Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 17: Đối với ngươi tốt hơn

Phong Phiêu Tuyết

29/01/2015

Những lời này của Liễu Lan Yên còn khủng bố hơn thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu mọi người đều nổ oanh một tiếng, giống như có một đạo sấm sét đánh xuống, nổ tung khiến cho mọi người đều đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, trước mắt biến dần thành màu đen.

Vừa rồi hình như bọn họ nghe được một từ không nên xuất hiện - nội đan.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, là nghe lần sao?

Cho dù là nghe lầm cũng không thể là mọi người cùng nghe lầm được.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Liễu Lan Yên, không phải bởi vì trang phục của nàng đẹp đẽ quý giá, lại càng không phải vì nàng khuynh quốc khuynh thành, thật sự là nàng quá không giống người thường rồi.

Dám tìm Chưởng Khống Giả Yêu Thần của yêu giới đòi nội đan, đây không phải là do kích cỡ lá gan có vấn đề, khẳng định là muốn chết mà.

Nội đan là do yêu lực cả đời ngưng kết lại, chẳng khác nào muốn mệnh của bọn họ.

Chuyện cướp đoạt nội đan cũng có, bất quá, cũng chỉ xảy ra trên người những yêu quái có yêu lực không cao thôi.

Còn chưa nghe nói qua, có người nổi điên liều chết dám dòm ngó nội đan của Yêu Thần.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Yêu Chủ trở nên tái mét như tờ giấy, vụng trộm nhìn phản ứng của Yêu Thần.

Không ai biết trái tim của người đứng đầu yêu giới lúc này đang đập điên cuồng, giống như nổi trống vậy, thùng thùng rung động.

Đêm hè mát mẻ này, gió mát thổi đến sau lưng Yêu Chủ lại trở thành một mảng băng lạnh, lúc này hắn mới phát hiện, trong nháy mắt này, quần áo sau lưng hắn đã bị ướt sủng bởi mồ hôi lạnh.

"Ngươi là người nào? Dám can đảm làm càn ở đây, người tới, bắt." Yêu Chủ không biết hiện tại nên dùng thái độ gì để quát lớn.

Chỉ có thể không nặng không nhẹ nói một câu như vậy, không dám kích động đến thần kinh của Yêu Thần.

Một bên thị vệ lập tức vọt lên, muốn xuống tay với Liễu Lan Yên.

Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, nếu không phải chủ tâm lắng nghe căn bản là không nghe được.

Tiếng cười khiến cho ai cũng phải nhìn lại, Yêu Chủ vừa nghe người bên cạnh phát ra tiếng cười ôn hòa thì cả kinh lập tức quát lớn ngăn cản những thị vệ đang định tiến lên, nghiêng đầu, cung kính hỏi: "Tôn chủ......"

"Nội đan của bản tôn cũng không phải là thứ có thể dễ dàng lấy được." Yêu Thần dương khóe môi lên, giống như hoa đào tháng ba đang nở rộ, mê hoặc lòng người, say lòng gió thổi.



Nếu nói hành động vừa rồi của Liễu Lan Yên khiến cho mọi người bị dạo, vậy thì lời nói lúc này của Yêu Thần, cũng không chỉ đơn giản là dọa thôi đâu.

Sợ hãi.

Đây là nỗi sợ hãi đến từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng.

Người nào cũng không biết hắn nói như vậy là có ý gì, lại càng không rõ, sau khi hắn nói ra lời nói ôn hòa như vậy, sẽ làm ra hành động điên cuồng khủng bố đến thế nào.

"Ta biết chứ." Liễu Lan Yên giống như căn bản không ý thức được không khí khẩn trương áp lực chung quanh, tiếp tục nói.

"Nếu ngươi không cho ta, ta cũng có thể đi cướp." Liễu Lan Yên cười tít mắt nói, "Hâm Dung tỷ tỷ nói, nội đan của ngươi là tốt nhất, thích hợp để ta tu luyện yêu lực nhất."

Lời nói của Liễu Lan Yên nhìn như khờ dại, thiếu chút nữa đã dọa bay hồn phách của Liễu Hâm Dung, vội vàng từ chỗ ngồi của mình nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, quỳ rạp xuống đất, kinh sợ biện bạch: "Tôn, tôn chủ....... Không phải, không phải ta. Muội muội này của ta đầu óc có chút vấn đề, hồ ngôn loạn ngữ mạo phạm đến tôn chủ, thỉnh tôn chủ thứ tội."

Yêu Thần vẫn tùy ý dựa vào trong ghế đệm như cũ, ánh mắt nhàn nhạc liếc Liễu Hâm Dung một cái, thấp giọng hỏi lại: "Thứ tội?"

"Vâng, là ta không quan tâm dạy bảo Liễu Lan Yên, mới khiến cho nàng ta mạo phạm đến tôn chủ. Tôn chủ đại nhân, nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, đầu óc không rõ ràng lắm, luôn luôn làm sai. Thỉnh người ngàn vạn lần không nên giận giữ." Liễu Hâm Dung sợ hãi cầu xin tha thứ, dường như là bị tình huống lúc này dọa sợ không nhẹ, nhưng nếu chú ý nghe kỹ, mỗi một câu của nàng lại có thâm ý khác.

"Kẻ ngốc?" Lời nói nghi hoặc vang lên, Liễu Hâm Dung vui vẻ trong lòng, vội vàng giải thích tiếp: "Đúng vậy, Liễu Lan Yên chịu phải một chút kích thích, cho nên đầu óc lúc nào cũng mơ hồ."

"Ta chỉ nói với nàng ta thực lực của tôn chủ đại nhân cực mạnh, cũng không biết nàng ta lý giải thế nào lại thành nội đan của người là tốt nhất đối với nàng ta."Liễu Hâm Dung "lo lắng" "cầu tình" cho Liễu Lan Yên, "Tôn chủ đại nhân, mặc dù ngày thường Lan Yên muội muội luôn gây ra những phiền toái không nhỏ, nhưng vẫn thỉnh người nể tình đầu óc nàng không rõ ràng lắm, tha cho nàng một mạng đi. Cho dù là đuổi ra khỏi gia tộc, đuổi ra khỏi vương thành đều được, chỉ cần lưu lại cho nàng một mạng."

Nàng thân là tỷ tỷ của Liễu Lan Yên, mạo hiểm chọc giận Yêu Thần sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng để cầu tình, coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Nếu như Yêu Thần biết thời biết thế trục xuất Liễu Lan Yên ra khỏi gia tộc, phụ thân của nàng liền danh chính ngôn thuận trở thành Đại Trưởng Lão, thậm chí hôn ước với vương gia cũng rơi tới trên đầu nàng, tất cả vấn đề đều được giải quyết.

Chỉ cần Liễu Lan Yên biến mất, nàng đúng là vừa được mỹ danh lại chiếm hết tiện nghi, đây là một nước cờ hiểm nàng trăm phương ngàn kế mới nghĩ ra được.

Vạn nhất nếu Yêu Thần trách tội đến trên đầu nàng, nàng cũng đã chuẩn bị tốt đường lui, chẳng qua là đường lui này quá mạo hiểm. Nhưng vì đại kế lâu dài của ngày sau, nàng không làm không được.

Tô Hãn Hạo ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, không hề nghĩ tới Liễu Lan Yên sẽ làm ra hành động liều chết như vậy, vừa định tiến lên, đã bị phụ thân đứng cạnh giữa chặt, đè thấp thanh âm quát lớn: "Ngươi muốn cho cả nhà chôn cùng ngươi sao?"

Một câu thành công khiến cho Tô Hãn Hạo dừng bước, khó xử nhíu mày, hai nắm đấm vang lên tiếng kẽo kẹt.

"Người như vậy........" Yêu Thần nhẹ nhàng mở miệng, vân đạm phong khinh, không ai biết cụ thể hắn muốn nói cái gì, nhưng theo lời của hắn, tâm của tất cả mọi người đều nhấp nhỏm không yên, sợ hắn trong lúc tức giận, hủy đi Vương Cung.

Dư Hân Dật đứng ở một bên cũng khẩn trương nhìn đến thất thố, tâm, đã sớm nhảy vọt lên tới cổ họng. Hắn tin tưởng Liễu Lan Yên tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nhưng mà, tình huống hiện giờ, thật sự là không tốt lắm.

Người nọ hỉ nộ vô thường, ai biết tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì?



"Tôn chủ đại nhân, Lan Yên là huyết mạch duy nhất mà đại ca ta lưu lại, vẫn thỉnh tôn chủ thủ hạ lưu tình, để lại cho nàng một mạng. Những trừng phạt khác cho dù là cái gì cũng có thể, mặc cho tôn chủ xử trí." Liễu Tấn Lợi vọt ra quỳ rạp xuống đất, hắn cùng với nữ nhi của hắn thật có thể nói là tâm ý tương thông.

Đã đuổi kẻ phiền toái Liễu Lan Yên này lại càng kiếm được thanh danh tốt, đưa lên bàn tính quả thật là có lời.

Yêu chủ cũng mặc kệ những thứ này, vừa nghe Yêu Thần nói, lập tức hạ lệnh: "Người tới, xử quyết nàng ta ngay tại chỗ!"

"Đúng, giết nàng!"

"Bầm thây vạn đoạn."

Những kẻ muốn nịnh bợ Yêu Thần bên cạnh lập tức kêu gào, một đám hận không thể mau chóng giết chết Liễu Lan Yên, khiến cho Yêu Thần tức giận như vậy.

Chỉ cần Yêu Thần thống khoái, bọn hắn cần gì phải quản sự sống chết của Liễu Lan Yên.

Một kẻ ngốc, gây ra họa dựa vào cái gì mà bắt bọn họ phải gánh vác? Tốt nhất là chết ngay tức khắc, chỉ cần Yêu Thần thư thái trong lòng là được.

"Ngươi muốn nội đan của bản tôn?" Yêu Thần lạnh nhạt cười yếu ớt, ôn hòa như xuân.

Vừa thấy thần sắc của hắn như vậy, Liễu Hâm Dung mừng rỡ trong lòng, thành!

Ai chẳng biết Yêu Thần luôn bất động thanh sắc mà giết người, càng cười đến ôn hòa thì thủ đoạn càng tàn nhẫn, lần này Liễu Lan Yên tuyệt không có khả năng sống sót.

"Không sai." Liễu Lan Yêu như căn bản không cảm giác được sự khủng bố của Yêu Thần, tự nhiên nói.

Lời của nàng khiến cho những người liên can đều có vẻ mặt khác nhau, Tô Hãn Hạo nghe xong thiếu chút nữa thì ngất đi, liền ngay cả Dư Hân Dật đứng một bên có chút nghi hoặc với Liễu Lan Yên đều cảm giác được huyết dịch toàn thân đều ngưng lại, nàng, nàng đang muốn làm gì?

Muốn chết cũng không nên chọn cách này.

Chọc giận Yêu Thần, tuyệt đối là sống không bằng chết.

Yêu Thần nhếch môi cười nhẹ, thanh nhã như cúc, nói ra một câu ngoài ý liệu của mọi người: "Qua trăm năm nữa được không?"

"Vì sao?" Liễu Lan Yên mê mang hỏi lại, cũng đúng là nghi vấn trong lòng mọi người.

"Sau trăm tuổi, nội đan đại thành, đối với ngươi càng tốt." Hắn vẫn cười ôn hòa yếu ớt như cũ, lại khiến cho mọi người cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, hóa đá trong nháy mắt.

Yêu, Yêu Thần vừa mới nói cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook