Chương 40: Sâu không lường được
Phong Phiêu Tuyết
29/01/2015
"Tôn chủ....." Bành Trăn theo bản năng kêu lên một tiếng, làm sao hắn có thể cảm thấy tôn chủ giống như có thể biết mất bất cứ lúc nào.
"Đi xuống chuẩn bị đi." Yêu thần cười thu hồi ánh mắt, khoát tay một cái, ý bảo Bành Trăn đi xuống.
Bành Trăn hành lễ, không tiếng động lui ra ngoài.
Đi vào trong viện, gió đêm khẽ thổi tới, bên tai là tiếng là trúc xào xạc chạm vào nhau vang lên, khiến Bành Trăn có chút hốt hoảng, có loại cảm giác không chân thật.
Hắn đi theo Tôn chủ đã có ngàn năm, người ngoài nhìn vào, Tôn chủ làm việc tùy tiện, thật ra thì, trong cảm giác của hắn, Tôn chủ vẫn luôn không có lúc nào vui vẻ.
Dường như Tôn chủ làm việc theo sở thích của mình, nhưng mà, một chút cũng không vui vẻ.
Bành Trăn than nhẹ một tiếng, chuyện của tôn chủ không phải là chuyện mà hắn có thể suy đoán, vẫn nên chuẩn bị chuyện ngày mai cho thật tốt đi.
Bành Trăn rời đi, bên trong gian phòng khôi phục sự yên tĩnh, để Yêu thần có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nhắm hai tròng mắt lại, thật lâu không có di chuyển, giống như hắn đã ngủ.
Qua rất lâu sau, khoe môi của cái người ngủ say đó hơi cong lên, rõ ràng, tâm tình của người nọ rất tốt.
Đêm khuya địa phương vắng người, trừ âm thầm đề phòng người ở ngoài, tất cả những người khác đều ngủ say.
Liễu Lan Yên vốn đã ngủ say chậm rãi mở mắt ra, lười biếng duỗi thắt lưng một cái ngồi dậy, tùy ý quan sát gian phòng một cái, nhẹ nhàng cười.
Yêu thần ngược lại rất chân thành, an bài cho nàng một gian phòng cực kỳ thoải mái.
Liễu Lan Yên đứng dậy, đem cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, gió đêm lập tức thổi vào, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.
Xa xa một mảnh tối tăm, hoàn toàn không thấy rõ cái gì, bên tai chỉ nghe được tiếng gió đêm lướt nhẹ qua lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Thỉnh thoảng có một hai tiếng côn trùng kêu lên, phá vỡ yên tĩnh của ban đêm, nhưng cũng không có cảm giác phiền hà, chỉ cảm thấy sức sống tràn trề.
Nhẹ nhàng đem tóc dài bị gió đêm thổi loạn vén đến sau tai, Liễu Lan Yên tựa vào bên cửa sổ, đang ngồi yên lặng, giống như là nửa đêm tỉnh lại nhàm chán hứng gió đêm.
Người ở chỗ tối luôn luôn giám thị nhất cử nhất động của Liễu Lan Yên, sau khi nhìn thấy tình huống của nàng, thấy nàng không có những hành động khác, những người đó cũng liền ai làm việc người nấy, không có bẩm báo cho Yêu thần.
Nơi ở của Yêu thần có thể nói là cực kỳ yên bình, xa xa bên cạnh dòng sông trong núi, có một cô gái mặc hồng y đang ngồi trên tảng đá ở bờ sông, bàn chân trần khuấy nước sông.
Dưới ánh trăng, nước sông bị khuấy một vòng lại một vòng gợn sóng, sóng nước trong veo, nhìn rất đẹp mắt.
Đột nhiên, sau lưng nữ tử hồng y xuất hiện một bóng đen, còn chưa có nhìn rõ là cái gì, ở xa xa phát ra một tiếng vang trầm đục, ngay sau đó truyền đến một tiếng quở trách: "Băng, đừng càn quấy."
Nghe được thanh âm, hồng y nữ tử cười hì hì thu hồi lông xù của mình, từ trên tảng đá nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất: "Ai bảo ngươi đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ta."
"Còn chưa có tin tức gì của tiểu thư sao?" Cũng không có nhìn thấy bóng người, chỉ có thanh âm vang lên.
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì của Băng lập tức xụ xuống, đáng thương thấp giọng lẩm bẩm: "Không có."
"Yêu thần đem tiểu thư mang đi là muốn làm cái gì?"
"Trời mới biết." Băng bất đắc dĩ nhún vai, vừa muốn nói gì, đột liên lỗ tai giật giật, dơ lên ngón trỏ đặt ở trên môi làm dấu tay chớ có lên tiếng, cẩn thận lắng nghe.
Một lát sau, trên mặt Băng lộ ra thần sắc nghịch ngợm: "Tiểu thư bảo chúng ta yên tâm, nàng tạm thời ở chỗ của Yêu thần. Có chuyện gì tiểu thư sẽ liên lạc với chúng ta."
"Chỗ của Yêu thần..... Hi vọng tiểu thư không sao....."
"Yên tâm đi, tiểu thư làm sao có thể để cho mình có chuyện đây." Băng cười hì hì nói, bóng dáng chợt lóe, cả người đã biến mất tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện.
Về phần người vừa rồi chỉ nghe thấy thanh âm cũng giống vậy yên tĩnh lại, bờ sông lại khôi phục sự yên lặng của thường ngày.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Yêu thần phải xuất môn, đột nhiên lên tiếng: "Ám nhất."
"Có thuộc hạ." Một bóng dáng màu xám rời khỏi chỗ xuất hiện ở trước mặt của yêu thần, quỳ xuống đất, cung kính nói.
"Tối hôm qua Lan Yên có phát sinh chuyện gì không?" Yêu thần nhìn như tùy ý hỏi.
"Hồi bẩm Tôn chủ, lúc nửa đêm Liễu cô nương tỉnh ngủ, tựa vào bên cửa sổ ngồi một lát, bây giờ còn đang ngủ." Ám nhất bẩm báo sự thật.
"Ừ." Yêu thần ừ nhẹ một tiếng, xoay người phân phó nói, "Đi thôi."
"Vâng." Bành Trăn lập tức đuổi theo, ngoài cửa đã sớm có người chuẩn bị xong xe ngựa.
Về phần Ám nhất lập tức ẩn thân vào chỗ tối, không hề hiện thân.
Ngồi lên xe ngựa, lên đường rời đi.
"Tôn chủ, có cái gì không ổn?" Người bên cạnh có lẽ sẽ không phát hiện được, nhưng mà Bành Trăn cảm thấy tôn chủ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi chuyện này.
Cái đó nhìn như hành động bình thường, nhất định ẩn giấu thâm ý.
"Nếu như ngươi đột nhiên đến một hoàn cảnh xa lạ, phải nên làm như thế nào?" Yêu thần cũng không trực tiếp cho Bành Trăn đáp án, ngược lại cười hỏi hắn.
"Trước làm quen hoàn cảnh một chút đi." Bành Trăn mê mang đáp, cái này cùng với vấn đề vừa rồi có quan hệ gì sao?
"Ở dưới tình huống không rõ địch ta, Lan Yên tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết." Yêu thần cười nhạt nói, trong tròng mắt kia không có nửa phần không vui, ngược lại lại có một tia tán dương.
"Nàng kia.... Làm cái gì hay sao?" Bành Trăn vẫn còn chưa nghĩ ra, chỉ là ngồi ở bên cửa sổ một lát, có thể làm cái gì?
"Đem Tần Tụ đặt ở bên người, mê hoặc tầm mắt của mọi người. Thế lực chân chính, cách xa đám người, tự nhiên sẽ không bị người phát hiện." Yêu thần nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng Bành Trăn nghe được lại không bình tĩnh chút nào.
"Tôn chủ, ý của ngài là, tối ngày hôm qua, Liễu cô nương đã liên lạc với người của nàng?" Bành Trăn kinh ngạc há to miệng, "Nhưng mà, ta một chút cảm giác cũng không có."
Hắn hoàn toàn không cảm giác được nửa phần yêu lực dao động, không phải hắn tự đề cao mình, hắn dám nói ở bên trong viện, nửa phần yêu lực dao động cũng không thoát được cảm giác của hắn.
"Rất có ý tứ không phải sao?" Trong mắt Yêu thần tràn đầy ánh sáng hưng phấn, "Làm sao nàng có thể đưa tin tức đi, mà không bị người phát hiện....."
Yêu thần vừa nói, vừa nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, trên mặt hắn cũng không cảm thấy kích động.
Tất cả biến hóa của hắn đều bị Bành Trăn nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên khẽ động, Yêu thần chưa từng có sức sống như vậy, cả người cũng tràn đầy sức sống, không còn cái loại không khí trầm lặng như ngày thường nữa.
Trong lòng Bành Trăn nhẹ nhàng thở dài, hi vọng lần này Liễu Lan Yên có thể khiến cho Tôn chủ bình thường một chút, ít nhất, có nhiều sức sống hơn.
Về phần Liễu Lan Yên.... Đừng nói Tôn chủ đối với nàng tò mò, ngay cả hắn cũng đều thấy ngạc nhiên, những chuyện này bề ngoài đều dễ dàng bị người khác coi thường, nhưng mà, những điều tôn chủ vừa nói, hắn mới phát hiện, Liễu Lan Yên thật sự là sâu không lường được.
Tương lai, nhất định sẽ rất thú vị.
"Đi xuống chuẩn bị đi." Yêu thần cười thu hồi ánh mắt, khoát tay một cái, ý bảo Bành Trăn đi xuống.
Bành Trăn hành lễ, không tiếng động lui ra ngoài.
Đi vào trong viện, gió đêm khẽ thổi tới, bên tai là tiếng là trúc xào xạc chạm vào nhau vang lên, khiến Bành Trăn có chút hốt hoảng, có loại cảm giác không chân thật.
Hắn đi theo Tôn chủ đã có ngàn năm, người ngoài nhìn vào, Tôn chủ làm việc tùy tiện, thật ra thì, trong cảm giác của hắn, Tôn chủ vẫn luôn không có lúc nào vui vẻ.
Dường như Tôn chủ làm việc theo sở thích của mình, nhưng mà, một chút cũng không vui vẻ.
Bành Trăn than nhẹ một tiếng, chuyện của tôn chủ không phải là chuyện mà hắn có thể suy đoán, vẫn nên chuẩn bị chuyện ngày mai cho thật tốt đi.
Bành Trăn rời đi, bên trong gian phòng khôi phục sự yên tĩnh, để Yêu thần có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nhắm hai tròng mắt lại, thật lâu không có di chuyển, giống như hắn đã ngủ.
Qua rất lâu sau, khoe môi của cái người ngủ say đó hơi cong lên, rõ ràng, tâm tình của người nọ rất tốt.
Đêm khuya địa phương vắng người, trừ âm thầm đề phòng người ở ngoài, tất cả những người khác đều ngủ say.
Liễu Lan Yên vốn đã ngủ say chậm rãi mở mắt ra, lười biếng duỗi thắt lưng một cái ngồi dậy, tùy ý quan sát gian phòng một cái, nhẹ nhàng cười.
Yêu thần ngược lại rất chân thành, an bài cho nàng một gian phòng cực kỳ thoải mái.
Liễu Lan Yên đứng dậy, đem cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, gió đêm lập tức thổi vào, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.
Xa xa một mảnh tối tăm, hoàn toàn không thấy rõ cái gì, bên tai chỉ nghe được tiếng gió đêm lướt nhẹ qua lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Thỉnh thoảng có một hai tiếng côn trùng kêu lên, phá vỡ yên tĩnh của ban đêm, nhưng cũng không có cảm giác phiền hà, chỉ cảm thấy sức sống tràn trề.
Nhẹ nhàng đem tóc dài bị gió đêm thổi loạn vén đến sau tai, Liễu Lan Yên tựa vào bên cửa sổ, đang ngồi yên lặng, giống như là nửa đêm tỉnh lại nhàm chán hứng gió đêm.
Người ở chỗ tối luôn luôn giám thị nhất cử nhất động của Liễu Lan Yên, sau khi nhìn thấy tình huống của nàng, thấy nàng không có những hành động khác, những người đó cũng liền ai làm việc người nấy, không có bẩm báo cho Yêu thần.
Nơi ở của Yêu thần có thể nói là cực kỳ yên bình, xa xa bên cạnh dòng sông trong núi, có một cô gái mặc hồng y đang ngồi trên tảng đá ở bờ sông, bàn chân trần khuấy nước sông.
Dưới ánh trăng, nước sông bị khuấy một vòng lại một vòng gợn sóng, sóng nước trong veo, nhìn rất đẹp mắt.
Đột nhiên, sau lưng nữ tử hồng y xuất hiện một bóng đen, còn chưa có nhìn rõ là cái gì, ở xa xa phát ra một tiếng vang trầm đục, ngay sau đó truyền đến một tiếng quở trách: "Băng, đừng càn quấy."
Nghe được thanh âm, hồng y nữ tử cười hì hì thu hồi lông xù của mình, từ trên tảng đá nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất: "Ai bảo ngươi đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ta."
"Còn chưa có tin tức gì của tiểu thư sao?" Cũng không có nhìn thấy bóng người, chỉ có thanh âm vang lên.
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì của Băng lập tức xụ xuống, đáng thương thấp giọng lẩm bẩm: "Không có."
"Yêu thần đem tiểu thư mang đi là muốn làm cái gì?"
"Trời mới biết." Băng bất đắc dĩ nhún vai, vừa muốn nói gì, đột liên lỗ tai giật giật, dơ lên ngón trỏ đặt ở trên môi làm dấu tay chớ có lên tiếng, cẩn thận lắng nghe.
Một lát sau, trên mặt Băng lộ ra thần sắc nghịch ngợm: "Tiểu thư bảo chúng ta yên tâm, nàng tạm thời ở chỗ của Yêu thần. Có chuyện gì tiểu thư sẽ liên lạc với chúng ta."
"Chỗ của Yêu thần..... Hi vọng tiểu thư không sao....."
"Yên tâm đi, tiểu thư làm sao có thể để cho mình có chuyện đây." Băng cười hì hì nói, bóng dáng chợt lóe, cả người đã biến mất tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện.
Về phần người vừa rồi chỉ nghe thấy thanh âm cũng giống vậy yên tĩnh lại, bờ sông lại khôi phục sự yên lặng của thường ngày.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Yêu thần phải xuất môn, đột nhiên lên tiếng: "Ám nhất."
"Có thuộc hạ." Một bóng dáng màu xám rời khỏi chỗ xuất hiện ở trước mặt của yêu thần, quỳ xuống đất, cung kính nói.
"Tối hôm qua Lan Yên có phát sinh chuyện gì không?" Yêu thần nhìn như tùy ý hỏi.
"Hồi bẩm Tôn chủ, lúc nửa đêm Liễu cô nương tỉnh ngủ, tựa vào bên cửa sổ ngồi một lát, bây giờ còn đang ngủ." Ám nhất bẩm báo sự thật.
"Ừ." Yêu thần ừ nhẹ một tiếng, xoay người phân phó nói, "Đi thôi."
"Vâng." Bành Trăn lập tức đuổi theo, ngoài cửa đã sớm có người chuẩn bị xong xe ngựa.
Về phần Ám nhất lập tức ẩn thân vào chỗ tối, không hề hiện thân.
Ngồi lên xe ngựa, lên đường rời đi.
"Tôn chủ, có cái gì không ổn?" Người bên cạnh có lẽ sẽ không phát hiện được, nhưng mà Bành Trăn cảm thấy tôn chủ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi chuyện này.
Cái đó nhìn như hành động bình thường, nhất định ẩn giấu thâm ý.
"Nếu như ngươi đột nhiên đến một hoàn cảnh xa lạ, phải nên làm như thế nào?" Yêu thần cũng không trực tiếp cho Bành Trăn đáp án, ngược lại cười hỏi hắn.
"Trước làm quen hoàn cảnh một chút đi." Bành Trăn mê mang đáp, cái này cùng với vấn đề vừa rồi có quan hệ gì sao?
"Ở dưới tình huống không rõ địch ta, Lan Yên tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết." Yêu thần cười nhạt nói, trong tròng mắt kia không có nửa phần không vui, ngược lại lại có một tia tán dương.
"Nàng kia.... Làm cái gì hay sao?" Bành Trăn vẫn còn chưa nghĩ ra, chỉ là ngồi ở bên cửa sổ một lát, có thể làm cái gì?
"Đem Tần Tụ đặt ở bên người, mê hoặc tầm mắt của mọi người. Thế lực chân chính, cách xa đám người, tự nhiên sẽ không bị người phát hiện." Yêu thần nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng Bành Trăn nghe được lại không bình tĩnh chút nào.
"Tôn chủ, ý của ngài là, tối ngày hôm qua, Liễu cô nương đã liên lạc với người của nàng?" Bành Trăn kinh ngạc há to miệng, "Nhưng mà, ta một chút cảm giác cũng không có."
Hắn hoàn toàn không cảm giác được nửa phần yêu lực dao động, không phải hắn tự đề cao mình, hắn dám nói ở bên trong viện, nửa phần yêu lực dao động cũng không thoát được cảm giác của hắn.
"Rất có ý tứ không phải sao?" Trong mắt Yêu thần tràn đầy ánh sáng hưng phấn, "Làm sao nàng có thể đưa tin tức đi, mà không bị người phát hiện....."
Yêu thần vừa nói, vừa nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, trên mặt hắn cũng không cảm thấy kích động.
Tất cả biến hóa của hắn đều bị Bành Trăn nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên khẽ động, Yêu thần chưa từng có sức sống như vậy, cả người cũng tràn đầy sức sống, không còn cái loại không khí trầm lặng như ngày thường nữa.
Trong lòng Bành Trăn nhẹ nhàng thở dài, hi vọng lần này Liễu Lan Yên có thể khiến cho Tôn chủ bình thường một chút, ít nhất, có nhiều sức sống hơn.
Về phần Liễu Lan Yên.... Đừng nói Tôn chủ đối với nàng tò mò, ngay cả hắn cũng đều thấy ngạc nhiên, những chuyện này bề ngoài đều dễ dàng bị người khác coi thường, nhưng mà, những điều tôn chủ vừa nói, hắn mới phát hiện, Liễu Lan Yên thật sự là sâu không lường được.
Tương lai, nhất định sẽ rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.