Chương 39
Yokai Princess
04/03/2024
Thư phòng bỗng nhiên trở nên lạnh kéo, như không khí u ám bên trong những căn nhà bỏ hoang.
Luồng gió lạnh không biết đến từ đâu thổi tới, cùng với ánh mắt thẫn thờ của bà quản gia nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cho từng tế bào trong người đều dần đóng băng lại.
Đến lúc đã lấy lại được bình tĩnh, Phong Quân cố lấy hết sức hỏi chuyện tại sao cậu lại có thể trở thành liều thuốc tốt nhất để cứu Nhiếp Ân khỏi căn bệnh câm bẩm sinh.
“Cháu muốn hỏi….”
“Tại sao cháu lại là liều thuốc tốt nhất nhỉ? Điều này cũng đều có nguyên nhân của nó cả.”
“Vậy thì, nó chính xác là gì?”
“……”
Bà yên lặng, không đáp lại gì.
Cậu muốn hỏi thêm nữa, nhưng thế này lại quá đỗi gượng gạo.
Tuy rằng cậu muốn biết thêm nhiều chuyện khác về Nhiếp Ân, nhưng hỏi trực tiếp đương sự thì lại vô cùng sợ hãi, nên vấn đề cứ như thế đã dần lãng quên đi.
Thây vì cứ im lặng lâu dài, bà chỉ đưa cho cậu một cuốn sổ khá cũ kĩ, màu sắc cũng không nguyên vẹn, bìa ngoài đã sớm đã bị mốc theo thời gian để trong hộp kín không thoáng khí.
Phong Quân cầm lên, xúc giác trong lòng bàn tay đã báo rằng nó vừa quen vừa dễ nhớ hình dáng của nó, nhưng trong đấy lại có sự lạ lẫm cũng như nguồn bí bách không rõ nguyên nhân tỏa ra rất nặng nề.
“Cháu thử đọc nó một lần, kiên nhẫn và bình tĩnh, đừng để mất đi lý trí trong cháu.”
“……Nó thực sự tồi tệ lắm hả, thưa bác?”
“Còn hơn cả như thế.”
“….Cháu sẽ cố đọc.”
Tự mình trấn an bản thân, hít lấy vài lượng hơi nóng tỏa ra từ nến bàn, bình tĩnh mở cuốn sổ ra, không ngờ những dòng chữ trên đấy lại suýt cậu không dám tin Nhiếp Ân trước khi gặp và sau khi gặp cậu lại có sự khác biệt rõ ràng tới mức này.
Đôi tay run rẩy, trán cậu không phải là do sức nóng hay gì khác mà mồ hôi lại tuôn rơi không ngừng, mắt cậu dán lên từng chữ đen một, trên đấy còn có vài trang bị mực làm nhem nhuốc xen lẫn một vài giọt máu vương vấn trên đấy.
Tuy mọi chuyện đã chẳng thể nào hồi vãn được nữa, nhưng những người khác tuyệt đối không nên được biết chuyện quá khứ, nhất là đối với Nhiếp Lan.
“Tại sao….lại thành ra như vậy?”
“……”
“Bà không phải nói rằng, cậu ấy….là một người hoà đồng lắm….lại còn….”
Từng câu nói bỗng không thể nói ra một cách trọn vẹn, nỗi lo trong người cậu dần chất lên từng chút một, cậu thực sự không muốn tin vào chuyện này chút nào.
Nhưng, càng không tin vào nó thì nó thực sự sẽ không khiến người ta cảm thấy hi vọng, ngược lại càng khiến nó trở nên tuyệt vọng hơn.
“Có lẽ cậu chưa biết chuyện này, tôi cũng không dám tuỳ tiện kể……”
“……Chuyện nào vậy? Làm ơn, cháu xin bà hãy nói cho cháu biết mọi thứ…”
Bà nhìn lại cậu bây giờ, thấy rõ sự quyết tâm bên trong cậu.
Có muốn hay không, bây giờ cũng không thể buông tay để ngừng che giấu cậu thêm giây nào nữa.
“Nhiếp Ân……** đã từng giết chết một người bạn học mẫu giáo**……”
…—————————…
Khoảng thời gian đang theo học mẫu giáo, Nhiếp Ân 5 tuổi đang chập chững bước tới đưa vở bài tập như mọi ngày, dưới sự chứng kiến của các bạn cùng lớp cô lại ngạc nhiên một phen.
“Ân Ân, bài tập của em lúc nào cũng đẹp cả, cái này thực sự không thể nào so sánh với mấy bài tập khác.”
Nhiếp Ân không thể đáp lại lời khen này bằng lời nói, nên đã nhanh chóng gật đầu như thể hiện sự biết ơn. Nhưng cũng vì cậu quá giỏi, nên trong khoảng thời gian ấy cũng có những người đố kỵ vì tài năng của cậu.
“Thưa cô, một kẻ câm bẩm sinh như cậu ta làm sao lại có thể tự làm bài tập được, chắc chắn có người ở bên ngoài!”
*Bang!*
“Ăn nói không lễ phép! Đây là trường mẫu giáo mà em đã có suy nghĩ độc đoan rồi, sau này trở thành loại người gì!”
”Đó là chuyện của tôi, không phải là chuyện giáo viên mấy người phải quản!”
Hai phía cứ cãi qua cái lại với nhau, Nhiếp Ân lại vô cùng buồn bã, thậm chí còn cúi gặm mặt xuống nhìn sàn nhà, tay cũng vô tình bóp nhàu đi một góc vở.
Cậu chỉ là vô tình phát hiện một cách giải mới nên đã thử áp dụng mà thôi, cũng đâu phải đến mức đi đố kỵ…
Nếu như tóm tắt lại, Nhiếp Ân lúc nào cũng bị mọi người đặt điều nói xấu sau lưng, thậm chí còn dựa vào việc bệnh câm bẩm sinh là một lời nguyền mà bạn cùng lớp lại đi lan truyền nó cho các lớp khác.
Thế nên, Nhiếp Ân ở đây là đối tượng bị xa lánh và trở thành nạn nhân của bạo lực tinh thần, nhưng về nhà lại cố vẽ ra một nụ cười để gia đình cảm thấy yên tâm.
Nhưng đó chính là một sự che đậy vô cùng dối trá, về phòng thì cậu lại tự trách bản thân trên cuốn sổ tay, cùng với những mẫu chì màu và những vết thương nhỏ trên bàn tay.
“Tại sao….mọi người lại như thế….”
“Mình cũng muốn có bạn……Tại sao mấy bạn lại lưu đày mình thành ra vậy……”
Nước mắt của sự cay đắng và bi ai đều tuôn ra cả, trong căn phòng cách ly với người nhà và cậu, cậu tự ôm lấy cánh tay mình gào lên trong lòng với cơn tuyệt vọng tột cùng đang xâm chiếm vào mạch cảm xúc của đứa trẻ này.
“Mình đâu phải là quái vật đâu….”
“Mình cũng là con người mà, tại sao….”
“Lại không thể hoà nhập với các bạn……”
Luồng gió lạnh không biết đến từ đâu thổi tới, cùng với ánh mắt thẫn thờ của bà quản gia nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cho từng tế bào trong người đều dần đóng băng lại.
Đến lúc đã lấy lại được bình tĩnh, Phong Quân cố lấy hết sức hỏi chuyện tại sao cậu lại có thể trở thành liều thuốc tốt nhất để cứu Nhiếp Ân khỏi căn bệnh câm bẩm sinh.
“Cháu muốn hỏi….”
“Tại sao cháu lại là liều thuốc tốt nhất nhỉ? Điều này cũng đều có nguyên nhân của nó cả.”
“Vậy thì, nó chính xác là gì?”
“……”
Bà yên lặng, không đáp lại gì.
Cậu muốn hỏi thêm nữa, nhưng thế này lại quá đỗi gượng gạo.
Tuy rằng cậu muốn biết thêm nhiều chuyện khác về Nhiếp Ân, nhưng hỏi trực tiếp đương sự thì lại vô cùng sợ hãi, nên vấn đề cứ như thế đã dần lãng quên đi.
Thây vì cứ im lặng lâu dài, bà chỉ đưa cho cậu một cuốn sổ khá cũ kĩ, màu sắc cũng không nguyên vẹn, bìa ngoài đã sớm đã bị mốc theo thời gian để trong hộp kín không thoáng khí.
Phong Quân cầm lên, xúc giác trong lòng bàn tay đã báo rằng nó vừa quen vừa dễ nhớ hình dáng của nó, nhưng trong đấy lại có sự lạ lẫm cũng như nguồn bí bách không rõ nguyên nhân tỏa ra rất nặng nề.
“Cháu thử đọc nó một lần, kiên nhẫn và bình tĩnh, đừng để mất đi lý trí trong cháu.”
“……Nó thực sự tồi tệ lắm hả, thưa bác?”
“Còn hơn cả như thế.”
“….Cháu sẽ cố đọc.”
Tự mình trấn an bản thân, hít lấy vài lượng hơi nóng tỏa ra từ nến bàn, bình tĩnh mở cuốn sổ ra, không ngờ những dòng chữ trên đấy lại suýt cậu không dám tin Nhiếp Ân trước khi gặp và sau khi gặp cậu lại có sự khác biệt rõ ràng tới mức này.
Đôi tay run rẩy, trán cậu không phải là do sức nóng hay gì khác mà mồ hôi lại tuôn rơi không ngừng, mắt cậu dán lên từng chữ đen một, trên đấy còn có vài trang bị mực làm nhem nhuốc xen lẫn một vài giọt máu vương vấn trên đấy.
Tuy mọi chuyện đã chẳng thể nào hồi vãn được nữa, nhưng những người khác tuyệt đối không nên được biết chuyện quá khứ, nhất là đối với Nhiếp Lan.
“Tại sao….lại thành ra như vậy?”
“……”
“Bà không phải nói rằng, cậu ấy….là một người hoà đồng lắm….lại còn….”
Từng câu nói bỗng không thể nói ra một cách trọn vẹn, nỗi lo trong người cậu dần chất lên từng chút một, cậu thực sự không muốn tin vào chuyện này chút nào.
Nhưng, càng không tin vào nó thì nó thực sự sẽ không khiến người ta cảm thấy hi vọng, ngược lại càng khiến nó trở nên tuyệt vọng hơn.
“Có lẽ cậu chưa biết chuyện này, tôi cũng không dám tuỳ tiện kể……”
“……Chuyện nào vậy? Làm ơn, cháu xin bà hãy nói cho cháu biết mọi thứ…”
Bà nhìn lại cậu bây giờ, thấy rõ sự quyết tâm bên trong cậu.
Có muốn hay không, bây giờ cũng không thể buông tay để ngừng che giấu cậu thêm giây nào nữa.
“Nhiếp Ân……** đã từng giết chết một người bạn học mẫu giáo**……”
…—————————…
Khoảng thời gian đang theo học mẫu giáo, Nhiếp Ân 5 tuổi đang chập chững bước tới đưa vở bài tập như mọi ngày, dưới sự chứng kiến của các bạn cùng lớp cô lại ngạc nhiên một phen.
“Ân Ân, bài tập của em lúc nào cũng đẹp cả, cái này thực sự không thể nào so sánh với mấy bài tập khác.”
Nhiếp Ân không thể đáp lại lời khen này bằng lời nói, nên đã nhanh chóng gật đầu như thể hiện sự biết ơn. Nhưng cũng vì cậu quá giỏi, nên trong khoảng thời gian ấy cũng có những người đố kỵ vì tài năng của cậu.
“Thưa cô, một kẻ câm bẩm sinh như cậu ta làm sao lại có thể tự làm bài tập được, chắc chắn có người ở bên ngoài!”
*Bang!*
“Ăn nói không lễ phép! Đây là trường mẫu giáo mà em đã có suy nghĩ độc đoan rồi, sau này trở thành loại người gì!”
”Đó là chuyện của tôi, không phải là chuyện giáo viên mấy người phải quản!”
Hai phía cứ cãi qua cái lại với nhau, Nhiếp Ân lại vô cùng buồn bã, thậm chí còn cúi gặm mặt xuống nhìn sàn nhà, tay cũng vô tình bóp nhàu đi một góc vở.
Cậu chỉ là vô tình phát hiện một cách giải mới nên đã thử áp dụng mà thôi, cũng đâu phải đến mức đi đố kỵ…
Nếu như tóm tắt lại, Nhiếp Ân lúc nào cũng bị mọi người đặt điều nói xấu sau lưng, thậm chí còn dựa vào việc bệnh câm bẩm sinh là một lời nguyền mà bạn cùng lớp lại đi lan truyền nó cho các lớp khác.
Thế nên, Nhiếp Ân ở đây là đối tượng bị xa lánh và trở thành nạn nhân của bạo lực tinh thần, nhưng về nhà lại cố vẽ ra một nụ cười để gia đình cảm thấy yên tâm.
Nhưng đó chính là một sự che đậy vô cùng dối trá, về phòng thì cậu lại tự trách bản thân trên cuốn sổ tay, cùng với những mẫu chì màu và những vết thương nhỏ trên bàn tay.
“Tại sao….mọi người lại như thế….”
“Mình cũng muốn có bạn……Tại sao mấy bạn lại lưu đày mình thành ra vậy……”
Nước mắt của sự cay đắng và bi ai đều tuôn ra cả, trong căn phòng cách ly với người nhà và cậu, cậu tự ôm lấy cánh tay mình gào lên trong lòng với cơn tuyệt vọng tột cùng đang xâm chiếm vào mạch cảm xúc của đứa trẻ này.
“Mình đâu phải là quái vật đâu….”
“Mình cũng là con người mà, tại sao….”
“Lại không thể hoà nhập với các bạn……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.