Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 254: Muốn nhắc nhở cậu, cẩn thận mình thừa dịp trống chỗ nhảy vào
Cận Niên
14/04/2018
"......" Dụ Thiên Tuyết run rẩy một trận, xấu hổ lại càng đỏ mặt hơn,
tay chống bờ vai anh, khẽ đẩy một: "Nam Cung Kình Hiên...... Anh đừng
thế này......"
Trước mắt cô từng đợt mê ly, dưới tình huống như thế, cảm nhận được lực đạo và nhiệt độ lòng bàn tay anh, mặt nóng gay gắt, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô lại cố ý nảy sinh ác độc, mấy ngón tay ưu nhã xoa nắn bầu ngực tròn trĩnh hoàn mỹ mấy cái, buông ra, tà mị mà nóng nảy vòng ra sau lưng cô, chậm chạp mà cường thế cởi mắc áo ngực của cô ra.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, than nhẹ ra tiếng.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng, cúi đầu hôn cánh môi dưới của cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ đầu cô, mấy ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô, bá đạo xoa xoa, hô hấp càng lúc càng nặng nề.
“Ưm….. Dụ Thiên Tuyết bất mãn nức nở một tiếng, uốn éo muốn quay đầu tránh thoát, cô cũng không muốn bị anh hôn đến hít thở không thông mà chết.
Nam Cung Kình Hiên trừng phạt cắn cánh môi non mềm của cô, Dụ Thiên Tuyết bị đau, thấp giọng kêu như một con mèo nhỏ.
“Nam Cung Kình Hiên…..” Nụ hôn nóng bỏng khiến Dụ Thiên Tuyết dần lạc lối, đôi môi run rẩy, ánh mắt mê ly nhìn anh.
Nam Cung Kình Hiên cười khẽ, bàn tay nóng hổi vuốt ve đường cong thân thể hấp dẫn của cô, nụ hôn dần dần dời xuống xương quai xanh khiêu gợi, vong lình mút hôn, đôi môi lại di động xuống bầu ngực mềm mại đang phập phồng của cô, gặm lấy một nụ hoa đỏ tươi liếm lắp, bàn tay dùng sức vuốt xe bên còn lại, nơi nào đó ở dưới thân đã căng cứng nóng rực chỉa thẳng vào thân thể mềm mại của cô.
Dụ Thiên Tuyết cực kỳ xấu hổ, cắn chặt môi không để rên ra tiếng, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Nhưng, bỗng nhiên anh vùi đầu vào ngực cô, gặm cắn nụ hoa nhạy cảm của cô.
“Ưmm.....A.....!!!” Đầu ngón tay của Dụ Thiên Tuyết bấu vào da thịt trên vai anh, buột miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
“Thiên Tuyết, em kêu nghe thật êm tai.” Nam Cung Kình Hiên cười tà mị, bàn tay lại di động xuống giữa hai chân cô, ma sát nơi tư mật đã ẩm ướt đầm đìa của cô, đột nhiên, một ngón tay đâm thẳng vào thân thể cô, đang lúc rút ra đâm vào, một dòng ấp áp tràn ra, hai chân Dụ Thiên Tuyết quấn lấy thân thể nóng bỏng của anh, ngón tay thon dài vẫn còn ở trong cơ thể nhạy cảm của cô, anh kêu rên một tiếng đau đớn, kéo tay cô qua thăm dò bên dưới đã căng trướng cương cứng của mình.
“Thiên Tuyết, anh muốn em.” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ một tiếng, động thân tiến vào cơ thể cô.
Từ lúc cô mất tích anh bị thương cho đến giờ, hai người đều không làm chuyện này, cả ngày hôm nay, hết ma sát lại dây dưa, hai thân thể trần truồng như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, liều chết triền miên.
Tay Dụ Thiên Tuyết bấu chặt hai cánh tay anh, không ngừng rên rỉ thở dốc, phối hợp với tiết tấu của anh, da thịt trắng nõn ửng hồng, quyến rũ đến mức anh muốn nuốt trọn cô vào bụng.
Nam Cung Kình Hiên đẩy thân thể về phía trước, vật nóng rực cứng rắn đâm thật sâu vào cơ thể cô, điên cuồng tiến vào rút ra, Dụ Thiên Tuyết nức nở kêu rên, đầu ngón tay trắng xanh nắm chặt drap giường, tùy ý anh đụng chạm.
“Nam Cung.....Kình Hiên” Dụ Thiên Tuyết khàn khàn kêu tên anh.
“Anh ở đây, Thiên Tuyết.” Anh dịu dàng nhìn người bên dưới, cưng chiều hôn lại hôn môi cô, mà động tác dưới thân lại chưa từng ngừng dù chỉ là một chút, thậm chí, mỗi một lần càng đánh sâu hơn.
Dụ Thiên Tuyết không cách nào kiềm chế tiếng rên rỉ, trên da thịt trơn nhẵn mịn màng rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, càng gợi cảm mê người.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu bá đạo che phủ cái miệng không ngừng rên rỉ của cô, đầu lưỡi anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô, cô để anh tùy ý công thành đoạt đất hấp thụ thơm ngọt trong miệng mình, cái lưỡi khéo léo cùng nhau dây dưa triền miên ở một chỗ với anh.
Anh hôn cô, dưới thân càng lúc càng điên cuồng, mỗi một lần đánh tựa như muốn xuyên thủng cô, cuối cùng, Dụ Thiên Tuyết chỉ nghe anh buồn bực hừ một tiếng, sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp phun vào sâu trong cơ thể cô, hai tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao vòng ở thắt lưng của anh, gò má nóng hổi áp sát vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, không hiểu sao, lại thấy an tâm đến như vậy.
“Thiên Tuyết, anh yêu em, yêu hơn cả tính mạng của mình!” Anh kéo tay cô dán sát vào trái tim mình, ánh mắt kiên định chưa bao giờ có.
Nam Cung Kình Hiên cũng không nhớ rõ đã muốn cô bao nhiêu lần, mỗi một lần đều bắn thật sâu vào bên trong cơ thể cô, Dụ Thiên Tuyết căng thẳng bấu chặt lưng của anh, ở mỗi một lần đạt tới cao triều đều cùng anh hòa thành một thể, cho đến lúc cô gần như sắp mê man.
….....
Cô lại bắt đầu mệt mỏi, Nam Cung Kình Hiên ôm cô vào trong ngực cúi đầu dịu dàng dụ dỗ, cho đến khi hai mắt cô nhắm lại lần nữa, anh mới vuốt ve khuôn mặt đã say ngủ của cô.
Thôi, đợi cô tỉnh lại, muốn ăn thứ gì đó rồi hãy nói......
Ôm thân thể trần truồng của cô, Nam Cung Kình Hiên thương yêu hôn lên mỗi một tấc da thịt, cảm giác được vì sự kích động vừa rồi mà vết thương nhói lên cơn đau như tê liệt, anh nhịn xuống, quyết định đợi đến lúc hoàn toàn khỏe mạnh mới lại chạm vào cô.
Bóng đêm hoàn toàn phủ xuống, sự u tĩnh chập chờn lan tỏa.
Hồi lâu, Nam Cung Kình Hiên mới đứng dậy, kéo cái mền mỏng qua phủ cả người cô, lúc này đáy mắt đã lộ ra sự u ám, cài từng nút từng nút áo sơ mi, đi ra khỏi phòng.
Điện thoại di động vang lên, anh chưa hoàn toàn khôi phục, ấn xuống nút trả lời, giọng nói vẫn còn mê ly khàn khàn: "Alo?"
“Kết quả cậu cần mình đã tra được giúp cậu, dẹp yên toàn bộ sự kiện chính là Trình Dĩ Sênh đã giúp cô ta, cuối cùng tiền bồi thường không cao, cảm xúc của thân nhân người gặp nạn đều bị mạnh mẽ áp chế, những điều này cũng là người của Trình Dĩ Sênh ra mặt giải quyết, cậu đoán không sai một chút nào." Lạc Phàm Vũ nghiêm túc báo với anh.
"Mình biết rồi," Nam Cung Kình Hiên đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng cho Dụ Thiên Tuyết, giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Chuyện này là hai người họ thông đồng với nhau."
Lạc Phàm Vũ cũng gật đầu theo một, bỗng nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, cười nhạo nói: "Giọng không bình thường, đang làm gì? Mình không có phá hư chuyện ‘mạnh khỏe’ của cậu chứ? Miệng vết thương của cậu đã khép lại hay chưa!"
"Nói nhảm ít thôi," Nam Cung Kình Hiên rất bất mãn với câu hỏi của anh, cau mày nói: "Chuyện như thế mình không cần cậu quan tâm, bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ giám sát nhất cử nhất động của Trình Dĩ Sênh, cậu ta còn dám xuất hiện cùng với La Tình Uyển thì nhất định phải chết, mình sẽ để bọn họ chết rất khó coi!"
"Cậu sẽ không trực tiếp đưa chuyện của bọn họ ra ánh sáng đó chứ? Cậu xác định? Nhưng cậu ta là chồng của em gái cậu!"
"Nếu vẫn để cậu ta lừa gạt như vậy, Dạ Hi mới thống khổ nhất," Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói: "Từ lúc cậu ta bắt đầu đến nhà Nam Cung mình vẫn luôn nhẫn nại rất nhiều năm, nếu không phải cố kỵ Dạ Hi thì mình đã sớm chỉnh sụp cậu ta! Cậu yên tâm, mình biết là bọn họ ngay cả con gái cũng đã có, mình sẽ có chừng mực."
"Vậy thì tốt," Lạc Phàm Vũ nói, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì: "Ngày mai em gái Thiên Tuyết trở về đúng không?"
"Ừ, thế nào?"
"Không có gì, Nếu cậu không rảnh thì mình có thể đi theo cô ấy đón......"
"Mình đã nói cậu là đừng có đục khoét nền tảng ở chỗ của mình chưa?" Giọng Nam Cung Kình Hiên trở nên hơi lạnh: "Lá gan của cậu đúng là càng ngày càng lớn."
"Chậc chậc, cái này là hai chuyện khác nhau, cậu và cô ấy đã kết hôn rồi sao?" Giọng điệu của Lạc Phàm Vũ càn rỡ: "Chưa kết hôn thì tất cả mọi người đều có cơ hội, đừng có quên, mặc dù cậu là người đã có vợ chưa cưới mà vẫn có quyền theo đuổi tình yêu, tại sao mình không thể thử bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy? Chẳng lẽ cậu sẽ tuyệt giao với mình hay sao?"
"Cậu bắt đầu ngấp nghé cô ấy từ lúc nào?" Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, giễu cợt nói: "Cần mình nhắc nhở cậu không? Phụ nữ của mình, không nên tùy tiện nghĩ, cũng không nên tùy tiện động."
"Mình không có ngấp nghé cô ấy, mình chỉ đang nhắc nhở cậu, trong cuộc đời của cô ấy, còn có một đội viên dự khuyết là mình đây, nếu như ngày nào đó cậu lại có lỗi với cô ấy, ép cô ấy không thể không rời khỏi cậu, có thể mình sẽ không cố niệm tình nghĩa anh em nữa, thời điểm nên đoạt thì nhất định phải đoạt."
"Cậu dám."
"...... Mình không dám, chỉ muốn nhắc nhở cậu, cẩn thận mình thừa dịp trống chỗ nhảy vào."
Trước mắt cô từng đợt mê ly, dưới tình huống như thế, cảm nhận được lực đạo và nhiệt độ lòng bàn tay anh, mặt nóng gay gắt, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô lại cố ý nảy sinh ác độc, mấy ngón tay ưu nhã xoa nắn bầu ngực tròn trĩnh hoàn mỹ mấy cái, buông ra, tà mị mà nóng nảy vòng ra sau lưng cô, chậm chạp mà cường thế cởi mắc áo ngực của cô ra.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, than nhẹ ra tiếng.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng, cúi đầu hôn cánh môi dưới của cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ đầu cô, mấy ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô, bá đạo xoa xoa, hô hấp càng lúc càng nặng nề.
“Ưm….. Dụ Thiên Tuyết bất mãn nức nở một tiếng, uốn éo muốn quay đầu tránh thoát, cô cũng không muốn bị anh hôn đến hít thở không thông mà chết.
Nam Cung Kình Hiên trừng phạt cắn cánh môi non mềm của cô, Dụ Thiên Tuyết bị đau, thấp giọng kêu như một con mèo nhỏ.
“Nam Cung Kình Hiên…..” Nụ hôn nóng bỏng khiến Dụ Thiên Tuyết dần lạc lối, đôi môi run rẩy, ánh mắt mê ly nhìn anh.
Nam Cung Kình Hiên cười khẽ, bàn tay nóng hổi vuốt ve đường cong thân thể hấp dẫn của cô, nụ hôn dần dần dời xuống xương quai xanh khiêu gợi, vong lình mút hôn, đôi môi lại di động xuống bầu ngực mềm mại đang phập phồng của cô, gặm lấy một nụ hoa đỏ tươi liếm lắp, bàn tay dùng sức vuốt xe bên còn lại, nơi nào đó ở dưới thân đã căng cứng nóng rực chỉa thẳng vào thân thể mềm mại của cô.
Dụ Thiên Tuyết cực kỳ xấu hổ, cắn chặt môi không để rên ra tiếng, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Nhưng, bỗng nhiên anh vùi đầu vào ngực cô, gặm cắn nụ hoa nhạy cảm của cô.
“Ưmm.....A.....!!!” Đầu ngón tay của Dụ Thiên Tuyết bấu vào da thịt trên vai anh, buột miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
“Thiên Tuyết, em kêu nghe thật êm tai.” Nam Cung Kình Hiên cười tà mị, bàn tay lại di động xuống giữa hai chân cô, ma sát nơi tư mật đã ẩm ướt đầm đìa của cô, đột nhiên, một ngón tay đâm thẳng vào thân thể cô, đang lúc rút ra đâm vào, một dòng ấp áp tràn ra, hai chân Dụ Thiên Tuyết quấn lấy thân thể nóng bỏng của anh, ngón tay thon dài vẫn còn ở trong cơ thể nhạy cảm của cô, anh kêu rên một tiếng đau đớn, kéo tay cô qua thăm dò bên dưới đã căng trướng cương cứng của mình.
“Thiên Tuyết, anh muốn em.” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ một tiếng, động thân tiến vào cơ thể cô.
Từ lúc cô mất tích anh bị thương cho đến giờ, hai người đều không làm chuyện này, cả ngày hôm nay, hết ma sát lại dây dưa, hai thân thể trần truồng như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, liều chết triền miên.
Tay Dụ Thiên Tuyết bấu chặt hai cánh tay anh, không ngừng rên rỉ thở dốc, phối hợp với tiết tấu của anh, da thịt trắng nõn ửng hồng, quyến rũ đến mức anh muốn nuốt trọn cô vào bụng.
Nam Cung Kình Hiên đẩy thân thể về phía trước, vật nóng rực cứng rắn đâm thật sâu vào cơ thể cô, điên cuồng tiến vào rút ra, Dụ Thiên Tuyết nức nở kêu rên, đầu ngón tay trắng xanh nắm chặt drap giường, tùy ý anh đụng chạm.
“Nam Cung.....Kình Hiên” Dụ Thiên Tuyết khàn khàn kêu tên anh.
“Anh ở đây, Thiên Tuyết.” Anh dịu dàng nhìn người bên dưới, cưng chiều hôn lại hôn môi cô, mà động tác dưới thân lại chưa từng ngừng dù chỉ là một chút, thậm chí, mỗi một lần càng đánh sâu hơn.
Dụ Thiên Tuyết không cách nào kiềm chế tiếng rên rỉ, trên da thịt trơn nhẵn mịn màng rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, càng gợi cảm mê người.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu bá đạo che phủ cái miệng không ngừng rên rỉ của cô, đầu lưỡi anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô, cô để anh tùy ý công thành đoạt đất hấp thụ thơm ngọt trong miệng mình, cái lưỡi khéo léo cùng nhau dây dưa triền miên ở một chỗ với anh.
Anh hôn cô, dưới thân càng lúc càng điên cuồng, mỗi một lần đánh tựa như muốn xuyên thủng cô, cuối cùng, Dụ Thiên Tuyết chỉ nghe anh buồn bực hừ một tiếng, sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp phun vào sâu trong cơ thể cô, hai tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao vòng ở thắt lưng của anh, gò má nóng hổi áp sát vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, không hiểu sao, lại thấy an tâm đến như vậy.
“Thiên Tuyết, anh yêu em, yêu hơn cả tính mạng của mình!” Anh kéo tay cô dán sát vào trái tim mình, ánh mắt kiên định chưa bao giờ có.
Nam Cung Kình Hiên cũng không nhớ rõ đã muốn cô bao nhiêu lần, mỗi một lần đều bắn thật sâu vào bên trong cơ thể cô, Dụ Thiên Tuyết căng thẳng bấu chặt lưng của anh, ở mỗi một lần đạt tới cao triều đều cùng anh hòa thành một thể, cho đến lúc cô gần như sắp mê man.
….....
Cô lại bắt đầu mệt mỏi, Nam Cung Kình Hiên ôm cô vào trong ngực cúi đầu dịu dàng dụ dỗ, cho đến khi hai mắt cô nhắm lại lần nữa, anh mới vuốt ve khuôn mặt đã say ngủ của cô.
Thôi, đợi cô tỉnh lại, muốn ăn thứ gì đó rồi hãy nói......
Ôm thân thể trần truồng của cô, Nam Cung Kình Hiên thương yêu hôn lên mỗi một tấc da thịt, cảm giác được vì sự kích động vừa rồi mà vết thương nhói lên cơn đau như tê liệt, anh nhịn xuống, quyết định đợi đến lúc hoàn toàn khỏe mạnh mới lại chạm vào cô.
Bóng đêm hoàn toàn phủ xuống, sự u tĩnh chập chờn lan tỏa.
Hồi lâu, Nam Cung Kình Hiên mới đứng dậy, kéo cái mền mỏng qua phủ cả người cô, lúc này đáy mắt đã lộ ra sự u ám, cài từng nút từng nút áo sơ mi, đi ra khỏi phòng.
Điện thoại di động vang lên, anh chưa hoàn toàn khôi phục, ấn xuống nút trả lời, giọng nói vẫn còn mê ly khàn khàn: "Alo?"
“Kết quả cậu cần mình đã tra được giúp cậu, dẹp yên toàn bộ sự kiện chính là Trình Dĩ Sênh đã giúp cô ta, cuối cùng tiền bồi thường không cao, cảm xúc của thân nhân người gặp nạn đều bị mạnh mẽ áp chế, những điều này cũng là người của Trình Dĩ Sênh ra mặt giải quyết, cậu đoán không sai một chút nào." Lạc Phàm Vũ nghiêm túc báo với anh.
"Mình biết rồi," Nam Cung Kình Hiên đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng cho Dụ Thiên Tuyết, giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Chuyện này là hai người họ thông đồng với nhau."
Lạc Phàm Vũ cũng gật đầu theo một, bỗng nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, cười nhạo nói: "Giọng không bình thường, đang làm gì? Mình không có phá hư chuyện ‘mạnh khỏe’ của cậu chứ? Miệng vết thương của cậu đã khép lại hay chưa!"
"Nói nhảm ít thôi," Nam Cung Kình Hiên rất bất mãn với câu hỏi của anh, cau mày nói: "Chuyện như thế mình không cần cậu quan tâm, bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ giám sát nhất cử nhất động của Trình Dĩ Sênh, cậu ta còn dám xuất hiện cùng với La Tình Uyển thì nhất định phải chết, mình sẽ để bọn họ chết rất khó coi!"
"Cậu sẽ không trực tiếp đưa chuyện của bọn họ ra ánh sáng đó chứ? Cậu xác định? Nhưng cậu ta là chồng của em gái cậu!"
"Nếu vẫn để cậu ta lừa gạt như vậy, Dạ Hi mới thống khổ nhất," Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói: "Từ lúc cậu ta bắt đầu đến nhà Nam Cung mình vẫn luôn nhẫn nại rất nhiều năm, nếu không phải cố kỵ Dạ Hi thì mình đã sớm chỉnh sụp cậu ta! Cậu yên tâm, mình biết là bọn họ ngay cả con gái cũng đã có, mình sẽ có chừng mực."
"Vậy thì tốt," Lạc Phàm Vũ nói, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì: "Ngày mai em gái Thiên Tuyết trở về đúng không?"
"Ừ, thế nào?"
"Không có gì, Nếu cậu không rảnh thì mình có thể đi theo cô ấy đón......"
"Mình đã nói cậu là đừng có đục khoét nền tảng ở chỗ của mình chưa?" Giọng Nam Cung Kình Hiên trở nên hơi lạnh: "Lá gan của cậu đúng là càng ngày càng lớn."
"Chậc chậc, cái này là hai chuyện khác nhau, cậu và cô ấy đã kết hôn rồi sao?" Giọng điệu của Lạc Phàm Vũ càn rỡ: "Chưa kết hôn thì tất cả mọi người đều có cơ hội, đừng có quên, mặc dù cậu là người đã có vợ chưa cưới mà vẫn có quyền theo đuổi tình yêu, tại sao mình không thể thử bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy? Chẳng lẽ cậu sẽ tuyệt giao với mình hay sao?"
"Cậu bắt đầu ngấp nghé cô ấy từ lúc nào?" Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, giễu cợt nói: "Cần mình nhắc nhở cậu không? Phụ nữ của mình, không nên tùy tiện nghĩ, cũng không nên tùy tiện động."
"Mình không có ngấp nghé cô ấy, mình chỉ đang nhắc nhở cậu, trong cuộc đời của cô ấy, còn có một đội viên dự khuyết là mình đây, nếu như ngày nào đó cậu lại có lỗi với cô ấy, ép cô ấy không thể không rời khỏi cậu, có thể mình sẽ không cố niệm tình nghĩa anh em nữa, thời điểm nên đoạt thì nhất định phải đoạt."
"Cậu dám."
"...... Mình không dám, chỉ muốn nhắc nhở cậu, cẩn thận mình thừa dịp trống chỗ nhảy vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.