Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 7
Tả Ninh
03/09/2014
Sau một hồi lâu, Beard giải phóng hoàn toàn trong cơ thể Trình Thi thi,
trên môi nở một nụ cười thỏa mãn, rũ người nằm xuống bên cạnh Trình Thi
Thi.
Hai tay anh vẫn không đàng hoàng lưu luyến trên ngực của Trình Thi Thi, vuốt ve hai viên tiểu anh đào, qua một lúc hô hấp của anh trở lại bình thường, anh ngồi dậy nằm đè lên người cô, nhìn cô không nháy mắt, ánh mắt sáng như đuốc, “ Thi Thi, lấy anh, làm vương phi của anh được không?”
Trình Thi Thi chẳng thèm suy nghĩ, lạnh lùng nhìn anh đáp, “Không được.”
Beard vểnh môi, không ngờ Thi Thi đã khôi phục lại sự tỉnh táo bình thường nhanh đến vậy, thật chẳng dễ chơi chút nào.
Xem ra lần sau anh phải chọn thời điểm lý trí của Thi Thi yếu ớt mà hỏi cô, nói không chừng có thể đạt được mục đích.
“Sao lại không được?” Mặc dù đã sớm đoán được Thi Thi sẽ cự tuyệt đề nghị của anh, nhưng anh vẫn muốn biết rõ nguyên nhân.
Là anh không đủ đẹp trai? Dáng người anh chưa đủ chuẩn? Phẩm chất anh không đủ tốt? Hay gia thế chưa đủ cao sao? Mẫu đàn ông ưu tú như anh cho dù thắp đèn lồng cũng khó kiếm, cớ sao Thi Thi lại không cần anh?
Nhưng càng như vậy, anh càng muốn gẫn gũi cô, càng bị cô coi thường thì càng bị cô hấp dẫn, có chút cảm giác như tự mình chuốc lấy cực khổ, điều này anh cảm nhận được, nhưng là anh không kiềm chế được mình.
“Không vì sao cả.” Trình Thi Thi bình thản nói, tầm mắt rũ xuống.
“Nếu hôm nay em không nói rõ ràng thì đừng có mong xuống giường.” Rõ ràng là Beard không hài lòng với câu trả lời như vậy.
Vốn là lúc trưa anh hẹn cô sau giờ làm gặp nhau, anh đã có ý định cầu hôn cô.
Anh biết trên thế giới này rất khó tìm được người phụ nữ thứ hai khiến anh có thể động lòng giống Thi thi, nếu anh có thể lấy được cô, có thể mọi lúc bên cạnh cô, cùng cô anh anh em em, ân ân ái ái một đời một kiếp, cho dù cô có ở đâu cũng đừng mong có thể thoát khỏi anh.
Kết hôn cùng Thi thi? Anh cảm thấy ý định này thật sự quá tuyệt vời, có thể nghĩ ra một ý kiến hay như vậy, quả thật anh đúng là thiên tài, chỉ tiếc là Thi Thi chẳng hề nể mặt thiên tài là anh, không có chút do dự nào thẳng thừng cự tuyệt.
Ban đầu anh muốn mượn phòng làm việc của tổng giám đốc để làm cái việc mà người bình thường không thể nghĩ ra đó là thân thiết với cô, sau khi thân thiết với cô xong thì sẽ cầu hôn cô, như vậy vừa sảng khoái, sẽ khiến người ta không đời nào quên được việc này, nói không chừng Thi Thi sẽ đồng ý gả cho anh.
Song khi chính tai anh nghe được cô cự tuyệt lời cầu hôn của anh thì trong lòng anh chỉ có thể dùng hai chữ uất ức để hình dung, cho dù cũng đoán được 99,9% cô sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn cảm thấy uất ức, ngay cả nguyên nhân cự tuyệt cũng không biết thì tất nhiên anh càng cảm thấy uất ức rồi!
Trình Thi Thi nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng yên không lên tiếng, khi Beard cho rằng cô sẽ chẳng nói gì thêm thì cô lại điềm nhiên nói “ Trước mắt tôi không có ý định kết hôn.”
Beard nghe vậy, lông mày cũng nhíu lại, “Vậy sao không thể vì anh mà đồng ý?” Anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trình Thi Thi không thay đổi nét mặt nhìn Beard.
Thấy cô lại không nói thêm gì nữa, Beard vươn tay thăm dò giữa hai chân cô, nếu Thi Thi không nói rõ nguyên nhân thì đừng mơ tưởng đến việc xuống giường, đây là lời anh vừa nói, anh muốn tự mình chứng minh rằng đó không phải là đe dọa.
Trình Thi Thi lập tức bắt lấy tay anh, “Không được.”
Thật khó hiểu, sao cô lại mở miệng phản đối, giống như lần đầu tiên cô lên tiếng nói không với anh khi anh làm việc này, Beard không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
“15 phút nữa tổng giám đốc về rồi.” Cô nhìn chiếc đồng hồ trên vách tường, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh như thường.
Cô cũng không hy vọng sau khi tổng giám đốc Đồ trở về nhìn thấy thân thể trần trụi của bọn họ nằm trên giường hoan ái.
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, nếu như bị tổng giám đốc bắp gặp bộ dạng không ra thể thống gì của cô lúc này, cô còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm việc ở Đồ thị?
Giống như biết rõ kiêng kỵ của Trình Thi Thi, Beard cười càng thêm gian tà, miệng ngậm lấy nụ hoa nhỏ của cô, dùng sức cắn mút.
Cái con người xấu xa này! Trình Thi Thi không thể làm gì ngoài việc thở dài, “ Vương tử Điện hạ, xin anh đừng…”
Beard bỗng cắt đứt lời cô, “Gọi anh là Beard, anh muốn em gọi thẳng tên anh.” Mỗi lần Thi Thi đều gọi anh bốn chữ” Vương tử điện hạ” , dường như cố tình muốn kéo dài khoảng cách với anh, từng câu từng chữ đều tỏ ý muốn xa lánh anh, nhưng dù sao thì bọn họ đều đã thân mật đến như vậy, không phải sao?
Anh muốn kháng nghị!
Nhưng Trình Thi Thi dường như căn bản không nghe anh nói, giương mắt, mấp máy cánh môi: “Xin anh đừng làm khó tôi.”
Beard kinh ngạc há hốc mồm, anh? Làm khó cô? Có trời mới biết trên đời này người anh không muốn làm khó nhất chính là cô, câu nói của cô thật đúng là làm tổn thương trái tim anh.
Khịt khịt mũi, anh càng uất ức nói, “ Thi Thi, sao em có thể đối xử với anh như vậy? Chẳng lẽ gả cho anh là một chuyện khổ sở đối với em vậy sao? Hay là trong mắt em, anh là người rất kém cỏi, kém đến nỗi không đáng giá để em nương tựa cả đời?” Khuôn mặt vốn đẹp trai nay nhăn nhó khổ sở, đôi mắt xanh dương mê người dường như cũng cố nặn ra một giọt nước mắt.
Nhưng Trình Thi Thi vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn Beard, muốn giả bộ đáng thương để cô động lòng? Chỉ tiếc là anh chọn sai đối tượng rồi.
Trình Thi Thi yên lặng ngồi dậy, bắt đầu lấy quần áo, mặc lại từng thứ lên người.
Beard giả vờ đáng thương nhìn Trình Thi Thi mặc lại từng món đồ mà trước đây không lâu bị anh tháo xuống, trong lòng khó chịu vô cùng.
Chỉ là, anh cũng không muốn ép cô quá, tránh để cô biết càng thêm tránh né anh… Dù thế nào đi nữa anh vẫn còn nhiều thời gian với cô, anh cũng không nên nóng vội nhất thời.
Coi như lúc này anh cầu hôn thất bại, anh cũng sẽ không nổi giận hoặc là buông tha, anh tin rằng sẽ có một ngày có thể thấy được mây tan trăng sáng, hơn nữa anh cũng khẳng định, Thi Thi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bà xã của anh.
Lại nói hiện giờ bọn họ đang” này nọ” trong phòng làm việc của tổng giám đốc khá lâu rồi, đâu chỉ tất cả nhân viên Đồ thị, ngay cả tổng giám đốc đều đã biết quan hệ của bọn họ không đơn giản, ngoài gả cho anh thì cô còn có thể gả cho người nào?
Beard ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Thi Thi của anh tuyệt đối trốn không thoát khỏi bàn tay anh, anh đã quyết định muốn quấn lấy cô cả đời rồi.
***
Giờ nghỉ trưa, Trình Thi Thi đang ngồi trên ghế đọc sách, Đường Tĩnh Di tìm ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tay chống cằm tâm sự.
Chợt cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lên tiếng hỏi Trình Thi Thi: “Thi Thi, cô cảm thấy cái người tên Johnson đó thế nào?”
Trình Thi Thi dời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn sang Đường Tĩnh Di ở bên cạnh nói, “Cũng không tệ lắm.”
Vì gần đây Trình Thi Thi bị Beard cuốn lấy rất chặt, thành ra Đường Tĩnh Di cùng Johnson khá gần gũi với nhau.
Anh Johnson này mặc dù hơi tẻ nhạt một chút, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng đối với cậu chủ Beard luôn trung thành, cẩn thận tỉ mỉ. Nghe Beard nói từ năm anh bốn tuổi đã biết Johnson hơn anh 2 tuổi, hai người vẫn duy trì quan hệ anh em khá tốt.
Cuộc sống thường ngày của Beard, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, không có chuyện gì mà không phải do anh giải quyết, theo như Beard nói, người hiểu anh nhất trên đời này chính là Johnson Terry, thậm chí so với cha mẹ của anh, cũng chính là Quốc Vương Dolly Ximiya, cũng không hiểu anh bằng anh ấy.
Đường Tĩnh Di bị Trình Thi Thi nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, vội cúi đầu lầm bầm nói: “Cô tuyệt đối đừng có suy nghĩ nhiều, tôi hỏi cô về cái người tên Johnson đó, cũng không có ý gì, chỉ là…. Chỉ là muốn biết xem người đó có đáng để kết bạn hay không…” Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Trình Thi Thi nhíu mày nhìn Đường Tĩnh Di.
Suy nghĩ nhiều? Cô có sao? Căn bản cô chẳng nghĩ gì cả, càng không nghĩ là điều Tĩnh Di vừa hỏi có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là chột dạ? Khóe miệng Trình Thi Thi từ từ cong lên cười như không cười.
Vừa lúc đó, cửa phòng tài vụ đột nhiên xuất hiện một vóc dáng đàn ông.
Tóc vàng mắt màu xanh dương, âu phục giày da, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Trình Thi Thi dù bận tâm nhưng vẫn ung dung nhìn người đàn ông đang đi tới trước mặt cô.
Johnson lấy từ túi ra một lá thư, đưa cho Trình Thi Thi, “Cô Trình Thi Thi, là Vương tử Điện hạ bảo tôi giao lá thư này cho cô.”
Thư? Trình Thi Thi kinh ngạc nhận lấy lá thư.
Không biết con người đó muốn chơi trò gì, có lời gì không thể nói ngay trước mặt? Lại còn phải viết? Lại nói viết thì viết, sao không phải tự anh ta đến đưa cho cô, lại còn phải tìm người khác làm chim bồ câu đưa thư cho anh?
Trình Thi Thi mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi ra miệng.
Ngược lại Johnson – Người tới đưa tin chủ động giải thích nghi ngờ của Trình Thi Thi, “Vương tử Điện hạ sáng nay bị bệnh, cho nên không đi làm được.”
“Bị bệnh?” Đường Tĩnh Di ngồi một bên há to miệng, “Sao Điện hạ lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”
Johnson xoay mặt về phía Đường Tĩnh Di, “Trước mắt cũng không sao, chỉ là có chút phát sốt, cám ơn cô Đường đã quan tâm tới Điện hạ.”
Trình Thi Thi mở lá thư ra ở trước mặt hai người họ, lấy tờ giấy bên trong ra, giấy viết thư lại còn màu hồng, còn có cả mùi hoa hồng nữa.
Trình Thi Thi nhíu mày, đọc nội dung bức thư:
“Thi Thi thân yêu của anh!
Sáng nay đột nhiên anh cảm thấy khó chịu, cho nên không thể đến công ty cùng Thi Thi ăn cơm nói chuyện, còn có… Cái kia, mặc dù anh rất nhớ Thi Thi, muốn cùng Thi Thi ở một chỗ, nhưng anh thật sự không thoải mái, đầu óc mơ màng, ngay cả sức lực rời giường cũng không có, không biết không có anh bên cạnh, Thi Thi có cảm thấy cô đơn không? Nhưng anh cảm thấy rất cô đơn, lúc nào cũng muốn Thi Thi ở bên cạnh, cho nên mặc dù bây giờ anh không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng viết cho Thi Thi bức thư này.
Thi Thi, sau khi tan ca em có thể đến nhà anh được không? Nếu như không thấy em, anh sẽ chẳng còn dũng khí để chống lại bệnh tật. Nếu như thấy em rồi, anh nghĩ căn bệnh của anh cũng sẽ nhanh khỏe hơn một chút, híc híc híc… Em nhanh đến đây nha, đầu của anh lại bắt đầu đau rồi, tạm viết vài chữ gửi tới em lá thư này, anh vẫn luôn chờ em tới đó!
Đang rất cố gắng cố gắng dùng chút sức để nhớ đến em.
Ký tên: Beard của em.”
Thật khó có thể tưởng tượng á, cái người cao to như anh ta mà cũng có thể bị bệnh.
Johnson dễ dàng nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Trình Thi Thi, nhưng anh tuyệt đối không ngu ngốc nói cho cô biết toàn bộ quá trình” khó nhọc” để có thể sinh trận bệnh này của Vương tử Điện hạ.
Anh chỉ nói một câu, “Sau khi tan việc, tôi sẽ tới đón cô Trình Thi Thi.” Nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.
***
Vừa qua sáu giờ, dòng người liên tục xông ra khỏi văn phòng, Trình Thi Thi vừa ra cửa đã nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng trước chiếc xe Benz màu đen chờ cô.
Johnson Terry thấy Trình Thi Thi xuất hiện bên ngoài, ngay sau đó mở cửa xe, “Cô Trình Thi Thi, mời lên xe.”
Trình Thi Thi đứng yên như cũ nói: “Tôi đâu có nói đồng ý đi gặp anh ta.”
Johnson Terry khẽ nhếch miệng, “ Hay là cô tới thăm Điện hạ một chút đi, bệnh của Điện hạ buổi chiều độ nhiên trở nặng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, cố ý chờ cô tới thăm mới chịu uống.”
“Bệnh tình trở nặng thì đi gặp bác sĩ, không chịu uống thuốc cũng là chuyện của anh ta, chứ không phải tới tìm tôi.”
“Cô Trình Thi Thi, cô không thể bỏ một chút thời gian quan tâm điện hạ sao?” Đầu năm theo hầu cậu chủ làm việc này đúng là không dễ chút nào, ngoài phục vụ cậu chủ nhà mình ra còn phải thay cậu chủ nói láo để tán gái.
Trình Thi Thi liếc mắt chiếc xe màu đen bên cạnh một cái, trong đầu bỗng chốc hiện lên khuôn mặt anh tuấn luôn mang theo nụ cười nồng hậu, cùng với lời vừa nói của Johnson Terry.
Bệnh của Điện hạ buổi chiều vừa trở nặng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, cố ý chờ cô tới thăm mới chịu uống. . . . . .
Cô thở dài một tiếng, khom người ngồi vào bên trong xe.
Xe vững vàng trên đường lớn, Trình Thi Thi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ rốt cuộc vì sao mình lại đồng ý ngồi lên chiếc xe này, cô không phải căn bản là không muốn đi thăm con người đó sao?
Nhưng vì sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ ban đầu? Chẳng lẽ bởi vì nể mặt Johnson Terry? Cô thà cho rằng mình thật sự nể mặt Johnson, như vậy mới có thể bỏ qua được ý nghĩ sâu trong nội tâm rằng mình cực kỳ lo lắng cho bệnh tình của vị Vương tử Điện hạ kia.
Cô thừa nhận lần đầu nghe thấy Beard ngã bệnh thì đúng là lo lắng, sao anh lại ngã bệnh? Bệnh được có nghiêm trọng không? Cái này không chỉ là câu hỏi của Đường Tĩnh Di, mà cũng là của cô, đi thăm anh đi, một âm thanh vang lên trong đầu cô.
Nhưng cô lại không muốn để lộ phần lo lắng này ra ngoài, một mực chống lại âm thanh kia, cho rằng vì sao mình phải lo lắng cho anh ta như thế, cô không biết mà cũng không muốn biết. Cô chỉ biết, sự lo lắng của cô, nếu không muốn cô sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, mà có thể tới phòng sách báo hoặc phòng làm việc của mình đợi trời tối, sẽ không để ý tới Johnson đứng bên ngoài đợi cô.
Xe một quẹo cái vào một tòa biệt thự xa hoa bên trong.
Đỗ xe xong, vừa đi vào biệt thự vừa nhìn, kiểu cách tráng lệ gấp hai mươi, bốn mươi lần ký túc xá của Trình Thi Thi vẫn còn dư.
Johnson dẫn đường, đưa Trình Thi Thi tới phòng ngủ, gõ nhẹ lên cửa vài tiếng, “ Điện hạ, cô Trình Thi Thi đã tới.”
Bên trong phòng lập tức truyền ra một giọng nói yếu ớt nhưng rất đỗi vui mừng, “Mau. . . . .Mau mời cô ấy vào.”
Cửa phòng đẩy ra, Trình Thi Thi nhìn thấy Beard nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn hồng hào đầy sức sống giờ phút này hiện rõ vẻ mệt mỏi, càu mày, hình như cố chịu sự đau đớn mãnh liệt nào đó.
Khi anh thấy Trình Thi Thi ở cửa, chân mày mới hơi giãn ra một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, “Thi Thi. . . . . .Quả nhiên em tới thật, anh biết ngay là em… Em sẽ quan tâm tới anh mà.”
Trình Thi Thi đi tới bên giường, nhìn Beard nằm trên giường, sắc mặt anh tái nhợt khiến trong lòng cô không hiểu sao đau nhói.
Nhưng, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Sao không uống thuốc? Chỉ có uống thuốc bệnh mới có thể tốt hơn, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Beard nói: “Anh… Là anh muốn em tới, anh mới uống.” Giọng điệu có phần nũng nịu.
Trình Thi Thi với tay về phía Johnson, “Đưa thuốc cho tôi.”
Johnson lập tức cầm viên thuốc bên giường đưa cho Trình Thi Thi.
Trình Thi Thi đưa viên thuốc tới khóe miệng Beard, “Uống đi.”
Beard lắc đầu một cái, gương mặt không chút huyết sắc kiên trì nói, “ Không, trừ khi em đồng ý gả cho anh, nếu không… Anh sẽ không uống thuốc, cũng không muốn bác sĩ khám bệnh.” Cho dù Điện hạ của chúng ta bị bệnh nhưng vẫn theo thói quen làm nũng.
Trình Thi Thi nhíu mày, một giây sau đặt viên thuốc về vị trí cũ, xoay người tới bên cạnh Johnson, “ Xem ra điều Vương tử Điện hạ cần là nghỉ ngơi chứ không phải bị quấy rầy, đã vậy tôi nghĩ tôi nên cáo từ thì tốt hơn.” Vừa dứt lời, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Có uống thuốc hay không là chuyện của anh, anh lấy chuyện sức khỏe của mình ra đùa giỡn thì cô cũng không cần thiết phải đùa giỡn cùng anh.
“Thi Thi, Thi Thi!” Thấy Trình Thi Thi vừa nói đi là đi liền, Beard cũng chẳng quan tâm mới mình bị” ngã bệnh” , lập tức bò dậy khỏi giường lao ra cửa phòng đuổi theo cô.
Trên hành lang, anh cuối cùng cũng tóm được cánh tay cô, có chút buồn bã nói: “Không muốn thì thôi, sao phải đi chứ?”
Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn Beard trước mặt, “ Sao Điện hạ lại chạy ra ngoài đây? Không phải vừa rồi trong phòng còn bị bệnh đến thoi thóp sao? Sao đã nhanh có sức xuống giường rồi?”
“Ồh . . . . .” Beard bị cô hỏi như vậy, nhất thời cứng họng, gương mặt bởi vì xấu hổ mà ửng hồng.
Anh thừa nhận, thật ra căn bản anh không bị bệnh gì, chỉ tự trách thân thể quá tốt, làm thế nào cũng không làm sao, tối hôm qua vừa ăn thức ăn quá hạn vừa tắm nước lạnh, đến hơn nửa đêm vẫn không có bất kỳ dấu hiệu bị bệnh nào.
Bất đắc dĩ, anh chỉ giả bộ bệnh để đạt mục đích, vọng tưởng có thể khiến cô lọt vào kế hoạch của anh, nhưng sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi, quả thật khiến anh đau thấu tim.
Trình Thi Thi nhìn Beard, ánh mắt ngày càng lạnh, vậy mà cô còn lo lắng cho bệnh tình của anh cả một buổi chiều, trong khi thực ra anh ta chỉ giả vờ bệnh. Cô đã đoán mà, anh ta cao to như vậy sao có thể dễ dàng bị bệnh? Thì ra tất cả đều là giả, tất cả chỉ là kế hoạch của anh ta.
“Vương tử Điện hạ, anh nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhất định phải nhớ uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể khỏi nhanh.”
“Em ở lại ăn cơm tối với anh được không? Anh bảo Johnson chuẩn bị cho chúng ta, em muốn ăn gì, anh sẽ…”
“Không cần, Điện hạ đang bệnh, tôi không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.” Trình Thi Thi thoát khỏi bàn tay của Beard đang kéo tay cô rồi rời đi.
Lần này, Beard không kéo cô nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng cô gọi với theo “ Thi Thi, ngày mai khỏi bệnh anh sẽ tới công ty.” Căn bản anh không có bệnh gì, tất nhiên khi nào khỏi bệnh tới công ty cũng là do anh quyết định.
“Hôm nay em không đồng ý gả cho anh cũng không sao, một ngày nào đó anh sẽ làm cho em phải gật đầu đồng ý lấy cho anh.”
Cho đến khi bóng lưng Trình Thi Thi biến mất trong tầm mắt, anh mới trở lại phòng ngủ của mình.
Johnson đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn lấy cậu chủ của mình, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm: “Điện hạ, bây giờ làm sao? Bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu là gì?”
Rõ ràng cô Trình Thi Thi không muốn gả cho cậu chủ, cố tình giáng cho cậu chủ một đòn mạnh mẽ. Một khi biết rõ cô đã cố chấp muốn chết, mười trâu cũng kéo không lại, ngay cả ánh nhìn trong mắt cũng là miễn cưỡng lo lắng.
“Còn biện pháp nào khác, nếu không còn thì có thể làm thế nào?” Khổ nhục kế thất bại, chỉ có thể tìm mưu kế khác.
“Cậu có muốn liên lạc với Quốc Vương nhờ họ giúp một tay không?” Johnson đề nghị.
“Không cần, bà xã của tôi tôi sẽ tự mình theo đuổi, không cần người của họ.” Đùa gì thế? Nhờ người khác giúp một tay? Anh đâu có kém đến nỗi như vậy? Huống chi đây cũng không phải là tác phong của anh!
Đề nghị bị phủ quyết, Johnson không thể làm gì khác hơn đành im lặng, kinh ngạc nhìn Vương tử điện hạ bắt đầu sờ mó cằm, tính toán biện pháp khác.
Hai tay anh vẫn không đàng hoàng lưu luyến trên ngực của Trình Thi Thi, vuốt ve hai viên tiểu anh đào, qua một lúc hô hấp của anh trở lại bình thường, anh ngồi dậy nằm đè lên người cô, nhìn cô không nháy mắt, ánh mắt sáng như đuốc, “ Thi Thi, lấy anh, làm vương phi của anh được không?”
Trình Thi Thi chẳng thèm suy nghĩ, lạnh lùng nhìn anh đáp, “Không được.”
Beard vểnh môi, không ngờ Thi Thi đã khôi phục lại sự tỉnh táo bình thường nhanh đến vậy, thật chẳng dễ chơi chút nào.
Xem ra lần sau anh phải chọn thời điểm lý trí của Thi Thi yếu ớt mà hỏi cô, nói không chừng có thể đạt được mục đích.
“Sao lại không được?” Mặc dù đã sớm đoán được Thi Thi sẽ cự tuyệt đề nghị của anh, nhưng anh vẫn muốn biết rõ nguyên nhân.
Là anh không đủ đẹp trai? Dáng người anh chưa đủ chuẩn? Phẩm chất anh không đủ tốt? Hay gia thế chưa đủ cao sao? Mẫu đàn ông ưu tú như anh cho dù thắp đèn lồng cũng khó kiếm, cớ sao Thi Thi lại không cần anh?
Nhưng càng như vậy, anh càng muốn gẫn gũi cô, càng bị cô coi thường thì càng bị cô hấp dẫn, có chút cảm giác như tự mình chuốc lấy cực khổ, điều này anh cảm nhận được, nhưng là anh không kiềm chế được mình.
“Không vì sao cả.” Trình Thi Thi bình thản nói, tầm mắt rũ xuống.
“Nếu hôm nay em không nói rõ ràng thì đừng có mong xuống giường.” Rõ ràng là Beard không hài lòng với câu trả lời như vậy.
Vốn là lúc trưa anh hẹn cô sau giờ làm gặp nhau, anh đã có ý định cầu hôn cô.
Anh biết trên thế giới này rất khó tìm được người phụ nữ thứ hai khiến anh có thể động lòng giống Thi thi, nếu anh có thể lấy được cô, có thể mọi lúc bên cạnh cô, cùng cô anh anh em em, ân ân ái ái một đời một kiếp, cho dù cô có ở đâu cũng đừng mong có thể thoát khỏi anh.
Kết hôn cùng Thi thi? Anh cảm thấy ý định này thật sự quá tuyệt vời, có thể nghĩ ra một ý kiến hay như vậy, quả thật anh đúng là thiên tài, chỉ tiếc là Thi Thi chẳng hề nể mặt thiên tài là anh, không có chút do dự nào thẳng thừng cự tuyệt.
Ban đầu anh muốn mượn phòng làm việc của tổng giám đốc để làm cái việc mà người bình thường không thể nghĩ ra đó là thân thiết với cô, sau khi thân thiết với cô xong thì sẽ cầu hôn cô, như vậy vừa sảng khoái, sẽ khiến người ta không đời nào quên được việc này, nói không chừng Thi Thi sẽ đồng ý gả cho anh.
Song khi chính tai anh nghe được cô cự tuyệt lời cầu hôn của anh thì trong lòng anh chỉ có thể dùng hai chữ uất ức để hình dung, cho dù cũng đoán được 99,9% cô sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn cảm thấy uất ức, ngay cả nguyên nhân cự tuyệt cũng không biết thì tất nhiên anh càng cảm thấy uất ức rồi!
Trình Thi Thi nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng yên không lên tiếng, khi Beard cho rằng cô sẽ chẳng nói gì thêm thì cô lại điềm nhiên nói “ Trước mắt tôi không có ý định kết hôn.”
Beard nghe vậy, lông mày cũng nhíu lại, “Vậy sao không thể vì anh mà đồng ý?” Anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trình Thi Thi không thay đổi nét mặt nhìn Beard.
Thấy cô lại không nói thêm gì nữa, Beard vươn tay thăm dò giữa hai chân cô, nếu Thi Thi không nói rõ nguyên nhân thì đừng mơ tưởng đến việc xuống giường, đây là lời anh vừa nói, anh muốn tự mình chứng minh rằng đó không phải là đe dọa.
Trình Thi Thi lập tức bắt lấy tay anh, “Không được.”
Thật khó hiểu, sao cô lại mở miệng phản đối, giống như lần đầu tiên cô lên tiếng nói không với anh khi anh làm việc này, Beard không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
“15 phút nữa tổng giám đốc về rồi.” Cô nhìn chiếc đồng hồ trên vách tường, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh như thường.
Cô cũng không hy vọng sau khi tổng giám đốc Đồ trở về nhìn thấy thân thể trần trụi của bọn họ nằm trên giường hoan ái.
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, nếu như bị tổng giám đốc bắp gặp bộ dạng không ra thể thống gì của cô lúc này, cô còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm việc ở Đồ thị?
Giống như biết rõ kiêng kỵ của Trình Thi Thi, Beard cười càng thêm gian tà, miệng ngậm lấy nụ hoa nhỏ của cô, dùng sức cắn mút.
Cái con người xấu xa này! Trình Thi Thi không thể làm gì ngoài việc thở dài, “ Vương tử Điện hạ, xin anh đừng…”
Beard bỗng cắt đứt lời cô, “Gọi anh là Beard, anh muốn em gọi thẳng tên anh.” Mỗi lần Thi Thi đều gọi anh bốn chữ” Vương tử điện hạ” , dường như cố tình muốn kéo dài khoảng cách với anh, từng câu từng chữ đều tỏ ý muốn xa lánh anh, nhưng dù sao thì bọn họ đều đã thân mật đến như vậy, không phải sao?
Anh muốn kháng nghị!
Nhưng Trình Thi Thi dường như căn bản không nghe anh nói, giương mắt, mấp máy cánh môi: “Xin anh đừng làm khó tôi.”
Beard kinh ngạc há hốc mồm, anh? Làm khó cô? Có trời mới biết trên đời này người anh không muốn làm khó nhất chính là cô, câu nói của cô thật đúng là làm tổn thương trái tim anh.
Khịt khịt mũi, anh càng uất ức nói, “ Thi Thi, sao em có thể đối xử với anh như vậy? Chẳng lẽ gả cho anh là một chuyện khổ sở đối với em vậy sao? Hay là trong mắt em, anh là người rất kém cỏi, kém đến nỗi không đáng giá để em nương tựa cả đời?” Khuôn mặt vốn đẹp trai nay nhăn nhó khổ sở, đôi mắt xanh dương mê người dường như cũng cố nặn ra một giọt nước mắt.
Nhưng Trình Thi Thi vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn Beard, muốn giả bộ đáng thương để cô động lòng? Chỉ tiếc là anh chọn sai đối tượng rồi.
Trình Thi Thi yên lặng ngồi dậy, bắt đầu lấy quần áo, mặc lại từng thứ lên người.
Beard giả vờ đáng thương nhìn Trình Thi Thi mặc lại từng món đồ mà trước đây không lâu bị anh tháo xuống, trong lòng khó chịu vô cùng.
Chỉ là, anh cũng không muốn ép cô quá, tránh để cô biết càng thêm tránh né anh… Dù thế nào đi nữa anh vẫn còn nhiều thời gian với cô, anh cũng không nên nóng vội nhất thời.
Coi như lúc này anh cầu hôn thất bại, anh cũng sẽ không nổi giận hoặc là buông tha, anh tin rằng sẽ có một ngày có thể thấy được mây tan trăng sáng, hơn nữa anh cũng khẳng định, Thi Thi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bà xã của anh.
Lại nói hiện giờ bọn họ đang” này nọ” trong phòng làm việc của tổng giám đốc khá lâu rồi, đâu chỉ tất cả nhân viên Đồ thị, ngay cả tổng giám đốc đều đã biết quan hệ của bọn họ không đơn giản, ngoài gả cho anh thì cô còn có thể gả cho người nào?
Beard ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Thi Thi của anh tuyệt đối trốn không thoát khỏi bàn tay anh, anh đã quyết định muốn quấn lấy cô cả đời rồi.
***
Giờ nghỉ trưa, Trình Thi Thi đang ngồi trên ghế đọc sách, Đường Tĩnh Di tìm ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tay chống cằm tâm sự.
Chợt cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lên tiếng hỏi Trình Thi Thi: “Thi Thi, cô cảm thấy cái người tên Johnson đó thế nào?”
Trình Thi Thi dời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn sang Đường Tĩnh Di ở bên cạnh nói, “Cũng không tệ lắm.”
Vì gần đây Trình Thi Thi bị Beard cuốn lấy rất chặt, thành ra Đường Tĩnh Di cùng Johnson khá gần gũi với nhau.
Anh Johnson này mặc dù hơi tẻ nhạt một chút, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng đối với cậu chủ Beard luôn trung thành, cẩn thận tỉ mỉ. Nghe Beard nói từ năm anh bốn tuổi đã biết Johnson hơn anh 2 tuổi, hai người vẫn duy trì quan hệ anh em khá tốt.
Cuộc sống thường ngày của Beard, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, không có chuyện gì mà không phải do anh giải quyết, theo như Beard nói, người hiểu anh nhất trên đời này chính là Johnson Terry, thậm chí so với cha mẹ của anh, cũng chính là Quốc Vương Dolly Ximiya, cũng không hiểu anh bằng anh ấy.
Đường Tĩnh Di bị Trình Thi Thi nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, vội cúi đầu lầm bầm nói: “Cô tuyệt đối đừng có suy nghĩ nhiều, tôi hỏi cô về cái người tên Johnson đó, cũng không có ý gì, chỉ là…. Chỉ là muốn biết xem người đó có đáng để kết bạn hay không…” Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Trình Thi Thi nhíu mày nhìn Đường Tĩnh Di.
Suy nghĩ nhiều? Cô có sao? Căn bản cô chẳng nghĩ gì cả, càng không nghĩ là điều Tĩnh Di vừa hỏi có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là chột dạ? Khóe miệng Trình Thi Thi từ từ cong lên cười như không cười.
Vừa lúc đó, cửa phòng tài vụ đột nhiên xuất hiện một vóc dáng đàn ông.
Tóc vàng mắt màu xanh dương, âu phục giày da, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Trình Thi Thi dù bận tâm nhưng vẫn ung dung nhìn người đàn ông đang đi tới trước mặt cô.
Johnson lấy từ túi ra một lá thư, đưa cho Trình Thi Thi, “Cô Trình Thi Thi, là Vương tử Điện hạ bảo tôi giao lá thư này cho cô.”
Thư? Trình Thi Thi kinh ngạc nhận lấy lá thư.
Không biết con người đó muốn chơi trò gì, có lời gì không thể nói ngay trước mặt? Lại còn phải viết? Lại nói viết thì viết, sao không phải tự anh ta đến đưa cho cô, lại còn phải tìm người khác làm chim bồ câu đưa thư cho anh?
Trình Thi Thi mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi ra miệng.
Ngược lại Johnson – Người tới đưa tin chủ động giải thích nghi ngờ của Trình Thi Thi, “Vương tử Điện hạ sáng nay bị bệnh, cho nên không đi làm được.”
“Bị bệnh?” Đường Tĩnh Di ngồi một bên há to miệng, “Sao Điện hạ lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”
Johnson xoay mặt về phía Đường Tĩnh Di, “Trước mắt cũng không sao, chỉ là có chút phát sốt, cám ơn cô Đường đã quan tâm tới Điện hạ.”
Trình Thi Thi mở lá thư ra ở trước mặt hai người họ, lấy tờ giấy bên trong ra, giấy viết thư lại còn màu hồng, còn có cả mùi hoa hồng nữa.
Trình Thi Thi nhíu mày, đọc nội dung bức thư:
“Thi Thi thân yêu của anh!
Sáng nay đột nhiên anh cảm thấy khó chịu, cho nên không thể đến công ty cùng Thi Thi ăn cơm nói chuyện, còn có… Cái kia, mặc dù anh rất nhớ Thi Thi, muốn cùng Thi Thi ở một chỗ, nhưng anh thật sự không thoải mái, đầu óc mơ màng, ngay cả sức lực rời giường cũng không có, không biết không có anh bên cạnh, Thi Thi có cảm thấy cô đơn không? Nhưng anh cảm thấy rất cô đơn, lúc nào cũng muốn Thi Thi ở bên cạnh, cho nên mặc dù bây giờ anh không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng viết cho Thi Thi bức thư này.
Thi Thi, sau khi tan ca em có thể đến nhà anh được không? Nếu như không thấy em, anh sẽ chẳng còn dũng khí để chống lại bệnh tật. Nếu như thấy em rồi, anh nghĩ căn bệnh của anh cũng sẽ nhanh khỏe hơn một chút, híc híc híc… Em nhanh đến đây nha, đầu của anh lại bắt đầu đau rồi, tạm viết vài chữ gửi tới em lá thư này, anh vẫn luôn chờ em tới đó!
Đang rất cố gắng cố gắng dùng chút sức để nhớ đến em.
Ký tên: Beard của em.”
Thật khó có thể tưởng tượng á, cái người cao to như anh ta mà cũng có thể bị bệnh.
Johnson dễ dàng nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Trình Thi Thi, nhưng anh tuyệt đối không ngu ngốc nói cho cô biết toàn bộ quá trình” khó nhọc” để có thể sinh trận bệnh này của Vương tử Điện hạ.
Anh chỉ nói một câu, “Sau khi tan việc, tôi sẽ tới đón cô Trình Thi Thi.” Nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.
***
Vừa qua sáu giờ, dòng người liên tục xông ra khỏi văn phòng, Trình Thi Thi vừa ra cửa đã nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng trước chiếc xe Benz màu đen chờ cô.
Johnson Terry thấy Trình Thi Thi xuất hiện bên ngoài, ngay sau đó mở cửa xe, “Cô Trình Thi Thi, mời lên xe.”
Trình Thi Thi đứng yên như cũ nói: “Tôi đâu có nói đồng ý đi gặp anh ta.”
Johnson Terry khẽ nhếch miệng, “ Hay là cô tới thăm Điện hạ một chút đi, bệnh của Điện hạ buổi chiều độ nhiên trở nặng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, cố ý chờ cô tới thăm mới chịu uống.”
“Bệnh tình trở nặng thì đi gặp bác sĩ, không chịu uống thuốc cũng là chuyện của anh ta, chứ không phải tới tìm tôi.”
“Cô Trình Thi Thi, cô không thể bỏ một chút thời gian quan tâm điện hạ sao?” Đầu năm theo hầu cậu chủ làm việc này đúng là không dễ chút nào, ngoài phục vụ cậu chủ nhà mình ra còn phải thay cậu chủ nói láo để tán gái.
Trình Thi Thi liếc mắt chiếc xe màu đen bên cạnh một cái, trong đầu bỗng chốc hiện lên khuôn mặt anh tuấn luôn mang theo nụ cười nồng hậu, cùng với lời vừa nói của Johnson Terry.
Bệnh của Điện hạ buổi chiều vừa trở nặng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, cố ý chờ cô tới thăm mới chịu uống. . . . . .
Cô thở dài một tiếng, khom người ngồi vào bên trong xe.
Xe vững vàng trên đường lớn, Trình Thi Thi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ rốt cuộc vì sao mình lại đồng ý ngồi lên chiếc xe này, cô không phải căn bản là không muốn đi thăm con người đó sao?
Nhưng vì sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ ban đầu? Chẳng lẽ bởi vì nể mặt Johnson Terry? Cô thà cho rằng mình thật sự nể mặt Johnson, như vậy mới có thể bỏ qua được ý nghĩ sâu trong nội tâm rằng mình cực kỳ lo lắng cho bệnh tình của vị Vương tử Điện hạ kia.
Cô thừa nhận lần đầu nghe thấy Beard ngã bệnh thì đúng là lo lắng, sao anh lại ngã bệnh? Bệnh được có nghiêm trọng không? Cái này không chỉ là câu hỏi của Đường Tĩnh Di, mà cũng là của cô, đi thăm anh đi, một âm thanh vang lên trong đầu cô.
Nhưng cô lại không muốn để lộ phần lo lắng này ra ngoài, một mực chống lại âm thanh kia, cho rằng vì sao mình phải lo lắng cho anh ta như thế, cô không biết mà cũng không muốn biết. Cô chỉ biết, sự lo lắng của cô, nếu không muốn cô sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, mà có thể tới phòng sách báo hoặc phòng làm việc của mình đợi trời tối, sẽ không để ý tới Johnson đứng bên ngoài đợi cô.
Xe một quẹo cái vào một tòa biệt thự xa hoa bên trong.
Đỗ xe xong, vừa đi vào biệt thự vừa nhìn, kiểu cách tráng lệ gấp hai mươi, bốn mươi lần ký túc xá của Trình Thi Thi vẫn còn dư.
Johnson dẫn đường, đưa Trình Thi Thi tới phòng ngủ, gõ nhẹ lên cửa vài tiếng, “ Điện hạ, cô Trình Thi Thi đã tới.”
Bên trong phòng lập tức truyền ra một giọng nói yếu ớt nhưng rất đỗi vui mừng, “Mau. . . . .Mau mời cô ấy vào.”
Cửa phòng đẩy ra, Trình Thi Thi nhìn thấy Beard nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn hồng hào đầy sức sống giờ phút này hiện rõ vẻ mệt mỏi, càu mày, hình như cố chịu sự đau đớn mãnh liệt nào đó.
Khi anh thấy Trình Thi Thi ở cửa, chân mày mới hơi giãn ra một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, “Thi Thi. . . . . .Quả nhiên em tới thật, anh biết ngay là em… Em sẽ quan tâm tới anh mà.”
Trình Thi Thi đi tới bên giường, nhìn Beard nằm trên giường, sắc mặt anh tái nhợt khiến trong lòng cô không hiểu sao đau nhói.
Nhưng, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Sao không uống thuốc? Chỉ có uống thuốc bệnh mới có thể tốt hơn, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Beard nói: “Anh… Là anh muốn em tới, anh mới uống.” Giọng điệu có phần nũng nịu.
Trình Thi Thi với tay về phía Johnson, “Đưa thuốc cho tôi.”
Johnson lập tức cầm viên thuốc bên giường đưa cho Trình Thi Thi.
Trình Thi Thi đưa viên thuốc tới khóe miệng Beard, “Uống đi.”
Beard lắc đầu một cái, gương mặt không chút huyết sắc kiên trì nói, “ Không, trừ khi em đồng ý gả cho anh, nếu không… Anh sẽ không uống thuốc, cũng không muốn bác sĩ khám bệnh.” Cho dù Điện hạ của chúng ta bị bệnh nhưng vẫn theo thói quen làm nũng.
Trình Thi Thi nhíu mày, một giây sau đặt viên thuốc về vị trí cũ, xoay người tới bên cạnh Johnson, “ Xem ra điều Vương tử Điện hạ cần là nghỉ ngơi chứ không phải bị quấy rầy, đã vậy tôi nghĩ tôi nên cáo từ thì tốt hơn.” Vừa dứt lời, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Có uống thuốc hay không là chuyện của anh, anh lấy chuyện sức khỏe của mình ra đùa giỡn thì cô cũng không cần thiết phải đùa giỡn cùng anh.
“Thi Thi, Thi Thi!” Thấy Trình Thi Thi vừa nói đi là đi liền, Beard cũng chẳng quan tâm mới mình bị” ngã bệnh” , lập tức bò dậy khỏi giường lao ra cửa phòng đuổi theo cô.
Trên hành lang, anh cuối cùng cũng tóm được cánh tay cô, có chút buồn bã nói: “Không muốn thì thôi, sao phải đi chứ?”
Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn Beard trước mặt, “ Sao Điện hạ lại chạy ra ngoài đây? Không phải vừa rồi trong phòng còn bị bệnh đến thoi thóp sao? Sao đã nhanh có sức xuống giường rồi?”
“Ồh . . . . .” Beard bị cô hỏi như vậy, nhất thời cứng họng, gương mặt bởi vì xấu hổ mà ửng hồng.
Anh thừa nhận, thật ra căn bản anh không bị bệnh gì, chỉ tự trách thân thể quá tốt, làm thế nào cũng không làm sao, tối hôm qua vừa ăn thức ăn quá hạn vừa tắm nước lạnh, đến hơn nửa đêm vẫn không có bất kỳ dấu hiệu bị bệnh nào.
Bất đắc dĩ, anh chỉ giả bộ bệnh để đạt mục đích, vọng tưởng có thể khiến cô lọt vào kế hoạch của anh, nhưng sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi, quả thật khiến anh đau thấu tim.
Trình Thi Thi nhìn Beard, ánh mắt ngày càng lạnh, vậy mà cô còn lo lắng cho bệnh tình của anh cả một buổi chiều, trong khi thực ra anh ta chỉ giả vờ bệnh. Cô đã đoán mà, anh ta cao to như vậy sao có thể dễ dàng bị bệnh? Thì ra tất cả đều là giả, tất cả chỉ là kế hoạch của anh ta.
“Vương tử Điện hạ, anh nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhất định phải nhớ uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể khỏi nhanh.”
“Em ở lại ăn cơm tối với anh được không? Anh bảo Johnson chuẩn bị cho chúng ta, em muốn ăn gì, anh sẽ…”
“Không cần, Điện hạ đang bệnh, tôi không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.” Trình Thi Thi thoát khỏi bàn tay của Beard đang kéo tay cô rồi rời đi.
Lần này, Beard không kéo cô nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng cô gọi với theo “ Thi Thi, ngày mai khỏi bệnh anh sẽ tới công ty.” Căn bản anh không có bệnh gì, tất nhiên khi nào khỏi bệnh tới công ty cũng là do anh quyết định.
“Hôm nay em không đồng ý gả cho anh cũng không sao, một ngày nào đó anh sẽ làm cho em phải gật đầu đồng ý lấy cho anh.”
Cho đến khi bóng lưng Trình Thi Thi biến mất trong tầm mắt, anh mới trở lại phòng ngủ của mình.
Johnson đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn lấy cậu chủ của mình, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm: “Điện hạ, bây giờ làm sao? Bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu là gì?”
Rõ ràng cô Trình Thi Thi không muốn gả cho cậu chủ, cố tình giáng cho cậu chủ một đòn mạnh mẽ. Một khi biết rõ cô đã cố chấp muốn chết, mười trâu cũng kéo không lại, ngay cả ánh nhìn trong mắt cũng là miễn cưỡng lo lắng.
“Còn biện pháp nào khác, nếu không còn thì có thể làm thế nào?” Khổ nhục kế thất bại, chỉ có thể tìm mưu kế khác.
“Cậu có muốn liên lạc với Quốc Vương nhờ họ giúp một tay không?” Johnson đề nghị.
“Không cần, bà xã của tôi tôi sẽ tự mình theo đuổi, không cần người của họ.” Đùa gì thế? Nhờ người khác giúp một tay? Anh đâu có kém đến nỗi như vậy? Huống chi đây cũng không phải là tác phong của anh!
Đề nghị bị phủ quyết, Johnson không thể làm gì khác hơn đành im lặng, kinh ngạc nhìn Vương tử điện hạ bắt đầu sờ mó cằm, tính toán biện pháp khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.