phất phơ trên không trung, đột nhiên, hắn cảm thấy không khỏi châm chọc.
Nhìn hai mắt Liễu Hâm Nhã sưng đỏ, Tần Minh không biết tâm tình mình lúc này thế nào, oán? Có chút
Hận?
Không nói rõ.
Lúc này không quan tâm đến mọi việc đã nhìn thấy, đột nhiên Tần Minh có một loại cảm giác rất cổ quái, hình như hắn đang nhìn một trò khôi hài, cả quá trình hắn đều ở trong đó nhưng lại đặt mình đứng ở ngoài xem trò khôi hài.
“Phu nhân, xin hãy bớt đau buồn” Gia nô bên cạnh thấp giọng an ủi Liễu Hâm Nhã, sau đó hắn nhìn thấy Liễu Hâm Nhã hơi hơi gật đầu, dùng khăn lau sạch sẽ nước mắt, quay đầu rời đi.
Không có một chút lưu luyến nào, thậm chí còn không có quay đầu nhìn lại phần mộ cô đơn của hắn, mặc cho gió thu cuốn lấy những tờ tiền vàng, phiêu tán trên không trung.
Chuyện này dĩ nhiên không có kết thúc dễ dàng như vậy, Tần Minh tấn công Yếu Giới, hắn nói tự mình hành động thì chính là tự mình hành động sao?
Ma Giới dĩ nhiên cũng phái người giải quyết việc này.
Vì thế, Ma Giới phái ra một vị vương gia đức cao vọng trọng – Loan Vương, mang theo Liễu Hâm Nhã đi Yêu Giới giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bởi vị chuyện này cực kì nghiêm trọng, Ma Giới vì bày tỏ đối với chuyện này cũng cực kì xem trọng, Loan Vương mang theo một đội nhân mã, không cần đến bốn ngày, ngày đêm thần tốc chạy đến Ma Giới.
Cũng không có lập tức tiến vào Yêu Giới, mà phái người đưa bái thiếp, bái kiến Yêu Chủ.
Yêu Chủ dĩ nhiên làm đủ các các lễ nghi, nghênh đón đám người Loan Vương tiến vào.
Loan Vương vì tỏ vẻ tôn trọng đối với Yêu Chủ, cũng tỏ vẻ lần này họ đến đây không mang theo bất kỳ địch ý nào, để tiểu đội nhân mã mang theo ở bên ngoài Yêu Giới, chỉ dẫn theo mười người thân tín tiến vào.
Đương nhiên, còn mang theo Liễu Hâm Nhã cả người mặc trang phục tang lễ, chuyến này nàng ta chính là nhân vật mấu chốt.
“Phu nhân, xin hãy bớt đau buồn” Gia nô bên cạnh thấp giọng an ủi Liễu Hâm Nhã, sau đó hắn nhìn thấy Liễu Hâm Nhã hơi hơi gật đầu, dùng khăn lau sạch sẽ nước mắt, quay đầu rời đi.
Không có một chút lưu luyến nào, thậm chí còn không có quay đầu nhìn lại phần mộ cô đơn của hắn, mặc cho gió thu cuốn lấy những tờ tiền vàng, phiêu tán trên không trung.
Chuyện này dĩ nhiên không có kết thúc dễ dàng như vậy, Tần Minh tấn công Yêu Giới, hắn nói tự mình hành động thì chính là tự mình hành động sao?
Ma Giới dĩ nhiên cũng phái người giải quyết việc này.
Vì thế, Ma Giới phái ra một vị vương gia đức cao vọng trọng – Loan Vương, mang theo Liễu Hâm Nhã đi Yêu Giới giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bởi vị chuyện này cực kì nghiêm trọng, Ma Giới vì bày tỏ đối với chuyện này cũng cực kì xem trọng, Loan Vương mang theo một đội nhân mã, không cần đến bốn ngày, ngày đêm thần tốc chạy đến Ma Giới.
Cũng không có lập tức tiến vào Yêu Giới, mà phái người đưa bái thiếp, bái kiến Yêu Chủ.
Yêu Chủ dĩ nhiên làm đủ các các lễ nghi, nghênh đón đám người Loan Vương tiến vào.
Loan Vương vì tỏ vẻ tôn trọng đối với Yêu Chủ, cũng tỏ vẻ lần này họ đến đây không mang theo bất kỳ địch ý nào, để tiểu đội nhân mã mang theo ở bên ngoài Yêu Giới, chỉ dẫn theo mười người thân tín tiến vào.
Đương nhiên, còn mang theo Liễu Hâm Nhã cả người mặc trang phục tang lễ, chuyến này nàng ta chính là nhân vật mấu chốt.
“ Chuyện này, là trách nhiệm của Ma Giới chúng ta, không có trông coi Tần Minh cho tốt, mới để cho hắn có những hành động lỗ mãng như vậy, cũng may hắn đã biết sai, dùng hành động để bù đắp sai lầm này” Sau một hồi hàn huyên, Loan Vương đem trọng tâm trò chuyện dẫn đến chuyện này.
Nhìn bề ngoài, Loan Vương tựa như năm mươi tuổi, thật ra thì, ai mà ngờ hắn là tên gia hỏa đã mấy ngàn năm tuổi.
Đừng nhìn vẻ ngoài có chút già nua, nhưng mà lời nói hắn nói vẫn là có tác dụng lắm.
"Cái gì? Đánh lén? Đánh lén người nào?" Bành Trăn tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy vụt một cái lên thật cao, hung tợn trừng về phương hướng phát ra âm thanh
Trong tay lực lượng mơ hồ hiện lên, ngưng mà không phát, nhìn ý tứ, chỉ cần động một chút, hắn lập tức công kích toàn lực
Phía sau cây lóe ra một hắc y nhân, nhìn Bành Trăn một cách kỳ quái: "Ngươi làm sao vậy?"
Cẩn thận nhìn người vừa tới, nhận thấy là người quen, lúc này Bành Trăn mới thu hồi yêu lực thiếu chút đã phát ra, thở phào một cái: "Ám Nhị, ngươi muốn hù chết ta đúng không ?"
Ám Nhị nhìn Bành Trăn từ trên xuống dưới, không hiểu cái người tổng quản không sợ trời không sợ đất này, làm sao sẽ bị hù được.
Đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, Ám Nhị nói tiếp lời vừa rồi chưa nói xong: "Đánh lén. . . . . ."
"Trộm, đánh lén thế nào?" Vừa nghe đến hai chữ này, thân thể Bành Trăn không khỏi run một cái, sắc mặt thay đổi.
"Danh sách những sát thủ đánh lén Ma giới đã được chỉnh lý xong rồi." Nói xong, Ám Nhị đưa cho Bành Trăn một tập sách thật mỏng.
"A, đã biết." Vừa nghe là chuyện này, Bành Trăn lập tức thở phảo một cái, nhận lấy, khôi phục trạng thái bình thường
"Ta sẽ xem qua, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm, còn nữa, bất kì động tĩnh gì của những người kia trong địa phận Yêu Giới đều không bỏ qua." Khôi phục trang thái bình thường, đầu óc Bành Trăn vẫn thanh tỉnh, đơn giản phân phó hai câu, xoay người rời đi.
Tốt nhất hắn nên nghiên cứu tập sách trên tay một chút
"Bành Trăn. . . . . ." Ám Nhị ở phía sau đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại.
"Hả? Còn có việc gì?" Bành Trăn kỳ quái quay đầu lại, Ám Nhị không phải là người quên trước quên sau, làm sao lại không nói hết một lần?
Ám Nhị tò mò mà hỏi một câu: "Đánh lén. . . . . . Thế nào?"
Lời vừa dứt, lập tức dưới chân Bành Trăn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ám Nhị tò mò híp mắt lại, quả nhiên có mờ ám.
Từ ban nãy, nghe đến hai chữ này tình huống của Bành Trăn luôn không bình thường, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Ừ, không có chuyện của ngươi, đừng hỏi lung tung.” Bành Trăn không kiên nhẫn khoát tay, loại chuyện thế này bảo hắn giải thích thế nào?
Trước tiên, chưa nói đến chuyện có thể giải thích được hay không, chỉ là nếu để Tôn chủ biết, hắn còn có ngày sống dễ chịu hay không là cả một vấn đề.
Bành Trăn càng không nói, Ám Nhị trong lòng càng nghi ngờ, theo bản năng hỏi một câu “ Tôn chủ bị người đánh lén hả?”
Lời vừa dứt, chợt nghe “bịch” một tiếng, Bành Trăn ban nãy chỉ là đứng không vững, bây giờ liền lập tức nằm trên mặt đất
Ám Nhị hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một thân sát khí lập tức phát ra, lạnh lùng hung hăng nói “ Ai dám đánh lén Tôn chủ?”
Bành Trăn vội vàng từ dưới đất bò dậy, liên tục khoát tay, khuyên can “ Không phải, không phải, ngươi hiểu lầm rồi.”
“ Hiểu lầm” Đối với người toàn tâm toàn ý chỉ biết bảo hộ Tôn chủ - Ám Nhị, hai chữ hiểu lầm đơn giản làm sao thuyết phục được hắn.
“ Thật sự không ai đánh lén Tôn chủ” Bành Trăn nói xong, đổi lấy là ánh mắt trăm phần trăm không tin của Ám Nhị, lập tức liền chọc Bành Trăn nóng nảy, hắn là loại người hay nói dối sao?
Hơn nữa còn là lấy an nguy của Tôn chủ để nói dối.
Đây là đang hoài nghi sự trung thành của hắn đối với Tôn chủ.
Cho nên, dưới sự xúc động, Bành Trăn chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra “ Là Tôn chủ đánh lén người ta, Liễu cô nương”
Không dùng đầu óc thốt lên xong, Bành Trăn liền lập tức im lặng.
Ám Nhị hơi nghi ngờ nhìn Bành Trăn một cái, ngay sau đó cũng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đánh lén là loại đánh lén nào, lung túng đáp một tiếng, ừ, sau đó lập tức ẩn thân vào chỗ tối
Cái gì hắn cũng không biết, cái gì cũng không nghe.
Bành Trăn nhìn về nơi Ám Nhị vừa đứng ban nãy không ngừng hít sâu, Ám Nhị đáng chết, đem lời nói của hắn moi ra, lại giả vờ như không có việc gì.
Vội vàng nhìn xung quanh, cũng may không có người nào ở gần đây nghe được, hắn sẽ giả bộ như cái gì cũng chưa nói
Mới vừa rồi, chuyện gì cũng không có xảy ra.
Vô Trần Điện, chơi mệt rồi, sau khi rửa mặt xong Liễu Lan Yên liền lên giường ngủ, bị chỉnh thật sự rất “ thảm” Yêu Thần bất đắt dĩ đi vào Ôn Tuyền, cởi áo trắng trên người, bất đắt dĩ nhìn một mảnh xanh xanh hồng hồng bên hông của mình.
Tại sao Lan Yên cứ thích bấm vào nơi này nhỉ?
Nghĩ tới nàng “ Hung tợn” trả thù, Yêu Thần không nhịn được mỉm cười.
Nói cái gì hắn làm cho nàng sưng lên, nàng cũng muốn làm cho trên người hắn lưu lại ấn ký.
Khi hắn hết sức phối hợp ngửa đầu dâng lên đôi môi, bên hông liền một trận đau đớn, thế mới biết, nàng muốn lưu lại ấn ký tại nơi không như hắn nghĩ.
Ngâm mình trong suối nước nóng, Yêu Thần có chút tiếc nuối sờ môi của mình.
Thật đáng tiếc, Lan Yên tại sao không trực tiếp “ trả thù” nơi đây? Hắn sẽ rất phối hợp.
Cũng thật may, lúc này Liễu Lan Yên đã trở về phòng đi ngủ, nếu để nàng biết suy nghĩ của Yêu Thần lúc này, chỉ sợ cũng không phải trả thù đơn giản như vậy.
Nghĩ ngơi một ngày, Liễu Lan Yên lại “ đi tìm” Tần Minh
Khi nàng xuất hiện trước mặt của Tần Minh, đang nhắm mắt dưỡng thần Tần Minh từ từ mở mắt ra, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu người khác.
“ Linh hồn ly thể. Liễu Lan Yên không chỉ có ta coi thường người mà Lê trưởng lão, không, dù là Kinh Vương cũng coi thường ngươi” Tần Minh chậm rãi nói, cùng người đầy mất mát hôm trước khác biệt thật lớn, hoàn toàn khôi phục lại thành chiến tướng luôn điềm tĩnh như thường của Ma Giới trên chiến trường.
Đối với đánh giá của Tần Minh, Liễu Lan Yên chỉ cười một tiếng, ánh mắt chuyển sang quyển sách nhỏ trên bàn đá “ Đã viết xong”
“ Ừ” Tần Minh tùy ý gật đầu, nhìn Liễu Lan Yên cầm lên, thu vào trong người.
Liễu Lan Yên búng ngón tay một cái, bạch quang ngăn ở cửa động lập tức tiêu tán, hơi lạnh từ gió núi thổi vào, làm cho thân thể hắn trong nháy mắt phiêu đãng.
Quả nhiên, trạng thái linh hồn ở thế giới này không phải là hình thức tồn tại tốt nhất.
Cũng may, Liễu Lan Yên đã tăng cường cho linh hồn của hắn, sẽ không bị thổi tan cũng sẽ không mất đi thần trí.
“ Lực lượng của ta có hạn, khuyên ngươi một câu, nếu cảm thấy tình hình không ổn, liền ly khai đi Địa phủ đi.” Liễu Lan Yên đi tới cửa động, nói một câu.
Lực lượng của nàng nếu sử dụng trên bản thân tất nhiên hiệu quả tốt hơn nhiều, thế nhưng Tần Minh là mượn dùng ngoại lực, kết quả, đương nhiên chính là duy trì.
“ Ta còn có chuyện phải làm” Tần Minh nghe rõ lời Liễu Lan Yên khuyên nhủ, kỳ thật đây cũng là sự thật nhưng là trong lòng hắn vẫn không bỏ xuống được chuyện tình.
“ Tự giải quyết cho tốt” Nếu đã vậy, Liễu Lan Yên cũng không cần phải khuyên nữa, mạng là của chính mình, ngay cả mạng Tần Minh cũng đã mất, hiện tại chỉ là một cái linh hồn, e rằng hắn chỉ muốn làm rõ tâm nguyện cuối cùng của mình, những thứ khác, hắn cũng không để ý nữa.
Nói xong, Liễu Lan Yên muốn rời đi, lại bị một câu của Tần Minh làm dừng bước “ Ngươi không nhìn thử?”
“ Nhìn cái gì?” Liễu Lan Yên khó hiểu nhìn Tần Minh, lời này sao lại không đầu không đuôi như thế chứ?
“ Ngươi không sợ ta đưa ngươi đồ giả sao?” Tần Minh cười một tiếng, cũng không nghe được lời này có ý tứ gì.
“ Không sao cả, chung quy cũng có một chút ưu việt cho ta.” Đối với ý kiến này, Liễu Lan Yên cũng không quá để ý, cười cười, xoay người, biến mất ở trước mặt Tần Minh
Gió núi thổi đầy sơn động, tràn đầy mát mẻ, khiến Tần Minh trong nháy mắt có cảm giác mờ mịt, trong lòng hắn khắc sâu một phần chấp niệm, nhưng mà hiện tại để hắn tự do hành động, ngược lại hắn không biết phải làm cái gì.
Lần này không có sử dụng nhiều lực lượng, cho nên, khi linh hồn trở về thân thể, Liễu Lan Yên cũng không quá mệt mỏi.
Nhìn tập sách trên tay, nàng nên cẩn thận nghiên cứu nội dung bên trong
Ma giới trừ Ma Đế ra, phía dưới còn có ba vị Vương Gia, mỗi vị đều giữ lấy một vị trí ở Ma Giới, hùng bá một phương.
Ngoài mặt thì hòa hợp êm ấm, nhưng mà, bọn họ thực sự không có lục đục với nhau sao?
Từ những hành động của Yêu Thần, hiển nhiên, đối với quan hệ của hai giới Yêu Ma, ý kiến của người ở Ma Giới thực sự không được thống nhất với nhau.
Khi sự tình dẫn đến vấn đề quan hệ giữa hai giới, bắt đầu trở nên phức tạp rồi.
Một tay Liễu Lan Yên chống cằm nhìn tập sách Tần Minh viết trước mặt, đương nhiên, nàng sẽ không đơn thuần tin tưởng Tần Minh sẽ phản bội Ma Giới, sẽ nói hết toàn bộ tình hình của Ma Giới nói hết với nàng.
Chỉ là, tập sách này cũng có chút ít giá trị để nghiên cứu, ít nhất cũng viết ra phần lớn quan hệ ở Ma Giới một cách rõ ràng.
Chẳng qua, những thế lực kia, là địch hay là bạn thì không rõ ràng lắm, cụ thể nàng sẽ phải đi phân tích một chút.
Trước mắt nhân thủ của nàng có hạn, không nên tùy tiện hành động, yên lặng xem xét tình hình đã.
Tần Minh chết, Ma Giới sẽ có phản ứng.
Cùng lúc đó ở một vùng khác của Ma Giới, chính xác một chút, là chỗ ở của Lê trưởng lão.
Lê trưởng lão nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt – Liễu Hâm Nhã, vừa lòng gật đầu “Chuyện lần này xem như là bị đè xuống rồi, nhưng mà, ngươi nên biết tang lễ của Tần Minh nên làm thế nào”
“ Vâng. Thuộc hạ hiểu” Liễu Hâm Nhã gật đầu “Tần Minh tự biết tội không thể tha thứ, cho nên tự sát để tạ tội. Chúng ta đơn giản giản tiện việc mai táng, cũng là tuân theo nguyện vọng của Tần Minh.
“ Thủ hạ của Tần Minh xử lí thế nào?” Lê trưởng lão hài lòng an bài của Liễu Hâm Nhã, hỏi tiếp
Tần Minh là chiến tướng của Ma Giới, thân tín dưới tay hắn không ít, nếu làm ầm ĩ lên, tuy rằng là không đáng sợ, nhưng lại rất phiền toái.
“ Chuyện này, thuộc hạ sẽ xử lí. Đi theo Tần Minh nhiều năm, những người đó thuộc hạ đã lôi kéo đến đây không ít, sẽ không gây phiền toái cho trưởng lão” Liễu Hâm Nhã ôm đồm nhiều việc vào người nói, sợ Lê trưởng lão sẽ trách tội nàng.
Nàng không muốn chết.
Nàng muốn đứng ở vị trí cao, nàng muốn nắm trong tay vận mệnh của người khác.
Tuyệt đối không phải là bị người khác nắm giữ, cho nên, vô luận hiện tại có bao nhiêu khó khăn, nàng đều phải vượt qua.
Nàng có thể nhẫn lâu như vậy, từng bước một lôi kéo thủ hạ của Tần Minh, bò đến được vị trí ngày hôm nay, đã thấy được mục tiêu của nàng đã không còn xa nữa rồi.
Tần Minh đứng trên đỉnh cao nửa đời, cuối cùng chỉ còn một cái quan tài mỏng, mấy gia nô đưa tang, ngay cả nhạc niệm cũng không có, mấy tờ tiền vàng, một nắm đất cát vàng kết thúc tất cả mọi thứ của hắn.
Linh hồn Tần Minh đứng bên cạnh mộ phần của mình, nhìn quan tài mỏng đơn sơ từng chút bị cát vàng vùi lấp, nghe Liễu Hâm Nhã khóc thút tha thút thít, cùng với vài tờ tiền vàng ít đến đáng thương phất phơ trên không trung, đột nhiên, hắn cảm thấy không khỏi châm chọc.
Nhìn hai mắt Liễu Hâm Nhã sưng đỏ, Tần Minh không biết tâm tình mình lúc này thế nào, oán? Có chút
Hận?
Không nói rõ.
Lúc này không quan tâm đến mọi việc đã nhìn thấy, đột nhiên Tần Minh có một loại cảm giác rất cổ quái, hình như hắn đang nhìn một trò khôi hài, cả quá trình hắn đều ở trong đó nhưng lại đặt mình đứng ở ngoài xem trò khôi hài.
“Phu nhân, xin hãy bớt đau buồn” Gia nô bên cạnh thấp giọng an ủi Liễu Hâm Nhã, sau đó hắn nhìn thấy Liễu Hâm Nhã hơi hơi gật đầu, dùng khăn lau sạch sẽ nước mắt, quay đầu rời đi.
Không có một chút lưu luyến nào, thậm chí còn không có quay đầu nhìn lại phần mộ cô đơn của hắn, mặc cho gió thu cuốn lấy những tờ tiền vàng, phiêu tán trên không trung.
Chuyện này dĩ nhiên không có kết thúc dễ dàng như vậy, Tần Minh tấn công Yếu Giới, hắn nói tự mình hành động thì chính là tự mình hành động sao?
Ma Giới dĩ nhiên cũng phái người giải quyết việc này.
Vì thế, Ma Giới phái ra một vị vương gia đức cao vọng trọng – Loan Vương, mang theo Liễu Hâm Nhã đi Yêu Giới giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bởi vị chuyện này cực kì nghiêm trọng, Ma Giới vì bày tỏ đối với chuyện này cũng cực kì xem trọng, Loan Vương mang theo một đội nhân mã, không cần đến bốn ngày, ngày đêm thần tốc chạy đến Ma Giới.
Cũng không có lập tức tiến vào Yêu Giới, mà phái người đưa bái thiếp, bái kiến Yêu Chủ.
Yêu Chủ dĩ nhiên làm đủ các các lễ nghi, nghênh đón đám người Loan Vương tiến vào.
Loan Vương vì tỏ vẻ tôn trọng đối với Yêu Chủ, cũng tỏ vẻ lần này họ đến đây không mang theo bất kỳ địch ý nào, để tiểu đội nhân mã mang theo ở bên ngoài Yêu Giới, chỉ dẫn theo mười người thân tín tiến vào.
Đương nhiên, còn mang theo Liễu Hâm Nhã cả người mặc trang phục tang lễ, chuyến này nàng ta chính là nhân vật mấu chốt.
“Phu nhân, xin hãy bớt đau buồn” Gia nô bên cạnh thấp giọng an ủi Liễu Hâm Nhã, sau đó hắn nhìn thấy Liễu Hâm Nhã hơi hơi gật đầu, dùng khăn lau sạch sẽ nước mắt, quay đầu rời đi.
Không có một chút lưu luyến nào, thậm chí còn không có quay đầu nhìn lại phần mộ cô đơn của hắn, mặc cho gió thu cuốn lấy những tờ tiền vàng, phiêu tán trên không trung.
Chuyện này dĩ nhiên không có kết thúc dễ dàng như vậy, Tần Minh tấn công Yêu Giới, hắn nói tự mình hành động thì chính là tự mình hành động sao?
Ma Giới dĩ nhiên cũng phái người giải quyết việc này.
Vì thế, Ma Giới phái ra một vị vương gia đức cao vọng trọng – Loan Vương, mang theo Liễu Hâm Nhã đi Yêu Giới giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bởi vị chuyện này cực kì nghiêm trọng, Ma Giới vì bày tỏ đối với chuyện này cũng cực kì xem trọng, Loan Vương mang theo một đội nhân mã, không cần đến bốn ngày, ngày đêm thần tốc chạy đến Ma Giới.
Cũng không có lập tức tiến vào Yêu Giới, mà phái người đưa bái thiếp, bái kiến Yêu Chủ.
Yêu Chủ dĩ nhiên làm đủ các các lễ nghi, nghênh đón đám người Loan Vương tiến vào.
Loan Vương vì tỏ vẻ tôn trọng đối với Yêu Chủ, cũng tỏ vẻ lần này họ đến đây không mang theo bất kỳ địch ý nào, để tiểu đội nhân mã mang theo ở bên ngoài Yêu Giới, chỉ dẫn theo mười người thân tín tiến vào.
Đương nhiên, còn mang theo Liễu Hâm Nhã cả người mặc trang phục tang lễ, chuyến này nàng ta chính là nhân vật mấu chốt.
“ Chuyện này, là trách nhiệm của Ma Giới chúng ta, không có trông coi Tần Minh cho tốt, mới để cho hắn có những hành động lỗ mãng như vậy, cũng may hắn đã biết sai, dùng hành động để bù đắp sai lầm này” Sau một hồi hàn huyên, Loan Vương đem trọng tâm trò chuyện dẫn đến chuyện này.
Nhìn bề ngoài, Loan Vương tựa như năm mươi tuổi, thật ra thì, ai mà ngờ hắn là tên gia hỏa đã mấy ngàn năm tuổi.
Đừng nhìn vẻ ngoài có chút già nua, nhưng mà lời nói hắn nói vẫn là có tác dụng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.