Chương 25: Không đánh mà thắng
Phong Phiêu Tuyết
29/01/2015
"Các vị, chuyện này tuyệt đối không phải như mọi người nghĩ." Trong lòng Liễu Tấn Lợi đã có chuẩn bị tinh thần, nói chuyện cũng không có bối rối như vừa rồi.
"Ta, Liễu Tấn Lợi là hạng người gì, không phải mọi người rõ ràng lắm sao?" Liễu Tấn Lợi trấn định, khiến cho người trong phòng chần chờ một chút.
Nếu nói người tên Liễu Tấn Lợi này cương trực công chính, thì đó tuyệt đối là không thể nào.
Nhưng mà đối với nhân vật có lợi cho hắn, thì hắn chắc chắn sẽ không đi đắc tội .
Liễu Tấn Lợi đích thị là một người thức thời.
"Chuyện ngày hôm nay, Đại Trưởng Lão nói thế nào đây?" Trên mặt Tề lão bản vẫn là vẻ không vui như cũ, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như vừa rồi nữa.
Nghe được ý tứ của Tề lão bản có chút hoà hoãn, Liễu Tấn Lợi vội vàng kể ra hết sự tình ngọn nguồn: "Mọi người cũng đều biết, một cái vị trí Đại Trưởng Lão ta đây còn phải dựa vào gia huynh mới có thể lên làm, nếu không phải bởi vì gia huynh bất hạnh, ta cũng sẽ. . . . . . Ai. . . . . ."
Liễu Tấn Lợi thở dài một tiếng, mặt có mơ hồ bi thương và thái độ nghẹn khuất, nhưng lại cố gắng mạnh mẽ áp chế lại, hình như là vì nhắc tới vị huynh trưởng gặp nạn, nên làm cho hắn hết sức bi thống.
Tề lão bản và những người kia đối với phản ứng của Liễu Tấn Lợi từ chối cho ý kiến, có phải là khổ sở thật hay không, đều không liên quan đến bọn họ, cái bọn họ cần chính là kết quả, chứ không phải muốn cùng với Liễu Tấn Lợi nhớ lại thương cảm.
Cũng may Liễu Tấn Lợi cũng biết có chừng mực, rất nhanh chuyển chủ đề sang chuyện chính: "Tại hạ tuy là làm tới chức Đại Trưởng Lão, nhưng ngọc bài đại biểu thân phận Đại Trưởng Lão lại một mực ở trong tay nhi nữ của huynh trưởng- Liễu Lan Yên."
Nói tới chỗ này, Liễu Tấn Lợi giống như là mới nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi " Nhưng người đưa tin cho các vị là một nữ tử sao?"
Bên cạnh Liễu Lan Yên trừ Tần Tụ ra cũng không còn người nào khác, nghĩ cũng không ra là còn có ai khác nữa.
Tề lão bản thật đúng là không rõ lắm là ai đưa thư tới, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía những người đứng cùng hắn.
"Là một nử tử." Có một người mở miệng nói.
"Vậy được rồi." Trong lòng Liễu Tấn Lợi thở dài một cái, lại lần nữa chắp tay một cái nói, "Các vị cũng cũng biết đó, sau khi nha đầu Lan Yên này nghe được tin dữ của gia huynh, bị chịu kích thích cực lớn, nên đầu óc có chút không được bình thường lắm. Có thể là nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy, các vị nể tình mặt gia huynh, ngàn vạn xin mở một con đường lui."
"Đại Trưởng Lão, nói như vậy thật không đúng." Tề lão bản cũng không có bị Liễu Tấn Lợi nói vài ba câu liền thôi, " Đầu óc Liễu Lan Yên hồ đồ, chúng ta cũng biết. Nhưng đầu óc nàng hồ đồ còn biết tìm chúng ta muốn những thứ đồ này sao?"
Tề lão bản vừa nói như thế, những người khác đang ngồi cũng cùng gật đầu phụ họa.
"Chuyện này. . . . . ." Liễu Tấn Lợi khổ sở chắc lưỡi hít hà, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.
"Không bằng Đại Trưởng Lão mời Liễu tiểu thư đến, đối chất nhau mới đúng." Tề lão bản căn bản cũng không tin chuyện này là do Liễu Lan Yên làm, hắn cảm giác là Liễu Tấn Lợi đứng sau lưng đưa ra chủ ý.
"Tề lão bản, bây giờ nàng đã thành như vậy, có phải không cần ra mặt đối chất rồi hay không?" Liễu Tấn Lợi cố ý làm ra thật bộ dạng khó khăn.
Thật ra thì trong lòng đã sớm hồi hộp, cái hắn muốn chính là khiến Liễu Lan Yên ra ngoài, sau đó một đối một, thuận nước đẩy thuyền cho nàng tự xử lí.
"Đại Trưởng Lão, chuyện này chúng ta muốn tra ra manh mối càng sớm càng tốt. Dĩ nhiên, nếu Đại Trưởng Lão không muốn cho chúng ta biết, thì chúng ta cũng có thể không biết. Dù sao bản thân ta thấp kém, sao dám tham dự vào quyết định của Đại Trưởng Lão đây?" Lời nói của Tề lão bản là "Ngoài mềm trong cứng" không chút buông lỏng nào.
Liễu Tấn Lợi thở dài một tiếng, phân phó nói: "Đi gọi Liễu Lan Yên tới."
Nha hoàn nhận mệnh, vội vã chạy tới trắc viện để cho người.
Không lâu sau , Liễu Lan Yên đi theo nha hoàn tới đây, thấy người đầy phòng, khó hiểu sững sờ.
"Lan Yên, lá thư này là ngươi gửi sao?" Liễu Tấn Lợi vừa thấy Liễu Lan Yên tới, liền cầm lá thư trên bàn giơ lên trước mặt nàng, chất vấn.
Vốn cho là Liễu Lan Yên sẽ chống chế, nào ngờ nàng thừa nhận không chút do dự: "Đúng vậy."
Liễu Tấn Lợi sững sờ, ngay sau đó liền phản ứng kịp, đầu óc nàng hồ đồ như vậy, biết thế nào là chống chế chứ?
Nàng đã thừa nhận thì dễ xử lý rồi.
"Đúng vậy." Quả nhiên, như Liễu Tấn Lợi dự liệu, Liễu Lan Yên thoải mái thừa nhận, ngay cả một chút chần chờ cũng không có.
"Hồ đồ!" Vừa nghe Liễu Lan Yên nói xong, Liễu Tấn Lợi quát lớn, " Ngày thường ngươi không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, hôm nay thế nào lại hồ đồ đến nước này hả?"
Liễu Tấn Lợi diễn vai trưởng bối khiển trách tiểu bối, thật sự là diễn cực kì đạt, chỉ là, những người đang ngồi kia, cũng không phải là kẻ ngu, bọn họ mặc kệ giữa Liễu Tấn Lợi và Liễu Lan Yên có vấn đề gì, cái bọn họ để ý là ích lợi của mình.
"Đại Trưởng Lão, nếu Liễu Lan Yên là một người có đầu óc hồ đồ, vậy thì làm sao lại biết đi tìm chúng ta muốn những thứ đồ này?" Tề lão bản ở một bên không nóng không lạnh mở miệng, nhưng mà lời nói bén nhọn lại một chút cũng không nể tình.
Thân phận của bọn họ tuy là không cách nào so với Đại Trưởng Lão, nhưng mà ở những phương diện thế lực khác thì tuyệt đối không thể khinh thường.
Nếu không phải vì nhận được lá thơ cẩu thả xấu xí như thế, giọng điệu nội dung thì ra lệnh, làm bọn họ cảm giác bị vũ nhục, thì cũng sẽ không chạy tới chất vấn.
Mọi người đều là người lăn lộn trong cuộc sống, đương nhiên biết rõ thủ đoạn có lợi cho hai bên.
Nhưng mà lần này tới lần khác Liễu Tấn Lợi lại làm thật là quá đáng, nếu như bọn họ một chút biểu hiện cũng không có, thì sau này bọn họ làm sao có chỗ đứng trong Vương Thành này chứ?
Tề lão bản mở miệng, ý tứ rất rõ ràng, một kẻ ngu như Liễu Lan Yên, làm sao mà biết đi tìm bọn họ muốn những thứ đồ này.
Kẻ ngu là tuyệt đối không thể nào, nhưng mà trong Liễu phủ cũng không phải là chỉ có một mình Liễu Lan Yên.
Nếu như có người mượn danh tiếng của Liễu Lan Yên, nhân cơ hội trắng trợn lấy đồ, thì cũng không phải là không thể được.
Nghe được lời Tề lão bản nói, Liễu Tấn Lợi sững sờ, đúng rồi, trước mắt hắn đều người là thông minh.
Đầu óc Liễu Lan Yên không được minh mẩn, trong vương thành ai cũng biết.
Liễu Lan Yên có thừa nhận cũng vô ích, hắn tin, nhưng những người đó thì không.
Trong lòng Liễu Tấn Lợi hối hận, làm sao lại quên mất vấn đề này chứ? Chuyện này hoàn toàn là quá đột ngột, làm cho hắn không kịp ứng phó, trong lúc nóng vội mới làm ra hành động thiếu sáng suốt như thế.
Trong đầu Liễu Tấn Lợi trống rỗng, căn bản cũng không biết rõ làm sao để giải thích tình huống trước mắt.
Đại não thật nhanh vận chuyển, muốn tìm được một lời giải thích hoàn mỹ.
"Đại Trưởng Lão, nghĩ kỹ lý do rồi chứ?" Đám người Tề lão bản nhìn thấy sắc mặt Liễu Tấn Lợi đột biến, bộ dạng còn trầm mặc không nói, thì càng thêm khẳng định, tất cả đều là do Liễu Tấn Lợi ở sau lưng giở trò.
Đúng rồi, Liễu Lan Yên là một kẻ ngu, làm sao có thể biết trong phủ của bọn họ có đồ vật gì đó, còn lập tức xuất hiện tìm bọn họ nữa chứ.
Vì muốn đẩy trách nhiệm cho Liễu Lan Yên, Liễu Tấn Lợi thật là nhọc lòng, cũng không biết từ nơi nào tìm được một tờ giấy xù xì như thế, còn nhăn nhăn nhúm nhúm, thật giống như đồ chơi của mấy kẻ ngu điên khùng.
Liễu Tấn Lợi thật là có tâm tư a, chỉ là, cuối cùng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, để cho bọn họ chộp được nhược điểm.
"Các vị, tại hạ. . . . . ." Liễu Tấn Lợi lắp ba lắp bắp muốn giải thích, đáng tiếc những người khác lại không cho hắn cơ hội này.
Tề lão bản nhìn những người khác một cái, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau: "Đại Trưởng Lão, chuyện này có lẽ là thật có ẩn tình khác. Chỉ là, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng hi vọng lấy được một câu trả lời chắc chắn của Đại Trưởng Lão."
Nói xong, mọi người đứng dậy, khách khí hành lễ cáo lui: "Ngày mai, trong Vọng Giang lâu, bọn ta xin đợi Đại Trưởng Lão đại giá."
Không lưu lại cho Liễu Tấn Lợi một chút thời gian trả lời, đã xoay người rời đi.
Ý tứ của Thái Minh đã quá rõ ràng rồi, nếu Liễu Tấn Lợi không cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn hài lòng, thì sau này "Giao tình" giữa mọi người rất có thể sẽ xảy ra đại biến.
Bọn họ vừa rời đi, Liễu Tấn Lợi lập tức chán nản tê liệt ngồi lại trên ghế, vị trí Đại Trưởng Lão của hắn vẫn luôn không ổn định, thật vất vả mới kéo được chút quan hệ với những người này, hôm nay nếu như sinh lòng hiềm khích. . . . . . thì cuộc sống sau này của hắn sẽ không dễ qua.
Liễu Lan Yên hơi cúi đầu đứng ở một bên, rũ tóc xuống che lại ý cười chợt lóe trong mắt nàng.
"Ta, Liễu Tấn Lợi là hạng người gì, không phải mọi người rõ ràng lắm sao?" Liễu Tấn Lợi trấn định, khiến cho người trong phòng chần chờ một chút.
Nếu nói người tên Liễu Tấn Lợi này cương trực công chính, thì đó tuyệt đối là không thể nào.
Nhưng mà đối với nhân vật có lợi cho hắn, thì hắn chắc chắn sẽ không đi đắc tội .
Liễu Tấn Lợi đích thị là một người thức thời.
"Chuyện ngày hôm nay, Đại Trưởng Lão nói thế nào đây?" Trên mặt Tề lão bản vẫn là vẻ không vui như cũ, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như vừa rồi nữa.
Nghe được ý tứ của Tề lão bản có chút hoà hoãn, Liễu Tấn Lợi vội vàng kể ra hết sự tình ngọn nguồn: "Mọi người cũng đều biết, một cái vị trí Đại Trưởng Lão ta đây còn phải dựa vào gia huynh mới có thể lên làm, nếu không phải bởi vì gia huynh bất hạnh, ta cũng sẽ. . . . . . Ai. . . . . ."
Liễu Tấn Lợi thở dài một tiếng, mặt có mơ hồ bi thương và thái độ nghẹn khuất, nhưng lại cố gắng mạnh mẽ áp chế lại, hình như là vì nhắc tới vị huynh trưởng gặp nạn, nên làm cho hắn hết sức bi thống.
Tề lão bản và những người kia đối với phản ứng của Liễu Tấn Lợi từ chối cho ý kiến, có phải là khổ sở thật hay không, đều không liên quan đến bọn họ, cái bọn họ cần chính là kết quả, chứ không phải muốn cùng với Liễu Tấn Lợi nhớ lại thương cảm.
Cũng may Liễu Tấn Lợi cũng biết có chừng mực, rất nhanh chuyển chủ đề sang chuyện chính: "Tại hạ tuy là làm tới chức Đại Trưởng Lão, nhưng ngọc bài đại biểu thân phận Đại Trưởng Lão lại một mực ở trong tay nhi nữ của huynh trưởng- Liễu Lan Yên."
Nói tới chỗ này, Liễu Tấn Lợi giống như là mới nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi " Nhưng người đưa tin cho các vị là một nữ tử sao?"
Bên cạnh Liễu Lan Yên trừ Tần Tụ ra cũng không còn người nào khác, nghĩ cũng không ra là còn có ai khác nữa.
Tề lão bản thật đúng là không rõ lắm là ai đưa thư tới, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía những người đứng cùng hắn.
"Là một nử tử." Có một người mở miệng nói.
"Vậy được rồi." Trong lòng Liễu Tấn Lợi thở dài một cái, lại lần nữa chắp tay một cái nói, "Các vị cũng cũng biết đó, sau khi nha đầu Lan Yên này nghe được tin dữ của gia huynh, bị chịu kích thích cực lớn, nên đầu óc có chút không được bình thường lắm. Có thể là nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy, các vị nể tình mặt gia huynh, ngàn vạn xin mở một con đường lui."
"Đại Trưởng Lão, nói như vậy thật không đúng." Tề lão bản cũng không có bị Liễu Tấn Lợi nói vài ba câu liền thôi, " Đầu óc Liễu Lan Yên hồ đồ, chúng ta cũng biết. Nhưng đầu óc nàng hồ đồ còn biết tìm chúng ta muốn những thứ đồ này sao?"
Tề lão bản vừa nói như thế, những người khác đang ngồi cũng cùng gật đầu phụ họa.
"Chuyện này. . . . . ." Liễu Tấn Lợi khổ sở chắc lưỡi hít hà, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.
"Không bằng Đại Trưởng Lão mời Liễu tiểu thư đến, đối chất nhau mới đúng." Tề lão bản căn bản cũng không tin chuyện này là do Liễu Lan Yên làm, hắn cảm giác là Liễu Tấn Lợi đứng sau lưng đưa ra chủ ý.
"Tề lão bản, bây giờ nàng đã thành như vậy, có phải không cần ra mặt đối chất rồi hay không?" Liễu Tấn Lợi cố ý làm ra thật bộ dạng khó khăn.
Thật ra thì trong lòng đã sớm hồi hộp, cái hắn muốn chính là khiến Liễu Lan Yên ra ngoài, sau đó một đối một, thuận nước đẩy thuyền cho nàng tự xử lí.
"Đại Trưởng Lão, chuyện này chúng ta muốn tra ra manh mối càng sớm càng tốt. Dĩ nhiên, nếu Đại Trưởng Lão không muốn cho chúng ta biết, thì chúng ta cũng có thể không biết. Dù sao bản thân ta thấp kém, sao dám tham dự vào quyết định của Đại Trưởng Lão đây?" Lời nói của Tề lão bản là "Ngoài mềm trong cứng" không chút buông lỏng nào.
Liễu Tấn Lợi thở dài một tiếng, phân phó nói: "Đi gọi Liễu Lan Yên tới."
Nha hoàn nhận mệnh, vội vã chạy tới trắc viện để cho người.
Không lâu sau , Liễu Lan Yên đi theo nha hoàn tới đây, thấy người đầy phòng, khó hiểu sững sờ.
"Lan Yên, lá thư này là ngươi gửi sao?" Liễu Tấn Lợi vừa thấy Liễu Lan Yên tới, liền cầm lá thư trên bàn giơ lên trước mặt nàng, chất vấn.
Vốn cho là Liễu Lan Yên sẽ chống chế, nào ngờ nàng thừa nhận không chút do dự: "Đúng vậy."
Liễu Tấn Lợi sững sờ, ngay sau đó liền phản ứng kịp, đầu óc nàng hồ đồ như vậy, biết thế nào là chống chế chứ?
Nàng đã thừa nhận thì dễ xử lý rồi.
"Đúng vậy." Quả nhiên, như Liễu Tấn Lợi dự liệu, Liễu Lan Yên thoải mái thừa nhận, ngay cả một chút chần chờ cũng không có.
"Hồ đồ!" Vừa nghe Liễu Lan Yên nói xong, Liễu Tấn Lợi quát lớn, " Ngày thường ngươi không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, hôm nay thế nào lại hồ đồ đến nước này hả?"
Liễu Tấn Lợi diễn vai trưởng bối khiển trách tiểu bối, thật sự là diễn cực kì đạt, chỉ là, những người đang ngồi kia, cũng không phải là kẻ ngu, bọn họ mặc kệ giữa Liễu Tấn Lợi và Liễu Lan Yên có vấn đề gì, cái bọn họ để ý là ích lợi của mình.
"Đại Trưởng Lão, nếu Liễu Lan Yên là một người có đầu óc hồ đồ, vậy thì làm sao lại biết đi tìm chúng ta muốn những thứ đồ này?" Tề lão bản ở một bên không nóng không lạnh mở miệng, nhưng mà lời nói bén nhọn lại một chút cũng không nể tình.
Thân phận của bọn họ tuy là không cách nào so với Đại Trưởng Lão, nhưng mà ở những phương diện thế lực khác thì tuyệt đối không thể khinh thường.
Nếu không phải vì nhận được lá thơ cẩu thả xấu xí như thế, giọng điệu nội dung thì ra lệnh, làm bọn họ cảm giác bị vũ nhục, thì cũng sẽ không chạy tới chất vấn.
Mọi người đều là người lăn lộn trong cuộc sống, đương nhiên biết rõ thủ đoạn có lợi cho hai bên.
Nhưng mà lần này tới lần khác Liễu Tấn Lợi lại làm thật là quá đáng, nếu như bọn họ một chút biểu hiện cũng không có, thì sau này bọn họ làm sao có chỗ đứng trong Vương Thành này chứ?
Tề lão bản mở miệng, ý tứ rất rõ ràng, một kẻ ngu như Liễu Lan Yên, làm sao mà biết đi tìm bọn họ muốn những thứ đồ này.
Kẻ ngu là tuyệt đối không thể nào, nhưng mà trong Liễu phủ cũng không phải là chỉ có một mình Liễu Lan Yên.
Nếu như có người mượn danh tiếng của Liễu Lan Yên, nhân cơ hội trắng trợn lấy đồ, thì cũng không phải là không thể được.
Nghe được lời Tề lão bản nói, Liễu Tấn Lợi sững sờ, đúng rồi, trước mắt hắn đều người là thông minh.
Đầu óc Liễu Lan Yên không được minh mẩn, trong vương thành ai cũng biết.
Liễu Lan Yên có thừa nhận cũng vô ích, hắn tin, nhưng những người đó thì không.
Trong lòng Liễu Tấn Lợi hối hận, làm sao lại quên mất vấn đề này chứ? Chuyện này hoàn toàn là quá đột ngột, làm cho hắn không kịp ứng phó, trong lúc nóng vội mới làm ra hành động thiếu sáng suốt như thế.
Trong đầu Liễu Tấn Lợi trống rỗng, căn bản cũng không biết rõ làm sao để giải thích tình huống trước mắt.
Đại não thật nhanh vận chuyển, muốn tìm được một lời giải thích hoàn mỹ.
"Đại Trưởng Lão, nghĩ kỹ lý do rồi chứ?" Đám người Tề lão bản nhìn thấy sắc mặt Liễu Tấn Lợi đột biến, bộ dạng còn trầm mặc không nói, thì càng thêm khẳng định, tất cả đều là do Liễu Tấn Lợi ở sau lưng giở trò.
Đúng rồi, Liễu Lan Yên là một kẻ ngu, làm sao có thể biết trong phủ của bọn họ có đồ vật gì đó, còn lập tức xuất hiện tìm bọn họ nữa chứ.
Vì muốn đẩy trách nhiệm cho Liễu Lan Yên, Liễu Tấn Lợi thật là nhọc lòng, cũng không biết từ nơi nào tìm được một tờ giấy xù xì như thế, còn nhăn nhăn nhúm nhúm, thật giống như đồ chơi của mấy kẻ ngu điên khùng.
Liễu Tấn Lợi thật là có tâm tư a, chỉ là, cuối cùng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, để cho bọn họ chộp được nhược điểm.
"Các vị, tại hạ. . . . . ." Liễu Tấn Lợi lắp ba lắp bắp muốn giải thích, đáng tiếc những người khác lại không cho hắn cơ hội này.
Tề lão bản nhìn những người khác một cái, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau: "Đại Trưởng Lão, chuyện này có lẽ là thật có ẩn tình khác. Chỉ là, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng hi vọng lấy được một câu trả lời chắc chắn của Đại Trưởng Lão."
Nói xong, mọi người đứng dậy, khách khí hành lễ cáo lui: "Ngày mai, trong Vọng Giang lâu, bọn ta xin đợi Đại Trưởng Lão đại giá."
Không lưu lại cho Liễu Tấn Lợi một chút thời gian trả lời, đã xoay người rời đi.
Ý tứ của Thái Minh đã quá rõ ràng rồi, nếu Liễu Tấn Lợi không cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn hài lòng, thì sau này "Giao tình" giữa mọi người rất có thể sẽ xảy ra đại biến.
Bọn họ vừa rời đi, Liễu Tấn Lợi lập tức chán nản tê liệt ngồi lại trên ghế, vị trí Đại Trưởng Lão của hắn vẫn luôn không ổn định, thật vất vả mới kéo được chút quan hệ với những người này, hôm nay nếu như sinh lòng hiềm khích. . . . . . thì cuộc sống sau này của hắn sẽ không dễ qua.
Liễu Lan Yên hơi cúi đầu đứng ở một bên, rũ tóc xuống che lại ý cười chợt lóe trong mắt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.