Chọc Tôi! Em Đã Tính Sẵn Hậu Quả Chưa?
Chương 19: không phải tôi không muốn buông...
Vycuti
02/12/2024
Tạ Vân Phong cùng Lâm Y Trạch đứng lặng người nhìn hai bóng người dần đi khuất,Tạ Vân Phong nói thì thầm vào tai Lâm Y Trạch:"có khi nào Thanh ca khoẻ rồi sẽ chôn hai đứa mình không?"
Lâm Y Trạch đau thương nặng nề gật đầu:"có thể lắm,tôi với cậu mau đi chọn quan tài trước đi"
Tạ Vân Phong giả bộ lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại,tay ôm tim vịn vào người Lâm Y Trạch.
Mà bên này,Lưu Hạ Thanh cả người cảm giác nóng bừng lên bỗng cảm nhận được một sự lạnh lẽo đang ngấm vào cơ thể mình,cậu theo bản năng ôm lấy nó,cố gắng muốn để mình hòa làm một với nó.
Lục Yến bị cún con ôm chặt còn ra sức dụi vào người mình,hắn cứng đờ đứng tại chỗ,mùi hương ngọt lịm quẩn quanh mũi khiến người hắn bắt đầu có cảm giác khô nóng.
Hắn đẩy cậu ra một chút nhưng cậu như bị lấy đi thứ gì vô giá vậy mà nhanh chóng ôm chặt hắn,Lục Yến bất lực giữ chặt hai chân cậu rồi vững vàng bước về phía phòng y tế.
Bác sĩ đang thảnh thơi ngồi húp cà phê thì thấy ngoài cửa có một em học sinh gương mặt vô cùng anh tuấn đang ôm một người đứng ngoài cửa nhìn mình.
Ông nhìn cậu học sinh hận không thể dính chặt người mình lên người cậu kia thì cạn lời đứng im tại chỗ hồi lâu:"...."
Lục Yến chờ mãi mà ông vẫn đứng đó,đành lên tiếng trước:"cậu ấy tự dưng bị bị ngất-"
Vừa nói đến chữ ngất,hắn nhìn cún con vẫn lúc nha lúc nhúc hít hít mùi hương trên người hắn,cái này hẳn không tính là ngất đi...
ông gật đầu,ra hiệu đưa người nằm xuống giường trước,Lục Yến ngoan ngoan đưa cậu đến cạnh giường định để cậu xuống.
Nhưng....
Cậu một hai dính chặt trên người hắn không buông,làm thế nào cũng không gỡ ra được,Lục Yến im lặng nhìn bác sĩ:"..."không phải tôi không muốn buông đâu..
Bác sĩ cũng nhìn hắn:"..."tôi hiểu mà!
Hết cách Lục Yến đành ngồi xuống giường và cho Lưu Hạ Thanh ngồi trong lòng mình, nhìn cún con dụi dụi đầu vào cổ hắn,tóc cậu sượt qua sượt lại làm hắn có chút ngứa ngáy,cậu ho nhẹ một cái rồi lấy tay bịt miệng cậu lại
Hắn nhìn ánh mắt kỳ lạ của bác sĩ,bất lực giải thích:"cậu ấy là alpha, không như thầy nghĩ đâu..."
Bác sĩ nhìn chàng thanh niên ít nhất cũng phải cao m8 nhưng ngồi trong lòng Lục Yến lại cho người ta cảm giác như một omega đang ở gần alpha của mình.ông nhanh chóng xoá tan ý nghĩ đáng sợ đó nói:"để tôi xem nốt chút "
Nói rồi ông đưa tay đặt lên chán cậu, không nóng,ông nhìn gương mặt đỏ bừng,mắt nhắm nghiền hành động y như một omega đang trong thời kỳ động dục vậy:"..."
Nhưng theo kinh nghiệm cả đời này của ông chắc chắn người này 100% không phải omega,vậy thì đang bị làm sao đây?
Sau đó ông quay sang nhìn Lục Yến nghiêm trang nói:"không sao, chắc là cảm thôi, người bị cảm thường dính người một chút không cần lo lắng"
Lục Yến nhìn người trong lòng,do dự hỏi ông:"thầy có chắc là đình người một chút không?"
ông ho khan một tiếng,sau đó quay người đi húp ly cà phê của mình:"hôm nay đưa cậu ta về nhà trước đi,có thời gian thì dẫn đi khám tổng quát xem có bị gì hay không "
ông có chết cũng không chịu nói là ông không khám ra gì đâu!.
Lục Yến nghi ngờ nhìn ông, nhưng ông đã nói thế hắn chỉ đành ôm người trong lòng mà ra khỏi phòng, nhìn Lưu Hạ Thanh bình thường cao ngạo giờ đây lại dính lấy hắn không buông.
Không hiểu sao lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, nhưng hắn hơi nghi ngờ mùi vị của cậu vốn dĩ không ngọt ngào như vậy? chả nhẽ mùi pheromone cũng sẽ thay đổi sao?.
Nhưng hắn cũng không để trong lòng vấn đề này quá lâu,dù cậu có mùi gì hắn vẫn rất thích.
Lâm Y Trạch đau thương nặng nề gật đầu:"có thể lắm,tôi với cậu mau đi chọn quan tài trước đi"
Tạ Vân Phong giả bộ lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại,tay ôm tim vịn vào người Lâm Y Trạch.
Mà bên này,Lưu Hạ Thanh cả người cảm giác nóng bừng lên bỗng cảm nhận được một sự lạnh lẽo đang ngấm vào cơ thể mình,cậu theo bản năng ôm lấy nó,cố gắng muốn để mình hòa làm một với nó.
Lục Yến bị cún con ôm chặt còn ra sức dụi vào người mình,hắn cứng đờ đứng tại chỗ,mùi hương ngọt lịm quẩn quanh mũi khiến người hắn bắt đầu có cảm giác khô nóng.
Hắn đẩy cậu ra một chút nhưng cậu như bị lấy đi thứ gì vô giá vậy mà nhanh chóng ôm chặt hắn,Lục Yến bất lực giữ chặt hai chân cậu rồi vững vàng bước về phía phòng y tế.
Bác sĩ đang thảnh thơi ngồi húp cà phê thì thấy ngoài cửa có một em học sinh gương mặt vô cùng anh tuấn đang ôm một người đứng ngoài cửa nhìn mình.
Ông nhìn cậu học sinh hận không thể dính chặt người mình lên người cậu kia thì cạn lời đứng im tại chỗ hồi lâu:"...."
Lục Yến chờ mãi mà ông vẫn đứng đó,đành lên tiếng trước:"cậu ấy tự dưng bị bị ngất-"
Vừa nói đến chữ ngất,hắn nhìn cún con vẫn lúc nha lúc nhúc hít hít mùi hương trên người hắn,cái này hẳn không tính là ngất đi...
ông gật đầu,ra hiệu đưa người nằm xuống giường trước,Lục Yến ngoan ngoan đưa cậu đến cạnh giường định để cậu xuống.
Nhưng....
Cậu một hai dính chặt trên người hắn không buông,làm thế nào cũng không gỡ ra được,Lục Yến im lặng nhìn bác sĩ:"..."không phải tôi không muốn buông đâu..
Bác sĩ cũng nhìn hắn:"..."tôi hiểu mà!
Hết cách Lục Yến đành ngồi xuống giường và cho Lưu Hạ Thanh ngồi trong lòng mình, nhìn cún con dụi dụi đầu vào cổ hắn,tóc cậu sượt qua sượt lại làm hắn có chút ngứa ngáy,cậu ho nhẹ một cái rồi lấy tay bịt miệng cậu lại
Hắn nhìn ánh mắt kỳ lạ của bác sĩ,bất lực giải thích:"cậu ấy là alpha, không như thầy nghĩ đâu..."
Bác sĩ nhìn chàng thanh niên ít nhất cũng phải cao m8 nhưng ngồi trong lòng Lục Yến lại cho người ta cảm giác như một omega đang ở gần alpha của mình.ông nhanh chóng xoá tan ý nghĩ đáng sợ đó nói:"để tôi xem nốt chút "
Nói rồi ông đưa tay đặt lên chán cậu, không nóng,ông nhìn gương mặt đỏ bừng,mắt nhắm nghiền hành động y như một omega đang trong thời kỳ động dục vậy:"..."
Nhưng theo kinh nghiệm cả đời này của ông chắc chắn người này 100% không phải omega,vậy thì đang bị làm sao đây?
Sau đó ông quay sang nhìn Lục Yến nghiêm trang nói:"không sao, chắc là cảm thôi, người bị cảm thường dính người một chút không cần lo lắng"
Lục Yến nhìn người trong lòng,do dự hỏi ông:"thầy có chắc là đình người một chút không?"
ông ho khan một tiếng,sau đó quay người đi húp ly cà phê của mình:"hôm nay đưa cậu ta về nhà trước đi,có thời gian thì dẫn đi khám tổng quát xem có bị gì hay không "
ông có chết cũng không chịu nói là ông không khám ra gì đâu!.
Lục Yến nghi ngờ nhìn ông, nhưng ông đã nói thế hắn chỉ đành ôm người trong lòng mà ra khỏi phòng, nhìn Lưu Hạ Thanh bình thường cao ngạo giờ đây lại dính lấy hắn không buông.
Không hiểu sao lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, nhưng hắn hơi nghi ngờ mùi vị của cậu vốn dĩ không ngọt ngào như vậy? chả nhẽ mùi pheromone cũng sẽ thay đổi sao?.
Nhưng hắn cũng không để trong lòng vấn đề này quá lâu,dù cậu có mùi gì hắn vẫn rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.