Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy
Chương 30
Tả Ninh
09/08/2013
Bộ dạng Lạc Man trắng trẻo, mặt mày đẹp trai, khoảng 35 tuổi, nhác trông chả giống một tên đại ca xã hội đen tẹo nào, na ná như một học giả hay giáo sư đại học hơn…
Trước kia Wagner cứ cho là mafia thì phải to lớn vạm vỡ, tứ chi phát triển, gương mặt dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng trông Lạc Man hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ thâm căn cố đế này của anh.
“Nelson điện hạ có nói với ngài là ai đã giết đứa em thứ hai của tôi không? Dù không phải ngài ấy giết thì vẫn phải có chút manh mối nào chứ?”
“Mấy người muốn tìm manh mối thì tự mà điều tra đi, tại sao cứ hỏi tôi mãi vậy?” Wagner nói một cách vô cùng bất mãn: “Đừng nói với tôi là mấy người không có khả năng tra ra chuyện này đấy nhé!”
“Thực không dám giấu giếm điện hạ.” Lạc Man chẳng để ý tới câu chất vấn của Wagner mà vẫn ung dung nói tiếp: “Thực sự là tôi đã điều tra ra hoàng tử Nelson không phải là người giết chết em tôi.”
“Mẹ nó! Tra ra được rồi thì mấy người còn tìm tôi tới đây làm cái quái gì?!” Biết anh không phải Nelson, biết Nelson không giết phó thủ lĩnh của bọn họ, vậy thì mắc gì họ còn quấn chặt lấy anh? Đầu óc bọn họ có vấn đề sao?
“Điện hạ, trước mời ngài bớt giận, từ từ nghe tôi nói.” Nói thì nói thế nhưng dường như Lạc Man rất khoái chọc giận đối phương.
“Tôi nào rảnh mà ngồi tán gẫu với mấy người! Nói gì thì nói lẹ đi!” Anh còn đang vội mang Chân Chân rời khỏi đây, thời gian đâu mà nghe hắn thao thao bất tuyệt?
“Được rồi!” Lạc Man lắc đầu cười. Vị hoàng tử Wagner này đúng y như trong báo cáo điều tra: tính tình nóng nảy, dễ giận, núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ, hoàn toàn chẳng có tí kiên nhẫn nào. “Mọi chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước. Hoàng tử Nelson trong vòng vài ngày đã làm chúng tôi mất sạch ba tỷ lợi nhuận, số tiền trên là còn chưa tính đến các tổn thất liên quan khác. Tôi chỉ muốn hỏi ngài ấy vì sao phải đối nghịch với chúng tôi nên mới phái người đi tìm ngài ấy, mong ngài ấy có thể cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng.”
Lạc Man nhớ tới vụ làm ăn béo bở bị huỷ trong tay Nelson và rất nhiều súng ống đạn dược đắt tiền lẫn một lượng lớn heroin tích tắc chìm nghỉm dưới đáy biển sâu liền cảm thấy vô vàn tiếc hận.
“Tuy nhiên Nelson điện hạ quá quật cường, có chết cũng không chịu giải thích. Theo báo cáo thì trong lúc lần đầu tiên ngài ấy phá vòng vây của chúng tôi, em tôi đã chết rồi. Về sau ngài và hoàng tử Nelson lại đồng thời xuất hiện tại Bagdad và Athen, chúng tôi không thể phân biệt trong hai người ai mới là thật nên mới định bắt sống hết.”
“Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót à?” Wagner lạnh như băng nói ra những lời này, đồng thời cũng nói trúng tim đen ai kia.
“Lúc ấy tôi cho rằng em trai tôi bị hoàng tử Nelson giết, làm sao tôi có thể bỏ qua được? Nhưng dù lúc ấy tôi cho rằng ngài ấy giết em tôi thì tôi vẫn không muốn giết hoàng tử Nelson!” Chỉ định bắt về hỏi chuyện cho rõ ràng mà thôi. “Sau này em trai thứ ba của tôi mới tra rõ hoàng tử Nelson ở Athen mới là thật. Đứa em đó của tôi xin tôi chi viện, thề nhất định sẽ bắt sống hoàng tử Nelson về đây. Khi đó tôi cũng chẳng nghi ngờ gì nên liền phái một trăm người tới giúp nó. Nhưng tôi không hề nghĩ rằng nó chẳng định bắt sống hoàng tử Nelson mà là muốn giết người diệt khẩu, giấu giếm chuyện nó giết đứa em thứ hai của tôi và đổ tội lên đầu ngài ấy.”
“Đổ tội lên đầu Nelson?” Wagner hơi ngạc nhiên. “Ý anh là đứa em trai thứ ba của anh giết chết đứa em trai thứ hai?”
“Phải.” Vẻ mặt Lạc Man chợt biểu lộ chút đau đớn. “Người giết đứa em trai thứ hai của tôi chính là đứa em trai thứ ba, Ellen.”
Wagner mím môi. “Nếu anh biết thủ phạm là ai rồi thì mấy ngày nay còn không ngừng truy bắt tôi làm gì? Việc này với chuyện mấy người dùng trăm phương ngàn kế bắt tôi có liên quan gì à?”
“Để tôi giải thích. Đứa em thứ ba của tôi hám danh hám lợi, háo sắc tham tiền, làm việc không chín chắn, tuổi trẻ ngu dại. Tuy nhiên lá gan của nó lại rất nhỏ, nếu không có ai đứng sau xúi giục, làm chỗ dựa cho nó thì nó tuyệt đối chẳng thể nào có ý đồ giết anh hai mình.” Lạc Man nói tới đây thì càng than thở: “Nhất định là cái kẻ đứng đằng sau kia đáp ứng nó cái gì hoặc nắm được nhược điểm nào của nó nên nó mới ra tay.”
“Anh khẳng định đứa em trai thứ ba kia của anh là do có kẻ khác xúi giục chứ không phải vì bản thân mình?”
“Tôi khẳng định.” Giọng nói của Lạc Man vô cùng kiên định: “Mà chẳng lẽ điện hạ không nhận ra ở Bagdad ngoài tôi còn có một băng đảng khác đang truy đuổi ngài ư? Một bên chỉ muốn bắt sống ngài còn một bên là muốn giết ngài. Băng đảng muốn giết ngài đó chính là đám đã nhận lệnh Ellen đi giết đứa em trai thứ hai của tôi.”
“Anh có tra được băng đảng đó là của ai không?” Nói nửa ngày mới tới trọng điểm.
“Tôi đã điều tra rất lâu…” Lạc Man ấm ức thừa nhận: “Ngay cả một chút manh mối cũng không tra ra nổi! Trước mắt tôi chỉ có thể xác định là họ đến từ một băng đảng xã hội đen nước ngoài, phạm vi hoạt động yếu ở Bagdad và Athen. Bọn họ rắp tâm làm đủ thứ chuyện như thế là vì cái gì, đến nay tôi vẫn chưa đoán ra. Là tranh chấp địa bàn hay là trả thù? Tôi không biết.”
“Bọn chúng bí ẩn như vậy, ngay cả một chút lai lịch cũng không tra ra?”
“Phải, việc này cũng làm tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.” Đột nhiên xuất hiện một đối thủ thế lực đáng sợ mà chẳng biết từ đâu ra, dù Lạc Man không hề sợ hãi nhưng vẫn chẳng thể yên tâm nổi. “Điện hạ không thấy hiếu kỳ ư? Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến ngài nhưng vì sao họ vẫn cứ muốn giết ngài?”
“Lúc đầu còn tò mò nhưng giờ thì không.” Wagner nhẹ nhếch khoé môi. “Không khó để đoán ra rằng bọn chúng muốn giết tôi chỉ vì mục đích đơn giản là sợ tôi và anh gặp nhau, sợ tôi truyền đạt cho anh lời của anh trai tôi để làm rõ người giết đứa em trai thứ hai của anh không người anh trai thứ sáu của tôi mà là cái đứa em trai thứ ba tên Ellen kia. Nhưng bọn chúng không nghĩ tới việc chúng làm chỉ là thừa. Dù anh không gặp tôi thì anh vẫn biết chân tướng về cái chết của em trai mình. Toàn bọn ngu mà còn bày đặt mình thông minh!”
Trước kia Wagner cứ cho là mafia thì phải to lớn vạm vỡ, tứ chi phát triển, gương mặt dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng trông Lạc Man hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ thâm căn cố đế này của anh.
“Nelson điện hạ có nói với ngài là ai đã giết đứa em thứ hai của tôi không? Dù không phải ngài ấy giết thì vẫn phải có chút manh mối nào chứ?”
“Mấy người muốn tìm manh mối thì tự mà điều tra đi, tại sao cứ hỏi tôi mãi vậy?” Wagner nói một cách vô cùng bất mãn: “Đừng nói với tôi là mấy người không có khả năng tra ra chuyện này đấy nhé!”
“Thực không dám giấu giếm điện hạ.” Lạc Man chẳng để ý tới câu chất vấn của Wagner mà vẫn ung dung nói tiếp: “Thực sự là tôi đã điều tra ra hoàng tử Nelson không phải là người giết chết em tôi.”
“Mẹ nó! Tra ra được rồi thì mấy người còn tìm tôi tới đây làm cái quái gì?!” Biết anh không phải Nelson, biết Nelson không giết phó thủ lĩnh của bọn họ, vậy thì mắc gì họ còn quấn chặt lấy anh? Đầu óc bọn họ có vấn đề sao?
“Điện hạ, trước mời ngài bớt giận, từ từ nghe tôi nói.” Nói thì nói thế nhưng dường như Lạc Man rất khoái chọc giận đối phương.
“Tôi nào rảnh mà ngồi tán gẫu với mấy người! Nói gì thì nói lẹ đi!” Anh còn đang vội mang Chân Chân rời khỏi đây, thời gian đâu mà nghe hắn thao thao bất tuyệt?
“Được rồi!” Lạc Man lắc đầu cười. Vị hoàng tử Wagner này đúng y như trong báo cáo điều tra: tính tình nóng nảy, dễ giận, núi lửa lúc nào cũng có thể bùng nổ, hoàn toàn chẳng có tí kiên nhẫn nào. “Mọi chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước. Hoàng tử Nelson trong vòng vài ngày đã làm chúng tôi mất sạch ba tỷ lợi nhuận, số tiền trên là còn chưa tính đến các tổn thất liên quan khác. Tôi chỉ muốn hỏi ngài ấy vì sao phải đối nghịch với chúng tôi nên mới phái người đi tìm ngài ấy, mong ngài ấy có thể cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng.”
Lạc Man nhớ tới vụ làm ăn béo bở bị huỷ trong tay Nelson và rất nhiều súng ống đạn dược đắt tiền lẫn một lượng lớn heroin tích tắc chìm nghỉm dưới đáy biển sâu liền cảm thấy vô vàn tiếc hận.
“Tuy nhiên Nelson điện hạ quá quật cường, có chết cũng không chịu giải thích. Theo báo cáo thì trong lúc lần đầu tiên ngài ấy phá vòng vây của chúng tôi, em tôi đã chết rồi. Về sau ngài và hoàng tử Nelson lại đồng thời xuất hiện tại Bagdad và Athen, chúng tôi không thể phân biệt trong hai người ai mới là thật nên mới định bắt sống hết.”
“Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót à?” Wagner lạnh như băng nói ra những lời này, đồng thời cũng nói trúng tim đen ai kia.
“Lúc ấy tôi cho rằng em trai tôi bị hoàng tử Nelson giết, làm sao tôi có thể bỏ qua được? Nhưng dù lúc ấy tôi cho rằng ngài ấy giết em tôi thì tôi vẫn không muốn giết hoàng tử Nelson!” Chỉ định bắt về hỏi chuyện cho rõ ràng mà thôi. “Sau này em trai thứ ba của tôi mới tra rõ hoàng tử Nelson ở Athen mới là thật. Đứa em đó của tôi xin tôi chi viện, thề nhất định sẽ bắt sống hoàng tử Nelson về đây. Khi đó tôi cũng chẳng nghi ngờ gì nên liền phái một trăm người tới giúp nó. Nhưng tôi không hề nghĩ rằng nó chẳng định bắt sống hoàng tử Nelson mà là muốn giết người diệt khẩu, giấu giếm chuyện nó giết đứa em thứ hai của tôi và đổ tội lên đầu ngài ấy.”
“Đổ tội lên đầu Nelson?” Wagner hơi ngạc nhiên. “Ý anh là đứa em trai thứ ba của anh giết chết đứa em trai thứ hai?”
“Phải.” Vẻ mặt Lạc Man chợt biểu lộ chút đau đớn. “Người giết đứa em trai thứ hai của tôi chính là đứa em trai thứ ba, Ellen.”
Wagner mím môi. “Nếu anh biết thủ phạm là ai rồi thì mấy ngày nay còn không ngừng truy bắt tôi làm gì? Việc này với chuyện mấy người dùng trăm phương ngàn kế bắt tôi có liên quan gì à?”
“Để tôi giải thích. Đứa em thứ ba của tôi hám danh hám lợi, háo sắc tham tiền, làm việc không chín chắn, tuổi trẻ ngu dại. Tuy nhiên lá gan của nó lại rất nhỏ, nếu không có ai đứng sau xúi giục, làm chỗ dựa cho nó thì nó tuyệt đối chẳng thể nào có ý đồ giết anh hai mình.” Lạc Man nói tới đây thì càng than thở: “Nhất định là cái kẻ đứng đằng sau kia đáp ứng nó cái gì hoặc nắm được nhược điểm nào của nó nên nó mới ra tay.”
“Anh khẳng định đứa em trai thứ ba kia của anh là do có kẻ khác xúi giục chứ không phải vì bản thân mình?”
“Tôi khẳng định.” Giọng nói của Lạc Man vô cùng kiên định: “Mà chẳng lẽ điện hạ không nhận ra ở Bagdad ngoài tôi còn có một băng đảng khác đang truy đuổi ngài ư? Một bên chỉ muốn bắt sống ngài còn một bên là muốn giết ngài. Băng đảng muốn giết ngài đó chính là đám đã nhận lệnh Ellen đi giết đứa em trai thứ hai của tôi.”
“Anh có tra được băng đảng đó là của ai không?” Nói nửa ngày mới tới trọng điểm.
“Tôi đã điều tra rất lâu…” Lạc Man ấm ức thừa nhận: “Ngay cả một chút manh mối cũng không tra ra nổi! Trước mắt tôi chỉ có thể xác định là họ đến từ một băng đảng xã hội đen nước ngoài, phạm vi hoạt động yếu ở Bagdad và Athen. Bọn họ rắp tâm làm đủ thứ chuyện như thế là vì cái gì, đến nay tôi vẫn chưa đoán ra. Là tranh chấp địa bàn hay là trả thù? Tôi không biết.”
“Bọn chúng bí ẩn như vậy, ngay cả một chút lai lịch cũng không tra ra?”
“Phải, việc này cũng làm tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.” Đột nhiên xuất hiện một đối thủ thế lực đáng sợ mà chẳng biết từ đâu ra, dù Lạc Man không hề sợ hãi nhưng vẫn chẳng thể yên tâm nổi. “Điện hạ không thấy hiếu kỳ ư? Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến ngài nhưng vì sao họ vẫn cứ muốn giết ngài?”
“Lúc đầu còn tò mò nhưng giờ thì không.” Wagner nhẹ nhếch khoé môi. “Không khó để đoán ra rằng bọn chúng muốn giết tôi chỉ vì mục đích đơn giản là sợ tôi và anh gặp nhau, sợ tôi truyền đạt cho anh lời của anh trai tôi để làm rõ người giết đứa em trai thứ hai của anh không người anh trai thứ sáu của tôi mà là cái đứa em trai thứ ba tên Ellen kia. Nhưng bọn chúng không nghĩ tới việc chúng làm chỉ là thừa. Dù anh không gặp tôi thì anh vẫn biết chân tướng về cái chết của em trai mình. Toàn bọn ngu mà còn bày đặt mình thông minh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.