Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 202: Em biết không? Hai chúng ta đều có bệnh
Cận Niên
10/11/2017
"Các người không có dựa sát vào nhau sao? Các người ôm nhau chặt như
thế, thời điểm anh hôn cô ấy sao không nghĩ tới tôi sẽ nhìn thấy!" Dụ
Thiên Tuyết muốn đẩy anh ra, thế nhưng sức lực của anh quá lớn, cô rơi
lệ đầy mặt cũng không biện pháp nào đẩy anh ra.
"Khi nào thì em thấy anh hôn cô ta!!" Nam Cung Kình Hiên gấp đến độ hai mắt đỏ hồng, nắm cổ tay cô vặn ra phía sau, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt cùng cánh môi đỏ tươi, cúi đầu hung hăng hôn cô, khàn giọng mơ hồ nói: Anh không có hôn cô ta, em nhìn lầm rồi, đừng căn cứ vào phán đoán của em để suy đoán anh, anh chỉ hôn qua có một mình em….."
Trong khoang miệng, hơi thở nóng hừng hực của anh xông vào, lần nữa mê hoặc thần trí của cô.
Dụ Thiên Tuyết giận đến cả người choáng váng, nước mắt nhạt nhòa, trong lòng chua xót, nhưng môi lưỡi của anh dịu dàng bá đạo xâm phạm khiến cô hơi rung động, bị sự an ủi tê dại mãnh liệt, cảm thụ sự hiện hữu của anh. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon
Nhưng mà, anh hôn kịch liệt mà triền miên như thế, cũng giống hệt đã cho La Tình Uyển…..
Dụ Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì cảm thấy bàn tay đang đỡ cái gáy của cô thật dơ bẩn, hiện giờ, nụ hôn nóng bỏng cùng môi lưỡi đang hôn cô cũng đều rất dơ bẩn!!
Cô liều mạng giãy giụa muốn rút cổ tay ra, trong lúc giằng co cố sức tìm ra khe hở để tránh thoát sự kiềm chế của anh!
Tiểu Ảnh cau mày, cảm giác được mẹ đang thống khổ, gấp gáp đến độ tiến lên giơ chân liều mạng đá Nam Cung Kình Hiên: "Chú hư hỏng, chú bại hoại! Buông mẹ cháu ra! Mẹ ghét chú! Buông mẹ ra! Thả ra có nghe hay không!"
Cậu bé giận đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ lên, hận không thể hung hăng cắn lên chân của chú hư hỏng!
Bùi Vũ Triết cũng đang đi tới trên con đường này, thời điểm chứng kiến đến tình huống này chợt cau mày thật sâu, xông tới hung hăng kéo Nam Cung Kình Hiên ra, một quyền ngoan độc đập trên mặt Nam cung Kình Hiên!
"Chết tiệt, anh đang làm gì Thiên Tuyết!" Bùi Vũ Triết gầm lên một tiếng, thở hồng hộc, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm anh.
Nam Cung Kình Hiên rên lên đau đớn bụm cằm ngã lui ngược lại mấy bước, lúc này mới ngước đôi mắt lạnh sáng quắt nhìn chằm chằm Bùi Vũ Triết. *lê quý đôn*
Trước mắt Dụ Thiên Tuyết vụt qua một cái, còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng cao ngất màu trắng của Bùi Vũ Triết đã chắn ở trước mặt cô, cánh môi bị hôn sáng bóng tản ra sự quyến rũ, khẽ thở gấp, rất kinh ngạc tại sao Bùi Vũ Triết lại xuất hiện ở nơi này.
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười một tiếng: "Còn anh đang làm cái gì ở đây?"
"Anh lại muốn ức hiếp Thiên Tuyết phải hay không? Khốn kiếp….. Anh còn dám động vào cô ấy một cái tôi với anh sẽ không xong! Nam Cung Kình Hiên, anh đừng khinh người quá đáng! Có gia đình rồi thì đừng trêu chọc Thiên Tuyết nữa!" Trong lòng Bùi Vũ Triết hận ý cuồn cuộn, đôi mắt đỏ hồng, nhớ trước khi anh đi Nam Cung Kình Hiên đã đưa Thiên Tuyết đang bị sốt cao vào bệnh viện, anh siết chặt quả đấm, hận không thể róc xương lóc thịt người đàn ông này!”
"Tôi cũng không có lợi dụng thời điểm người ta gặp khó khăn giở trò cầm thú, cút ngay!" Nam Cung Kình Hiên gầm lên, đôi mắt lạnh lùng quét qua Bùi Vũ Triết.
Trên gương mặt tuấn lãng ôn nhã của Bùi Vũ Triết lộ vẻ lạnh lùng, lắc lắc đầu, nói: "Tôi không có cầm thú như anh!"
Nam Cung Kình Hiên không đếm xỉa tới người đàn ông này, tầm mắt dừng ở Tiểu Ảnh đang giận đến lồng ngực phập phồng, ánh mắt mềm xuống, giọng nói khàn khàn: "Mẹ con đang tức giận, chú phải dỗ mẹ, nếu không, không biết mẹ con sẽ hận chú tới khi nào."
Tiểu Ảnh tức giận giơ tay chỉ anh: "Đáng đời mẹ hận chú!"
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên nhu hòa, nở nụ cười: "Việc này chú biết rõ, nhưng tâm tình của mẹ không tốt là bởi vì chú, nếu như chú không dỗ mẹ, vậy thì tâm tình của mẹ vẫn không tốt, con nói đúng hay không?"
"Chú còn dám ức hiếp mẹ cháu sẽ cắn chú! Làm cho mẹ hận chú, hận đến mức không bao giờ muốn quan tâm đến chú, sau đó chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này!" Đối với lý luận của anh Tiểu Ảnh xì mũi coi thường, lạnh lùng nói.
Quả nhiên, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên đen xuống.Bảo bảo của anh….. Thật đúng là hung ác.
"Việc này không thể theo ý con được….." Trong ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên hòa lẫn sự thương yêu cùng kiên định, bên trong đó còn có tình yêu say đắm mà bá đạo, ngước mắt nhìn chằm chằm Bùi Vũ Triết: "Tốt nhất anh nên tránh ra đừng cản trở tôi, đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần người ngoài như anh tới nhúng tay."
"Không có người một nhà gì cả!" Dụ Thiên Tuyết giận đến hai mắt trợn to, lui về phía sau hai bước, đi qua ôm lấy Tiểu Ảnh: "Tôi không cần người đàn ông ‘đứng núi này trông núi nọ’ ‘sớm ba chiều bốn’ như anh tới làm người nhà của tôi, tôi không cần! Lăn đi tìm vợ chưa cưới của anh đi!"
Nam Cung Kình Hiên cau mày, muốn đuổi theo cô, Bùi Vũ Triết lại chắn trước mặt. truyện chỉ đăng trên dđ lê quý dôn
"Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra, bớt chõ mõm ở chỗ này!" Tính nhẫn nại của Nam Cung Kình Hiên đã tới cực điểm, lạnh lùng nói.
"Nếu cô ấy không muốn, chính là có chết tôi cũng không tránh ra." Ánh mắt của Bùi Vũ Triết vẫn kiên định.
Nam Cung Kình Hiên gật gật đầu, đôi mắt lạnh thoáng qua một tia sáng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Bùi Vũ Triết đã ôm bụng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ ngã xuống trên mặt đất, Nam Cung Kình Hiên tự nhiên mà lạnh lùng thu hồi quyền cước, nhìn loại giơ tay nhấc chân tựa như gối thêu hoa này, cả người không ngăn được mà tản ra hơi thở lạnh lùng.
Dụ Thiên Tuyết trợn to đôi mắt ngân ngấn lệ, không nghĩ tới người này vậy mà ngông cuồng bạo lực đến trình độ này.
Không chút suy nghĩ, cô đặt Tiểu Ảnh xuống chạy qua nhìn thương thế của Bùi Vũ Triết.
“Anh….. Anh không sao chứ?" Trong mắt Dụ Thiên Tuyết là sự đau lòng, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay của Bùi Vũ Triết, nhìn dáng vẻ đau đến không đứng nổi của anh, ánh mắt hung hăng trừng Nam Cung Kình Hiên: "Anh làm gì vậy! Chuyện không liên quan tới anh ấy, tại sao anh lại ra tay đánh anh ấy! Cho tới bây giờ anh đều như thế, làm chuyện gì cũng hoàn toàn không dùng đầu óc!"
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên tái xanh, ngồi xổm xuống, lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ em thật sự đã quên anh ta lợi dụng thời điểm em bị bỏ thuốc làm gì với em sao? Em lại tha thứ nhanh như thế? Vậy thì chuyện đó em cũng mau chóng quên luôn đi!"
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết phức tạp, lắc lắc đầu: "Tôi biết rõ tâm tư của anh ấy đối với tôi, nhưng không thể lý giải! Tôi hận anh ấy, nhưng không có nghĩa là anh có thể đối đãi với anh ấy như vậy! Anh ấy không nói một đằng làm một nẻo giống anh, hèn hạ dối trá!"
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Dụ Thiên Tuyết, em luôn nói anh không tin tưởng em, em ngẫm lại cho kỹ, em đã từng tin tưởng anh sao? Em cũng như thế, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh không phải sao? Giữa chúng ta có gì khác biệt đâu!"
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi ghét nhìn thấy anh, anh cút đi đừng tới tìm tôi nữa! Không bỏ được vợ chưa cưới cũng đừng tới trêu chọc tôi! Điều kiện tôi đưa ra một cái anh cũng không làm được, anh cam kết với tôi chưa tới ba ngày thì đã nuốt lời, cút! Tôi cũng không muốn cho anh bất cứ cơ hội nào nữa, nói không chừng mấy lời anh nói muốn ở chung một chỗ với tôi đều là lừa gạt, tôi cũng sẽ không tin anh nữa!"
Gió lạnh thổi xào xạt, người đàn ông anh tuấn ánh mắt lạnh lùng ngồi chồm hổm trên mặt đất, có cảm giác cả người vô lực.
Anh đứng dậy, móc điện thoại bấm 120.
"Trước cửa World Trade Center, đúng, tới ngay lập tức." Nam Cung Kình Hiên cắt đứt điện thoại di động, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết.
Đột nhiên, anh thoáng nở nụ cười lạnh.
"Em biết không? Hai chúng ta đều có bệnh, cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì hai chúng ta ai cũng không chịu nổi." Trên gương mặt tuấn dật của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Đáng tiếc, anh không quyết tuyệt được như em, động một chút là buông tay anh, hoài nghi anh, cự tuyệt không cho anh đến gần —— anh đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới nơi này, bây giờ, anh phải quyết chuyện của chúng ta!"
"Khi nào thì em thấy anh hôn cô ta!!" Nam Cung Kình Hiên gấp đến độ hai mắt đỏ hồng, nắm cổ tay cô vặn ra phía sau, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt cùng cánh môi đỏ tươi, cúi đầu hung hăng hôn cô, khàn giọng mơ hồ nói: Anh không có hôn cô ta, em nhìn lầm rồi, đừng căn cứ vào phán đoán của em để suy đoán anh, anh chỉ hôn qua có một mình em….."
Trong khoang miệng, hơi thở nóng hừng hực của anh xông vào, lần nữa mê hoặc thần trí của cô.
Dụ Thiên Tuyết giận đến cả người choáng váng, nước mắt nhạt nhòa, trong lòng chua xót, nhưng môi lưỡi của anh dịu dàng bá đạo xâm phạm khiến cô hơi rung động, bị sự an ủi tê dại mãnh liệt, cảm thụ sự hiện hữu của anh. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon
Nhưng mà, anh hôn kịch liệt mà triền miên như thế, cũng giống hệt đã cho La Tình Uyển…..
Dụ Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì cảm thấy bàn tay đang đỡ cái gáy của cô thật dơ bẩn, hiện giờ, nụ hôn nóng bỏng cùng môi lưỡi đang hôn cô cũng đều rất dơ bẩn!!
Cô liều mạng giãy giụa muốn rút cổ tay ra, trong lúc giằng co cố sức tìm ra khe hở để tránh thoát sự kiềm chế của anh!
Tiểu Ảnh cau mày, cảm giác được mẹ đang thống khổ, gấp gáp đến độ tiến lên giơ chân liều mạng đá Nam Cung Kình Hiên: "Chú hư hỏng, chú bại hoại! Buông mẹ cháu ra! Mẹ ghét chú! Buông mẹ ra! Thả ra có nghe hay không!"
Cậu bé giận đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ lên, hận không thể hung hăng cắn lên chân của chú hư hỏng!
Bùi Vũ Triết cũng đang đi tới trên con đường này, thời điểm chứng kiến đến tình huống này chợt cau mày thật sâu, xông tới hung hăng kéo Nam Cung Kình Hiên ra, một quyền ngoan độc đập trên mặt Nam cung Kình Hiên!
"Chết tiệt, anh đang làm gì Thiên Tuyết!" Bùi Vũ Triết gầm lên một tiếng, thở hồng hộc, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm anh.
Nam Cung Kình Hiên rên lên đau đớn bụm cằm ngã lui ngược lại mấy bước, lúc này mới ngước đôi mắt lạnh sáng quắt nhìn chằm chằm Bùi Vũ Triết. *lê quý đôn*
Trước mắt Dụ Thiên Tuyết vụt qua một cái, còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng cao ngất màu trắng của Bùi Vũ Triết đã chắn ở trước mặt cô, cánh môi bị hôn sáng bóng tản ra sự quyến rũ, khẽ thở gấp, rất kinh ngạc tại sao Bùi Vũ Triết lại xuất hiện ở nơi này.
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười một tiếng: "Còn anh đang làm cái gì ở đây?"
"Anh lại muốn ức hiếp Thiên Tuyết phải hay không? Khốn kiếp….. Anh còn dám động vào cô ấy một cái tôi với anh sẽ không xong! Nam Cung Kình Hiên, anh đừng khinh người quá đáng! Có gia đình rồi thì đừng trêu chọc Thiên Tuyết nữa!" Trong lòng Bùi Vũ Triết hận ý cuồn cuộn, đôi mắt đỏ hồng, nhớ trước khi anh đi Nam Cung Kình Hiên đã đưa Thiên Tuyết đang bị sốt cao vào bệnh viện, anh siết chặt quả đấm, hận không thể róc xương lóc thịt người đàn ông này!”
"Tôi cũng không có lợi dụng thời điểm người ta gặp khó khăn giở trò cầm thú, cút ngay!" Nam Cung Kình Hiên gầm lên, đôi mắt lạnh lùng quét qua Bùi Vũ Triết.
Trên gương mặt tuấn lãng ôn nhã của Bùi Vũ Triết lộ vẻ lạnh lùng, lắc lắc đầu, nói: "Tôi không có cầm thú như anh!"
Nam Cung Kình Hiên không đếm xỉa tới người đàn ông này, tầm mắt dừng ở Tiểu Ảnh đang giận đến lồng ngực phập phồng, ánh mắt mềm xuống, giọng nói khàn khàn: "Mẹ con đang tức giận, chú phải dỗ mẹ, nếu không, không biết mẹ con sẽ hận chú tới khi nào."
Tiểu Ảnh tức giận giơ tay chỉ anh: "Đáng đời mẹ hận chú!"
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên nhu hòa, nở nụ cười: "Việc này chú biết rõ, nhưng tâm tình của mẹ không tốt là bởi vì chú, nếu như chú không dỗ mẹ, vậy thì tâm tình của mẹ vẫn không tốt, con nói đúng hay không?"
"Chú còn dám ức hiếp mẹ cháu sẽ cắn chú! Làm cho mẹ hận chú, hận đến mức không bao giờ muốn quan tâm đến chú, sau đó chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này!" Đối với lý luận của anh Tiểu Ảnh xì mũi coi thường, lạnh lùng nói.
Quả nhiên, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên đen xuống.Bảo bảo của anh….. Thật đúng là hung ác.
"Việc này không thể theo ý con được….." Trong ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên hòa lẫn sự thương yêu cùng kiên định, bên trong đó còn có tình yêu say đắm mà bá đạo, ngước mắt nhìn chằm chằm Bùi Vũ Triết: "Tốt nhất anh nên tránh ra đừng cản trở tôi, đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần người ngoài như anh tới nhúng tay."
"Không có người một nhà gì cả!" Dụ Thiên Tuyết giận đến hai mắt trợn to, lui về phía sau hai bước, đi qua ôm lấy Tiểu Ảnh: "Tôi không cần người đàn ông ‘đứng núi này trông núi nọ’ ‘sớm ba chiều bốn’ như anh tới làm người nhà của tôi, tôi không cần! Lăn đi tìm vợ chưa cưới của anh đi!"
Nam Cung Kình Hiên cau mày, muốn đuổi theo cô, Bùi Vũ Triết lại chắn trước mặt. truyện chỉ đăng trên dđ lê quý dôn
"Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra, bớt chõ mõm ở chỗ này!" Tính nhẫn nại của Nam Cung Kình Hiên đã tới cực điểm, lạnh lùng nói.
"Nếu cô ấy không muốn, chính là có chết tôi cũng không tránh ra." Ánh mắt của Bùi Vũ Triết vẫn kiên định.
Nam Cung Kình Hiên gật gật đầu, đôi mắt lạnh thoáng qua một tia sáng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Bùi Vũ Triết đã ôm bụng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ ngã xuống trên mặt đất, Nam Cung Kình Hiên tự nhiên mà lạnh lùng thu hồi quyền cước, nhìn loại giơ tay nhấc chân tựa như gối thêu hoa này, cả người không ngăn được mà tản ra hơi thở lạnh lùng.
Dụ Thiên Tuyết trợn to đôi mắt ngân ngấn lệ, không nghĩ tới người này vậy mà ngông cuồng bạo lực đến trình độ này.
Không chút suy nghĩ, cô đặt Tiểu Ảnh xuống chạy qua nhìn thương thế của Bùi Vũ Triết.
“Anh….. Anh không sao chứ?" Trong mắt Dụ Thiên Tuyết là sự đau lòng, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay của Bùi Vũ Triết, nhìn dáng vẻ đau đến không đứng nổi của anh, ánh mắt hung hăng trừng Nam Cung Kình Hiên: "Anh làm gì vậy! Chuyện không liên quan tới anh ấy, tại sao anh lại ra tay đánh anh ấy! Cho tới bây giờ anh đều như thế, làm chuyện gì cũng hoàn toàn không dùng đầu óc!"
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên tái xanh, ngồi xổm xuống, lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ em thật sự đã quên anh ta lợi dụng thời điểm em bị bỏ thuốc làm gì với em sao? Em lại tha thứ nhanh như thế? Vậy thì chuyện đó em cũng mau chóng quên luôn đi!"
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết phức tạp, lắc lắc đầu: "Tôi biết rõ tâm tư của anh ấy đối với tôi, nhưng không thể lý giải! Tôi hận anh ấy, nhưng không có nghĩa là anh có thể đối đãi với anh ấy như vậy! Anh ấy không nói một đằng làm một nẻo giống anh, hèn hạ dối trá!"
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Dụ Thiên Tuyết, em luôn nói anh không tin tưởng em, em ngẫm lại cho kỹ, em đã từng tin tưởng anh sao? Em cũng như thế, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh không phải sao? Giữa chúng ta có gì khác biệt đâu!"
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi ghét nhìn thấy anh, anh cút đi đừng tới tìm tôi nữa! Không bỏ được vợ chưa cưới cũng đừng tới trêu chọc tôi! Điều kiện tôi đưa ra một cái anh cũng không làm được, anh cam kết với tôi chưa tới ba ngày thì đã nuốt lời, cút! Tôi cũng không muốn cho anh bất cứ cơ hội nào nữa, nói không chừng mấy lời anh nói muốn ở chung một chỗ với tôi đều là lừa gạt, tôi cũng sẽ không tin anh nữa!"
Gió lạnh thổi xào xạt, người đàn ông anh tuấn ánh mắt lạnh lùng ngồi chồm hổm trên mặt đất, có cảm giác cả người vô lực.
Anh đứng dậy, móc điện thoại bấm 120.
"Trước cửa World Trade Center, đúng, tới ngay lập tức." Nam Cung Kình Hiên cắt đứt điện thoại di động, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết.
Đột nhiên, anh thoáng nở nụ cười lạnh.
"Em biết không? Hai chúng ta đều có bệnh, cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì hai chúng ta ai cũng không chịu nổi." Trên gương mặt tuấn dật của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Đáng tiếc, anh không quyết tuyệt được như em, động một chút là buông tay anh, hoài nghi anh, cự tuyệt không cho anh đến gần —— anh đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới nơi này, bây giờ, anh phải quyết chuyện của chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.