Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 243: Mày còn phải xin lỗi con bé cho tới khi nào?
Cận Niên
28/02/2018
Tay Nam Cung Ngạo run lên, nắp của tách trà rơi xuống trên miệng tách phát ra một âm thanh thanh thúy, chấn động lòng người.
"Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Ngạo hơi căng thẳng, theo bản năng, cho là sự cố ở phía bắc của La Mân Thành đã tạo thành ảnh hưởng không thể xoay chuyển, vẻ mặt trầm trọng nhíu chặt mày, nhưng đến khi hộ vệ áo đen sắc mặt xanh mét gấp gáp che tai của ông ta nói mấy câu, Nam Cung Ngạo bỗng nhiên hoảng hốt, bởi vì run rẩy mà tách trà trong tay ‘Xoảng’!" một tiếng, bể vụn trên mặt đất.
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này...... Sao có thể......" Nam Cung Ngạo run rẩy có phần nói không ra lời, mấy ngón tay thô ráp vuốt ve cây gậy, ngồi không yên, đứng lên nói: "Tôi phải trở về nhìn con bé! Nơi này...... Nơi này cậu dọn dẹp một chút!"
Nói xong, trong mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ bi thống và lo lắng vô cùng, bước nhanh đi ra khỏi quán trà.
Làm sao có thể......
Sao con bé Tình Uyển có thể xảy ra chuyện như thế!!
*****
Ngoài cửa sổ, phạm vi tầm nhìn rất bao la, liếc nhìn một cái chính là vườn hoa xinh đẹp, có rất nhiều người bệnh mặc quần áo bệnh nhân đi dạo, gần đó còn có trẻ con đang vui vẻ chơi đùa.
Không biết Nam Cung Kình Hiên đã bấm số điện thoại của Dụ Thiên Tuyết lần thứ mấy, tiếng tút tút kéo dài bên trong làm cho anh hơi sốt ruột không an tâm.
Không liên lạc được, vẫn chưa liên lạc được.
Đôi mắt thâm thúy sa sầm u ám, ngón tay thon dài vuốt ve điện thoại di động, rốt cuộc lại bấm gọi cho một số điện thoại khác, an tĩnh chờ đợi, sau khi nói xong mấy câu với người bên kia điện thoại, anh hoàn toàn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi biết rồi...... Phải quan sát chung quanh nhà cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhớ, cố gắng đừng đến quá gần, nghe hiểu không? Chuyện còn lại tôi tự mình xử lý." Nam Cung Kình Hiên cúp điện thoại, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự nhu tình cùng thương yêu.
Người phụ nữ nhỏ này......
Người mà anh phái đi theo cô nói, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cô chỉ đi một chuyến qua quán trà bên cạnh, sau đó đi ra, vẻ mặt hoảng hốt đi về căn hộ cô và Tiểu Ảnh thuê ở lúc trước, cô không thể nào vô duyên vô cớ trở về nơi đó, ngẫm lại thì biết rõ là ai gọi cô đi, cũng có thể đoán được Nam Cung Ngạo sẽ nói gì với cô.
Nam Cung Kình Hiên chống tay trên cửa sổ, muốn lui về phía sau mấy bước, đột nhiên bụng lại ập tới một cơn đau nhức như tê liệt, anh cau mày, tay bắt lấy khung cửa sổ, trầm ngâm mấy giây, đau đớn kia mới từ từ tản đi.
Thật sự anh không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hiện tại anh phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
Điện thoại trong tay lại chấn động rung lên.
Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn số điện thoại, đôi mắt sắc bén có chút lạnh lẽo, suy nghĩ một chút vẫn ấn nút nhận.
"Alo?"
."...... Thật không? Đã xảy ra chuyện sao, xảy ra chuyện gì?"
"...... Cậu đang nói bậy bạ cái gì hả?" Nam Cung Kình Hiên lắng lắng nghe nghe, chân mày cũng hơi nhíu chặt, giọng nói âm lãnh mà trầm thấp: "Cô ta bị cường bạo...... Tôi nghe lầm đúng không? Cô ta mà cũng bị cường bạo?"
Bên kia, điện thoại bị Nam Cung Ngạo đoạt lấy, giọng cứng cáp mà hùng hồn, run rẩy nói: "Kình Hiên, mày mau tới đây một chuyến! Tình Uyển đang ở phòng bệnh lầu dưới, mày mau chóng tới đây cho tao! Hiện giờ con bé đã xảy ra chuyện! Mày làm chồng chưa cưới cái kiểu gì vậy!! Sự tình ở phía bắc Tình Uyển có xin mày giúp hay không, tao có nhờ qua mày hay không! Nếu không phải mày không chịu giúp chú La thì cũng sẽ thành như bây giờ! Mày nhanh chóng tới đây cho tao, có nghe thấy không!!"
Lửa giận của Nam Cung Ngạo như xuyên thấu qua điện thoại, vô cùng lo lắng mà tức giận, đau lòng mà oán hận.
Chân mày của Nam Cung Kình Hiên càng nhíu càng chặt, cảm giác như mình nghe được chuyện đầm rồng hang hổ —— La Tình Uyển bị cường bạo sao? Cô ta bị một người đàn ông không quen biết cường bạo ngay trong nhà mình, bây giờ đang ở bệnh viện?!!
Đùa gì thế!!
Nam Cung Kình Hiên đè xuống suy nghĩ phiền loạn trong đầu, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, tay nhè nhẹ che vết thương ở bụng, không dám đi nhanh, chỉ có thể khống chế tiết tấu thích hợp đi ra phía ngoài, thời điểm thang máy đến lầu dưới, quả nhiên, một trận xôn xao, cũng không biết là ai đưa tới nhiều phóng viên và truyền thông như vậy, ngay lúc cửa thang máy vừa mở ra, trong nháy mắt, đèn flash rắc rắc rắc rắc không ngừng lóe lên!
Quả thực là tình cảnh hỗn loạn mà huyên náo!
"Nam Cung thiếu gia, thì ra anh cũng ở bệnh viện này, xin hỏi anh đã biết La tiểu thư xảy ra chuyện rồi sao?"
"Lần này La tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay trong nhà, Nam Cung thiếu gia, anh có ý kiến gì không?"
"Xin hỏi anh còn có thể cưới cô ấy không? Nhà Nam Cung có vì cô ấy không còn trong trắng mà hủy bỏ hôn ước hay không? Nam Cung thiếu gia, anh có phải là người bội bạc như vậy hay không?"
"......"
Ngôn luận bát quái ùn ùn kéo đến, Nam Cung Kình Hiên giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ ngăn trở những câu hỏi cùng âm thanh rắc rắc của máy ảnh lóe lên, gương mặt tuấn tú mà băng lãnh tản ra khí lạnh, không chút nào che giấu sự chán ghét của mình.
Mấy hộ vệ áo đen thấy thế lập tức chạy tới, ra sức xô đẩy những phóng viên vẫn còn đang điên cuồng quay phim chụp hình, bảo vệ Nam Cung Kình Hiên, mở ra một con đường cho anh thuận lợi đi vào trong.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên rét lạnh liếc nhìn phóng viên vừa kêu gào hung hăng nhất vừa vọt tới trước nhất, cầm trong tay micro có dấu hiệu của công ty truyền thông Hải Ngu, trong lòng anh biết rõ, ở sau lưng công ty truyền thông này, nhà họ La có cổ phần rất lớn.
Ánh mắt của anh lạnh hơn, trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, mấy y tá và bác sĩ đang bận rộn, công việc có phần lộn xộn rối ren.
Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn La Tình Uyển trên giường bệnh —— thân thể mềm mại trắng nõn của cô ta được cái mền mỏng che lấp, mái tóc xốc xếch, một lọn tóc bết dính trên sườn mặt, khóe miệng hơi sưng đỏ rướm máu, thỉnh thoảng cái mền bị vén lên, có thể nhìn thấy vết tím bầm trải rộng trên thân thể, nhìn thấy mà ghê.
"Thế nào rồi?" Anh nhàn nhạt hỏi.
"Mày lại còn hỏi như thế nào!!" Nam Cung Ngạo không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, ngón tay chỉ vào La Tình Uyển trên giường bệnh, run run nói: "Mày qua đó nhìn đi, chính mắt mày nhìn cho tao! Sáng sớm hôm nay, con bé vừa xuống máy bay đã tới đây thăm mày, người tao sắp xếp ở bệnh viện đều nhìn thấy! Nhưng ai biết, ngay cả phòng bệnh cũng không vào đã rời đi, mày nói đây là tác phong làm việc của con bé sao? Mày xảy ra chuyện, chẳng lẽ con bé lại không vào nhìn mày?!! Nhưng ai biết, con bé ngồi taxi về nhà, chú La và dì của mày bao gồm người giúp việc đều không ở nhà, lại bị người xa lạ thừa cơ hội tiến dần từng bước! Kết quả...... Aiz!!"
Kèm theo là một tiếng thở dài nặng nề của Nam Cung Ngạo, Nam Cung Kình Hiên có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì ở phần sau.
La Tình Uyển cứ như vậy mà bị người cường bạo???
Vầng trán lạnh như băng lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm ở trên giường.
"Đừng nhìn...... Xin đừng nhìn tôi...... Đi ra ngoài!!" Ý thức của La Tình Uyển vẫn còn tỉnh táo, đôi mắt tràn ngập nước mắt vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng lại tràn đầy sự bi thống, run rẩy nắm gối dựa bên cạnh lên ném qua! Giọng gào thét tê tâm liệt phế.
Áo của cô ta không ngay ngắn, chỉ còn lại cái mền bao chặt lấy thân thể, thật sự rất giống vì bị cường bạo mà trạng thái đã không còn thanh tỉnh.
"Mày nói đi, chính mày nói đi!! Vị hôn thê tốt như thế lại không cần, sống chết kéo dài ngày cưới chính là vì không muốn kết hôn, hiện tại nhà của con bé xảy ra chuyện mày cũng không chịu giúp một tay, nhìn con bé bị người bức hiếp thành bộ dáng này, ngay cả một chút phản ứng mày cũng không có!!" Nam Cung Ngạo phẫn nộ đến muốn hôn mê, giơ cây gậy trong tay lên hướng về phía lưng của Nam Cung Kình Hiên đập tới: "Cái thằng khốn kiếp này, mày đã có lỗi với con bé nhiều như thế, đến bây giờ vẫn còn muốn hủy hôn! Mày còn muốn tao nói xin lỗi con bé cho tới khi nào!"
"Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Ngạo hơi căng thẳng, theo bản năng, cho là sự cố ở phía bắc của La Mân Thành đã tạo thành ảnh hưởng không thể xoay chuyển, vẻ mặt trầm trọng nhíu chặt mày, nhưng đến khi hộ vệ áo đen sắc mặt xanh mét gấp gáp che tai của ông ta nói mấy câu, Nam Cung Ngạo bỗng nhiên hoảng hốt, bởi vì run rẩy mà tách trà trong tay ‘Xoảng’!" một tiếng, bể vụn trên mặt đất.
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này...... Sao có thể......" Nam Cung Ngạo run rẩy có phần nói không ra lời, mấy ngón tay thô ráp vuốt ve cây gậy, ngồi không yên, đứng lên nói: "Tôi phải trở về nhìn con bé! Nơi này...... Nơi này cậu dọn dẹp một chút!"
Nói xong, trong mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ bi thống và lo lắng vô cùng, bước nhanh đi ra khỏi quán trà.
Làm sao có thể......
Sao con bé Tình Uyển có thể xảy ra chuyện như thế!!
*****
Ngoài cửa sổ, phạm vi tầm nhìn rất bao la, liếc nhìn một cái chính là vườn hoa xinh đẹp, có rất nhiều người bệnh mặc quần áo bệnh nhân đi dạo, gần đó còn có trẻ con đang vui vẻ chơi đùa.
Không biết Nam Cung Kình Hiên đã bấm số điện thoại của Dụ Thiên Tuyết lần thứ mấy, tiếng tút tút kéo dài bên trong làm cho anh hơi sốt ruột không an tâm.
Không liên lạc được, vẫn chưa liên lạc được.
Đôi mắt thâm thúy sa sầm u ám, ngón tay thon dài vuốt ve điện thoại di động, rốt cuộc lại bấm gọi cho một số điện thoại khác, an tĩnh chờ đợi, sau khi nói xong mấy câu với người bên kia điện thoại, anh hoàn toàn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi biết rồi...... Phải quan sát chung quanh nhà cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhớ, cố gắng đừng đến quá gần, nghe hiểu không? Chuyện còn lại tôi tự mình xử lý." Nam Cung Kình Hiên cúp điện thoại, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự nhu tình cùng thương yêu.
Người phụ nữ nhỏ này......
Người mà anh phái đi theo cô nói, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cô chỉ đi một chuyến qua quán trà bên cạnh, sau đó đi ra, vẻ mặt hoảng hốt đi về căn hộ cô và Tiểu Ảnh thuê ở lúc trước, cô không thể nào vô duyên vô cớ trở về nơi đó, ngẫm lại thì biết rõ là ai gọi cô đi, cũng có thể đoán được Nam Cung Ngạo sẽ nói gì với cô.
Nam Cung Kình Hiên chống tay trên cửa sổ, muốn lui về phía sau mấy bước, đột nhiên bụng lại ập tới một cơn đau nhức như tê liệt, anh cau mày, tay bắt lấy khung cửa sổ, trầm ngâm mấy giây, đau đớn kia mới từ từ tản đi.
Thật sự anh không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hiện tại anh phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
Điện thoại trong tay lại chấn động rung lên.
Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn số điện thoại, đôi mắt sắc bén có chút lạnh lẽo, suy nghĩ một chút vẫn ấn nút nhận.
"Alo?"
."...... Thật không? Đã xảy ra chuyện sao, xảy ra chuyện gì?"
"...... Cậu đang nói bậy bạ cái gì hả?" Nam Cung Kình Hiên lắng lắng nghe nghe, chân mày cũng hơi nhíu chặt, giọng nói âm lãnh mà trầm thấp: "Cô ta bị cường bạo...... Tôi nghe lầm đúng không? Cô ta mà cũng bị cường bạo?"
Bên kia, điện thoại bị Nam Cung Ngạo đoạt lấy, giọng cứng cáp mà hùng hồn, run rẩy nói: "Kình Hiên, mày mau tới đây một chuyến! Tình Uyển đang ở phòng bệnh lầu dưới, mày mau chóng tới đây cho tao! Hiện giờ con bé đã xảy ra chuyện! Mày làm chồng chưa cưới cái kiểu gì vậy!! Sự tình ở phía bắc Tình Uyển có xin mày giúp hay không, tao có nhờ qua mày hay không! Nếu không phải mày không chịu giúp chú La thì cũng sẽ thành như bây giờ! Mày nhanh chóng tới đây cho tao, có nghe thấy không!!"
Lửa giận của Nam Cung Ngạo như xuyên thấu qua điện thoại, vô cùng lo lắng mà tức giận, đau lòng mà oán hận.
Chân mày của Nam Cung Kình Hiên càng nhíu càng chặt, cảm giác như mình nghe được chuyện đầm rồng hang hổ —— La Tình Uyển bị cường bạo sao? Cô ta bị một người đàn ông không quen biết cường bạo ngay trong nhà mình, bây giờ đang ở bệnh viện?!!
Đùa gì thế!!
Nam Cung Kình Hiên đè xuống suy nghĩ phiền loạn trong đầu, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, tay nhè nhẹ che vết thương ở bụng, không dám đi nhanh, chỉ có thể khống chế tiết tấu thích hợp đi ra phía ngoài, thời điểm thang máy đến lầu dưới, quả nhiên, một trận xôn xao, cũng không biết là ai đưa tới nhiều phóng viên và truyền thông như vậy, ngay lúc cửa thang máy vừa mở ra, trong nháy mắt, đèn flash rắc rắc rắc rắc không ngừng lóe lên!
Quả thực là tình cảnh hỗn loạn mà huyên náo!
"Nam Cung thiếu gia, thì ra anh cũng ở bệnh viện này, xin hỏi anh đã biết La tiểu thư xảy ra chuyện rồi sao?"
"Lần này La tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay trong nhà, Nam Cung thiếu gia, anh có ý kiến gì không?"
"Xin hỏi anh còn có thể cưới cô ấy không? Nhà Nam Cung có vì cô ấy không còn trong trắng mà hủy bỏ hôn ước hay không? Nam Cung thiếu gia, anh có phải là người bội bạc như vậy hay không?"
"......"
Ngôn luận bát quái ùn ùn kéo đến, Nam Cung Kình Hiên giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ ngăn trở những câu hỏi cùng âm thanh rắc rắc của máy ảnh lóe lên, gương mặt tuấn tú mà băng lãnh tản ra khí lạnh, không chút nào che giấu sự chán ghét của mình.
Mấy hộ vệ áo đen thấy thế lập tức chạy tới, ra sức xô đẩy những phóng viên vẫn còn đang điên cuồng quay phim chụp hình, bảo vệ Nam Cung Kình Hiên, mở ra một con đường cho anh thuận lợi đi vào trong.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên rét lạnh liếc nhìn phóng viên vừa kêu gào hung hăng nhất vừa vọt tới trước nhất, cầm trong tay micro có dấu hiệu của công ty truyền thông Hải Ngu, trong lòng anh biết rõ, ở sau lưng công ty truyền thông này, nhà họ La có cổ phần rất lớn.
Ánh mắt của anh lạnh hơn, trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, mấy y tá và bác sĩ đang bận rộn, công việc có phần lộn xộn rối ren.
Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn La Tình Uyển trên giường bệnh —— thân thể mềm mại trắng nõn của cô ta được cái mền mỏng che lấp, mái tóc xốc xếch, một lọn tóc bết dính trên sườn mặt, khóe miệng hơi sưng đỏ rướm máu, thỉnh thoảng cái mền bị vén lên, có thể nhìn thấy vết tím bầm trải rộng trên thân thể, nhìn thấy mà ghê.
"Thế nào rồi?" Anh nhàn nhạt hỏi.
"Mày lại còn hỏi như thế nào!!" Nam Cung Ngạo không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, ngón tay chỉ vào La Tình Uyển trên giường bệnh, run run nói: "Mày qua đó nhìn đi, chính mắt mày nhìn cho tao! Sáng sớm hôm nay, con bé vừa xuống máy bay đã tới đây thăm mày, người tao sắp xếp ở bệnh viện đều nhìn thấy! Nhưng ai biết, ngay cả phòng bệnh cũng không vào đã rời đi, mày nói đây là tác phong làm việc của con bé sao? Mày xảy ra chuyện, chẳng lẽ con bé lại không vào nhìn mày?!! Nhưng ai biết, con bé ngồi taxi về nhà, chú La và dì của mày bao gồm người giúp việc đều không ở nhà, lại bị người xa lạ thừa cơ hội tiến dần từng bước! Kết quả...... Aiz!!"
Kèm theo là một tiếng thở dài nặng nề của Nam Cung Ngạo, Nam Cung Kình Hiên có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì ở phần sau.
La Tình Uyển cứ như vậy mà bị người cường bạo???
Vầng trán lạnh như băng lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm ở trên giường.
"Đừng nhìn...... Xin đừng nhìn tôi...... Đi ra ngoài!!" Ý thức của La Tình Uyển vẫn còn tỉnh táo, đôi mắt tràn ngập nước mắt vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng lại tràn đầy sự bi thống, run rẩy nắm gối dựa bên cạnh lên ném qua! Giọng gào thét tê tâm liệt phế.
Áo của cô ta không ngay ngắn, chỉ còn lại cái mền bao chặt lấy thân thể, thật sự rất giống vì bị cường bạo mà trạng thái đã không còn thanh tỉnh.
"Mày nói đi, chính mày nói đi!! Vị hôn thê tốt như thế lại không cần, sống chết kéo dài ngày cưới chính là vì không muốn kết hôn, hiện tại nhà của con bé xảy ra chuyện mày cũng không chịu giúp một tay, nhìn con bé bị người bức hiếp thành bộ dáng này, ngay cả một chút phản ứng mày cũng không có!!" Nam Cung Ngạo phẫn nộ đến muốn hôn mê, giơ cây gậy trong tay lên hướng về phía lưng của Nam Cung Kình Hiên đập tới: "Cái thằng khốn kiếp này, mày đã có lỗi với con bé nhiều như thế, đến bây giờ vẫn còn muốn hủy hôn! Mày còn muốn tao nói xin lỗi con bé cho tới khi nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.