Chương 11
Yokai Princess
22/02/2024
Có không nghe nhầm đấy chứ?
Lần đầu cô đề nghị, Phong Quân còn phải khá đắn đo khi đưa ra lựa chọn. Thế mà chỉ mất nửa tiếng, cô không biết Nhiếp Ân dùng cách nào lại có thể khiến Phong Quân lại đồng ý thay đổi như vậy.
Thật sự là, đứa con ngốc này cô lại không hiểu rõ nó nữa rồi.
”Cô muốn hỏi, tại sao cháu lại quyết định như vậy?”
Phong Quân đáp lại cô bằng sự thật lòng, cũng nắm chặt lại tay của mình và Nhiếp Ân.
“Cháu rất muốn có một mái ấm gia đình….”
“Cháu cũng muốn chơi với Ân Ân, cũng muốn ở bên cạnh mọi người…..”
“Chỉ cần có được công việc để đền ơn, cháu sẽ không phàn nàn lấy một lời đâu ạ.”
“Vậy nên, cháu rất muốn về với Ân Ân, về với mọi người. Và, liệu cháu có thể gọi cô….là mẹ không?”
“Quân nhi…..”
Liễu Như suýt rơi lệ vì cậu, đã hơn 20 tuổi xuân dài đằng đẵng và cũng gặp nhiều đứa trẻ có độ tuổi giống cậu, nhưng cậu chính là ngoại lệ này.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có lòng tốt, luôn biết ơn những gì được người khác cho, Phong Quân là tinh hoa hội tụ tất cả những tính cách lương thiện ấy.
Không biết rằng cha mẹ nào vô ơn tới mức bỏ rơi một sinh mệnh vô tội này chứ, có trách thì nên trách họ chứ không nên trách cậu.
Cậu đâu làm gì sai….
Chỉ tại họ không hiểu chuyện hơn và nhìn thấu toàn diện….
“Quân nhi, sau khi thu dọn xong mọi thứ ở đây, chúng ta sẽ về nhà nhé. Quyết định của cháu, cô sẵn lòng tiếp nhận.”
“Ân Ân, tốt quá rồi, tớ cuối cùng có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu rồi.”
[Cậu vui, tớ cũng vui lắm.]
Phong Quân vui tới mức nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Nhiếp Ân không buông. Cô lại nhìn nụ cười của Nhiếp Ân lần đâu tiên nở trên đôi môi buồn bã và cứng ngắc ấy, tựa như đã có được một ánh sáng riêng thuộc về mình.
Đúng là hai mảnh ghép có sự tương thích với nhau, cũng sẽ có sự gắn kết vô hình như thể bóng và người.
“Xem ra, đem Phong Quân về với Ân nhi quả là không sai lầm….”
...—————————...
Tới buổi chiều, đội ngũ vận chuyển nhà cô gọi tới cũng tới nơi khá trễ, tuy nhiên cũng chẳng là gì so với việc Phong Quân sẽ sớm trở thành người nhà của cô.
Với lại, nhân lúc ba người còn ở đây, cô cũng chụp một vài tấm ảnh lưu vào điện thoại sau đó đợi có ngày đi làm in ra thành một album. Như thế, Phong Quân có thể nhìn thấy tương lai và quá khứ khác nhau một trời một vực thế nào.
Nhiếp Ân lại đang gấp hạc giấy từ trang trắng của cuốn sổ, Phong Quân lại đang đóng đinh ở một góc khuất mà mưa không thể rơi xuống.
Hai người dự định để lại hai hạc giấy tượng trưng cho mốc đánh dấu trở thành người nhà, cũng là nơi đánh dấu cho lần gặp mặt đầu tiên của họ, đương nhiên Liễu Như cũng không thể nào bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh này được.
“Gắp được không, Ân Ân?”
[Tớ đang cố, nhưng chịu thua mất.]
Nhiếp Ân khóc trong lòng một dòng sông, cả cuộc đời này còn chưa học môn thủ công bằng giấy thì làm sao lại gắp được chứ.
Chưa kể tới cậu chỉ mới học lớp 3 thôi mà, vẫn còn đang tập khâu vá…..
“Ân Ân, cậu cần tớ phụ không?”
[Không được đâu Quân Quân, tớ muốn tự tay làm cho mình một cái cũng như là để lấy thêm chút kinh nghiệm.]
“Vậy hả, nếu thật sự không được thì cứ gọi tớ lúc nào nhé….”
Nhiếp Ân cứ như thế tìm tòi cách xếp, Liễu Như âm thầm đưa cậu cách xếp hạc giấy qua điện thoại khác cho cậu, nhưng chỉ nhìn thoáng qua trong nửa giây sau đó lại trả máy thôi.
Cách làm giống nhau nhưng thành phẩm luôn khác nhau tuỳ vào mục đích, không thể cứ thế làm trên mạng như robot.
...——————————...
Đến gần tối, Nhiếp ấn cuối cùng cũng làm được một hạt giấy, Phong Quân làm xong kệ gỗ đơn sơ cũng vừa lúc chứng kiến được liền vỗ tay không ngớt.
Nhưng thành quả cho thành công ấy, lại phải đánh đổi bằng những trang sổ bị xé rách hoặc làm thất bại liền bị vứt một bên.
“Ân Ân, cuối cùng cậu cũng gắp được một con rồi.”
[Quân Quân, đã để cậu chờ lâu rồi.]
“Nhưng, tớ cảm thấy mấy trang giấy kia cũng còn dùng được mà, để vậy uổng quá…..”
[Giấy bị vò nát và xé tới mức này cũng chẳng thể làm được gì khác cả…..]
Nhiếp Ân cũng xót giấy lắm chứ, nhưng cũng đành chịu thôi. Đều là vì cậu ấy mà, nó có gì đáng tiếc hơn so với việc tạo hồi ức cuối cùng tại đây chứ, về sau lại có dịp quay lại nhìn nó thôi.
Cuối cùng, hai người đứng bên cạnh hai hạc giấy được để trên kệ gỗ, Liễu Như bấm nút chụp ảnh, khoảnh khắc ấy đã lưu đọng lại ngày cuối cùng Phong Quân sống tại cô nhi viện này, chuẩn bị cho hành trình mới của mình.
Vì nhà của gia đình Nhiếp Ân ở thành phố, trong khi họ lại ở vùng quê nên đành phải gấp rút chuẩn bị quay về chuyến xe buýt.
Phong Quân trước khi rời đi lại ngoảnh đầu nhìn nơi mình lớn lên suốt 8 năm trời, trong lòng có chút buồn bã. Nhưng bà sơ từng nói rằng, sẽ có ngày con sẽ rời nơi này và đi tìm nơi bản thân có thể thuộc về.
Và lời nói đó, thực sự rất đúng vào ngày hôm nay.
“Cảm ơn vì những khoảng thời gian đẹp đẽ này, cô nhi viện thân yêu.”
“Mình sẽ không phụ lòng mọi người, sống trọn cuộc đời này một cách có ý nghĩa nhất.”
“Tạm biệt, Phong Quân của ngày ấy. Và chào mừng cậu, Phong Quân của ngày mới.”
Lần đầu cô đề nghị, Phong Quân còn phải khá đắn đo khi đưa ra lựa chọn. Thế mà chỉ mất nửa tiếng, cô không biết Nhiếp Ân dùng cách nào lại có thể khiến Phong Quân lại đồng ý thay đổi như vậy.
Thật sự là, đứa con ngốc này cô lại không hiểu rõ nó nữa rồi.
”Cô muốn hỏi, tại sao cháu lại quyết định như vậy?”
Phong Quân đáp lại cô bằng sự thật lòng, cũng nắm chặt lại tay của mình và Nhiếp Ân.
“Cháu rất muốn có một mái ấm gia đình….”
“Cháu cũng muốn chơi với Ân Ân, cũng muốn ở bên cạnh mọi người…..”
“Chỉ cần có được công việc để đền ơn, cháu sẽ không phàn nàn lấy một lời đâu ạ.”
“Vậy nên, cháu rất muốn về với Ân Ân, về với mọi người. Và, liệu cháu có thể gọi cô….là mẹ không?”
“Quân nhi…..”
Liễu Như suýt rơi lệ vì cậu, đã hơn 20 tuổi xuân dài đằng đẵng và cũng gặp nhiều đứa trẻ có độ tuổi giống cậu, nhưng cậu chính là ngoại lệ này.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có lòng tốt, luôn biết ơn những gì được người khác cho, Phong Quân là tinh hoa hội tụ tất cả những tính cách lương thiện ấy.
Không biết rằng cha mẹ nào vô ơn tới mức bỏ rơi một sinh mệnh vô tội này chứ, có trách thì nên trách họ chứ không nên trách cậu.
Cậu đâu làm gì sai….
Chỉ tại họ không hiểu chuyện hơn và nhìn thấu toàn diện….
“Quân nhi, sau khi thu dọn xong mọi thứ ở đây, chúng ta sẽ về nhà nhé. Quyết định của cháu, cô sẵn lòng tiếp nhận.”
“Ân Ân, tốt quá rồi, tớ cuối cùng có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu rồi.”
[Cậu vui, tớ cũng vui lắm.]
Phong Quân vui tới mức nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Nhiếp Ân không buông. Cô lại nhìn nụ cười của Nhiếp Ân lần đâu tiên nở trên đôi môi buồn bã và cứng ngắc ấy, tựa như đã có được một ánh sáng riêng thuộc về mình.
Đúng là hai mảnh ghép có sự tương thích với nhau, cũng sẽ có sự gắn kết vô hình như thể bóng và người.
“Xem ra, đem Phong Quân về với Ân nhi quả là không sai lầm….”
...—————————...
Tới buổi chiều, đội ngũ vận chuyển nhà cô gọi tới cũng tới nơi khá trễ, tuy nhiên cũng chẳng là gì so với việc Phong Quân sẽ sớm trở thành người nhà của cô.
Với lại, nhân lúc ba người còn ở đây, cô cũng chụp một vài tấm ảnh lưu vào điện thoại sau đó đợi có ngày đi làm in ra thành một album. Như thế, Phong Quân có thể nhìn thấy tương lai và quá khứ khác nhau một trời một vực thế nào.
Nhiếp Ân lại đang gấp hạc giấy từ trang trắng của cuốn sổ, Phong Quân lại đang đóng đinh ở một góc khuất mà mưa không thể rơi xuống.
Hai người dự định để lại hai hạc giấy tượng trưng cho mốc đánh dấu trở thành người nhà, cũng là nơi đánh dấu cho lần gặp mặt đầu tiên của họ, đương nhiên Liễu Như cũng không thể nào bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh này được.
“Gắp được không, Ân Ân?”
[Tớ đang cố, nhưng chịu thua mất.]
Nhiếp Ân khóc trong lòng một dòng sông, cả cuộc đời này còn chưa học môn thủ công bằng giấy thì làm sao lại gắp được chứ.
Chưa kể tới cậu chỉ mới học lớp 3 thôi mà, vẫn còn đang tập khâu vá…..
“Ân Ân, cậu cần tớ phụ không?”
[Không được đâu Quân Quân, tớ muốn tự tay làm cho mình một cái cũng như là để lấy thêm chút kinh nghiệm.]
“Vậy hả, nếu thật sự không được thì cứ gọi tớ lúc nào nhé….”
Nhiếp Ân cứ như thế tìm tòi cách xếp, Liễu Như âm thầm đưa cậu cách xếp hạc giấy qua điện thoại khác cho cậu, nhưng chỉ nhìn thoáng qua trong nửa giây sau đó lại trả máy thôi.
Cách làm giống nhau nhưng thành phẩm luôn khác nhau tuỳ vào mục đích, không thể cứ thế làm trên mạng như robot.
...——————————...
Đến gần tối, Nhiếp ấn cuối cùng cũng làm được một hạt giấy, Phong Quân làm xong kệ gỗ đơn sơ cũng vừa lúc chứng kiến được liền vỗ tay không ngớt.
Nhưng thành quả cho thành công ấy, lại phải đánh đổi bằng những trang sổ bị xé rách hoặc làm thất bại liền bị vứt một bên.
“Ân Ân, cuối cùng cậu cũng gắp được một con rồi.”
[Quân Quân, đã để cậu chờ lâu rồi.]
“Nhưng, tớ cảm thấy mấy trang giấy kia cũng còn dùng được mà, để vậy uổng quá…..”
[Giấy bị vò nát và xé tới mức này cũng chẳng thể làm được gì khác cả…..]
Nhiếp Ân cũng xót giấy lắm chứ, nhưng cũng đành chịu thôi. Đều là vì cậu ấy mà, nó có gì đáng tiếc hơn so với việc tạo hồi ức cuối cùng tại đây chứ, về sau lại có dịp quay lại nhìn nó thôi.
Cuối cùng, hai người đứng bên cạnh hai hạc giấy được để trên kệ gỗ, Liễu Như bấm nút chụp ảnh, khoảnh khắc ấy đã lưu đọng lại ngày cuối cùng Phong Quân sống tại cô nhi viện này, chuẩn bị cho hành trình mới của mình.
Vì nhà của gia đình Nhiếp Ân ở thành phố, trong khi họ lại ở vùng quê nên đành phải gấp rút chuẩn bị quay về chuyến xe buýt.
Phong Quân trước khi rời đi lại ngoảnh đầu nhìn nơi mình lớn lên suốt 8 năm trời, trong lòng có chút buồn bã. Nhưng bà sơ từng nói rằng, sẽ có ngày con sẽ rời nơi này và đi tìm nơi bản thân có thể thuộc về.
Và lời nói đó, thực sự rất đúng vào ngày hôm nay.
“Cảm ơn vì những khoảng thời gian đẹp đẽ này, cô nhi viện thân yêu.”
“Mình sẽ không phụ lòng mọi người, sống trọn cuộc đời này một cách có ý nghĩa nhất.”
“Tạm biệt, Phong Quân của ngày ấy. Và chào mừng cậu, Phong Quân của ngày mới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.