Chương 49
Yokai Princess
14/03/2024
*Tách….*
Một giọt máu trên gậy bóng chày vương trên đấy nhỏ xuống.
Nhiếp Ân nhìn tên cố vấn vẫn còn hấp hối bằng ánh mắt hưởng thụ con mồi đang quằn quại trong đau đớn và sự giàu vò không bằng cái chết nhanh gọn, cũng không hành động nữa.
Nhưng vẫn là nên đề phòng có trò quỷ nào không lường trước được, cậu ngồi xuống thủ sẵn thế tấn công bất cứ lúc nào.
“Ác….Ác quỷ……”
“Mày….mày là thằng….nào….”
Hắn ta vẫn còn sống sót nhờ vẫn còn một chút hơi tàn, không ngừng chất vấn trên trước mặt là ai.
Hắn muốn giết chết cậu thành trăm mảnh, nhưng tay chân đã bị đánh đến gần như trở thành phế nhân rồi, xung quanh lại không có ai khác có thể cứu vãn được người.
Cậu cũng không muốn phí thời gian làm gì, định ra tay lần nữa để làm hắn im miệng thì Phong Quân khẽ ôm lấy cậu từ sau lưng.
“Ân Ân, đủ rồi, đừng làm vậy nữa, bằng không cậu sẽ bị coi là kẻ sát nhân thật đấy…”
“Cậu đã đánh hắn ta tới mức này rồi, còn muốn đánh thêm vào đâu thì làm ơn đừng nữa……”
“Coi như tớ xin cậu….”
Những lời nói như thể đang lôi kéo ý thức của đối phương quay trở về thực tại, không còn để cảm xúc đắm chìm trong sự phẫn nộ nữa, cũng dần buông lỏng đi gậy bóng chày.
Phi Hạ cũng nhanh chóng tới khuyên can người ta: “Nhiếp Ân, giờ là thời đại luật pháp rồi, muốn xử lý hắn ta thì có sẵn bằng chứng, nhân chứng lẫn vật chứng, chúng ta đều có hết cả.”
“Đừng nên gây vụ án mạng ở đây, cho dù chúng ta có những thứ kết án nhưng cậu làm thế thì khả năng đi tù bây giờ cũng rất cao, giết người đâu phải là chuyện đùa.”
Hai người cứ thế khuyên ngăn lẫn nhau, Nhiếp Ân mới chịu đưa gậy bóng chày cho Phi Hạ, sau đó lại ôm lấy Phong Quân như tìm một nơi chứa đựng và giải tỏa nỗi lo trong lòng.
Cậu hiểu Nhiếp Ân bây giờ đang vô cùng sợ hãi, sợ mất đi cậu trong tầm mắt không thể nhìn rõ phương hướng.
Nhưng cũng không muốn thêm nạn nhân nào phải chịu đựng sự phẫn nộ ấy của đối phương nữa……
“Ân Ân, chúng ta về thôi. Mọi người còn đang chờ cậu về ăn cơm đấy, không về tớ ăn hết đấy.”
Nhiếp Ân không làm gì, yên lặng đưa cậu mảnh giấy được viết lên.
[Tớ nán lại đây thêm chút nữa, lúc nãy nói tài xế tới trước rồi, cậu cứ vào đấy trước, xong việc liền ra ngay thôi.]
“……Cậu giải quyết lâu không?”
Lại một mảnh giấy khác được đưa tới cho cậu.
[Xong nhanh thôi.]
Cậu nửa tin nửa nghi ngờ, nhưng vẫn đành lòng rời đi trước, không quên lấy cặp xách đang nằm xó ở góc phòng.
Cậu chỉ mong rằng Nhiếp Ân không phải làm chuyện gì quá dại dột, cả Phi Hạ cũng vậy.
…—————————…
Hôm sau, cả ba người quyết định đi bộ tới trường cùng nhau, nhưng hiệu trưởng cùng lực lượng công an bất ngờ tiếp cận tới họ, mục đích là để thẩm vấn chuyện cố vấn CLB Âm nhạc bị giết hại không rõ nguyên do.
“Ba bạn học này, nếu không phiền thì có thể dành cho chúng tôi một ít thời gian được không?”
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải loại chuyện này, tuy tim đang đập thình thịch không dứt, nhưng cậu buộc phải giữ mặt lạnh và tâm lý kiên định để người ta không phát hiện bất cứ sơ hở.
Phi Hạ là người đầu tiên đứng ra đáp lại câu hỏi của công an: “Chúng cháu đều không có thời gian, cháu cảm ơn mọi người đã dành thời gian quan tâm tới tụi cháu.”
Cô nói xong định tiến đi vào bên trong trường nhưng quay đầu lại thấy những học sinh khác cũng không thể tiến vào bên trong trường vì lực lượng cơ động cũng đang ở đây phong tỏa lối vào.
Đây rốt cuộc là điều phi lý hay không vậy?
“Cháu học sinh, không phải là bác không cho cháu vào trường học, nhưng vụ điều tra hiện đang vào bế tắc, nên cháu không phiền….”
Trong lòng cô hoàn toàn bất mãn, rốt cuộc cố vấn khốn kiếp kia đã làm bao nhiêu vụ xâm phạm máy người lại không tra cứu, đi hỏi cung học sinh như vậy làm sao có thể……
Cái luật pháp trong xã hội này thực sự có mục nát không vậy?
Người vừa giàu vừa có quyền thì không đáng để nói, cô và hai người kia cũng đâu có kém thua gì, cần lắm một lý do thật sự.
“Được rồi, chúng cháu tiếp nhận. Nhưng đổi lại việc này với hiệu trưởng rằng, chuyện hôm nay đã xảy ra như vậy rồi thì nên cho cả trường nghỉ một ngày đi.”
“Học sinh Hạ, em rốt cuộc là hiệu trưởng hay tôi là hiệu….”
“Công an cũng đã đứng tới đây rồi, người đi đường còn quay lại cảnh tượng này nữa, chưa kể tới còn có nhiều học sinh bị chặn ngoài cổng đấy, chẳng lẽ danh dự của trường thầy lại không quan tâm!”
“Em……”
Hiệu trưởng muốn tìm lý để cãi lại, nhưng cũng không thể phủ nhận được điều cô nói ra, nên đành chấp nhận cho toàn thể học sinh nghỉ ngày hôm nay.
Nhiếp Ân và Phong Quân cũng làm theo lời khuyên của cô mà chấp nhận đưa khẩu cung với công an, dẫu sao đối với họ nếu không để lộ gì cả, chuyện này cũng coi như là không có gì lo ngại.
Nhiếp Ân còn là người có bệnh án câm bẩm sinh, càng không thể nào là thủ phạm trong suy nghĩ của họ được……
Một giọt máu trên gậy bóng chày vương trên đấy nhỏ xuống.
Nhiếp Ân nhìn tên cố vấn vẫn còn hấp hối bằng ánh mắt hưởng thụ con mồi đang quằn quại trong đau đớn và sự giàu vò không bằng cái chết nhanh gọn, cũng không hành động nữa.
Nhưng vẫn là nên đề phòng có trò quỷ nào không lường trước được, cậu ngồi xuống thủ sẵn thế tấn công bất cứ lúc nào.
“Ác….Ác quỷ……”
“Mày….mày là thằng….nào….”
Hắn ta vẫn còn sống sót nhờ vẫn còn một chút hơi tàn, không ngừng chất vấn trên trước mặt là ai.
Hắn muốn giết chết cậu thành trăm mảnh, nhưng tay chân đã bị đánh đến gần như trở thành phế nhân rồi, xung quanh lại không có ai khác có thể cứu vãn được người.
Cậu cũng không muốn phí thời gian làm gì, định ra tay lần nữa để làm hắn im miệng thì Phong Quân khẽ ôm lấy cậu từ sau lưng.
“Ân Ân, đủ rồi, đừng làm vậy nữa, bằng không cậu sẽ bị coi là kẻ sát nhân thật đấy…”
“Cậu đã đánh hắn ta tới mức này rồi, còn muốn đánh thêm vào đâu thì làm ơn đừng nữa……”
“Coi như tớ xin cậu….”
Những lời nói như thể đang lôi kéo ý thức của đối phương quay trở về thực tại, không còn để cảm xúc đắm chìm trong sự phẫn nộ nữa, cũng dần buông lỏng đi gậy bóng chày.
Phi Hạ cũng nhanh chóng tới khuyên can người ta: “Nhiếp Ân, giờ là thời đại luật pháp rồi, muốn xử lý hắn ta thì có sẵn bằng chứng, nhân chứng lẫn vật chứng, chúng ta đều có hết cả.”
“Đừng nên gây vụ án mạng ở đây, cho dù chúng ta có những thứ kết án nhưng cậu làm thế thì khả năng đi tù bây giờ cũng rất cao, giết người đâu phải là chuyện đùa.”
Hai người cứ thế khuyên ngăn lẫn nhau, Nhiếp Ân mới chịu đưa gậy bóng chày cho Phi Hạ, sau đó lại ôm lấy Phong Quân như tìm một nơi chứa đựng và giải tỏa nỗi lo trong lòng.
Cậu hiểu Nhiếp Ân bây giờ đang vô cùng sợ hãi, sợ mất đi cậu trong tầm mắt không thể nhìn rõ phương hướng.
Nhưng cũng không muốn thêm nạn nhân nào phải chịu đựng sự phẫn nộ ấy của đối phương nữa……
“Ân Ân, chúng ta về thôi. Mọi người còn đang chờ cậu về ăn cơm đấy, không về tớ ăn hết đấy.”
Nhiếp Ân không làm gì, yên lặng đưa cậu mảnh giấy được viết lên.
[Tớ nán lại đây thêm chút nữa, lúc nãy nói tài xế tới trước rồi, cậu cứ vào đấy trước, xong việc liền ra ngay thôi.]
“……Cậu giải quyết lâu không?”
Lại một mảnh giấy khác được đưa tới cho cậu.
[Xong nhanh thôi.]
Cậu nửa tin nửa nghi ngờ, nhưng vẫn đành lòng rời đi trước, không quên lấy cặp xách đang nằm xó ở góc phòng.
Cậu chỉ mong rằng Nhiếp Ân không phải làm chuyện gì quá dại dột, cả Phi Hạ cũng vậy.
…—————————…
Hôm sau, cả ba người quyết định đi bộ tới trường cùng nhau, nhưng hiệu trưởng cùng lực lượng công an bất ngờ tiếp cận tới họ, mục đích là để thẩm vấn chuyện cố vấn CLB Âm nhạc bị giết hại không rõ nguyên do.
“Ba bạn học này, nếu không phiền thì có thể dành cho chúng tôi một ít thời gian được không?”
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải loại chuyện này, tuy tim đang đập thình thịch không dứt, nhưng cậu buộc phải giữ mặt lạnh và tâm lý kiên định để người ta không phát hiện bất cứ sơ hở.
Phi Hạ là người đầu tiên đứng ra đáp lại câu hỏi của công an: “Chúng cháu đều không có thời gian, cháu cảm ơn mọi người đã dành thời gian quan tâm tới tụi cháu.”
Cô nói xong định tiến đi vào bên trong trường nhưng quay đầu lại thấy những học sinh khác cũng không thể tiến vào bên trong trường vì lực lượng cơ động cũng đang ở đây phong tỏa lối vào.
Đây rốt cuộc là điều phi lý hay không vậy?
“Cháu học sinh, không phải là bác không cho cháu vào trường học, nhưng vụ điều tra hiện đang vào bế tắc, nên cháu không phiền….”
Trong lòng cô hoàn toàn bất mãn, rốt cuộc cố vấn khốn kiếp kia đã làm bao nhiêu vụ xâm phạm máy người lại không tra cứu, đi hỏi cung học sinh như vậy làm sao có thể……
Cái luật pháp trong xã hội này thực sự có mục nát không vậy?
Người vừa giàu vừa có quyền thì không đáng để nói, cô và hai người kia cũng đâu có kém thua gì, cần lắm một lý do thật sự.
“Được rồi, chúng cháu tiếp nhận. Nhưng đổi lại việc này với hiệu trưởng rằng, chuyện hôm nay đã xảy ra như vậy rồi thì nên cho cả trường nghỉ một ngày đi.”
“Học sinh Hạ, em rốt cuộc là hiệu trưởng hay tôi là hiệu….”
“Công an cũng đã đứng tới đây rồi, người đi đường còn quay lại cảnh tượng này nữa, chưa kể tới còn có nhiều học sinh bị chặn ngoài cổng đấy, chẳng lẽ danh dự của trường thầy lại không quan tâm!”
“Em……”
Hiệu trưởng muốn tìm lý để cãi lại, nhưng cũng không thể phủ nhận được điều cô nói ra, nên đành chấp nhận cho toàn thể học sinh nghỉ ngày hôm nay.
Nhiếp Ân và Phong Quân cũng làm theo lời khuyên của cô mà chấp nhận đưa khẩu cung với công an, dẫu sao đối với họ nếu không để lộ gì cả, chuyện này cũng coi như là không có gì lo ngại.
Nhiếp Ân còn là người có bệnh án câm bẩm sinh, càng không thể nào là thủ phạm trong suy nghĩ của họ được……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.