Chương 17
Nghiêm Diệu Linh
30/12/2019
Giết người, giết người…”
Một trận cười the thé khiến sống lưng tôi gai lạnh. Bóng dáng người phụ nữ dân tộc quấn khăn đỏ bước vào từ phía cửa. Bà ta nhìn tôi qua hốc mắt trống rỗng, dịu dàng “Giết người?
Ai giết người?”
“Quỷ…con quỷ…bà là một con quỷ giết người…” Tôi chỉ tay vào mặt bà ta gào lên.
“Ta không giết người!” Người đàn bà lạnh lẽo đáp lại lời tôi, sau đó bà ta chì tay vào tôi “Cô mới chính là kẻ giết người!”
“Nói dối, bà nói dối!” Tôi khóc nức nở.
“Nhìn tay của mày đi!”
Tôi nhìn xuống tay mình, trên tay tôi là một con dao nhọn hoắt dính đầy máu, dính cả con ngươi của cảnh sát Hiệp. Chẳng lẽ…chẳng lẽ…tôi đã giết anh ấy rồi khoét mắt của anh ấy?
“Không…không phải tôi…” Tôi vứt con dao xuống đất khiến đôi con ngươi đang ghim trên mũi dao văng ra, chúng dừng lại một cách có trật tự, đảo quanh nhìn tôi. Sau đó cảnh sát Hiệp “đã chết” trên bàn chợt đứng dậy hỏi tôi bằng một giọng xa xăm “Vì sao lại giết tôi?”
“Á….” Tôi hét lên rồi bật dậy, mồ hôi nhớp nhúa dính khắp người. Tôi mơ, tôi lại mơ. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, 3h đêm.
Cảnh sát Hiệp vẫn sống, đang ngồi trên bàn làm việc của anh ta hướng mắt vào điện thoại. Thấy tôi gào lên, anh ta chỉ liếc mắt, chép miệng một cái rồi lại chăm chú nhìn vào điện thoại. Nhìn anh ta vẫn còn sống và tất cả chỉ là một giấc mơ, tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm gối mệt mỏi dựa vào tường. Ma lực của người đàn bà ấy ngày một đáng sợ. Bà ta đã từng khiến tôi làm hại mẹ mình, chắc chắn cứ cái đà này bà ta sẽ còn khiến tôi làm hại người khác…cho đến ngày tôi chết, theo ý muốn của bà ta. Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai ở kiếp trước mà kiếp này tôi phải chịu những khổ sở dằn vặt đến như vậy? Chớp tắt! Khi tôi đang mông lung suy nghĩ thì chợt ánh điện trong phòng tạm giam nhấp nháy. Tôi rùng mình, thật giống…như trong giấc mơ kia.
Cảnh sát Hiệp thấy đèn nhấp nháy thì chửi thề một câu, tôi biết cảnh sát bình thường cũng rất “bình thường”, đôi khi còn cáu kỉnh và dễ nổi nóng hơn người bình thường nữa.
Thấy anh ta đứng dậy định ra ngoài, tôi chợt buột miệng “Đừng đi ra ngoài, đừng để tôi ở đây một mình!” Bóng dáng màu xanh của anh ta ngưng lại giữa sự nhấp nháy của đèn điện, khung cảnh trở nên thật kỳ lạ đến đáng sợ.
“Cô là tội phạm tấn công người ta, tấn công mẹ mình, cô cũng biết sợ sao? Biết sợ sao còn làm?” Anh ta cười nửa miệng nhìn tôi đầy châm chọc.
“Không phải tôi, không phải, ý tôi là tôi không cố tình…” Tôi bật dậy nắm tay vào song sắt, ánh mắt ngập nước, sự sợ hãi vô cớ dâng lên trong lòng “Anh đừng ra ngoài, rất…nguy hiểm!”
“Nguy hiểm?” Cảnh sát Hiệp cười nhạt “Tôi là cảnh sát nhân dân, thưa cô, tôi theo chủ nghĩa duy vật và không tin có ma quỷ. Tôi chỉ đi kiểm tra đường điện một chút, cô ngoan ngoãn ở lại đây một mình đi…”
Anh ta không thèm chú ý tới tôi nữa, bỏ ra ngoài, cửa phòng không đóng lại.
Tôi ngồi co ro trong góc đầy sợ hãi, nhìn xuống còng tay, lại nhìn lên song sắt phòng giam, miệng không ngừng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật!”
“Con ơi con ngủ cho ngoan…để mẹ đi cấy đi cầy…” Tiếng hát kỳ lạ của phụ nữ vang vọng từ hành lang hắt vào thẳng phòng tạm giam, tiếng hát nửa ma mị nửa kỳ quái, lúc trầm lúc bổng, lúc nghe rõ lúc đứt đoạn khiến tôi muốn dip mắt lại. Tôi bấu vào tay mình để tỉnh táo, lại sợ hãi đến muốn ngất xỉu. Tiếng hát ru này không bình thường, chắc chắn không hề bình thường. Bịch bịch…
Tiếng chân người chạy như bay về phía phòng tạm giam khiến tôi hồi hộp, chợt nhận ra khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối của cảnh sát Hiệp.
Sầm. Anh ta đóng cửa sau đó bấm khoá lại. Lúc này đèn phòng giam không chớp tắt nữa mà tắt hẳn, căn phòng trở nên tối đen như mực, chỉ có tiếng tim đập bình bịch của cảnh sát Hiệp là nghe rõ mồn một trong đêm.
“Có chuyện gì thế? Sao anh lại chạy?” Tôi lo lắng hỏi anh ta. Hiệp bật đèn pin điện thoại lên, sau đó tiến tới ngồi sát vào song sắt chỗ tôi bị giam cầm, ngồi phịch xuống thở dốc.
Một trận cười the thé khiến sống lưng tôi gai lạnh. Bóng dáng người phụ nữ dân tộc quấn khăn đỏ bước vào từ phía cửa. Bà ta nhìn tôi qua hốc mắt trống rỗng, dịu dàng “Giết người?
Ai giết người?”
“Quỷ…con quỷ…bà là một con quỷ giết người…” Tôi chỉ tay vào mặt bà ta gào lên.
“Ta không giết người!” Người đàn bà lạnh lẽo đáp lại lời tôi, sau đó bà ta chì tay vào tôi “Cô mới chính là kẻ giết người!”
“Nói dối, bà nói dối!” Tôi khóc nức nở.
“Nhìn tay của mày đi!”
Tôi nhìn xuống tay mình, trên tay tôi là một con dao nhọn hoắt dính đầy máu, dính cả con ngươi của cảnh sát Hiệp. Chẳng lẽ…chẳng lẽ…tôi đã giết anh ấy rồi khoét mắt của anh ấy?
“Không…không phải tôi…” Tôi vứt con dao xuống đất khiến đôi con ngươi đang ghim trên mũi dao văng ra, chúng dừng lại một cách có trật tự, đảo quanh nhìn tôi. Sau đó cảnh sát Hiệp “đã chết” trên bàn chợt đứng dậy hỏi tôi bằng một giọng xa xăm “Vì sao lại giết tôi?”
“Á….” Tôi hét lên rồi bật dậy, mồ hôi nhớp nhúa dính khắp người. Tôi mơ, tôi lại mơ. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, 3h đêm.
Cảnh sát Hiệp vẫn sống, đang ngồi trên bàn làm việc của anh ta hướng mắt vào điện thoại. Thấy tôi gào lên, anh ta chỉ liếc mắt, chép miệng một cái rồi lại chăm chú nhìn vào điện thoại. Nhìn anh ta vẫn còn sống và tất cả chỉ là một giấc mơ, tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm gối mệt mỏi dựa vào tường. Ma lực của người đàn bà ấy ngày một đáng sợ. Bà ta đã từng khiến tôi làm hại mẹ mình, chắc chắn cứ cái đà này bà ta sẽ còn khiến tôi làm hại người khác…cho đến ngày tôi chết, theo ý muốn của bà ta. Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai ở kiếp trước mà kiếp này tôi phải chịu những khổ sở dằn vặt đến như vậy? Chớp tắt! Khi tôi đang mông lung suy nghĩ thì chợt ánh điện trong phòng tạm giam nhấp nháy. Tôi rùng mình, thật giống…như trong giấc mơ kia.
Cảnh sát Hiệp thấy đèn nhấp nháy thì chửi thề một câu, tôi biết cảnh sát bình thường cũng rất “bình thường”, đôi khi còn cáu kỉnh và dễ nổi nóng hơn người bình thường nữa.
Thấy anh ta đứng dậy định ra ngoài, tôi chợt buột miệng “Đừng đi ra ngoài, đừng để tôi ở đây một mình!” Bóng dáng màu xanh của anh ta ngưng lại giữa sự nhấp nháy của đèn điện, khung cảnh trở nên thật kỳ lạ đến đáng sợ.
“Cô là tội phạm tấn công người ta, tấn công mẹ mình, cô cũng biết sợ sao? Biết sợ sao còn làm?” Anh ta cười nửa miệng nhìn tôi đầy châm chọc.
“Không phải tôi, không phải, ý tôi là tôi không cố tình…” Tôi bật dậy nắm tay vào song sắt, ánh mắt ngập nước, sự sợ hãi vô cớ dâng lên trong lòng “Anh đừng ra ngoài, rất…nguy hiểm!”
“Nguy hiểm?” Cảnh sát Hiệp cười nhạt “Tôi là cảnh sát nhân dân, thưa cô, tôi theo chủ nghĩa duy vật và không tin có ma quỷ. Tôi chỉ đi kiểm tra đường điện một chút, cô ngoan ngoãn ở lại đây một mình đi…”
Anh ta không thèm chú ý tới tôi nữa, bỏ ra ngoài, cửa phòng không đóng lại.
Tôi ngồi co ro trong góc đầy sợ hãi, nhìn xuống còng tay, lại nhìn lên song sắt phòng giam, miệng không ngừng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật!”
“Con ơi con ngủ cho ngoan…để mẹ đi cấy đi cầy…” Tiếng hát kỳ lạ của phụ nữ vang vọng từ hành lang hắt vào thẳng phòng tạm giam, tiếng hát nửa ma mị nửa kỳ quái, lúc trầm lúc bổng, lúc nghe rõ lúc đứt đoạn khiến tôi muốn dip mắt lại. Tôi bấu vào tay mình để tỉnh táo, lại sợ hãi đến muốn ngất xỉu. Tiếng hát ru này không bình thường, chắc chắn không hề bình thường. Bịch bịch…
Tiếng chân người chạy như bay về phía phòng tạm giam khiến tôi hồi hộp, chợt nhận ra khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối của cảnh sát Hiệp.
Sầm. Anh ta đóng cửa sau đó bấm khoá lại. Lúc này đèn phòng giam không chớp tắt nữa mà tắt hẳn, căn phòng trở nên tối đen như mực, chỉ có tiếng tim đập bình bịch của cảnh sát Hiệp là nghe rõ mồn một trong đêm.
“Có chuyện gì thế? Sao anh lại chạy?” Tôi lo lắng hỏi anh ta. Hiệp bật đèn pin điện thoại lên, sau đó tiến tới ngồi sát vào song sắt chỗ tôi bị giam cầm, ngồi phịch xuống thở dốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.