Chương 22
Yokai Princess
22/02/2024
Bữa ăn sáng đã xong xuôi, nhưng đã hơn 8 giờ sáng Dahao vẫn không thấy người cần thấy xuống đây ăn sáng cùng, thành ra bà cảm thấy quá đỗi nặng nề. Nếu biết trước thể lực của Phong Quân vốn không mạnh mẽ như bà nghĩ, trận giao hữu ấy đáng lẽ không nên thực hiện.
Nhưng lí do tại sao Nhiếp Ân lại có thể nói chuyện được, bà vẫn không hiểu nổi. Kể cả khi nói được, cổ họng cũng phải chịu đựng một nỗi đau tuy ngắn nhưng cũng đủ để khiến sống không bằng chết, đấy chính là cái giá khi chống lại câm bẩm sinh.
Xác suất ít, nhưng không phải là không có hi vọng để chữa.
“Bà quản gia trưởng, chúng ta nên đem đồ ăn sáng lên cho thiếu gia không?”
“…….”
“Lan Dahao? Có vấn đề gì với yêu cầu của tôi ạ?”
“……. Đem hai phần lên, tiện thể giúp tôi kiểm tra tình hình thế nào rồi.”
…——————————…
Mặt khác, Nhiếp Lan đang ở trong phòng ngủ thử váy mới được vận chuyển từ Úc về, hôm nay cô được bạn mời tham dự tiệc sinh nhật của Nana - học sinh du học nên cô muốn bản thân mình ăn mặc trang nghiêm một chút, không thể lấn áp nhân vật chính trong bữa tiệc được.
Nhưng cô lại rắc rối về hai việc: Quà tặng và người hộ tống.
Tiệc sinh nhật của một học sinh du học chắc chắn sẽ có những người máu mặt lớn từ nước ngoài đến dự, đương nhiên cô cũng không mấy ngạc nhiên khi biết chuyện này, vì gia thế cũng đâu thua kém ai.
Cô lại suy nghĩ nên làm sao để kiếm người hộ tống, thì lại có tiếng cửa gõ từ bên ngoài, nghĩ rằng quản gia lại có chuyện cần bàn giao nên cứ bảo là vào đi.
*Lạch cạch*
Ai lại ngờ người vào chính là Phong Quân đem theo dĩa trái cây……
“Tỷ muội, mấy cây táo từ cô nhi viện chuyển về đây, anh mời em thử mấy…món……”
“Anh Quân! Anh đang làm gì……”
*Rầm….*
Cô hoảng hồn vì sự xuất hiện không ngờ tới, vô thức lùi về sau thì lại giẫm trúng cái hộp, không nói cũng biết kết quả là cô ấy đã bị ngã lăn đùng, bộ váy suýt bị rách phần vai, đồ trang điểm cũng gần như rơi theo.
Cậu muốn đỡ dậy, nhưng cô lại đưa bàn tay đang run rẩy chĩa về cậu, lời nói mang nhiều phần nặng nề và đau đớn cố khuyên cậu một điều tuyệt đối trước khi vào phòng con gái.
“Lần….lần sau nhớ nói……ở bên ngoài trước……”
“Anh xin lỗi……”
Cậu nhẹ nhàng để dĩa lên bàn và phụ dọn dẹp một tay, cô cũng từ từ ngồi dậy sau cơn choáng không đáng có, đi vào chủ đề chính ngay tắp lự.
“Hôm qua anh Quân bận việc gì với ông anh thối vậy?”
“Cái đó….lúc anh làm việc với quản gia thì….tai nạn xảy ra đấy mà, nên anh phải nghỉ….và không được làm tiếp đến khi sức khỏe ổn lại….”
“Vậy anh bị có nặng không?”
“….Phải băng bó lại.”
Nhiếp Lan nhìn thấy băng y tế được quấn trên vai, cũng không muốn hỏi thêm chuyện gì xảy ra sau đó. Nếu đã tới mức băng bó lại cả người, chắc chắn không phải là chuyện may mắn gì xảy đến với cậu.
Bỗng nhiêu đầu cô lại loé lên một suy nghĩ về vấn đề người hộ tống, ngay lập tức hỏi cậu.
“Đúng rồi, anh có biết sinh nhật không?”
“Sinh….nhật….? Nó ăn được hả?”
“……”
Cô nghe thấy câu trả lời suýt muốn ngất luôn tại chỗ rồi!
Cả cuộc đời này của cô chưa từng gặp ai không biết ngày sinh nhật là gì, ngày quan trọng cũng như ngày ra đời của bản thân còn không biết nữa thì cô biết đường nào giải thích đấy chứ, thật muốn xé cái gối trước mặt này ra quá mà!
Nhưng lúc cô đang tự mình gào thét, cậu lại hướng mắt về sàn nhà, suy nghĩ điều gì đó một cách trầm tư.
“Sinh nhật….Từ khi nào mình vẫn còn nhớ tới nó…?”
Thực ra Phong Quân không phải là không biết, nhưng suốt năm tháng ở cô nhi viện từ vụ tai nạn đó đến giờ, cậu cũng đã gần như quên hết rồi. Tới ngày sinh nhật vào cuối tháng đông ngày dương, cậu cũng chỉ là làm một con thuyền giấy, gửi gắm hi vọng và điều ước vào nó như một cái bánh kem và để thả trôi ở một con sông nọ là xong hết.
Không có lời chúc của ai khác, không có bánh kem thật, chỉ có mỗi những trái cây vào mùa tự tay trồng đều là món ăn xa xỉ cho cậu, một mình tận hưởng dưới hoàng hôn.
Mỗi lần ăn vào, nước mắt đều không ngừng tuôn lệ. Cậu cũng biết buồn, biết đau, nhưng lại không có ai cùng đồng trang lứa hay bà sơ luôn yêu thương bên cạnh chúc mừng.
Vì ngày đó còn là ngày….mọi người trong cô nhi viện đã từ biệt cõi đời này….
…—————————…
“Anh Quân, anh đã bao giờ nghĩ, sinh nhật luôn vui vẻ và hạnh phúc không?”
Cậu đang đắm chìm trong hồi ức buồn, Nhiếp Lan lại kéo cậu về thực tại bằng một câu hỏi bâng quơ.
Để ý nước mắt đang tuôn trào lúc nào không hay, vội vàng lau đi trong góc khuất nhưng vẫn không thể che giấu nổi giọng nói đang nghẹn lại dần.
Cũng không biết nên nói thế nào để đáp lại, nên chỉ có thể nói theo linh cảm của chính mình.
“Sẽ luôn vui vẻ, vui nhất là khi gia đình…vẫn còn ở bên cạnh….và luôn hát chúc mừng sinh nhật….dành cho người đó……”
Nhưng lí do tại sao Nhiếp Ân lại có thể nói chuyện được, bà vẫn không hiểu nổi. Kể cả khi nói được, cổ họng cũng phải chịu đựng một nỗi đau tuy ngắn nhưng cũng đủ để khiến sống không bằng chết, đấy chính là cái giá khi chống lại câm bẩm sinh.
Xác suất ít, nhưng không phải là không có hi vọng để chữa.
“Bà quản gia trưởng, chúng ta nên đem đồ ăn sáng lên cho thiếu gia không?”
“…….”
“Lan Dahao? Có vấn đề gì với yêu cầu của tôi ạ?”
“……. Đem hai phần lên, tiện thể giúp tôi kiểm tra tình hình thế nào rồi.”
…——————————…
Mặt khác, Nhiếp Lan đang ở trong phòng ngủ thử váy mới được vận chuyển từ Úc về, hôm nay cô được bạn mời tham dự tiệc sinh nhật của Nana - học sinh du học nên cô muốn bản thân mình ăn mặc trang nghiêm một chút, không thể lấn áp nhân vật chính trong bữa tiệc được.
Nhưng cô lại rắc rối về hai việc: Quà tặng và người hộ tống.
Tiệc sinh nhật của một học sinh du học chắc chắn sẽ có những người máu mặt lớn từ nước ngoài đến dự, đương nhiên cô cũng không mấy ngạc nhiên khi biết chuyện này, vì gia thế cũng đâu thua kém ai.
Cô lại suy nghĩ nên làm sao để kiếm người hộ tống, thì lại có tiếng cửa gõ từ bên ngoài, nghĩ rằng quản gia lại có chuyện cần bàn giao nên cứ bảo là vào đi.
*Lạch cạch*
Ai lại ngờ người vào chính là Phong Quân đem theo dĩa trái cây……
“Tỷ muội, mấy cây táo từ cô nhi viện chuyển về đây, anh mời em thử mấy…món……”
“Anh Quân! Anh đang làm gì……”
*Rầm….*
Cô hoảng hồn vì sự xuất hiện không ngờ tới, vô thức lùi về sau thì lại giẫm trúng cái hộp, không nói cũng biết kết quả là cô ấy đã bị ngã lăn đùng, bộ váy suýt bị rách phần vai, đồ trang điểm cũng gần như rơi theo.
Cậu muốn đỡ dậy, nhưng cô lại đưa bàn tay đang run rẩy chĩa về cậu, lời nói mang nhiều phần nặng nề và đau đớn cố khuyên cậu một điều tuyệt đối trước khi vào phòng con gái.
“Lần….lần sau nhớ nói……ở bên ngoài trước……”
“Anh xin lỗi……”
Cậu nhẹ nhàng để dĩa lên bàn và phụ dọn dẹp một tay, cô cũng từ từ ngồi dậy sau cơn choáng không đáng có, đi vào chủ đề chính ngay tắp lự.
“Hôm qua anh Quân bận việc gì với ông anh thối vậy?”
“Cái đó….lúc anh làm việc với quản gia thì….tai nạn xảy ra đấy mà, nên anh phải nghỉ….và không được làm tiếp đến khi sức khỏe ổn lại….”
“Vậy anh bị có nặng không?”
“….Phải băng bó lại.”
Nhiếp Lan nhìn thấy băng y tế được quấn trên vai, cũng không muốn hỏi thêm chuyện gì xảy ra sau đó. Nếu đã tới mức băng bó lại cả người, chắc chắn không phải là chuyện may mắn gì xảy đến với cậu.
Bỗng nhiêu đầu cô lại loé lên một suy nghĩ về vấn đề người hộ tống, ngay lập tức hỏi cậu.
“Đúng rồi, anh có biết sinh nhật không?”
“Sinh….nhật….? Nó ăn được hả?”
“……”
Cô nghe thấy câu trả lời suýt muốn ngất luôn tại chỗ rồi!
Cả cuộc đời này của cô chưa từng gặp ai không biết ngày sinh nhật là gì, ngày quan trọng cũng như ngày ra đời của bản thân còn không biết nữa thì cô biết đường nào giải thích đấy chứ, thật muốn xé cái gối trước mặt này ra quá mà!
Nhưng lúc cô đang tự mình gào thét, cậu lại hướng mắt về sàn nhà, suy nghĩ điều gì đó một cách trầm tư.
“Sinh nhật….Từ khi nào mình vẫn còn nhớ tới nó…?”
Thực ra Phong Quân không phải là không biết, nhưng suốt năm tháng ở cô nhi viện từ vụ tai nạn đó đến giờ, cậu cũng đã gần như quên hết rồi. Tới ngày sinh nhật vào cuối tháng đông ngày dương, cậu cũng chỉ là làm một con thuyền giấy, gửi gắm hi vọng và điều ước vào nó như một cái bánh kem và để thả trôi ở một con sông nọ là xong hết.
Không có lời chúc của ai khác, không có bánh kem thật, chỉ có mỗi những trái cây vào mùa tự tay trồng đều là món ăn xa xỉ cho cậu, một mình tận hưởng dưới hoàng hôn.
Mỗi lần ăn vào, nước mắt đều không ngừng tuôn lệ. Cậu cũng biết buồn, biết đau, nhưng lại không có ai cùng đồng trang lứa hay bà sơ luôn yêu thương bên cạnh chúc mừng.
Vì ngày đó còn là ngày….mọi người trong cô nhi viện đã từ biệt cõi đời này….
…—————————…
“Anh Quân, anh đã bao giờ nghĩ, sinh nhật luôn vui vẻ và hạnh phúc không?”
Cậu đang đắm chìm trong hồi ức buồn, Nhiếp Lan lại kéo cậu về thực tại bằng một câu hỏi bâng quơ.
Để ý nước mắt đang tuôn trào lúc nào không hay, vội vàng lau đi trong góc khuất nhưng vẫn không thể che giấu nổi giọng nói đang nghẹn lại dần.
Cũng không biết nên nói thế nào để đáp lại, nên chỉ có thể nói theo linh cảm của chính mình.
“Sẽ luôn vui vẻ, vui nhất là khi gia đình…vẫn còn ở bên cạnh….và luôn hát chúc mừng sinh nhật….dành cho người đó……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.