Chương 26
Yokai Princess
22/02/2024
Tài xế vẫn chưa kịp tới nơi vì đang trong thời gian cao tốc, ba người kiếm một ghế dài bên ngoài đường ngồi chờ đợi.
Nhiếp Lan kéo Nhiếp Ân ra một bên nói chuyện riêng, Phong Quân vì không có ai ở bên cạnh nói chuyện cùng nên hiện tại ngoài ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt ra, chẳng thể biết được bản thân mình nên làm gì nữa.
Lần này cậu đã tự mình hiểu nhầm ý tốt của người ta, dẫn đến việc Nhiếp Lan còn phải kéo cả cậu và Nhiếp Ân cố ý rời đi sớm, nghĩ tới đây lại tự thân trách bản thân mình đúng là một kẻ quá vô dụng….
“Mình rốt cuộc nên làm sao đấy chứ….”
“Cứ như thế này, mọi người sẽ ghét bỏ mình như trước đây nữa sao……”
Càng nghĩ càng tự trách, không nhịn nổi mà rơi lệ một mình.
Phía khác, Nhiếp Lan đang chất vấn Nhiếp Ân tại sao lại để người ta đi một mình trong khi họ còn là lần đầu tới đấy, lỡ lạc mất thì ai gánh chịu nổi trách nhiệm.
“Anh đúng là……hậu đậu hết nói nổi! Tại sao để người ta đi một mình vậy chứ, cả anh và em đều tới nơi này lần đầu đấy!”
[Nhưng mà cậu ấy cũng đâu cần anh đi cùng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này……]
“Ugh……”
“Em không thể nào nói chuyện với anh nổi rồi. Tốt nhất anh nên tìm cách dỗ anh Quân đi, bằng không chuyện này nói tới mẹ thì anh tự chịu hậu quả đi.”
Cô ngoảnh mặt lại ra phía bên ngoài, mặc kệ Nhiếp Ân vỗ vai cô đến mức đau muốn hét lên, đây suy ra cũng chính là một phần muốn trừng phạt ông anh thối này một bài học đi.
Giữ người còn không giữ được trong tầm mắt, vậy sau này người ta theo đuổi thành công thì đừng mong hối tiếc giành lại về tay mình.
Nhiếp Ân làm thế một hồi lâu cũng chịu dừng tay lại, cậu cứ nghĩ Phong Quân có thể thoải mái nhìn xung quanh những thứ đầy mới lạ một mình.
Nếu như biết trước những gì có thể xảy ra và bản thân cậu không buông lỏng cảnh giác, Phong Quân bây giờ vẫn còn có thể tận hưởng bầu không khí ở đấy……
Một phần chuyện này, cũng là có lỗi ở cậu……
…————————…
Cũng chỉ mới hơn 5 phút trôi qua từ lúc Phong Quân ngồi quan sát một mình, cậu vẫn yên lặng ngồi yên ở đây, tận mắt chứng kiến những dòng xe và biển ngoài đi qua đi lại giữa con đường rộng lớn, trong lòng sớm đã chơi vơi giữa suy nghĩ của chính mình.
Đã hơn nhiều năm chưa bước chân khỏi cô nhi viện, cậu chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh ở nơi đây.
Khác xa với những người độc ác, tàn nhẫn ở ngôi làng xưa ấy; ở thành phố này cũng có những con người tốt như gia đình Nhiếp Ân.
Chỉ là, tên thành phố đang dừng chân ở đây cậu lại không biết tên……
“Có chút lạnh….”
“Ban đêm ở thành phố hoá ra còn lạnh ở ở cô nhi viện nhỉ……”
Thời gian này đang dao động vào khoảng tháng 5 và tháng 7, mùa hè này đối với những người dân ở đây sống trong cái nóng ban ngày, thời tiết lạnh ở ban đêm chính là vị cứu tinh tuyệt nhất để xua tan đi cái nóng trong người.
Chỉ là cậu không biết tập tục ở nơi này mà thôi.
Lúc cậu vẫn đang ngắm nhìn khung cảnh, Nhiếp Ân mang cola và hai bánh bao nóng hổi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu mà không phát ra tiếng động nào.
Đối phương không phản ứng, liền lấy tay sờ một lần ngón út, Phong Quân liền rụt tay lại khẩn cấp thì mới phát hiện ra đối phương.
“Làm tớ hết hồn……”
[Xin lỗi cậu, cậu ngồi thẩn thờ quá, tớ định gọi cậu tới ăn cùng.]
“Ăn cùng……Thứ trên tay cậu?”
[Nó là bánh bao và cola. Cậu ăn thử xem, tớ mua bừa ở một chỗ nào đó nên tớ không biết nó ngon hay không……]
Hoá ra thứ trắng bóc này được gọi là bánh bao đây ư?
Nhiếp Ân có lẽ đã quen, nhưng đối với Phong Quân thì đây là lần đầu tiên.
Cậu không thể chờ đợi được nữa, ăn thử lấy một miếng đầu tiên, không ngờ nó lại ngon tới mức như này.
Vỏ bánh dày nhưng không cảm thấy ngậy, mùi vị đặc trưng với sữa bò cậu chưa được uống lại nhiều năm, bên trong còn có nhân thịt và rau được trộn lại với nhau, cậu cuối cùng đã biết thế nào là món bánh bao mà cậu chỉ được nghe từ miệng bà sơ.
Thấy Phong Quân ăn nó vui vẻ như vậy, Nhiếp Ân cũng định ăn lấy một miếng, nhưng đối phương lại chìa bánh bao về phía cậu.
“Ăn cùng đi, miếng tiếp theo tớ muốn cậu cắn.”
[……]
Đấy là hôn gián tiếp đấy, kiểu này chắc đối phương không biết đâu nhỉ.
Nhưng suy cho cùng thì Phong Quân cũng chỉ là trẻ con mà thôi, nghĩ việc này là lẽ đương nhiên nên Nhiếp Ân cũng cắn lấy một miếng ngay vị trí cậu đang ăn dở.
Ăn xong còn nhẹ nhàng gật đầu lại chứng tỏ nó rất ngon, Phong Quân cười để lộ răng khểnh của mình đã khiến cho Nhiếp Ân phải đắm chìm vào nụ cười đó, miếng bánh bao trên tay cũng vô thức nắm chặt lại như thể biểu hiện rằng không muốn ăn mà muốn nhường.
Hai người ăn uống vui vẻ với nhau chỉ bằng món ăn đường phố trong thời gian dành riêng với nhau, đến lúc hai người ăn xong thì tài xế đã tới nơi thì cả hai người và Nhiếp Lan chạy tới ngồi vào xe quay về nhà.
Lại có một đêm cậu muốn khắc ghi sâu trong tim….
Nhiếp Lan kéo Nhiếp Ân ra một bên nói chuyện riêng, Phong Quân vì không có ai ở bên cạnh nói chuyện cùng nên hiện tại ngoài ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt ra, chẳng thể biết được bản thân mình nên làm gì nữa.
Lần này cậu đã tự mình hiểu nhầm ý tốt của người ta, dẫn đến việc Nhiếp Lan còn phải kéo cả cậu và Nhiếp Ân cố ý rời đi sớm, nghĩ tới đây lại tự thân trách bản thân mình đúng là một kẻ quá vô dụng….
“Mình rốt cuộc nên làm sao đấy chứ….”
“Cứ như thế này, mọi người sẽ ghét bỏ mình như trước đây nữa sao……”
Càng nghĩ càng tự trách, không nhịn nổi mà rơi lệ một mình.
Phía khác, Nhiếp Lan đang chất vấn Nhiếp Ân tại sao lại để người ta đi một mình trong khi họ còn là lần đầu tới đấy, lỡ lạc mất thì ai gánh chịu nổi trách nhiệm.
“Anh đúng là……hậu đậu hết nói nổi! Tại sao để người ta đi một mình vậy chứ, cả anh và em đều tới nơi này lần đầu đấy!”
[Nhưng mà cậu ấy cũng đâu cần anh đi cùng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này……]
“Ugh……”
“Em không thể nào nói chuyện với anh nổi rồi. Tốt nhất anh nên tìm cách dỗ anh Quân đi, bằng không chuyện này nói tới mẹ thì anh tự chịu hậu quả đi.”
Cô ngoảnh mặt lại ra phía bên ngoài, mặc kệ Nhiếp Ân vỗ vai cô đến mức đau muốn hét lên, đây suy ra cũng chính là một phần muốn trừng phạt ông anh thối này một bài học đi.
Giữ người còn không giữ được trong tầm mắt, vậy sau này người ta theo đuổi thành công thì đừng mong hối tiếc giành lại về tay mình.
Nhiếp Ân làm thế một hồi lâu cũng chịu dừng tay lại, cậu cứ nghĩ Phong Quân có thể thoải mái nhìn xung quanh những thứ đầy mới lạ một mình.
Nếu như biết trước những gì có thể xảy ra và bản thân cậu không buông lỏng cảnh giác, Phong Quân bây giờ vẫn còn có thể tận hưởng bầu không khí ở đấy……
Một phần chuyện này, cũng là có lỗi ở cậu……
…————————…
Cũng chỉ mới hơn 5 phút trôi qua từ lúc Phong Quân ngồi quan sát một mình, cậu vẫn yên lặng ngồi yên ở đây, tận mắt chứng kiến những dòng xe và biển ngoài đi qua đi lại giữa con đường rộng lớn, trong lòng sớm đã chơi vơi giữa suy nghĩ của chính mình.
Đã hơn nhiều năm chưa bước chân khỏi cô nhi viện, cậu chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh ở nơi đây.
Khác xa với những người độc ác, tàn nhẫn ở ngôi làng xưa ấy; ở thành phố này cũng có những con người tốt như gia đình Nhiếp Ân.
Chỉ là, tên thành phố đang dừng chân ở đây cậu lại không biết tên……
“Có chút lạnh….”
“Ban đêm ở thành phố hoá ra còn lạnh ở ở cô nhi viện nhỉ……”
Thời gian này đang dao động vào khoảng tháng 5 và tháng 7, mùa hè này đối với những người dân ở đây sống trong cái nóng ban ngày, thời tiết lạnh ở ban đêm chính là vị cứu tinh tuyệt nhất để xua tan đi cái nóng trong người.
Chỉ là cậu không biết tập tục ở nơi này mà thôi.
Lúc cậu vẫn đang ngắm nhìn khung cảnh, Nhiếp Ân mang cola và hai bánh bao nóng hổi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu mà không phát ra tiếng động nào.
Đối phương không phản ứng, liền lấy tay sờ một lần ngón út, Phong Quân liền rụt tay lại khẩn cấp thì mới phát hiện ra đối phương.
“Làm tớ hết hồn……”
[Xin lỗi cậu, cậu ngồi thẩn thờ quá, tớ định gọi cậu tới ăn cùng.]
“Ăn cùng……Thứ trên tay cậu?”
[Nó là bánh bao và cola. Cậu ăn thử xem, tớ mua bừa ở một chỗ nào đó nên tớ không biết nó ngon hay không……]
Hoá ra thứ trắng bóc này được gọi là bánh bao đây ư?
Nhiếp Ân có lẽ đã quen, nhưng đối với Phong Quân thì đây là lần đầu tiên.
Cậu không thể chờ đợi được nữa, ăn thử lấy một miếng đầu tiên, không ngờ nó lại ngon tới mức như này.
Vỏ bánh dày nhưng không cảm thấy ngậy, mùi vị đặc trưng với sữa bò cậu chưa được uống lại nhiều năm, bên trong còn có nhân thịt và rau được trộn lại với nhau, cậu cuối cùng đã biết thế nào là món bánh bao mà cậu chỉ được nghe từ miệng bà sơ.
Thấy Phong Quân ăn nó vui vẻ như vậy, Nhiếp Ân cũng định ăn lấy một miếng, nhưng đối phương lại chìa bánh bao về phía cậu.
“Ăn cùng đi, miếng tiếp theo tớ muốn cậu cắn.”
[……]
Đấy là hôn gián tiếp đấy, kiểu này chắc đối phương không biết đâu nhỉ.
Nhưng suy cho cùng thì Phong Quân cũng chỉ là trẻ con mà thôi, nghĩ việc này là lẽ đương nhiên nên Nhiếp Ân cũng cắn lấy một miếng ngay vị trí cậu đang ăn dở.
Ăn xong còn nhẹ nhàng gật đầu lại chứng tỏ nó rất ngon, Phong Quân cười để lộ răng khểnh của mình đã khiến cho Nhiếp Ân phải đắm chìm vào nụ cười đó, miếng bánh bao trên tay cũng vô thức nắm chặt lại như thể biểu hiện rằng không muốn ăn mà muốn nhường.
Hai người ăn uống vui vẻ với nhau chỉ bằng món ăn đường phố trong thời gian dành riêng với nhau, đến lúc hai người ăn xong thì tài xế đã tới nơi thì cả hai người và Nhiếp Lan chạy tới ngồi vào xe quay về nhà.
Lại có một đêm cậu muốn khắc ghi sâu trong tim….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.