Chọc Tôi! Em Đã Tính Sẵn Hậu Quả Chưa?
Chương 14: bắt cóc mà còn thiên vị
Vycuti
02/12/2024
"sao cậu ta lại ở đây?"
Lưu Hạ Thanh to mắt nhìn chằm chằm vào Lục Yến cũng bị trói như tét bánh trưng như mình, nhìn chung thì trên người hắn không cơ vết thương nào.
Lưu Hạ Thanh nhìn xung quanh,nơi này có vẻ là một khu nhà hoang nào đó ở ngoại thành,khắp nơi đổ vỡ có chút cũ kỹ,cậu nhìn lên hai tên bắt cóc đang bàn nhau nên viết giấy uy hiếp như thế nào mà cạn lời.
"con ông bà đang ở trong tay chúng tôi, phải viết như vậy mới đúng chứ!"
"viết như vậy quá vào khuôn khổ cũ rồi, với cả mày thấy ba mẹ của hai thằng nhãi ranh này chưa,rõ đẹp"
"mày quan tâm bề ngoài người ta làm gì? Viết giấy uy hiệp cho tốt đi"
"vậy viết như nào,đây cũng là lần đầu tao làm việc này,mày quát cái gì mà quát"
"tao không có quát,là giọng tao vốn dĩ như vậy,mày như thế là kì thị tao!"
Cứ thế hai người kia nói qua nói lại,lôi cả 18 đời tổ tông của nhau ra mà chào hỏi
Lục Yến nhìn cậu đang hứng thú nhìn trò vui,hắn nhìn từ trên xuống dưới người cậu cuối cùng dừng tầm mắt ở gáy cậu.
Hắn nhíu mày,gương mặt sắc lạnh nhìn hai người kia,gáy Lưu Hạ Thanh có vết bầm khá đậm,Lục Yến trán nổi gân xanh nhìn hai tên kia như muốn nuốt luôn họ vậy.
Lưu Hạ Thanh cũng để ý tầm mắt của hắn,cậu nhìn thấy ánh mắt như sát nhân kia làm cho rợn người, sống lưng cứ thế đổ mồ hôi hột đưa chân cọ cọ vào chân hắn.
Lục Yến thu lại ánh mắt lẫn biểu cảm của mình,trên mặt lại là biểu cảm lười biếng như trời có sập cũng không liên quan đến hắn như cũ,hắn hơi nhướng mày hỏi nhỏ:"sao vậy?"
Lưu Hạ Thanh cố di chuyển cơ thể nặng nhọc của mình,vì bị bịt miệng nên chỉ có thể lắc lắc đầu,trong lòng đã gào thét:"đừng nhìn chằm chằm như thế cái thằng này"
Quái lạ là Lục Yến có vẻ như hiểu hành động thú vị của cậu,hắn thấp giọng cười gật đầu:"được, không nhìn "
Lưu Hạ Thanh bực bội,thế mà hắn còn có tâm trạng cười! Thế mà còn cười được.
Bỗng nhiên cậu để ý tới một chuyên,tại sao Lục Yến lại không bị bịt miệng? Tại sao???
Cái này cũng quá thiên vị đi,tại sao cậu bị bịt miệng mà tên kia lại không bị!!! aaaaaa thật không công bằng,bọn bắt cóc này thế mà lại thiên vị như vậy!
Hừ!! ông khinh.
Lục Yến yên lặng nhìn cún con nhà mình đang xù lông bực bội bên cạnh, nhịn lắm mới không cười ra tiếng.
Vẫn đang yêu như vậy..
Hai tên kia cuối cùng cũng cãi nhau xong,cả hai giơ bức thư vừa viết lên,trên tờ giấy có mấy dòng chữ ngòng nghoèo nhìn không ra chữ,tên đầu hói híp mắt nói:"hình như chữ của mày không ổn lắm"
Tên đô con cũng biết chữ của mình không đẹp là bao,gã gãi gãi tai giọng nghe ra có chút tủi thân:"mày cũng biết tao vốn dĩ vẫn chưa học hết cấp 1 mà"
Như lỡ đụng vào nỗi đau của bạn mình,tên đầu hói luống cuống an ủi:"được rồi được rồi, không trách mày,để tao nghĩ cách khác "
Bông dưng một giọng trầm mà trong vang lên cắt ngang hai người:"tôi có thể viết "
Tên đầu hói nheo mắt nhìn ngươi phát ra âm thanh,Lưu Hạ Thanh toát mồ hôi hột như không tin nhìn Lục Yến,tên này mặc dù ngu nhưng gã ra tay không vừa đâu.
Lục Yến vẫn như không có việc gì phải lo lắng,hắn nhoẻn miệng cười nói:"tôi sắp tốt nghiệp cấp ba,còn là người đạt thành tích tốt nhất khối nữa đó"
Mắt tên đô con sáng rực,mặc dù gã làm lưu manh nhưng sâu trong lòng gã đều muốn bản thân mình trở thành một trong thành phần của giới tri thức,chỉ là đầu óc gã không tốt nên phải rời bỏ khi đang học tiểu học.
Thấy ánh mắt sáng ngời của đồng đội,gã đầu hói đập cái bép vào vai hắn,rồi trừng mắt quát với Lục Yến:"mày im, chưa đến lượt mày lên tiếng"
Lục Yến như đã đoán được,hắn nhún vai không nói nữa,thế là hai gã kia lại bắt đầu tính kế
Lưu Hạ Thanh thở phào, trừng hắn một cái,trong lòng mắng:"ăn gì mà ngáo như thế,tìm đánh không"
Lục Yến quay sang mỉm cười với cậu,rồi dựa vào tường nhắm mắt như muốn ngủ.
Lưu Hạ Thanh thật sự phục tên này rồi,tình thế này còn ngủ được,nếu được cậu cũng muộn ngủ,hắn ngủ được sao cậu lại không.
Thế là cậu cũng dựa vào tường,nhắm mắt một lúc,cuối cùng do ảnh hưởng của rượu lúc nãy uống nên cơn buồn ngủ ập tới,cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, người trượt xuống dựa vào một chỗ khá thoải mái.
Lục Yến tự nhiên bị coi là chỗ dựa,cơ thể cứng đờ một lúc rồi thả lỏng,cẩn thận nhúc nhích để cậu thoải mái hơn.
"thế này mà còn ngủ được, ngốc"
Lưu Hạ Thanh to mắt nhìn chằm chằm vào Lục Yến cũng bị trói như tét bánh trưng như mình, nhìn chung thì trên người hắn không cơ vết thương nào.
Lưu Hạ Thanh nhìn xung quanh,nơi này có vẻ là một khu nhà hoang nào đó ở ngoại thành,khắp nơi đổ vỡ có chút cũ kỹ,cậu nhìn lên hai tên bắt cóc đang bàn nhau nên viết giấy uy hiếp như thế nào mà cạn lời.
"con ông bà đang ở trong tay chúng tôi, phải viết như vậy mới đúng chứ!"
"viết như vậy quá vào khuôn khổ cũ rồi, với cả mày thấy ba mẹ của hai thằng nhãi ranh này chưa,rõ đẹp"
"mày quan tâm bề ngoài người ta làm gì? Viết giấy uy hiệp cho tốt đi"
"vậy viết như nào,đây cũng là lần đầu tao làm việc này,mày quát cái gì mà quát"
"tao không có quát,là giọng tao vốn dĩ như vậy,mày như thế là kì thị tao!"
Cứ thế hai người kia nói qua nói lại,lôi cả 18 đời tổ tông của nhau ra mà chào hỏi
Lục Yến nhìn cậu đang hứng thú nhìn trò vui,hắn nhìn từ trên xuống dưới người cậu cuối cùng dừng tầm mắt ở gáy cậu.
Hắn nhíu mày,gương mặt sắc lạnh nhìn hai người kia,gáy Lưu Hạ Thanh có vết bầm khá đậm,Lục Yến trán nổi gân xanh nhìn hai tên kia như muốn nuốt luôn họ vậy.
Lưu Hạ Thanh cũng để ý tầm mắt của hắn,cậu nhìn thấy ánh mắt như sát nhân kia làm cho rợn người, sống lưng cứ thế đổ mồ hôi hột đưa chân cọ cọ vào chân hắn.
Lục Yến thu lại ánh mắt lẫn biểu cảm của mình,trên mặt lại là biểu cảm lười biếng như trời có sập cũng không liên quan đến hắn như cũ,hắn hơi nhướng mày hỏi nhỏ:"sao vậy?"
Lưu Hạ Thanh cố di chuyển cơ thể nặng nhọc của mình,vì bị bịt miệng nên chỉ có thể lắc lắc đầu,trong lòng đã gào thét:"đừng nhìn chằm chằm như thế cái thằng này"
Quái lạ là Lục Yến có vẻ như hiểu hành động thú vị của cậu,hắn thấp giọng cười gật đầu:"được, không nhìn "
Lưu Hạ Thanh bực bội,thế mà hắn còn có tâm trạng cười! Thế mà còn cười được.
Bỗng nhiên cậu để ý tới một chuyên,tại sao Lục Yến lại không bị bịt miệng? Tại sao???
Cái này cũng quá thiên vị đi,tại sao cậu bị bịt miệng mà tên kia lại không bị!!! aaaaaa thật không công bằng,bọn bắt cóc này thế mà lại thiên vị như vậy!
Hừ!! ông khinh.
Lục Yến yên lặng nhìn cún con nhà mình đang xù lông bực bội bên cạnh, nhịn lắm mới không cười ra tiếng.
Vẫn đang yêu như vậy..
Hai tên kia cuối cùng cũng cãi nhau xong,cả hai giơ bức thư vừa viết lên,trên tờ giấy có mấy dòng chữ ngòng nghoèo nhìn không ra chữ,tên đầu hói híp mắt nói:"hình như chữ của mày không ổn lắm"
Tên đô con cũng biết chữ của mình không đẹp là bao,gã gãi gãi tai giọng nghe ra có chút tủi thân:"mày cũng biết tao vốn dĩ vẫn chưa học hết cấp 1 mà"
Như lỡ đụng vào nỗi đau của bạn mình,tên đầu hói luống cuống an ủi:"được rồi được rồi, không trách mày,để tao nghĩ cách khác "
Bông dưng một giọng trầm mà trong vang lên cắt ngang hai người:"tôi có thể viết "
Tên đầu hói nheo mắt nhìn ngươi phát ra âm thanh,Lưu Hạ Thanh toát mồ hôi hột như không tin nhìn Lục Yến,tên này mặc dù ngu nhưng gã ra tay không vừa đâu.
Lục Yến vẫn như không có việc gì phải lo lắng,hắn nhoẻn miệng cười nói:"tôi sắp tốt nghiệp cấp ba,còn là người đạt thành tích tốt nhất khối nữa đó"
Mắt tên đô con sáng rực,mặc dù gã làm lưu manh nhưng sâu trong lòng gã đều muốn bản thân mình trở thành một trong thành phần của giới tri thức,chỉ là đầu óc gã không tốt nên phải rời bỏ khi đang học tiểu học.
Thấy ánh mắt sáng ngời của đồng đội,gã đầu hói đập cái bép vào vai hắn,rồi trừng mắt quát với Lục Yến:"mày im, chưa đến lượt mày lên tiếng"
Lục Yến như đã đoán được,hắn nhún vai không nói nữa,thế là hai gã kia lại bắt đầu tính kế
Lưu Hạ Thanh thở phào, trừng hắn một cái,trong lòng mắng:"ăn gì mà ngáo như thế,tìm đánh không"
Lục Yến quay sang mỉm cười với cậu,rồi dựa vào tường nhắm mắt như muốn ngủ.
Lưu Hạ Thanh thật sự phục tên này rồi,tình thế này còn ngủ được,nếu được cậu cũng muộn ngủ,hắn ngủ được sao cậu lại không.
Thế là cậu cũng dựa vào tường,nhắm mắt một lúc,cuối cùng do ảnh hưởng của rượu lúc nãy uống nên cơn buồn ngủ ập tới,cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, người trượt xuống dựa vào một chỗ khá thoải mái.
Lục Yến tự nhiên bị coi là chỗ dựa,cơ thể cứng đờ một lúc rồi thả lỏng,cẩn thận nhúc nhích để cậu thoải mái hơn.
"thế này mà còn ngủ được, ngốc"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.