Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy
Chương 24
Tả Ninh
09/08/2013
Tình cảm của Chân Chân dành cho Wagner càng ngày càng sâu đậm. Hiện tại Wagner đã trở thành trung tâm trong cuộc sống của cô, mỗi ngày cô đều vây quanh anh, thậm chí tự cảm thấy rằng chỉ vì mình anh mà sống.
Wagner có thể đắm chìm vào cơn mê kích tình, sống mơ mơ màng màng, hồn nhiên quên béng tất cả, bao gồm cả tình cảnh đầy nguy hiểm, nhưng Chân Chân thì không thể nào quên được. Cô không quên anh giờ còn đang bị rất nhiều người đuổi giết, không quên bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng mất mạng, càng không quên nổi giả thiết nếu cô mất anh thì sẽ lại trở thành một cô nhi, tứ cố vô thân, giữa thế gian chẳng còn ai để nương tựa nữa.
Mỗi ngày nghĩ tới những điều này, Chân Chân đều cảm thấy cuộc sống bình an hiện tại chỉ như một giấc mơ, lúc nào cũng có thể tan biến.
Bữa trưa hôm nay có spaghetti, Chân Chân đang ăn cơm với Wagner. Cô chỉ ăn được chút ít, còn Wagner ngồi đối diện thì ăn say sưa ngon lành như hổ đói.
Bỏ nĩa xuống, cô hỏi: “Anh à, anh không thấy lo ư?”
“Lo cái gì?”
“Ở ngoài còn rất nhiều kẻ đang đuổi giết anh đấy! Sao anh cứ thờ ơ mãi vậy?” Trông anh ăn ngon, ngủ ngon, ngày ngày trôi qua thoải mái nhàn hạ, cô thật sự rất kinh ngạc. Trong tình cảnh đầy ắp nguy hiểm rình rập mà anh vẫn có thể ăn, có thể ngủ, không buồn cũng chẳng lo ư?
“Anh phải lo cái gì chứ?” Wagner miệng vẫn nhai, tiện tay cầm ly nước nho bên cạnh uống một hớp.
“Anh không sợ bị bọn họ đuổi tới cửa à?”
“Không sợ, chúng chẳng giết được anh đâu.” Uống xong nước nho, anh lại đút một nĩa spaghetti vào miệng. “Muốn giết anh, chúng còn chưa đủ tư cách.”
“Anh không sợ nhưng em…”
“Em sao?” Wagner miệng nhồm nhoàm nhai mì, lúng búng nói chuyện nhưng lời ra khỏi miệng vẫn rất rõ ràng, chuẩn âm.
“Em… em… em sợ!” Chân Chân đột nhiên thút tha thút thít: “Em không muốn anh chết…” Nhớ tới ông nội từng trút hơi thở cuối cùng trước mặt mình, vành mắt cô lập tức đỏ ửng lên.
“Anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì? Trước kia em còn hùng hồn tuyên bố vậy cơ mà?” Tự nhiên giờ lại sợ?
“Hai cái đó… không giống nhau!” Chân Chân vẫn hơi nghẹn ngào. “Khi ấy em không sợ nhưng giờ… em sợ lắm… không như hồi đó nữa…”
“Sao lại không giống nhau?”
“… Chính là không giống nhau thôi!” Tuy nhiên giống ở đâu thì cô không chỉ ra được.
Lúc đầu, cô và anh chỉ như hai người xa lạ. Anh có bị đuổi giết hay không, có mất mạng hay không, cô chẳng quan tâm lắm, vì cô chỉ là một người ngoài cuộc và người những tên kia muốn giết là anh chứ không phải cô nên cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Suy nghĩ này nghe có vẻ ngây thơ nhưng quả thực lúc ấy cô cho là thế.
Tuy nhiên bây giờ cả hai đã không còn là người xa lạ nữa rồi. Sau khoảng thời gian sống chung này, anh thậm chí còn làm cô thấy gần gũi và ỷ lại hơn cả ông nội, vì thế nên cô càng không mong anh xảy ra bất trắc gì. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện anh có thể sẽ bị những tên kia tìm được, bị chúng giết chết, cô sẽ sợ hãi tới phát run, sợ tới đánh mất cả bản thân.
Tình cảm thăng hoa thường thường sẽ làm tâm tình trở nên biến hoá.
Cô không biết nếu Wagner chết rồi thì trên đời này cô phải ai dựa vào để sinh tồn? Không có anh cho cô ỷ lại, cô có thể tự dựa vào bản thân để tiếp tục sống không? Mất anh, cô chẳng những không còn chỗ dựa, lâm vào muôn vàn khó khăn mà còn cô đơn lạc lõng!
Vốn cô không có bố mẹ, hiện tại ông nội cũng mất rồi, nếu như cả anh cũng bỏ cô mà đi, cô sẽ chẳng đời nào chịu đựng được sự thống khổ đó, nhất định cô sẽ điên mất, tuyệt vọng, thậm chí là theo bước anh, cùng chết.
Trừ những nguyên này ra, Chân Chân vẫn thấy còn có một cái gì đó sâu xa và phức tạp hơn. Không muốn anh chết, không mong anh gặp chuyện chẳng lành, rốt cuộc nguyên do là đâu? Tạm thời cô vẫn không hình dung ra được.
“Anh không sao.” Lời của Wagner vừa giống như an ủi, vừa giống như bảo đảm. “Chưa tới hai ngày sau Mark sẽ làm xong hộ chiếu cho em, anh sẽ mang em về nước, lúc đó chúng ta sẽ an toàn. Em không cần sợ, cũng chẳng cần đề phòng lo lắng gì cho anh đâu.”
Wagner có thể đắm chìm vào cơn mê kích tình, sống mơ mơ màng màng, hồn nhiên quên béng tất cả, bao gồm cả tình cảnh đầy nguy hiểm, nhưng Chân Chân thì không thể nào quên được. Cô không quên anh giờ còn đang bị rất nhiều người đuổi giết, không quên bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng mất mạng, càng không quên nổi giả thiết nếu cô mất anh thì sẽ lại trở thành một cô nhi, tứ cố vô thân, giữa thế gian chẳng còn ai để nương tựa nữa.
Mỗi ngày nghĩ tới những điều này, Chân Chân đều cảm thấy cuộc sống bình an hiện tại chỉ như một giấc mơ, lúc nào cũng có thể tan biến.
Bữa trưa hôm nay có spaghetti, Chân Chân đang ăn cơm với Wagner. Cô chỉ ăn được chút ít, còn Wagner ngồi đối diện thì ăn say sưa ngon lành như hổ đói.
Bỏ nĩa xuống, cô hỏi: “Anh à, anh không thấy lo ư?”
“Lo cái gì?”
“Ở ngoài còn rất nhiều kẻ đang đuổi giết anh đấy! Sao anh cứ thờ ơ mãi vậy?” Trông anh ăn ngon, ngủ ngon, ngày ngày trôi qua thoải mái nhàn hạ, cô thật sự rất kinh ngạc. Trong tình cảnh đầy ắp nguy hiểm rình rập mà anh vẫn có thể ăn, có thể ngủ, không buồn cũng chẳng lo ư?
“Anh phải lo cái gì chứ?” Wagner miệng vẫn nhai, tiện tay cầm ly nước nho bên cạnh uống một hớp.
“Anh không sợ bị bọn họ đuổi tới cửa à?”
“Không sợ, chúng chẳng giết được anh đâu.” Uống xong nước nho, anh lại đút một nĩa spaghetti vào miệng. “Muốn giết anh, chúng còn chưa đủ tư cách.”
“Anh không sợ nhưng em…”
“Em sao?” Wagner miệng nhồm nhoàm nhai mì, lúng búng nói chuyện nhưng lời ra khỏi miệng vẫn rất rõ ràng, chuẩn âm.
“Em… em… em sợ!” Chân Chân đột nhiên thút tha thút thít: “Em không muốn anh chết…” Nhớ tới ông nội từng trút hơi thở cuối cùng trước mặt mình, vành mắt cô lập tức đỏ ửng lên.
“Anh là đương sự còn không sợ thì tôi đây sợ cái gì? Trước kia em còn hùng hồn tuyên bố vậy cơ mà?” Tự nhiên giờ lại sợ?
“Hai cái đó… không giống nhau!” Chân Chân vẫn hơi nghẹn ngào. “Khi ấy em không sợ nhưng giờ… em sợ lắm… không như hồi đó nữa…”
“Sao lại không giống nhau?”
“… Chính là không giống nhau thôi!” Tuy nhiên giống ở đâu thì cô không chỉ ra được.
Lúc đầu, cô và anh chỉ như hai người xa lạ. Anh có bị đuổi giết hay không, có mất mạng hay không, cô chẳng quan tâm lắm, vì cô chỉ là một người ngoài cuộc và người những tên kia muốn giết là anh chứ không phải cô nên cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Suy nghĩ này nghe có vẻ ngây thơ nhưng quả thực lúc ấy cô cho là thế.
Tuy nhiên bây giờ cả hai đã không còn là người xa lạ nữa rồi. Sau khoảng thời gian sống chung này, anh thậm chí còn làm cô thấy gần gũi và ỷ lại hơn cả ông nội, vì thế nên cô càng không mong anh xảy ra bất trắc gì. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện anh có thể sẽ bị những tên kia tìm được, bị chúng giết chết, cô sẽ sợ hãi tới phát run, sợ tới đánh mất cả bản thân.
Tình cảm thăng hoa thường thường sẽ làm tâm tình trở nên biến hoá.
Cô không biết nếu Wagner chết rồi thì trên đời này cô phải ai dựa vào để sinh tồn? Không có anh cho cô ỷ lại, cô có thể tự dựa vào bản thân để tiếp tục sống không? Mất anh, cô chẳng những không còn chỗ dựa, lâm vào muôn vàn khó khăn mà còn cô đơn lạc lõng!
Vốn cô không có bố mẹ, hiện tại ông nội cũng mất rồi, nếu như cả anh cũng bỏ cô mà đi, cô sẽ chẳng đời nào chịu đựng được sự thống khổ đó, nhất định cô sẽ điên mất, tuyệt vọng, thậm chí là theo bước anh, cùng chết.
Trừ những nguyên này ra, Chân Chân vẫn thấy còn có một cái gì đó sâu xa và phức tạp hơn. Không muốn anh chết, không mong anh gặp chuyện chẳng lành, rốt cuộc nguyên do là đâu? Tạm thời cô vẫn không hình dung ra được.
“Anh không sao.” Lời của Wagner vừa giống như an ủi, vừa giống như bảo đảm. “Chưa tới hai ngày sau Mark sẽ làm xong hộ chiếu cho em, anh sẽ mang em về nước, lúc đó chúng ta sẽ an toàn. Em không cần sợ, cũng chẳng cần đề phòng lo lắng gì cho anh đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.