Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 210: Ghét, hai người kia, cô đều ghét!
Cận Niên
13/12/2017
Nam Cung Ngạo vui đến vỗ bắp đùi, gương mặt già nua rạng rỡ: "Được! Tốt! Nhất định bác sẽ dẫn Tiểu Ảnh đến cho cháu nhìn một chút, đứa bé kia,
bác nhìn là thích ngay......"
La Tình Uyển nhàn nhạt cười, không có một chút nào là không thích hợp.
Giọng nói của Nam Cung Ngạo đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt cuống quít nói: "Uyển nha đầu, bác cũng không phải nói sau này không thích đứa nhỏ cháu sinh, nhưng cháu biết đó, Tiểu Ảnh là cháu đích tôn đầu tiên của bác, dù sao cũng là ruột thịt, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia!"
La Tình Uyển gật đầu, càng ngày càng hiểu biết dịu dàng động lòng người: " Dĩ nhiên cháu điều biết này, bác trai còn lo lắng gì nữa không?"
Nam Cung Ngạo tiếp tục hướng về phía cô ta thao thao bất tuyệt kể về đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp đó, La Tình Uyển ung dung thản nhiên, chỉ khe khẽ tựa vào chỗ ngồi nghĩ tới hình dáng cậu bé kia, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, không có đứa bé kia, Dụ Thiên Tuyết lại càng không có bất cứ lý do gì chen chân vào nhà Nam Cung nữa.
Ánh nắng buổi sáng càng lúc càng trở nên chói mắt, La Tình Uyển chợt có chút mê mang, dường như cô ta đang sợ cái gì đó, rồi lại như đang cực lực nghĩ phải bảo vệ điều gì đó, ngẫm nghĩ mấy ngày sau là tiệc sinh nhật, ánh mắt trong suốt lộ vẻ hứng thú, thật hy vọng mình cầm trong tay không phải là sữa tươi, mà là rượu. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
*****
Trung tâm Huệ Minh.
Dụ Thiên Tuyết đã ngồi ở trên ghế một hồi, đau lưng, buồn ngủ liên miên.
Ngón tay xanh xao nhẹ nhàng xoa xoa mấy chỗ bủn rủn trên người, mí mắt cô đánh nhau, buông bút xuống, chỉ có thể nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế da nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đều là bầu không khí mát lạnh trong phòng khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm hôm nay.
Bên cạnh trống không, cảnh tượng hoang vu giống như là thôn trang sau một trận bị cướp đoạt. truyện chỉ đăng trên ddlequydon
Đưa Tiểu Ảnh đi học, Tiểu Ảnh lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận tìm phía sau cô xem có bóng dáng người khác hay không, Dụ Thiên Tuyết không nhịn được hỏi cậu bé đang tìm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh xanh mét không nói lời nào, chỉ cõng ba lô nhỏ xoay người, nắm chặt quả đấm cắn răng bắn ra mấy chữ: "Chú hư hỏng, chú chết chắc rồi!"
Điện thoại trên bàn vang lên nhắc nhở, Dụ Thiên Tuyết mở hàng mi như cánh bướm ra, liếc mắt nhìn.
"Xin chào!" Cô duỗi dài cánh tay qua mở ra hands-free (chế độ rảnh tay).
"Xin hỏi là Dụ tiểu thư phải không?" Bên trong là một giọng nam nhu hòa nhưng lạnh như băng.
Dụ Thiên Tuyết hơi ngẩn ra: "Dạ, anh là?"
"Là thế này Dụ tiểu thư, tôi là thư ký chủ tịch Lịch Viễn, nơi này có một phần thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Nam Cung tiên sinh muốn đưa qua cho cô, hiện tại muốn xác nhận địa chỉ cùng điện thoại của cô......"
Dụ Thiên Tuyết mơ mơ màng màng nghe, nhưng khi nghe được hai chữ Nam Cung, bỗng chốc giật mình một cái.
"Tôi không cần." Cô cau mày, giọng rất nhỏ, đưa tay qua muốn nhấn tắt điện thoại.
"Dụ tiểu thư, đây là thiệp mời La tiểu thư phát cho cô, xin hỏi cô muốn cự tuyệt sao? Nếu như cự tuyệt, tôi sẽ trực tiếp trả về cho La tiểu thư, vậy cũng sẽ không quấy rầy đến cô."
Ngón tay của Dụ Thiên Tuyết sờ tới cái nút thì dừng lại, đôi mắt trong suốt thoáng qua vẻ phức tạp, không hiểu hỏi: "Cái gì?"
"Dụ tiểu thư, xin hỏi cô muốn cự tuyệt sao?" Giọng nam dịu dàng nhắc lại lần nữa.
Tâm tư Dụ Thiên Tuyết bấn loạn, nhớ tới lúc gần tối ngày hôm qua nhìn thấy La Tình Uyển cùng Nam Cung Kình Hiên thân mật ở trong xe, còn nữa, tên đàn ông khốn kiếp kia đã hành hạ cô cả đêm khiến cô suýt tắt thở, tâm trạng càng lúc càng rối loạn, cơ hồ muốn cắt đứt điện thoại ngay lập tức!
Cô ghét, hai người kia, cô đều ghét!
Sinh nhật của Nam Cung Ngạo, liên quan gì tới cô?!
"Dụ tiểu thư, La tiểu thư muốn tôi nhắc nhở cô, bất kể ngày đó cô có tới hay không, con trai của cô - Dụ Thiên Ảnh nhất định sẽ xuất hiện ở buổi tiệc, bởi vì Nam Cung lão tiên sinh chỉ đích danh muốn cậu ấy tham gia, hi vọng cô thận trọng suy nghĩ xem có muốn tới hay không."
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đột nhiên trong lồng ngực vọt lên một ngọn lửa.
"Có ý tứ gì? Để Tiểu Ảnh qua đó? Anh nói rõ ràng với tôi cái gì gọi là Tiểu Ảnh nhất định sẽ xuất hiện, nếu như thằng bé không muốn đi thì sao? Chẳng lẽ các người còn có thể bắt cóc thằng bé qua đó?! Nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, các người có còn luật pháp hay không?!"
Giọng nam nhu lạnh tiếp tục nói: "Vì thế mới nói Dụ tiểu thư suy nghĩ thận trọng, La tiểu thư nói, chuyện con trai của cô, cho tới bây giờ cô ấy đều không làm chủ được, chẳng qua là tốt bụng nên mới mời cô cùng tham gia, dù sao thì đứa bé chỉ mới năm tuổi, không có ai ở bên cạnh trông nom cũng không tốt, cô nói có đúng hay không?"
Cả người Dụ Thiên Tuyết sắp sụp đổ, tay nắm lấy tờ giấy nháp trên bàn, tức giận đến đôi mắt cũng ngân ngấn lệ.
"Rốt cuộc các người muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ tôi mang theo bảo bảo từ nay về sau không xuất hiện ở trước mặt các người nữa?! Tôi nói tôi sẽ không để cho con trai không hiểu gì bị mang đi, kêu Nam Cung Ngạo chết tâm đi!"
Đối phương trầm mặc trong chốc lát.
"Dụ tiểu thư, là như thế này, tôi chỉ là phụ trách thông báo mà thôi, còn thiệp mời sẽ được đưa tới sau, cô biết tính cách của Nam Cung Ngạo tiên sinh, chuyện cần phải làm ông ấy sẽ không từ thủ đoạn nào, hi vọng Dụ tiểu thư có thể suy tính rõ ràng."
Dụ Thiên Tuyết đáp lại là cầm điện thoại lên rồi đột nhiên để xuống ‘cụp’ một tiếng
Tiếng ục ục nhắc nhở cô, rốt cuộc đã cúp điện thoại.
Đáng ghét...... Thật sự rất đáng ghét!
Hàng mày thanh tú cau chặt lộ ra mấy phần bi thương, trong lúc bất chợt muốn gọi điện thoại liên lạc với Tiểu Ảnh một chút, nhưng ngẫm lại có thể cậu bé đang trong giờ học, vẫn là thôi, lão già khốn kiếp kia lại muốn bắt đầu cướp người, lần trước là ăn cơm, lần này lại là tham gia bữa tiệc gì đó, chẳng lẽ ông ta thật sự muốn công bố Tiểu Ảnh với mọi người hay sao?
Nghĩ đến đây, Dụ Thiên Tuyết giống như bị một chậu nước lạnh hung hăng dội tỉnh!
—— một khi Tiểu Ảnh bị lộ ra ở trước mặt truyền thông, cô nên như thế nào bảo vệ con trai không cho nhà Nam Cung nhìn nhận?
Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn luống cuống, trong đôi mắt trong trẻo có nồng đậm lo âu, làm sao đây? Hơn nữa, Nam Cung Ngạo nói, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm cho Tiểu Ảnh tham gia buổi tiệc, nói cách khác, bất kể cô trốn đến chân trời góc biển cũng tránh không khỏi đúng không?
Đột nhiên cửa từ từ bị đẩy ra.
Dụ Thiên Tuyết còn chưa thoát khỏi cơn suy nghĩ sầu lo, cũng không có nói "Xin chào", trực tiếp kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đang chậm rãi đi tới, đến khi phản ứng kịp mới phát hiện, người đàn ông đứng ở trước mặt mình lại là......
"Không phải nói xin nghỉ giúp em rồi sao? Thế nào mà còn đi làm?" Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày đi tới trước mặt cô, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng mà cưng chiều, cúi đầu chống tay hai bên chỗ ngồi của cô, ở trên đỉnh đầu cô ấn xuống một nụ hôn.
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết cứng đờ, chậm rãi trở lại bình thường, sau đó nhìn anh chòng chọc, trong mắt tràn đầy sự buồn bã.
"Ai cho anh đi vào? Ra ngoài!"
Hình như Nam Cung Kình Hiên đã dự liệu được cô sẽ có phản ứng thế này, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm thon khéo léo của cô, thấy cô quấn khăn lụa che giấu phong cảnh mỹ lệ ở cần cổ, ánh mắt nóng rực vài phần, tươi cười rạng rỡ.
"Buổi sáng anh có chút chuyện phải xử lý vì vậy mới đi trước, tức giận à?" Anh khàn giọng nói, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm ấp, hôn lên trán cô: "Đừng nóng giận, anh xử lý xong mọi chuyện là lập tức tới đây tìm em, chúng ta về nhà có được hay không? Đừng ở chỗ này, anh biết em rất mệt mỏi, cũng không muốn làm việc tiếp."
La Tình Uyển nhàn nhạt cười, không có một chút nào là không thích hợp.
Giọng nói của Nam Cung Ngạo đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt cuống quít nói: "Uyển nha đầu, bác cũng không phải nói sau này không thích đứa nhỏ cháu sinh, nhưng cháu biết đó, Tiểu Ảnh là cháu đích tôn đầu tiên của bác, dù sao cũng là ruột thịt, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia!"
La Tình Uyển gật đầu, càng ngày càng hiểu biết dịu dàng động lòng người: " Dĩ nhiên cháu điều biết này, bác trai còn lo lắng gì nữa không?"
Nam Cung Ngạo tiếp tục hướng về phía cô ta thao thao bất tuyệt kể về đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp đó, La Tình Uyển ung dung thản nhiên, chỉ khe khẽ tựa vào chỗ ngồi nghĩ tới hình dáng cậu bé kia, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, không có đứa bé kia, Dụ Thiên Tuyết lại càng không có bất cứ lý do gì chen chân vào nhà Nam Cung nữa.
Ánh nắng buổi sáng càng lúc càng trở nên chói mắt, La Tình Uyển chợt có chút mê mang, dường như cô ta đang sợ cái gì đó, rồi lại như đang cực lực nghĩ phải bảo vệ điều gì đó, ngẫm nghĩ mấy ngày sau là tiệc sinh nhật, ánh mắt trong suốt lộ vẻ hứng thú, thật hy vọng mình cầm trong tay không phải là sữa tươi, mà là rượu. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
*****
Trung tâm Huệ Minh.
Dụ Thiên Tuyết đã ngồi ở trên ghế một hồi, đau lưng, buồn ngủ liên miên.
Ngón tay xanh xao nhẹ nhàng xoa xoa mấy chỗ bủn rủn trên người, mí mắt cô đánh nhau, buông bút xuống, chỉ có thể nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế da nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đều là bầu không khí mát lạnh trong phòng khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm hôm nay.
Bên cạnh trống không, cảnh tượng hoang vu giống như là thôn trang sau một trận bị cướp đoạt. truyện chỉ đăng trên ddlequydon
Đưa Tiểu Ảnh đi học, Tiểu Ảnh lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận tìm phía sau cô xem có bóng dáng người khác hay không, Dụ Thiên Tuyết không nhịn được hỏi cậu bé đang tìm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh xanh mét không nói lời nào, chỉ cõng ba lô nhỏ xoay người, nắm chặt quả đấm cắn răng bắn ra mấy chữ: "Chú hư hỏng, chú chết chắc rồi!"
Điện thoại trên bàn vang lên nhắc nhở, Dụ Thiên Tuyết mở hàng mi như cánh bướm ra, liếc mắt nhìn.
"Xin chào!" Cô duỗi dài cánh tay qua mở ra hands-free (chế độ rảnh tay).
"Xin hỏi là Dụ tiểu thư phải không?" Bên trong là một giọng nam nhu hòa nhưng lạnh như băng.
Dụ Thiên Tuyết hơi ngẩn ra: "Dạ, anh là?"
"Là thế này Dụ tiểu thư, tôi là thư ký chủ tịch Lịch Viễn, nơi này có một phần thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Nam Cung tiên sinh muốn đưa qua cho cô, hiện tại muốn xác nhận địa chỉ cùng điện thoại của cô......"
Dụ Thiên Tuyết mơ mơ màng màng nghe, nhưng khi nghe được hai chữ Nam Cung, bỗng chốc giật mình một cái.
"Tôi không cần." Cô cau mày, giọng rất nhỏ, đưa tay qua muốn nhấn tắt điện thoại.
"Dụ tiểu thư, đây là thiệp mời La tiểu thư phát cho cô, xin hỏi cô muốn cự tuyệt sao? Nếu như cự tuyệt, tôi sẽ trực tiếp trả về cho La tiểu thư, vậy cũng sẽ không quấy rầy đến cô."
Ngón tay của Dụ Thiên Tuyết sờ tới cái nút thì dừng lại, đôi mắt trong suốt thoáng qua vẻ phức tạp, không hiểu hỏi: "Cái gì?"
"Dụ tiểu thư, xin hỏi cô muốn cự tuyệt sao?" Giọng nam dịu dàng nhắc lại lần nữa.
Tâm tư Dụ Thiên Tuyết bấn loạn, nhớ tới lúc gần tối ngày hôm qua nhìn thấy La Tình Uyển cùng Nam Cung Kình Hiên thân mật ở trong xe, còn nữa, tên đàn ông khốn kiếp kia đã hành hạ cô cả đêm khiến cô suýt tắt thở, tâm trạng càng lúc càng rối loạn, cơ hồ muốn cắt đứt điện thoại ngay lập tức!
Cô ghét, hai người kia, cô đều ghét!
Sinh nhật của Nam Cung Ngạo, liên quan gì tới cô?!
"Dụ tiểu thư, La tiểu thư muốn tôi nhắc nhở cô, bất kể ngày đó cô có tới hay không, con trai của cô - Dụ Thiên Ảnh nhất định sẽ xuất hiện ở buổi tiệc, bởi vì Nam Cung lão tiên sinh chỉ đích danh muốn cậu ấy tham gia, hi vọng cô thận trọng suy nghĩ xem có muốn tới hay không."
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đột nhiên trong lồng ngực vọt lên một ngọn lửa.
"Có ý tứ gì? Để Tiểu Ảnh qua đó? Anh nói rõ ràng với tôi cái gì gọi là Tiểu Ảnh nhất định sẽ xuất hiện, nếu như thằng bé không muốn đi thì sao? Chẳng lẽ các người còn có thể bắt cóc thằng bé qua đó?! Nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, các người có còn luật pháp hay không?!"
Giọng nam nhu lạnh tiếp tục nói: "Vì thế mới nói Dụ tiểu thư suy nghĩ thận trọng, La tiểu thư nói, chuyện con trai của cô, cho tới bây giờ cô ấy đều không làm chủ được, chẳng qua là tốt bụng nên mới mời cô cùng tham gia, dù sao thì đứa bé chỉ mới năm tuổi, không có ai ở bên cạnh trông nom cũng không tốt, cô nói có đúng hay không?"
Cả người Dụ Thiên Tuyết sắp sụp đổ, tay nắm lấy tờ giấy nháp trên bàn, tức giận đến đôi mắt cũng ngân ngấn lệ.
"Rốt cuộc các người muốn làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ tôi mang theo bảo bảo từ nay về sau không xuất hiện ở trước mặt các người nữa?! Tôi nói tôi sẽ không để cho con trai không hiểu gì bị mang đi, kêu Nam Cung Ngạo chết tâm đi!"
Đối phương trầm mặc trong chốc lát.
"Dụ tiểu thư, là như thế này, tôi chỉ là phụ trách thông báo mà thôi, còn thiệp mời sẽ được đưa tới sau, cô biết tính cách của Nam Cung Ngạo tiên sinh, chuyện cần phải làm ông ấy sẽ không từ thủ đoạn nào, hi vọng Dụ tiểu thư có thể suy tính rõ ràng."
Dụ Thiên Tuyết đáp lại là cầm điện thoại lên rồi đột nhiên để xuống ‘cụp’ một tiếng
Tiếng ục ục nhắc nhở cô, rốt cuộc đã cúp điện thoại.
Đáng ghét...... Thật sự rất đáng ghét!
Hàng mày thanh tú cau chặt lộ ra mấy phần bi thương, trong lúc bất chợt muốn gọi điện thoại liên lạc với Tiểu Ảnh một chút, nhưng ngẫm lại có thể cậu bé đang trong giờ học, vẫn là thôi, lão già khốn kiếp kia lại muốn bắt đầu cướp người, lần trước là ăn cơm, lần này lại là tham gia bữa tiệc gì đó, chẳng lẽ ông ta thật sự muốn công bố Tiểu Ảnh với mọi người hay sao?
Nghĩ đến đây, Dụ Thiên Tuyết giống như bị một chậu nước lạnh hung hăng dội tỉnh!
—— một khi Tiểu Ảnh bị lộ ra ở trước mặt truyền thông, cô nên như thế nào bảo vệ con trai không cho nhà Nam Cung nhìn nhận?
Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn luống cuống, trong đôi mắt trong trẻo có nồng đậm lo âu, làm sao đây? Hơn nữa, Nam Cung Ngạo nói, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm cho Tiểu Ảnh tham gia buổi tiệc, nói cách khác, bất kể cô trốn đến chân trời góc biển cũng tránh không khỏi đúng không?
Đột nhiên cửa từ từ bị đẩy ra.
Dụ Thiên Tuyết còn chưa thoát khỏi cơn suy nghĩ sầu lo, cũng không có nói "Xin chào", trực tiếp kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đang chậm rãi đi tới, đến khi phản ứng kịp mới phát hiện, người đàn ông đứng ở trước mặt mình lại là......
"Không phải nói xin nghỉ giúp em rồi sao? Thế nào mà còn đi làm?" Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày đi tới trước mặt cô, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng mà cưng chiều, cúi đầu chống tay hai bên chỗ ngồi của cô, ở trên đỉnh đầu cô ấn xuống một nụ hôn.
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết cứng đờ, chậm rãi trở lại bình thường, sau đó nhìn anh chòng chọc, trong mắt tràn đầy sự buồn bã.
"Ai cho anh đi vào? Ra ngoài!"
Hình như Nam Cung Kình Hiên đã dự liệu được cô sẽ có phản ứng thế này, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm thon khéo léo của cô, thấy cô quấn khăn lụa che giấu phong cảnh mỹ lệ ở cần cổ, ánh mắt nóng rực vài phần, tươi cười rạng rỡ.
"Buổi sáng anh có chút chuyện phải xử lý vì vậy mới đi trước, tức giận à?" Anh khàn giọng nói, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm ấp, hôn lên trán cô: "Đừng nóng giận, anh xử lý xong mọi chuyện là lập tức tới đây tìm em, chúng ta về nhà có được hay không? Đừng ở chỗ này, anh biết em rất mệt mỏi, cũng không muốn làm việc tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.