Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 184: Thời điểm phóng đãng, chẳng qua cô cũng như thế (tt)
Cận Niên
11/09/2017
Đêm khuya.
Nam Cung Kình Hiên không đưa cô về biệt thự, mà đến một căn nhà của anh ở ngoại thành . mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Anh ném cô lên trên ghế sau, sau đó một cái cũng không nhìn.
Nhưng anh biết rõ, lòng mình tràn đầy lửa giận chính là do người phụ nữ này khơi lên! Giờ phút này, đầy trong đầu anh đều là cảnh tượng thời điểm vừa đạp bể cửa phòng khách sạn, tay cô chủ động quấn vòng quanh bả vai của Bùi Vũ Triết cùng anh ta hôn môi, để mặc anh ta sờ loạn trên người cô, còn phát ra cái loại thanh âm thỏa mãn mà ghê tởm đó!
Nam Cung Kình Hiên dừng xe, nện mạnh một quyền ở trên tay lái, phát ra một tiếng "Bốp ——!" nặng nề.
Trên ghế sau, Dụ Thiên Tuyết mơ hồ run rẩy, cắn môi đến sắp nhỏ máu, không thể khống chế mà vuốt ve hai chân của mình hòng xua tan đòi hỏi đang lan tràn kia, đột nhiên tiếng kèn bén nhọn làm cho cô thanh tỉnh phần nào.
Cửa sau xe được mở ra, một trận gió lạnh ập tới.
Nam Cung Kình Hiên giận dữ cúi người xuống, một tay túm lấy cô lôi ra ngoài ôm cô lên, đóng mạnh cửa xe.
Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, cô không biết mình đã tới nơi nào, chỉ biết là trên đỉnh đầu đầy sao sáng khiến cô hoa mắt, đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó, cô bị anh ném mạnh lên trên sàn nhà!
Đau.....
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch, tán lạc trên bờ vai trắng mịn, trên đó có vết tím bầm do bàn tay đàn ông dùng sức, cô khó khăn nâng mắt lên, nhìn Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm xuống, hơn phân nửa bóng anh bao trùm cô.
"Nói rõ cho tôi biết là chuyện gì xảy ra!" Nam Cung Kình Hiên thở gấp nắm chặt cằm của cô, hung hăng dùng sức, trong đôi mắt thâm thúy dâng tràn lửa giận: "Dụ Thiên Tuyết, nói cho tôi biết, có phải cô tự nguyện leo lên giường của tên đàn ông đó hay không, nói rõ cho tôi nghe!"
Đau….. Lâu rồi không có trải nghiệm qua đau đớn, nhưng một lần nữa, tại nơi đây, lại được trải nghiệm bởi người đàn ông này.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết một hồi chua xót, cảm thụ được hành động thô bạo của anh, trong lòng là sự hoang vắng.
"Tôi không biết, căn bản là tôi cũng không thanh tỉnh..... Tôi không biết làm thế nào lại đến khách sạn..... Thời điểm tôi có ý thức thì đã thấy các anh đánh nhau….." Cô khàn giọng nói, cả người run rẩy, ở trên mặt đất lạnh như băng cố làm tiêu tan sự nóng ran trong cơ thể mình.
“Không, thanh, tỉnh?” Nhất thời, lửa giận của Nam Cung Kình Hiên càng dữ dội hơn, kéo qua thắt lưng của cô lôi cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô, nói: "Không phải cô rất chủ động sao? Không tỉnh táo thì cô có thể tùy tiện để người ta dẫn cô đến khách sạn hay sao? ! Dụ Thiên Tuyết, cô luôn miệng nói với tôi bản thân mình có bao nhiêu tự trọng, đảo mắt cô lại cùng tên đàn ông khác ân ái ở chung một chỗ, tự ái của cô đi nơi nào! Sức lực phản kháng tôi chạy đi đâu rồi! Chẳng qua là đổi đàn ông khác nên cô trở nên phóng khoáng có phải hay không! ! !"
Anh nổi điên gào thét làm lỗ tai cô suýt nữa cũng bị điếc.
Dụ Thiên Tuyết dựa vào thân thể của anh, cố gắng khắc chế dục vọng, liều mạng lắc đầu, nước mắt rớt xuống: "Không phải không phải! Là tôi bị bỏ thuốc, tôi đã nói là tôi không tỉnh táo, căn bản tôi không biết cùng Vũ Triết xảy ra chuyện gì!"
Bỏ thuốc, hai chữ này khuấy động Hiên thần kinh của Nam Cung Kình.
"Cô nói là bị bỏ thuốc sao? Cho dù không phải bị bỏ thuốc vậy cô có thể khắc chế bản thân không lên giường với anh ta sao? ! Dụ Thiên Tuyết, cô có biết tôi hận không thể giết chết cô hay không, tôi hận không thể lột da cô để hủy diệt tất cả dấu vết mà tên đàn ông kia lưu lại!" Nam Cung Kình Hiên gầm lên.
Dụ Thiên Tuyết triệt để bị dồn tới chân tường, cố nén sự khô nóng trong cơ thể hướng về phía anh gào lên: "Anh đủ rồi! Nếu tôi muốn cùng anh ấy xảy ra quan hệ thì không cần chờ đến bây giờ, chúng tôi quen biết năm năm, ròng rã năm năm cũng không hề có sự tồn tại của anh, không thể có cái ngày tôi lên giường cùng anh ấy!"
"Ha. . . . . . Tốt, tốt, rốt cuộc cô cũng nói ra phải hay không?" Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Cái gì mà giữ mình trong sạch, tôi làm sao biết rốt cuộc cô còn sạch sẽ hay không, nói không chừng, sau lưng tôi không biết bị bao nhiêu đàn ông chạm qua!"
Dụ Thiên Tuyết nhục nhã đến nước mắt cũng rớt xuống, cả người run rẩy không còn bộ dáng.
"Cút..... Cút xa một chút!" Cô còn mơ mộng giải thích cùng anh, mơ mộng để anh giải cứu mình, mơ mộng giành được sự thông cảm của anh, thế nhưng, người đàn ông này lại có thể một lần nữa giẫm đạp tôn nghiêm của cô ở dưới chân, đạp đến vỡ tan đầy đất!
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng xanh mét, lạnh lùng nói: "Cũng tốt, hiện tại tôi không rảnh nghe cô nói nhiều, vừa nhìn thấy mặt cô, tôi liền nghĩ đến biểu tình của cô khi ở dưới người anh ta, cô thật sự nên nhìn bản thân mình có bao nhiêu phóng đãng! Tôi luôn cảm thấy cô rất lãnh ngạo, không nghĩ tới cũng cùng một dạng như phụ nữ khác, lúc phóng đãng lại buồn nôn như vậy!"
Đột nhiên anh kéo cái mền ra, thò tay thăm dò vào giữa hai chân cô, Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng thụt lùi về phía sau.
Cô khát vọng đàn ông chạm vào, nhưng đã bị làm nhục thành ra thế này, cô tuyệt đối, tuyệt đối, chết cũng không cho phép mình mất khống chế ở trước mặt người đàn ông này!
Ngón tay chạm đến một mảnh ướt át, trong mắt Nam Cung Kình Hiên lộ ra sát khí: "Đến bây giờ vẫn còn chưa hết dư vị vậy sao? A..... Rốt cuộc tên đàn ông đó khiến cô nếm được bao nhiêu sung sướng? !"
Dụ Thiên Tuyết té trên mặt đất lạnh lẽo, hai chân không nhịn được mà kẹp chặt lại, khuôn mặt đỏ hồng không bình thường, cô đã dốc sức khắc chế mình đừng để ý sự đụng chạm của anh, nhưng bàn tay kia đang vuốt ve địa phương mẫn cảm nhất của cô, cô rên lên một tiếng, rưng rưng đắm chìm trong loại cảm giác thoải mái nhưng nhục nhã này.
Vọt , gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng đỏ lên, bất thình lình rút tay ra, lửa giận càng tăng lên!
"Quả là phóng đãng đến mức tận cùng, đàn ông nào, cũng, chạm, vào, được! !" Anh run rẩy mắng ra một câu như vậy, đứng dậy, không bao giờ muốn nhìn người phụ nữ này một lần nào nữa!
Hai mắt Dụ Thiên Tuyết bị nước mắt ấm áp bao vây, cô gắt gao nắm chặt lòng bàn tay mình, một tiếng cũng không thoát ra cổ họng, co rúc ở trên sàn nhà, thân thể rung động dữ dội
Chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của Nam Cung Kình Hiên, nghe được tiếng gì đó trên bàn bị quét rơi hết xuống đất, ngay sau đó anh đi ra cửa, một tiếng ‘Sầm!’ vang dội, cửa phòng bị đóng mạnh lại.
*****
Nam Cung Kình Hiên lái xe đi tới một quán bar.
Cả đêm, anh uống rượu một mình, ra sức nốc rượu, nghĩ không ra, tại sao người phụ nữ này chân trước còn cùng anh thận mật khắng khít, chân sau lại có thể làm ra chuyện như thế!
Bỏ thuốc?
Hừ! Đại khái là tất cả đàn bà vụng trộm đều có thể sử dụng cái cớ này!
Quỷ cũng nhìn ra được là cô chủ động, thời điểm cãi lại mắng anh còn tỉnh táo như vậy, ai tin là cô thân bất do kỷ, cô không lý trí, không khống chế được mình? !
Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên nốc cả chai rượu mạnh, cả người cũng bắt đầu lâng lâng.
Một cô gái diễm lệ đi đến bên cạnh, bàn tay mềm mại lướt trên vai anh: "Anh đẹp trai, đã trễ thế này sao còn uống rượu một mình ở đây? Em ngồi cùng anh được không?"
"Cút!" Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, đối với loại gái phóng đãng này càng thêm chán ghét.
Khuôn mặt của cô gái diễm lệ cứng đờ, cánh tay của cô ta quấn lên cánh tay anh: "Uống rượu một mình thì không có ý nghĩa gì đúng không? Nếu không em mớm rượu cho anh? Nếu anh thấy xấu hổ thì chúng ta có thể đi chỗ khác, bảo đảm sẽ khiến anh thật thoải mái nha....."
Hơi thở ấm áp bên tai, Nam Cung Kình Hiên muốn đẩy cô ta ra, nhưng uống quá nhiều rượu làm cho cả người anh không còn chút sức lực nào, mặc dù chán ghét tới cực điểm, lại không có biện pháp trực tiếp quật cô ta ngã trên mặt đất, chỉ có thể lạnh lùng rút cánh tay của mình ra, tiếp tục chống lên trên quầy rượu.
"Anh đẹp trai….." Cô gái diễm lệ càng lúc càng áp sát anh, chủ động rót đầy ly rượu cho anh, hơi thở nóng hổi tiếp sát gương mặt tuấn tú: "Vậy em uống cùng anh một ly, anh thấy tửu lượng của em như thế nào, đừng cự tuyệt em nữa, có được hay không?"
Nói xong, đoạt lấy cái ly trong tay anh, ngửa đầu uống cạn.
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm mặt cô ta, bỗng nhiên có chút mê ly, ngửi được một mùi thơm quen thuộc từ trên người cô ta.
Loại mùi thơm này, anh đã ngửi qua ở đâu đó.
Cô gái dễm lệ nháy nháy mắt mấy cái, đứng dậy, hai tay bưng gương mặt tuấn tú hôn lên môi của anh.
Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên đã nhớ ra, khi đó, trên người La Tình Uyển cũng xức loại nước hoa này, có thể mê hoặc người khác, khiến họ lúc nào cũng có ý nghĩ muốn ân ái với người khác phái, cho nên cái đêm kia anh mới không tỉnh táo, căn bản không biết gì xảy ra chuyện gì.
Nam Cung Kình Hiên không đưa cô về biệt thự, mà đến một căn nhà của anh ở ngoại thành . mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Anh ném cô lên trên ghế sau, sau đó một cái cũng không nhìn.
Nhưng anh biết rõ, lòng mình tràn đầy lửa giận chính là do người phụ nữ này khơi lên! Giờ phút này, đầy trong đầu anh đều là cảnh tượng thời điểm vừa đạp bể cửa phòng khách sạn, tay cô chủ động quấn vòng quanh bả vai của Bùi Vũ Triết cùng anh ta hôn môi, để mặc anh ta sờ loạn trên người cô, còn phát ra cái loại thanh âm thỏa mãn mà ghê tởm đó!
Nam Cung Kình Hiên dừng xe, nện mạnh một quyền ở trên tay lái, phát ra một tiếng "Bốp ——!" nặng nề.
Trên ghế sau, Dụ Thiên Tuyết mơ hồ run rẩy, cắn môi đến sắp nhỏ máu, không thể khống chế mà vuốt ve hai chân của mình hòng xua tan đòi hỏi đang lan tràn kia, đột nhiên tiếng kèn bén nhọn làm cho cô thanh tỉnh phần nào.
Cửa sau xe được mở ra, một trận gió lạnh ập tới.
Nam Cung Kình Hiên giận dữ cúi người xuống, một tay túm lấy cô lôi ra ngoài ôm cô lên, đóng mạnh cửa xe.
Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, cô không biết mình đã tới nơi nào, chỉ biết là trên đỉnh đầu đầy sao sáng khiến cô hoa mắt, đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó, cô bị anh ném mạnh lên trên sàn nhà!
Đau.....
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch, tán lạc trên bờ vai trắng mịn, trên đó có vết tím bầm do bàn tay đàn ông dùng sức, cô khó khăn nâng mắt lên, nhìn Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm xuống, hơn phân nửa bóng anh bao trùm cô.
"Nói rõ cho tôi biết là chuyện gì xảy ra!" Nam Cung Kình Hiên thở gấp nắm chặt cằm của cô, hung hăng dùng sức, trong đôi mắt thâm thúy dâng tràn lửa giận: "Dụ Thiên Tuyết, nói cho tôi biết, có phải cô tự nguyện leo lên giường của tên đàn ông đó hay không, nói rõ cho tôi nghe!"
Đau….. Lâu rồi không có trải nghiệm qua đau đớn, nhưng một lần nữa, tại nơi đây, lại được trải nghiệm bởi người đàn ông này.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết một hồi chua xót, cảm thụ được hành động thô bạo của anh, trong lòng là sự hoang vắng.
"Tôi không biết, căn bản là tôi cũng không thanh tỉnh..... Tôi không biết làm thế nào lại đến khách sạn..... Thời điểm tôi có ý thức thì đã thấy các anh đánh nhau….." Cô khàn giọng nói, cả người run rẩy, ở trên mặt đất lạnh như băng cố làm tiêu tan sự nóng ran trong cơ thể mình.
“Không, thanh, tỉnh?” Nhất thời, lửa giận của Nam Cung Kình Hiên càng dữ dội hơn, kéo qua thắt lưng của cô lôi cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô, nói: "Không phải cô rất chủ động sao? Không tỉnh táo thì cô có thể tùy tiện để người ta dẫn cô đến khách sạn hay sao? ! Dụ Thiên Tuyết, cô luôn miệng nói với tôi bản thân mình có bao nhiêu tự trọng, đảo mắt cô lại cùng tên đàn ông khác ân ái ở chung một chỗ, tự ái của cô đi nơi nào! Sức lực phản kháng tôi chạy đi đâu rồi! Chẳng qua là đổi đàn ông khác nên cô trở nên phóng khoáng có phải hay không! ! !"
Anh nổi điên gào thét làm lỗ tai cô suýt nữa cũng bị điếc.
Dụ Thiên Tuyết dựa vào thân thể của anh, cố gắng khắc chế dục vọng, liều mạng lắc đầu, nước mắt rớt xuống: "Không phải không phải! Là tôi bị bỏ thuốc, tôi đã nói là tôi không tỉnh táo, căn bản tôi không biết cùng Vũ Triết xảy ra chuyện gì!"
Bỏ thuốc, hai chữ này khuấy động Hiên thần kinh của Nam Cung Kình.
"Cô nói là bị bỏ thuốc sao? Cho dù không phải bị bỏ thuốc vậy cô có thể khắc chế bản thân không lên giường với anh ta sao? ! Dụ Thiên Tuyết, cô có biết tôi hận không thể giết chết cô hay không, tôi hận không thể lột da cô để hủy diệt tất cả dấu vết mà tên đàn ông kia lưu lại!" Nam Cung Kình Hiên gầm lên.
Dụ Thiên Tuyết triệt để bị dồn tới chân tường, cố nén sự khô nóng trong cơ thể hướng về phía anh gào lên: "Anh đủ rồi! Nếu tôi muốn cùng anh ấy xảy ra quan hệ thì không cần chờ đến bây giờ, chúng tôi quen biết năm năm, ròng rã năm năm cũng không hề có sự tồn tại của anh, không thể có cái ngày tôi lên giường cùng anh ấy!"
"Ha. . . . . . Tốt, tốt, rốt cuộc cô cũng nói ra phải hay không?" Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Cái gì mà giữ mình trong sạch, tôi làm sao biết rốt cuộc cô còn sạch sẽ hay không, nói không chừng, sau lưng tôi không biết bị bao nhiêu đàn ông chạm qua!"
Dụ Thiên Tuyết nhục nhã đến nước mắt cũng rớt xuống, cả người run rẩy không còn bộ dáng.
"Cút..... Cút xa một chút!" Cô còn mơ mộng giải thích cùng anh, mơ mộng để anh giải cứu mình, mơ mộng giành được sự thông cảm của anh, thế nhưng, người đàn ông này lại có thể một lần nữa giẫm đạp tôn nghiêm của cô ở dưới chân, đạp đến vỡ tan đầy đất!
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng xanh mét, lạnh lùng nói: "Cũng tốt, hiện tại tôi không rảnh nghe cô nói nhiều, vừa nhìn thấy mặt cô, tôi liền nghĩ đến biểu tình của cô khi ở dưới người anh ta, cô thật sự nên nhìn bản thân mình có bao nhiêu phóng đãng! Tôi luôn cảm thấy cô rất lãnh ngạo, không nghĩ tới cũng cùng một dạng như phụ nữ khác, lúc phóng đãng lại buồn nôn như vậy!"
Đột nhiên anh kéo cái mền ra, thò tay thăm dò vào giữa hai chân cô, Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng thụt lùi về phía sau.
Cô khát vọng đàn ông chạm vào, nhưng đã bị làm nhục thành ra thế này, cô tuyệt đối, tuyệt đối, chết cũng không cho phép mình mất khống chế ở trước mặt người đàn ông này!
Ngón tay chạm đến một mảnh ướt át, trong mắt Nam Cung Kình Hiên lộ ra sát khí: "Đến bây giờ vẫn còn chưa hết dư vị vậy sao? A..... Rốt cuộc tên đàn ông đó khiến cô nếm được bao nhiêu sung sướng? !"
Dụ Thiên Tuyết té trên mặt đất lạnh lẽo, hai chân không nhịn được mà kẹp chặt lại, khuôn mặt đỏ hồng không bình thường, cô đã dốc sức khắc chế mình đừng để ý sự đụng chạm của anh, nhưng bàn tay kia đang vuốt ve địa phương mẫn cảm nhất của cô, cô rên lên một tiếng, rưng rưng đắm chìm trong loại cảm giác thoải mái nhưng nhục nhã này.
Vọt , gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng đỏ lên, bất thình lình rút tay ra, lửa giận càng tăng lên!
"Quả là phóng đãng đến mức tận cùng, đàn ông nào, cũng, chạm, vào, được! !" Anh run rẩy mắng ra một câu như vậy, đứng dậy, không bao giờ muốn nhìn người phụ nữ này một lần nào nữa!
Hai mắt Dụ Thiên Tuyết bị nước mắt ấm áp bao vây, cô gắt gao nắm chặt lòng bàn tay mình, một tiếng cũng không thoát ra cổ họng, co rúc ở trên sàn nhà, thân thể rung động dữ dội
Chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của Nam Cung Kình Hiên, nghe được tiếng gì đó trên bàn bị quét rơi hết xuống đất, ngay sau đó anh đi ra cửa, một tiếng ‘Sầm!’ vang dội, cửa phòng bị đóng mạnh lại.
*****
Nam Cung Kình Hiên lái xe đi tới một quán bar.
Cả đêm, anh uống rượu một mình, ra sức nốc rượu, nghĩ không ra, tại sao người phụ nữ này chân trước còn cùng anh thận mật khắng khít, chân sau lại có thể làm ra chuyện như thế!
Bỏ thuốc?
Hừ! Đại khái là tất cả đàn bà vụng trộm đều có thể sử dụng cái cớ này!
Quỷ cũng nhìn ra được là cô chủ động, thời điểm cãi lại mắng anh còn tỉnh táo như vậy, ai tin là cô thân bất do kỷ, cô không lý trí, không khống chế được mình? !
Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên nốc cả chai rượu mạnh, cả người cũng bắt đầu lâng lâng.
Một cô gái diễm lệ đi đến bên cạnh, bàn tay mềm mại lướt trên vai anh: "Anh đẹp trai, đã trễ thế này sao còn uống rượu một mình ở đây? Em ngồi cùng anh được không?"
"Cút!" Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, đối với loại gái phóng đãng này càng thêm chán ghét.
Khuôn mặt của cô gái diễm lệ cứng đờ, cánh tay của cô ta quấn lên cánh tay anh: "Uống rượu một mình thì không có ý nghĩa gì đúng không? Nếu không em mớm rượu cho anh? Nếu anh thấy xấu hổ thì chúng ta có thể đi chỗ khác, bảo đảm sẽ khiến anh thật thoải mái nha....."
Hơi thở ấm áp bên tai, Nam Cung Kình Hiên muốn đẩy cô ta ra, nhưng uống quá nhiều rượu làm cho cả người anh không còn chút sức lực nào, mặc dù chán ghét tới cực điểm, lại không có biện pháp trực tiếp quật cô ta ngã trên mặt đất, chỉ có thể lạnh lùng rút cánh tay của mình ra, tiếp tục chống lên trên quầy rượu.
"Anh đẹp trai….." Cô gái diễm lệ càng lúc càng áp sát anh, chủ động rót đầy ly rượu cho anh, hơi thở nóng hổi tiếp sát gương mặt tuấn tú: "Vậy em uống cùng anh một ly, anh thấy tửu lượng của em như thế nào, đừng cự tuyệt em nữa, có được hay không?"
Nói xong, đoạt lấy cái ly trong tay anh, ngửa đầu uống cạn.
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm mặt cô ta, bỗng nhiên có chút mê ly, ngửi được một mùi thơm quen thuộc từ trên người cô ta.
Loại mùi thơm này, anh đã ngửi qua ở đâu đó.
Cô gái dễm lệ nháy nháy mắt mấy cái, đứng dậy, hai tay bưng gương mặt tuấn tú hôn lên môi của anh.
Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên đã nhớ ra, khi đó, trên người La Tình Uyển cũng xức loại nước hoa này, có thể mê hoặc người khác, khiến họ lúc nào cũng có ý nghĩ muốn ân ái với người khác phái, cho nên cái đêm kia anh mới không tỉnh táo, căn bản không biết gì xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.