Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh
Chương 9
Tả Ninh
03/09/2014
Beard xem hai vú Trình Thi Thi như món ăn ngon nhất thế gian, tham lam
liếm mút, một tay thuận thế luồn xuống phía bên dưới vén váy cô lên,
thăm dò vào bên trong căn cứ bí mật của cô, đầu ngón tay miết nhẹ vuốt
ve cánh hoa hồng nộn, cảm nhận được cánh hoa khẽ rung động vì sự ma sát
của anh.
“Á. . . . .” Trình Thi Thi theo bản năng rên ra tiếng, hô hấp từ từ dồn dập.
“Nơi này sắp ướt rồi nè.” Beard đã liếm sạch sẽ mứt hoa quả trên ngực trái của cô, bắt đầu chuyển sang bên ngực phải trắng ngần.
“Ưm. . . . . .” Trình Thi Thi gần như mất hết lý trí, chỉ có thể bất lực thở gấp khẽ rên rỉ. Beard kéo quần lót cô xuống, dùng sức đẩy hai chân ngọc ngà của cô mở rộng ra, để nơi tư mật của cô hoàn toàn hiện ra trước mặt anh.
Nhìn vùng sông nước ngập lụt cực kỳ mê người trước mắt, anh dùng hai ngón tay phải kẹp cánh hoa phiếm hồng, dịu dàng vuốt ve, ba ngón còn lại khẽ thăm dò bên trong cơ địa hồng hào trước mắt, thỉnh thoảng còn lấy đầu ngón tay đi vào một chút…
Hoa huyệt của Trình Thi Thi theo động tác của anh không ngừng tuôn chảy dịch mật, ướt đầy ngón tay đang ở trong cơ thể cô.
“Nếu trong này cũng có thêm một chút vị, không biết mùi vị ấy có thể ngon hơn hay không?” Beard cười gian, ngay sau đó, từ đống lọ mút trên bàn, chọn lấy một lọ mứt chocolate, “Em có thích vị chocolate không?”
Trình Thi Thi liếc mắt nhìn chiếc lọ trên tay anh, lắc lắc đầu.
“Không thích?” Beard giật mình, “Tiếc thật, anh lại rất thích ăn chocolate.” Trên mặt nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, “Em nếm thử một chút được không? Dù sao anh cũng đã thử vị việt quất mà em thích rồi, dù thế nào chúng ta cũng nên trả lễ một chút, em thấy có phải không?”
Nói xong, căn bản không chờ Trình Thi Thi trả lời, anh mở nắp lọ, dùng ngón tay quẹt một đường chocolate màu nâu, nhanh chóng bôi lên cánh hoa khẽ rung động của Trình Thi Thi, sau đó lại đưa cả ngón tay vào bên trong con đường nhỏ của cô, đầu ngón tay cẩn thận bôi vào bên trong tiểu huyệt của cô.
“Á . . . . .” Trình Thi Thi không khỏi rên rỉ một tiếng.
Con người này có cần phải xấu xa như vậy không? Đầu tiên là bôi mứt hoa quả lên ngực cô còn chưa tính, giờ lại dám lấy chocolate bôi vào chỗ ấy của cô.
Xong xuôi! Beard chậm rãi đút ngón tay vào trong cơ thể cô, “Còn nói không thích, xem cái miệng nhỏ nhắn này của em ăn ngon như vậy, đâu thấy có vẻ không thích?” Lại rút ngón tay ra, nhìn bên dưới cô, cố ra vẻ không tưởng tượng nổi, “Ai da, sao đã ướt đến như vậy rồi?” Bất chợt anh mỉm cười, “Không sao, anh sẽ giải quyết sạch sẽ cho em.” Sau đó, anh cúi đầu, giống như con chó nhỏ đưa đầu lưỡi ra liếm lên chỗ tư mật của cô.
Chắc hẳn phải vậy, chỗ đó sao có thể liếm sạch sẽ, chỉ biết càng liếm càng uớt.
Cánh hoa của Trình Thi Thi mỗi khi bị đầu lưỡi của anh tấn công khẽ nhẹ nhàng run rẩy, tiểu huyệt cũng không ngừng co rút.
Beard vươn đầu lưỡi vào sâu trong tiểu huyệt của cô, đánh giá hương vị ngọt ngào hòa quyện một chút mùi vị chocolate trong cấm địa của cô.
“Ừm. . . . . .” Từng tiếng ngâm nga đứt quãng từ trong đôi môi đỏ mọng của Trình Thi Thi tràn ra, dưới thân cô đã tràn ra không ít dịch mật, vốn là dịch mật óng ánh trong suốt nhưng lúc này lại là hỗn hợp màu nâu nhạt, là mứt chocolate cùng dịch mật chảy ra từ trong cơ thể cô.
Có không ít dịch mật mà Beard nuốt không kịp, thuận theo chiếc mông xinh đẹp chảy xuống bàn, đầu lưỡi hơi di chuyển xuống, từ tiểu huyệt ra phía sau vì chỗ đó cũng dính không ít dịch mật, sau đó lại ra sau nữa, liếm lên hoa lôi nhỏ nhắn mềm mại của cô…
Beard nhìn hoa huyệt của Trình Thi Thi không ngừng co giật, nhấm nháp dưới thân cô chừng 5,6 phút, đột nhiên ngừng biểu diễn “kỹ thuật miệng”.
Nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng và khóa quần dài, lấy ra thanh kiếm đã sớm đứng thẳng từ lâu, đặt trước cửa huyệt của cô, nhỏ giọng nói. “Oh my God, sao em có thể ngọt ngào như vậy, khiến anh không sao chịu nổi nữa.” Đứng thẳng lưng đem cây gậy cứng rắn của chính mình đâm sâu vào trong cơ thể cô.
“Ứm. . . . . .” Động tác của anh thật mãnh liệt, dường như lập tức đi thẳng vào nơi sâu nhất của Trình Thi thi, khiến cả người cô không khỏi run lên.
Hai tay Beard vịn lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô bắt đầu càn rỡ, lại không ngừng cuồng dã đụng chạm, mỗi lần đâm vào dường như đều chạm đến hoa tâm của cô.
Rất nhanh sau đó Trình Thi Thi đã lên đỉnh lần đầu tiên trong ngày, mà ngay sau đó Beard cũng phóng ra trong cơ thể của cô, mặc dù đã giải phóng một lần, nhưng vật to lớn kia vẫn không mềm đi, vẫn nằm im ở trong hoa kính của cô.
***
Anh ôm cô đến bên giường, lại bắt đầu đợt tấn công lần thứ hai, anh nhớ trong tiếng Trung có một câu, giống như là “tiểu biệt thắng tân hôn” , phải nói là miêu tả thật chính xác tình cảnh của anh và Thi Thi lúc này.
Nhiều ngày như vậy không chạm vào cô, anh sao có khả năng chỉ muốn cô một lần là có thể thỏa mãn? Cả cuối tuần, anh không để cho Trình Thi Thi đi ra ngoài một bước, không ngừng ở trên người cô thỏa mãn lửa tình. Đói bụng anh sẽ bảo Johnson ra ngoài mua đồ ăn cho bọn họ.
Cho đến hết cuối tuần, hai người mới cùng nhau trở lại công ty, xa cách Đồ thị một tuần lễ, hôm nay một lần nữa Beard Vương tử điện hạ lại xuất hiện, nhất thời lọt vào tầm mắt của các nhân viên.
Beard cùng Trình Thi Thi vừa mới xuất hiện ở đại sảnh công ty, đã gặp ngay Triệu Tích Dương.
Triệu Tích Dương nhìn Beard, quan tâm hỏi: “Điện hạ, anh đã trở lại, chuyện trong nhà đã được giải quyết chứ?”
“Cám ơn anh đã quan tâm, toàn bộ đã được giải quyết.” Beard mỉm cười trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, hôm nay công ty lại có một nhân viên mới, nghe nói có quen biết anh.”
“Quen biết tôi?” Beard sửng sốt, không đoán được đối phương là thần thánh phương nào.
Người anh quen biết cũng không ít, Dolly Ximiya có rất nhiều, Thụy Điển cũng không có thiếu, anh căn bản không tưởng tượng ra đối phương là ai.
“Đúng vậy, chính miệng cô ấy nói với tôi như vậy.”
“Cô ấy là ai?” Sự tò mò của Beard trỗi dậy.
“Cô ấy. . . . . .” Triệu Tích Dương mới nói một chữ, đột nhiên một thân người mảnh mai nhào vào lòng Beard, “Beard, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh!”
“Agnes?” Sau khi nghe được giọng của đối phương, Beard giống như người bị điểm huyệt, lập tức sững người ra.
“Beard, lâu rồi không gặp, anh có nhớ em không?” Giọng nói của Agnes giống như hoàng oanh xuất cốc, vừa ngon vừa ngọt, khiến đàn ông nghe được xương cũng mềm đi, chỉ tiếc là cô không phải món ăn mà Vương tử điện hạ của chúng ta thích.
“Agnes, em, em buông anh ra đã.” Đột nhiên bị một cô gái ôm chầm như vậy, Beard cảm thấy không tốt lắm, nếu là trước kia có người chủ động ôm ấp anh, anh cũng sẽ không nói gì, bình thường cũng chỉ là cười trừ.
Chỉ là hiện giờ bên cạnh anh còn có Trình Thi Thi, anh lại không muốn cô sẽ hiểu lầm anh, cho rằng anh và cô gái trước mặt có quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Thật ra anh luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa 25 năm qua vẫn luôn giữ thân như ngọc, anh tuyệt đối chung tình với Thi Thi, nếu chỉ vì điều này mà anh bị hiểu lầm thì vô cùng oan uổng.
Ngượng ngùng nhìn sang Thi Thi ở bên cạnh, lại phát hiện trên mặt cô vẫn là vẻ mặt vô tình như trước, giống như căn bản không nhìn thấy có người phụ nữ khác ôm anh.
Như vậy là sao? Là anh lo lắng quá mức ư? Chẳng lẽ anh bị người phụ nữ khác ôm, cô sẽ không ghen? Sẽ không mất hứng? Hay là cô hào phóng hơn người bình thường, một chút cũng không quan tâm anh?
Beard không thấy bất kỳ phản ứng nào từ Trình Thi Thi, trong lòng thoáng chốc cảm thấy vô cùng trống rỗng, trừng mắt nhìn Agnes đang co rúc trong lòng anh, tức giận hỏi. “Khi không tự nhiên em chạy tới Đài Loan làm gì?”
Agnes cười ngọt ngào nói: “Đương nhiên là tới tìm anh, lâu không gặp em rất nhớ anh, cho nên xin nghỉ học tới Đài Loan tìm anh, cùng anh thực tập, như vậy không phải chúng ta sẽ giống như lúc ở Thụy Điển, ngày ngày ở cạnh nhau sao?”
Trời ạ! Beard chợt cảm thấy tương lai của mình một màu hắc ám, anh đã làm gì sai sao? Vì sao ông trời muốn trừng phạt anh? Lại còn để công chúa Thụy Điển theo đuôi anh từ Thụy Điển chạy tới Đài Loan, những ngày an nhàn của anh vừa mới bắt đầu được mới mấy hôm, chẳng lẽ đã gần kết thúc rồi sao?
Anh nhìn Agnes đang cực kỳ vui vẻ, “Agnes, em đừng có ở chỗ này làm loạn được không? Mau trở về Thụy Điển cho anh, ngay cả một câu tiếng Trung cũng không biết, sao có thể sống được ở Đài Loan?”
Thật không biết Tổng giám đốc Đồ nghĩ thế nào, cô gái này nửa chữ tiếng Trung cũng không biết, lại mới chỉ học năm thứ hai đại học, sao có thể trúng truyển, đầu óc anh ta có vấn đề sao?
“Ai bảo một chữ tiếng Trung em cũng không biết, em đã nói rất nhiều câu rồi, hơn nữa bây giờ vẫn đang cố gắng học tập đó.”
Agnes kiêu ngạo hất hàm, Beard cũng không thèm để ý, nghĩ là trong lòng cô đang cực kỳ bất mãn.
“Vậy sao? Vậy thì nói anh nghe một hai câu xem sao.” Không phải anh coi thường cô, mà cô thế nào anh đều biết rõ.
Mặc dù cô gái nhỏ này thông minh, nhưng lại không có thiên phú về ngoại ngữ, không giống anh em trong nhà anh, bất kỳ ai cũng đều thông thạo ít nhất 4 ngoại ngữ. Còn cô ngoại trừ tiếng Thụy Điển thì cũng chỉ nói được tiếng Anh, mà tiếng Anh cũng chỉ là lắp bắp, tạm được.
Lúc ở Thụy Điển, cả hai người bọn họ đều dùng tiếng Thụy Điển để nói chuyện, ngay cả lúc này, khi hai người nói với nhau, từ đầu tới cuối, chẳng câu nào của Agnes là không phải tiếng Thụy Điển.
“Nói thì nói.” Agnes không phục hắng giọng, sau đó dùng giọng tiếng Trung không chuẩn lắm, chậm rãi nói: “Xin chào, cám ơn, hẹn gặp lại.”
Cho dù lúc trước khi Beard rời Thụy Điển một câu tiếng Trung cô cũng không nói, nhưng dù sao đã sang đây được nhiều ngày, ít nhiều cô cũng học xong vài câu.
“Còn nữa không?” Mặc dù cũng không chuẩn lắm, nhưng tối thiểu cũng có thể coi như người nghe hiểu được.
Không tệ! So với anh dự tính thì còn tốt hơn nhiều.
“Thật xin lỗi, không sao.”
“Còn gì nữa?”
“Không, không cần khách khí.” Agnes cố gắng nói hết những câu tiếng Trung mà cô biết, còn vắt óc nghĩ những câu cô vừa mới học để không bị Beard coi thường.
“Tiếp?”
“Anh, mẹ kiếp!”
“Cái gì?” Thế nào lại học cả mấy câu thô tục mắng người rồi, “Câu này ai dạy em?”
Có lầm hay không? Kẻ nào dám dạy cho công chúa của một nước mắng chửi người ta một cách thô tục như thế, kẻ nào liều lĩnh không sợ chết như vậy?
“Không ai dạy em cả, là sau khi em tới Đài Loan, nghe người ta nói câu này. Bọn họ nói với em rằng nếu tâm tình khó chịu thì có thể nói câu này, chẳng lẽ không phải sao?”
Beard coi như hết chỗ nói với vị công chúa này, lắc đầu một cái rồi tránh khỏi cái ôm của cô, kéo tay Trình Thi Thi, dùng tiếng Trung nói, “Thi Thi, đi thôi, anh đưa em tới phòng làm việc.” Rõ ràng là không muốn để ý tới vị công chúa điện hạ này.
Agnes trông thấy hai người tay trong tay, trời sinh phụ nữ có giác quan thứ sau chợt khiến cô nảy sinh trong lòng một tia nguy hiểm.
Cô đi tới trước mặt Trình Thi Thi, dùng tiếng anh hỏi, “Cô là ai?”
Beard dùng tiếng anh thở dài: “Có vấn đề gì thì đi hỏi Johnson, anh ấy sẽ trả lời em.” Nói xong liền nắm tay đưa Trình Thi Thi đi.
Johnson Terry ở phía sau thong thả bước đến bên cạnh Agnes, “Công chúa, cô khỏe không?” Miễn cưỡng nở một nụ cười với Agnes.
Anh sao lại xui xẻo vậy chứ, vô duyên vô cớ bị bắt làm bia đỡ đạn, còn chưa kịp từ chối, chỉ có thể chấp nhận ra tay.
Agnes ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, cong miệng lên, nổi nóng nói, “Khỏe cái gì mà khỏe? Hiện giờ tôi đang cảm thấy vô cùng không khỏe.”
Beard dắt tay người phụ nữ khác trước mặt cô, cô mà khỏe được mới là lạ.
***
Beard quả thật không sai, vị công chúa theo đuôi này chỉ cần xuất hiện là những ngày an nhàn của anh như anh dự đoán, hoàn toàn đi đứt.
Lúc ăn trưa, vốn là thuộc về anh và Trình Thi thi, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái kẹp giữa bọn họ.
Beard cùng Trình Thi Thi ngồi cạnh nhau trong phòng ăn của nhân viên, Agnes ngồi đối diện Beard, vừa ăn vừa quan sát đôi nam nữ trước mặt.
Beard coi Agnes như không khí, làm như không thấy, gắp một miếng sườn kho tàu vào trong bát của Trình Thi Thi, “Thi Thi, ăn sườn đi.”
Trình Thi Thi không phản ứng, ngược lại Agnes thấy vậy vội vàng nũng nịu nói, “Beard, em cũng muốn.”
Beard không thèm để ý tới cô.
“Em cũng muốn ăn sườn á.” Agnes chưa từ bỏ ý định lặp lại lần nữa.
“Muốn ăn sao không tự mình gắp? Em đâu phải là không có tay.”
“Nhưng cô ấy cũng có tay mà.” Cô chỉ chỉ vào Trình Thi Thi, “Sao anh phải gắp cho cô ấy?”
Beard nhanh chóng gắp một miếng sườn, bỏ vào trong bát của Agnes, “Như vậy được chưa.” Anh quyết định không chấp nhất với nhóc con này.
Khuôn mặt của Agnes hiện lên một nụ cười, hài lòng ăn miếng sườn mà Beard vừa gắp cho cô.
Nhóc này thật sự rất dễ thỏa mãn mà.
Agnes ăn xong sườn, rồi nói với Beard: “Sau khi ăn cơm xong, anh đưa em dạo một vòng công ty được không? Em vừa mới tới, ở đây đều xa lạ, anh dẫn em đi làm quen nhé!”
“Không được!” Beard không chút nghĩ ngợi, lên tiếng cự tuyệt.
Lại còn đưa đi dạo quanh công ty, tốt quá ha! Anh còn muốn chăm sóc Thi Thi của anh, ý kiến của cô nhóc này chẳng hay tí nào.
“Em bảo quản lý Triệu đưa đi.” Anh nhìn về phía Triệu Tích Dương đang ngồi ăn cơm cách họ một bàn, “Anh nghĩ cậu ấy rất sẵn lòng.”
“Em không cần.” Agnes ra sức lắc đầu, “Anh ấy không nói được tiếng Thụy Điển, em đi theo anh ấy sẽ không được tự nhiên.”
“Vậy thì anh hết cách rồi.” Beard muốn mà cũng không giúp gì được đành buông tay, “Anh và Thi Thi sau khi ăn xong còn có việc phải làm, tóm lại là không có thời gian đi với em.”
“Hai người phải làm cái gì? Em cũng muốn làm.” Agnes vội vàng tỏ rõ ý đồ.
“Không được.” Anh cự tuyệt lần nữa.
Thật là buồn cười, sau khi ăn xong anh và Thi Thi phải làm chuyện trẻ con không nên biết, sao có thể để cô làm kỳ đà cản mũi.
“Vì sao?”
Beard không trả lời, thấy Trình Thi Thi đã ăn xong thức ăn trong bát, lập tức kéo tay cô đi tính rời đi.
“Hai người đi đâu vậy?” Agnes cũng đứng dậy theo bọn họ.
Beard vẫn không trả lời, nháy mắt với Johnson Terry ngồi bàn bên cạnh.
Johnson lập tức hiểu ý, đứng dậy ngăn cản Agnes, “Công chúa Điện hạ, nếu như cô muốn tìm người đưa cô đi dạo quanh công ty, không bằng tôi đưa cô đi, tôi cũng nói tiếng Thụy Điển, huống chi cùng công chúa điện hạ cô cũng có thể coi là quen biết, đi cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy không tự nhiên.”
“Anh tránh ra, tôi không cần anh đưa đi.” Agnes nhìn Beard cùng Trình Thi Thi đã đi xa, gấp đến độ dậm chân, thật muốn đuổi theo, nhưng lại bị Johnson Terry cản đường, khiến cô không còn cách nào, “Beard, hai người đi đâu vậy?” Không thể làm gì khác hơn gào về phía bóng lưng của Beard.
Vậy mà Beard không thèm để ý tới cô, kéo Trình Thi Thi nhanh chóng biến mất trước cửa nhà ăn.
Cho đến khi Agnes không thấy bóng dáng của anh nữa, mới đưa mắt nhìn Johnson trước mặt, “Anh biết bọn họ đi đâu không?” Johnson lập tức lắc đầu một cái.
Anh sao có thể biết, cho dù có biết cũng sẽ không nói.
***
Từ phòng ăn đi ra Beard trực tiếp kéo Trình Thi Thi đến nhà vệ sinh nam mà bọn họ từng hoan ái.
Để Trình Thi Thi dựa người vào tường, anh liền nhanh chóng vuốt ve toàn thân cao thấp, cắn nhẹ lỗ tai cô, nhẹ nhàng thì thầm nói : “Thi Thi, chẳng lẽ em không có gì muốn hỏi anh sao?” Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn anh.
“Em không muốn hỏi anh có quan hệ gì với vị công chúa kia sao?” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Chỉ cần cô hỏi, anh bảo đảm sẽ giải thích rõ ràng, Trình Thi Thi chậm rãi cúi đầu, nhưng anh lại nâng cằm cô lên, để cô không thể không nhìn thẳng vào anh, “Chẳng lẽ em không tò mò quan hệ của anh và cô ấy một chút nào?” Phản ứng lạnh nhạt như thế, rốt cuộc cô coi anh là gì? Xem như việc anh kết giao với người phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm chút nào sao?
Trình Thi Thi mấp máy môi, “Hai người có quan hệ gì . . . . .” Thanh âm cực kỳ êm ái, nhưng cũng chỉ có mình cô biết, giờ phút này trong lòng cô đè nén một loại tâm tình rất khó mà giải thích được, “Thì có liên quan gì tới tôi?”
Trong lòng Beard chợt cảm thấy một cơn tức giận dâng lên mãnh liệt.
Hay cho câu “Hai người có quan hệ gì thì có liên quan gì tới tôi”.
Có lúc anh thật thích bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng của cô, nhưng cũng có lúc anh lại thống hận sự tỉnh táo đó của cô. Anh thật muốn cô có thể là một người phụ nữ nhỏ bé bình thường, thỉnh thoảng vì anh mà ăn dấm, dùng giọng chất vấn để hỏi anh có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác hay không? Như vậy ít nhất có thể chứng minh được là cô có quan tâm tới anh.
“Nếu như anh nói cho em biết anh cùng cô công chúa đó có hôn ước, lấy cô ấy làm vương phi tương lai, em cũng không để ý sao? “
“Sao tôi lại phải để ý chứ?” Âm thanh của Trình Thi Thi vừa nhẹ vừa nhạt, khiến cho Beard nghe xong câu này cảm thấy vô cùng chán nản.
Anh khẽ vuốt mái tóc của Trình Thi Thi, “Thi thi, chẳng lẽ em không yêu anh dù chỉ một chút nào sao?” Trong mắt lộ ra một tia buồn bã, “Vì sao em không giống như những người phụ nữ khác, thỉnh thoảng làm nũng với anh một chút, đùa giỡn một chút, ghen tuông một chút cũng được?” Mặc dù mấy cái này đều là ngây thơ tùy hứng, nhưng còn tốt hơn là cô đối với anh chẳng có thái độ gì.
Trình Thi Thi vẫn lạnh nhạt nhìn anh, cắn cánh môi rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại cắn. . . . . .
Sau đó Beard thở dài một tiếng, “Bỏ đi, dù sao nếu em giống những người phụ nữ khác thì đã không phải là Trình Thi Thi rồi, trên thế giới này sẽ không có “Người đẹp lạnh lùng” Trình Thi Thi, có lẽ cũng sẽ không hấp dẫn anh, khiến cho anh say mê em.”
Cho nên anh không cần những người phụ nữ khác, cứ duy trì tình trạng như vậy là được rồi, bởi vì không phải chính là anh thích điểm này của cô hay sao? Mặc dù thích mẫu phụ nữ như cô, trong lòng anh cũng sẽ thường xuyên cảm thấy buồn khổ uất ức, nhưng anh chấp nhận, ai bảo người anh thích chính là cô? Mặc dù tự mình chuốc lấy đau khổ nhưng anh vẫn cảm thấy ngọt như kẹo.
Vén váy cô lên, anh muốn tận dụng lúc nghỉ trưa, lần nữa vui chơi khu vườn bí mật của cô, ngón tay ngăn cách một lớp quần lót, dịu dàng xoa bóp cánh hoa mẫn cảm của cô.
“Ưm. . . . .” Trình Thi Thi nhắm mắt lại, cắn cánh môi, nhẫn nhịn không để cho mình phát ra rên rỉ.
Hóa ra. . . . .Hóa ra anh và vị công chúa Thụy Điển kia có hôn ước, khó trách tại sao đối phương lại ngàn dặm xa xôi tới Đài Loan tìm anh.
Anh là một Vương tử, dĩ nhiên chỉ có công chúa mới xứng đôi ở chung một chỗ, còn cô chỉ là một người dân thường, dù thế nào cũng không thể xứng với anh, xem ra lúc trước cô không nhận lời cầu hôn của anh đúng là sáng suốt.
Cô đã sớm đoán được, với xuất thân của anh, sớm muộn cũng sẽ lấy người môn đăng hộ đối, nhưng vì sao khi nghe anh nói có hôn ước, trong lòng lại có một cảm giác đau đớn mờ ảo, giống như bị người khác đâm một dao?
Cô cố gắng gạt bỏ đau đớn trong lòng, nhưng không cách nào ngăn được, nếu như anh và vị công chúa kia có hôn ước, vì sao còn nhiều lần cầu hôn cô? Chẳng lẽ cô chỉ là thú vui để anh tiêu khiển? Coi cô như một trò chơi khi anh đang nhàm chán cô đơn?
Trình Thi Thi đau lòng nghĩ, dù biết rõ chuyện này nhưng lần đầu tiên cảm thấy chua xót.
Đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ, cô lo sợ nghi hoặc vươn tay, sờ hai gò má của mình bỗng thấy ươn ướt.
Rốt cuộc cô cũng khóc! Không ai khác chính là vì vị Vương tử Điện hạ này, cô hốt hoảng lau nước mắt trên mặt mình, nhưng vẫn không lau được nỗi buồn tủi trong lòng.
Bởi vì lúc này Beard đang cúi đầu cởi quần lót của cô, không hề chú ý tới cử chỉ khác thường của Trình Thi Thi, hiện giờ anh chỉ muốn kết hợp với cô một lần nữa, để cảm nhận sự “bao dung” “săn sóc” của cô.
Nếu anh có thể nhìn thấy một cô gái trước đây vốn lạnh lùng mà giờ phút này vì anh mà rơi lệ, với sự thông minh tài trí của anh, hẳn có thể dễ dàng đoán được cô đã động lòng với anh.
Đúng lúc anh đang cởi quần lót của cô, ngoài nhà vệ sinh nam lại xuất hiện một âm thanh không nhỏ.
“Beard, anh mau ra đây cho em.” Là giọng nói của Agnes, không ngờ cô nhóc kia lại có thể từ nhà ăn tìm ra nơi này.
“Công chúa Điện hạ, có lẽ Vương tử Điện hạ không có ở trong đó đâu, hay là cô tới chỗ khác tìm xem sao.” Giọng nói của Johnson cũng truyền vào.
“Ai nói không có ở đây, mới vừa rồi rõ ràng có người nói cho tôi biết, còn tận mắt nhìn thấy Beard cùng người phụ nữ kia đi vào.” Agnes dùng sức gõ cánh cửa, “Beard, nếu anh không ra, em sẽ phá cửa xông vào đó.”
Johnson lập tức ngăn cản nói: “Công chúa Điện hạ, tuyệt đối không thể làm vậy, cô là một cô gái, đây lại là nhà vệ sinh nam, sao cô có thể đi vào nhà vệ sinh nam?”
“Vì sao tôi không thể vào? Người phụ nữ kia có thể thì sao tôi lại không thể?” Agnes vẫn dùng sức gõ cửa, “Beard, em đếm đến ba, nếu anh không ra em sẽ xông vào, em nói được thì sẽ làm được.”
“Một, hai. . . . . .” Chữ “ba” còn chưa ra khỏi miệng, cửa nhà vệ sinh nam đã bị đẩy ra.
Beard quần áo chỉnh tề xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh nam, vẻ mặt vô cùng khó coi, “Rốt cuộc em quậy phá đã đủ chưa?” Anh lạnh giọng quát Agnes.
“Á. . . . .” Trình Thi Thi theo bản năng rên ra tiếng, hô hấp từ từ dồn dập.
“Nơi này sắp ướt rồi nè.” Beard đã liếm sạch sẽ mứt hoa quả trên ngực trái của cô, bắt đầu chuyển sang bên ngực phải trắng ngần.
“Ưm. . . . . .” Trình Thi Thi gần như mất hết lý trí, chỉ có thể bất lực thở gấp khẽ rên rỉ. Beard kéo quần lót cô xuống, dùng sức đẩy hai chân ngọc ngà của cô mở rộng ra, để nơi tư mật của cô hoàn toàn hiện ra trước mặt anh.
Nhìn vùng sông nước ngập lụt cực kỳ mê người trước mắt, anh dùng hai ngón tay phải kẹp cánh hoa phiếm hồng, dịu dàng vuốt ve, ba ngón còn lại khẽ thăm dò bên trong cơ địa hồng hào trước mắt, thỉnh thoảng còn lấy đầu ngón tay đi vào một chút…
Hoa huyệt của Trình Thi Thi theo động tác của anh không ngừng tuôn chảy dịch mật, ướt đầy ngón tay đang ở trong cơ thể cô.
“Nếu trong này cũng có thêm một chút vị, không biết mùi vị ấy có thể ngon hơn hay không?” Beard cười gian, ngay sau đó, từ đống lọ mút trên bàn, chọn lấy một lọ mứt chocolate, “Em có thích vị chocolate không?”
Trình Thi Thi liếc mắt nhìn chiếc lọ trên tay anh, lắc lắc đầu.
“Không thích?” Beard giật mình, “Tiếc thật, anh lại rất thích ăn chocolate.” Trên mặt nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, “Em nếm thử một chút được không? Dù sao anh cũng đã thử vị việt quất mà em thích rồi, dù thế nào chúng ta cũng nên trả lễ một chút, em thấy có phải không?”
Nói xong, căn bản không chờ Trình Thi Thi trả lời, anh mở nắp lọ, dùng ngón tay quẹt một đường chocolate màu nâu, nhanh chóng bôi lên cánh hoa khẽ rung động của Trình Thi Thi, sau đó lại đưa cả ngón tay vào bên trong con đường nhỏ của cô, đầu ngón tay cẩn thận bôi vào bên trong tiểu huyệt của cô.
“Á . . . . .” Trình Thi Thi không khỏi rên rỉ một tiếng.
Con người này có cần phải xấu xa như vậy không? Đầu tiên là bôi mứt hoa quả lên ngực cô còn chưa tính, giờ lại dám lấy chocolate bôi vào chỗ ấy của cô.
Xong xuôi! Beard chậm rãi đút ngón tay vào trong cơ thể cô, “Còn nói không thích, xem cái miệng nhỏ nhắn này của em ăn ngon như vậy, đâu thấy có vẻ không thích?” Lại rút ngón tay ra, nhìn bên dưới cô, cố ra vẻ không tưởng tượng nổi, “Ai da, sao đã ướt đến như vậy rồi?” Bất chợt anh mỉm cười, “Không sao, anh sẽ giải quyết sạch sẽ cho em.” Sau đó, anh cúi đầu, giống như con chó nhỏ đưa đầu lưỡi ra liếm lên chỗ tư mật của cô.
Chắc hẳn phải vậy, chỗ đó sao có thể liếm sạch sẽ, chỉ biết càng liếm càng uớt.
Cánh hoa của Trình Thi Thi mỗi khi bị đầu lưỡi của anh tấn công khẽ nhẹ nhàng run rẩy, tiểu huyệt cũng không ngừng co rút.
Beard vươn đầu lưỡi vào sâu trong tiểu huyệt của cô, đánh giá hương vị ngọt ngào hòa quyện một chút mùi vị chocolate trong cấm địa của cô.
“Ừm. . . . . .” Từng tiếng ngâm nga đứt quãng từ trong đôi môi đỏ mọng của Trình Thi Thi tràn ra, dưới thân cô đã tràn ra không ít dịch mật, vốn là dịch mật óng ánh trong suốt nhưng lúc này lại là hỗn hợp màu nâu nhạt, là mứt chocolate cùng dịch mật chảy ra từ trong cơ thể cô.
Có không ít dịch mật mà Beard nuốt không kịp, thuận theo chiếc mông xinh đẹp chảy xuống bàn, đầu lưỡi hơi di chuyển xuống, từ tiểu huyệt ra phía sau vì chỗ đó cũng dính không ít dịch mật, sau đó lại ra sau nữa, liếm lên hoa lôi nhỏ nhắn mềm mại của cô…
Beard nhìn hoa huyệt của Trình Thi Thi không ngừng co giật, nhấm nháp dưới thân cô chừng 5,6 phút, đột nhiên ngừng biểu diễn “kỹ thuật miệng”.
Nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng và khóa quần dài, lấy ra thanh kiếm đã sớm đứng thẳng từ lâu, đặt trước cửa huyệt của cô, nhỏ giọng nói. “Oh my God, sao em có thể ngọt ngào như vậy, khiến anh không sao chịu nổi nữa.” Đứng thẳng lưng đem cây gậy cứng rắn của chính mình đâm sâu vào trong cơ thể cô.
“Ứm. . . . . .” Động tác của anh thật mãnh liệt, dường như lập tức đi thẳng vào nơi sâu nhất của Trình Thi thi, khiến cả người cô không khỏi run lên.
Hai tay Beard vịn lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô bắt đầu càn rỡ, lại không ngừng cuồng dã đụng chạm, mỗi lần đâm vào dường như đều chạm đến hoa tâm của cô.
Rất nhanh sau đó Trình Thi Thi đã lên đỉnh lần đầu tiên trong ngày, mà ngay sau đó Beard cũng phóng ra trong cơ thể của cô, mặc dù đã giải phóng một lần, nhưng vật to lớn kia vẫn không mềm đi, vẫn nằm im ở trong hoa kính của cô.
***
Anh ôm cô đến bên giường, lại bắt đầu đợt tấn công lần thứ hai, anh nhớ trong tiếng Trung có một câu, giống như là “tiểu biệt thắng tân hôn” , phải nói là miêu tả thật chính xác tình cảnh của anh và Thi Thi lúc này.
Nhiều ngày như vậy không chạm vào cô, anh sao có khả năng chỉ muốn cô một lần là có thể thỏa mãn? Cả cuối tuần, anh không để cho Trình Thi Thi đi ra ngoài một bước, không ngừng ở trên người cô thỏa mãn lửa tình. Đói bụng anh sẽ bảo Johnson ra ngoài mua đồ ăn cho bọn họ.
Cho đến hết cuối tuần, hai người mới cùng nhau trở lại công ty, xa cách Đồ thị một tuần lễ, hôm nay một lần nữa Beard Vương tử điện hạ lại xuất hiện, nhất thời lọt vào tầm mắt của các nhân viên.
Beard cùng Trình Thi Thi vừa mới xuất hiện ở đại sảnh công ty, đã gặp ngay Triệu Tích Dương.
Triệu Tích Dương nhìn Beard, quan tâm hỏi: “Điện hạ, anh đã trở lại, chuyện trong nhà đã được giải quyết chứ?”
“Cám ơn anh đã quan tâm, toàn bộ đã được giải quyết.” Beard mỉm cười trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, hôm nay công ty lại có một nhân viên mới, nghe nói có quen biết anh.”
“Quen biết tôi?” Beard sửng sốt, không đoán được đối phương là thần thánh phương nào.
Người anh quen biết cũng không ít, Dolly Ximiya có rất nhiều, Thụy Điển cũng không có thiếu, anh căn bản không tưởng tượng ra đối phương là ai.
“Đúng vậy, chính miệng cô ấy nói với tôi như vậy.”
“Cô ấy là ai?” Sự tò mò của Beard trỗi dậy.
“Cô ấy. . . . . .” Triệu Tích Dương mới nói một chữ, đột nhiên một thân người mảnh mai nhào vào lòng Beard, “Beard, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh!”
“Agnes?” Sau khi nghe được giọng của đối phương, Beard giống như người bị điểm huyệt, lập tức sững người ra.
“Beard, lâu rồi không gặp, anh có nhớ em không?” Giọng nói của Agnes giống như hoàng oanh xuất cốc, vừa ngon vừa ngọt, khiến đàn ông nghe được xương cũng mềm đi, chỉ tiếc là cô không phải món ăn mà Vương tử điện hạ của chúng ta thích.
“Agnes, em, em buông anh ra đã.” Đột nhiên bị một cô gái ôm chầm như vậy, Beard cảm thấy không tốt lắm, nếu là trước kia có người chủ động ôm ấp anh, anh cũng sẽ không nói gì, bình thường cũng chỉ là cười trừ.
Chỉ là hiện giờ bên cạnh anh còn có Trình Thi Thi, anh lại không muốn cô sẽ hiểu lầm anh, cho rằng anh và cô gái trước mặt có quan hệ nam nữ không đứng đắn.
Thật ra anh luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa 25 năm qua vẫn luôn giữ thân như ngọc, anh tuyệt đối chung tình với Thi Thi, nếu chỉ vì điều này mà anh bị hiểu lầm thì vô cùng oan uổng.
Ngượng ngùng nhìn sang Thi Thi ở bên cạnh, lại phát hiện trên mặt cô vẫn là vẻ mặt vô tình như trước, giống như căn bản không nhìn thấy có người phụ nữ khác ôm anh.
Như vậy là sao? Là anh lo lắng quá mức ư? Chẳng lẽ anh bị người phụ nữ khác ôm, cô sẽ không ghen? Sẽ không mất hứng? Hay là cô hào phóng hơn người bình thường, một chút cũng không quan tâm anh?
Beard không thấy bất kỳ phản ứng nào từ Trình Thi Thi, trong lòng thoáng chốc cảm thấy vô cùng trống rỗng, trừng mắt nhìn Agnes đang co rúc trong lòng anh, tức giận hỏi. “Khi không tự nhiên em chạy tới Đài Loan làm gì?”
Agnes cười ngọt ngào nói: “Đương nhiên là tới tìm anh, lâu không gặp em rất nhớ anh, cho nên xin nghỉ học tới Đài Loan tìm anh, cùng anh thực tập, như vậy không phải chúng ta sẽ giống như lúc ở Thụy Điển, ngày ngày ở cạnh nhau sao?”
Trời ạ! Beard chợt cảm thấy tương lai của mình một màu hắc ám, anh đã làm gì sai sao? Vì sao ông trời muốn trừng phạt anh? Lại còn để công chúa Thụy Điển theo đuôi anh từ Thụy Điển chạy tới Đài Loan, những ngày an nhàn của anh vừa mới bắt đầu được mới mấy hôm, chẳng lẽ đã gần kết thúc rồi sao?
Anh nhìn Agnes đang cực kỳ vui vẻ, “Agnes, em đừng có ở chỗ này làm loạn được không? Mau trở về Thụy Điển cho anh, ngay cả một câu tiếng Trung cũng không biết, sao có thể sống được ở Đài Loan?”
Thật không biết Tổng giám đốc Đồ nghĩ thế nào, cô gái này nửa chữ tiếng Trung cũng không biết, lại mới chỉ học năm thứ hai đại học, sao có thể trúng truyển, đầu óc anh ta có vấn đề sao?
“Ai bảo một chữ tiếng Trung em cũng không biết, em đã nói rất nhiều câu rồi, hơn nữa bây giờ vẫn đang cố gắng học tập đó.”
Agnes kiêu ngạo hất hàm, Beard cũng không thèm để ý, nghĩ là trong lòng cô đang cực kỳ bất mãn.
“Vậy sao? Vậy thì nói anh nghe một hai câu xem sao.” Không phải anh coi thường cô, mà cô thế nào anh đều biết rõ.
Mặc dù cô gái nhỏ này thông minh, nhưng lại không có thiên phú về ngoại ngữ, không giống anh em trong nhà anh, bất kỳ ai cũng đều thông thạo ít nhất 4 ngoại ngữ. Còn cô ngoại trừ tiếng Thụy Điển thì cũng chỉ nói được tiếng Anh, mà tiếng Anh cũng chỉ là lắp bắp, tạm được.
Lúc ở Thụy Điển, cả hai người bọn họ đều dùng tiếng Thụy Điển để nói chuyện, ngay cả lúc này, khi hai người nói với nhau, từ đầu tới cuối, chẳng câu nào của Agnes là không phải tiếng Thụy Điển.
“Nói thì nói.” Agnes không phục hắng giọng, sau đó dùng giọng tiếng Trung không chuẩn lắm, chậm rãi nói: “Xin chào, cám ơn, hẹn gặp lại.”
Cho dù lúc trước khi Beard rời Thụy Điển một câu tiếng Trung cô cũng không nói, nhưng dù sao đã sang đây được nhiều ngày, ít nhiều cô cũng học xong vài câu.
“Còn nữa không?” Mặc dù cũng không chuẩn lắm, nhưng tối thiểu cũng có thể coi như người nghe hiểu được.
Không tệ! So với anh dự tính thì còn tốt hơn nhiều.
“Thật xin lỗi, không sao.”
“Còn gì nữa?”
“Không, không cần khách khí.” Agnes cố gắng nói hết những câu tiếng Trung mà cô biết, còn vắt óc nghĩ những câu cô vừa mới học để không bị Beard coi thường.
“Tiếp?”
“Anh, mẹ kiếp!”
“Cái gì?” Thế nào lại học cả mấy câu thô tục mắng người rồi, “Câu này ai dạy em?”
Có lầm hay không? Kẻ nào dám dạy cho công chúa của một nước mắng chửi người ta một cách thô tục như thế, kẻ nào liều lĩnh không sợ chết như vậy?
“Không ai dạy em cả, là sau khi em tới Đài Loan, nghe người ta nói câu này. Bọn họ nói với em rằng nếu tâm tình khó chịu thì có thể nói câu này, chẳng lẽ không phải sao?”
Beard coi như hết chỗ nói với vị công chúa này, lắc đầu một cái rồi tránh khỏi cái ôm của cô, kéo tay Trình Thi Thi, dùng tiếng Trung nói, “Thi Thi, đi thôi, anh đưa em tới phòng làm việc.” Rõ ràng là không muốn để ý tới vị công chúa điện hạ này.
Agnes trông thấy hai người tay trong tay, trời sinh phụ nữ có giác quan thứ sau chợt khiến cô nảy sinh trong lòng một tia nguy hiểm.
Cô đi tới trước mặt Trình Thi Thi, dùng tiếng anh hỏi, “Cô là ai?”
Beard dùng tiếng anh thở dài: “Có vấn đề gì thì đi hỏi Johnson, anh ấy sẽ trả lời em.” Nói xong liền nắm tay đưa Trình Thi Thi đi.
Johnson Terry ở phía sau thong thả bước đến bên cạnh Agnes, “Công chúa, cô khỏe không?” Miễn cưỡng nở một nụ cười với Agnes.
Anh sao lại xui xẻo vậy chứ, vô duyên vô cớ bị bắt làm bia đỡ đạn, còn chưa kịp từ chối, chỉ có thể chấp nhận ra tay.
Agnes ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, cong miệng lên, nổi nóng nói, “Khỏe cái gì mà khỏe? Hiện giờ tôi đang cảm thấy vô cùng không khỏe.”
Beard dắt tay người phụ nữ khác trước mặt cô, cô mà khỏe được mới là lạ.
***
Beard quả thật không sai, vị công chúa theo đuôi này chỉ cần xuất hiện là những ngày an nhàn của anh như anh dự đoán, hoàn toàn đi đứt.
Lúc ăn trưa, vốn là thuộc về anh và Trình Thi thi, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái kẹp giữa bọn họ.
Beard cùng Trình Thi Thi ngồi cạnh nhau trong phòng ăn của nhân viên, Agnes ngồi đối diện Beard, vừa ăn vừa quan sát đôi nam nữ trước mặt.
Beard coi Agnes như không khí, làm như không thấy, gắp một miếng sườn kho tàu vào trong bát của Trình Thi Thi, “Thi Thi, ăn sườn đi.”
Trình Thi Thi không phản ứng, ngược lại Agnes thấy vậy vội vàng nũng nịu nói, “Beard, em cũng muốn.”
Beard không thèm để ý tới cô.
“Em cũng muốn ăn sườn á.” Agnes chưa từ bỏ ý định lặp lại lần nữa.
“Muốn ăn sao không tự mình gắp? Em đâu phải là không có tay.”
“Nhưng cô ấy cũng có tay mà.” Cô chỉ chỉ vào Trình Thi Thi, “Sao anh phải gắp cho cô ấy?”
Beard nhanh chóng gắp một miếng sườn, bỏ vào trong bát của Agnes, “Như vậy được chưa.” Anh quyết định không chấp nhất với nhóc con này.
Khuôn mặt của Agnes hiện lên một nụ cười, hài lòng ăn miếng sườn mà Beard vừa gắp cho cô.
Nhóc này thật sự rất dễ thỏa mãn mà.
Agnes ăn xong sườn, rồi nói với Beard: “Sau khi ăn cơm xong, anh đưa em dạo một vòng công ty được không? Em vừa mới tới, ở đây đều xa lạ, anh dẫn em đi làm quen nhé!”
“Không được!” Beard không chút nghĩ ngợi, lên tiếng cự tuyệt.
Lại còn đưa đi dạo quanh công ty, tốt quá ha! Anh còn muốn chăm sóc Thi Thi của anh, ý kiến của cô nhóc này chẳng hay tí nào.
“Em bảo quản lý Triệu đưa đi.” Anh nhìn về phía Triệu Tích Dương đang ngồi ăn cơm cách họ một bàn, “Anh nghĩ cậu ấy rất sẵn lòng.”
“Em không cần.” Agnes ra sức lắc đầu, “Anh ấy không nói được tiếng Thụy Điển, em đi theo anh ấy sẽ không được tự nhiên.”
“Vậy thì anh hết cách rồi.” Beard muốn mà cũng không giúp gì được đành buông tay, “Anh và Thi Thi sau khi ăn xong còn có việc phải làm, tóm lại là không có thời gian đi với em.”
“Hai người phải làm cái gì? Em cũng muốn làm.” Agnes vội vàng tỏ rõ ý đồ.
“Không được.” Anh cự tuyệt lần nữa.
Thật là buồn cười, sau khi ăn xong anh và Thi Thi phải làm chuyện trẻ con không nên biết, sao có thể để cô làm kỳ đà cản mũi.
“Vì sao?”
Beard không trả lời, thấy Trình Thi Thi đã ăn xong thức ăn trong bát, lập tức kéo tay cô đi tính rời đi.
“Hai người đi đâu vậy?” Agnes cũng đứng dậy theo bọn họ.
Beard vẫn không trả lời, nháy mắt với Johnson Terry ngồi bàn bên cạnh.
Johnson lập tức hiểu ý, đứng dậy ngăn cản Agnes, “Công chúa Điện hạ, nếu như cô muốn tìm người đưa cô đi dạo quanh công ty, không bằng tôi đưa cô đi, tôi cũng nói tiếng Thụy Điển, huống chi cùng công chúa điện hạ cô cũng có thể coi là quen biết, đi cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy không tự nhiên.”
“Anh tránh ra, tôi không cần anh đưa đi.” Agnes nhìn Beard cùng Trình Thi Thi đã đi xa, gấp đến độ dậm chân, thật muốn đuổi theo, nhưng lại bị Johnson Terry cản đường, khiến cô không còn cách nào, “Beard, hai người đi đâu vậy?” Không thể làm gì khác hơn gào về phía bóng lưng của Beard.
Vậy mà Beard không thèm để ý tới cô, kéo Trình Thi Thi nhanh chóng biến mất trước cửa nhà ăn.
Cho đến khi Agnes không thấy bóng dáng của anh nữa, mới đưa mắt nhìn Johnson trước mặt, “Anh biết bọn họ đi đâu không?” Johnson lập tức lắc đầu một cái.
Anh sao có thể biết, cho dù có biết cũng sẽ không nói.
***
Từ phòng ăn đi ra Beard trực tiếp kéo Trình Thi Thi đến nhà vệ sinh nam mà bọn họ từng hoan ái.
Để Trình Thi Thi dựa người vào tường, anh liền nhanh chóng vuốt ve toàn thân cao thấp, cắn nhẹ lỗ tai cô, nhẹ nhàng thì thầm nói : “Thi Thi, chẳng lẽ em không có gì muốn hỏi anh sao?” Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn anh.
“Em không muốn hỏi anh có quan hệ gì với vị công chúa kia sao?” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Chỉ cần cô hỏi, anh bảo đảm sẽ giải thích rõ ràng, Trình Thi Thi chậm rãi cúi đầu, nhưng anh lại nâng cằm cô lên, để cô không thể không nhìn thẳng vào anh, “Chẳng lẽ em không tò mò quan hệ của anh và cô ấy một chút nào?” Phản ứng lạnh nhạt như thế, rốt cuộc cô coi anh là gì? Xem như việc anh kết giao với người phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm chút nào sao?
Trình Thi Thi mấp máy môi, “Hai người có quan hệ gì . . . . .” Thanh âm cực kỳ êm ái, nhưng cũng chỉ có mình cô biết, giờ phút này trong lòng cô đè nén một loại tâm tình rất khó mà giải thích được, “Thì có liên quan gì tới tôi?”
Trong lòng Beard chợt cảm thấy một cơn tức giận dâng lên mãnh liệt.
Hay cho câu “Hai người có quan hệ gì thì có liên quan gì tới tôi”.
Có lúc anh thật thích bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng của cô, nhưng cũng có lúc anh lại thống hận sự tỉnh táo đó của cô. Anh thật muốn cô có thể là một người phụ nữ nhỏ bé bình thường, thỉnh thoảng vì anh mà ăn dấm, dùng giọng chất vấn để hỏi anh có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác hay không? Như vậy ít nhất có thể chứng minh được là cô có quan tâm tới anh.
“Nếu như anh nói cho em biết anh cùng cô công chúa đó có hôn ước, lấy cô ấy làm vương phi tương lai, em cũng không để ý sao? “
“Sao tôi lại phải để ý chứ?” Âm thanh của Trình Thi Thi vừa nhẹ vừa nhạt, khiến cho Beard nghe xong câu này cảm thấy vô cùng chán nản.
Anh khẽ vuốt mái tóc của Trình Thi Thi, “Thi thi, chẳng lẽ em không yêu anh dù chỉ một chút nào sao?” Trong mắt lộ ra một tia buồn bã, “Vì sao em không giống như những người phụ nữ khác, thỉnh thoảng làm nũng với anh một chút, đùa giỡn một chút, ghen tuông một chút cũng được?” Mặc dù mấy cái này đều là ngây thơ tùy hứng, nhưng còn tốt hơn là cô đối với anh chẳng có thái độ gì.
Trình Thi Thi vẫn lạnh nhạt nhìn anh, cắn cánh môi rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại cắn. . . . . .
Sau đó Beard thở dài một tiếng, “Bỏ đi, dù sao nếu em giống những người phụ nữ khác thì đã không phải là Trình Thi Thi rồi, trên thế giới này sẽ không có “Người đẹp lạnh lùng” Trình Thi Thi, có lẽ cũng sẽ không hấp dẫn anh, khiến cho anh say mê em.”
Cho nên anh không cần những người phụ nữ khác, cứ duy trì tình trạng như vậy là được rồi, bởi vì không phải chính là anh thích điểm này của cô hay sao? Mặc dù thích mẫu phụ nữ như cô, trong lòng anh cũng sẽ thường xuyên cảm thấy buồn khổ uất ức, nhưng anh chấp nhận, ai bảo người anh thích chính là cô? Mặc dù tự mình chuốc lấy đau khổ nhưng anh vẫn cảm thấy ngọt như kẹo.
Vén váy cô lên, anh muốn tận dụng lúc nghỉ trưa, lần nữa vui chơi khu vườn bí mật của cô, ngón tay ngăn cách một lớp quần lót, dịu dàng xoa bóp cánh hoa mẫn cảm của cô.
“Ưm. . . . .” Trình Thi Thi nhắm mắt lại, cắn cánh môi, nhẫn nhịn không để cho mình phát ra rên rỉ.
Hóa ra. . . . .Hóa ra anh và vị công chúa Thụy Điển kia có hôn ước, khó trách tại sao đối phương lại ngàn dặm xa xôi tới Đài Loan tìm anh.
Anh là một Vương tử, dĩ nhiên chỉ có công chúa mới xứng đôi ở chung một chỗ, còn cô chỉ là một người dân thường, dù thế nào cũng không thể xứng với anh, xem ra lúc trước cô không nhận lời cầu hôn của anh đúng là sáng suốt.
Cô đã sớm đoán được, với xuất thân của anh, sớm muộn cũng sẽ lấy người môn đăng hộ đối, nhưng vì sao khi nghe anh nói có hôn ước, trong lòng lại có một cảm giác đau đớn mờ ảo, giống như bị người khác đâm một dao?
Cô cố gắng gạt bỏ đau đớn trong lòng, nhưng không cách nào ngăn được, nếu như anh và vị công chúa kia có hôn ước, vì sao còn nhiều lần cầu hôn cô? Chẳng lẽ cô chỉ là thú vui để anh tiêu khiển? Coi cô như một trò chơi khi anh đang nhàm chán cô đơn?
Trình Thi Thi đau lòng nghĩ, dù biết rõ chuyện này nhưng lần đầu tiên cảm thấy chua xót.
Đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ, cô lo sợ nghi hoặc vươn tay, sờ hai gò má của mình bỗng thấy ươn ướt.
Rốt cuộc cô cũng khóc! Không ai khác chính là vì vị Vương tử Điện hạ này, cô hốt hoảng lau nước mắt trên mặt mình, nhưng vẫn không lau được nỗi buồn tủi trong lòng.
Bởi vì lúc này Beard đang cúi đầu cởi quần lót của cô, không hề chú ý tới cử chỉ khác thường của Trình Thi Thi, hiện giờ anh chỉ muốn kết hợp với cô một lần nữa, để cảm nhận sự “bao dung” “săn sóc” của cô.
Nếu anh có thể nhìn thấy một cô gái trước đây vốn lạnh lùng mà giờ phút này vì anh mà rơi lệ, với sự thông minh tài trí của anh, hẳn có thể dễ dàng đoán được cô đã động lòng với anh.
Đúng lúc anh đang cởi quần lót của cô, ngoài nhà vệ sinh nam lại xuất hiện một âm thanh không nhỏ.
“Beard, anh mau ra đây cho em.” Là giọng nói của Agnes, không ngờ cô nhóc kia lại có thể từ nhà ăn tìm ra nơi này.
“Công chúa Điện hạ, có lẽ Vương tử Điện hạ không có ở trong đó đâu, hay là cô tới chỗ khác tìm xem sao.” Giọng nói của Johnson cũng truyền vào.
“Ai nói không có ở đây, mới vừa rồi rõ ràng có người nói cho tôi biết, còn tận mắt nhìn thấy Beard cùng người phụ nữ kia đi vào.” Agnes dùng sức gõ cánh cửa, “Beard, nếu anh không ra, em sẽ phá cửa xông vào đó.”
Johnson lập tức ngăn cản nói: “Công chúa Điện hạ, tuyệt đối không thể làm vậy, cô là một cô gái, đây lại là nhà vệ sinh nam, sao cô có thể đi vào nhà vệ sinh nam?”
“Vì sao tôi không thể vào? Người phụ nữ kia có thể thì sao tôi lại không thể?” Agnes vẫn dùng sức gõ cửa, “Beard, em đếm đến ba, nếu anh không ra em sẽ xông vào, em nói được thì sẽ làm được.”
“Một, hai. . . . . .” Chữ “ba” còn chưa ra khỏi miệng, cửa nhà vệ sinh nam đã bị đẩy ra.
Beard quần áo chỉnh tề xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh nam, vẻ mặt vô cùng khó coi, “Rốt cuộc em quậy phá đã đủ chưa?” Anh lạnh giọng quát Agnes.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.