Chương 9
Yokai Princess
22/02/2024
Phong Quân lần nữa tỉnh dậy, bên ngoài cũng đã tối rồi, lại còn đổ mưa nhỏ, nhưng mùi thuốc khử trùng lại thoang thoáng ở đầu mũi cậu, cũng dần quen ngửi rồi.
“Mình đâu phải ở cô nhi viện đâu….”
Nhiếp Ân cảm thấy giường lung lay, liền đưa ngay cho cậu một ly nước ở bên cạnh để uống lấy sức, lại ghi trên cuốn sổ như thể sợ rằng cậu ấy không biết làm thế nào.
[Ân Ân, cậu uống chút đi, chắc hẳn cậu đang khát rồi….]
“Tớ cảm thấy vẫn chưa khát đâu….”
[Cái này mẹ tớ dặn cậu, ngủ dậy liền uống nhẹ một chút, nếu không sẽ không tỉnh táo nổi ngày mai đâu.]
“…. Vậy tớ sẽ uống vậy.”
Phong Quân nghe lời liền uống chậm rãi nước uống này, hơn tám năm trời so với nước cậu tự lọc và uống ra thì cái này hoàn toàn tinh khiết hơn nhiều, lại còn dễ chịu hơn nữa.
Nhiếp Ân cũng khẽ đưa cho cậu một cái bánh bao, nhưng phát hiện ra rằng nó đã nguội rồi, định đem đi hâm nóng lại thì bị đối phương ngăn lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
[Tớ mua đồ ăn đêm cho cậu, nếu được thì cậu cố gắng đợi tớ được không?]
“Trời tối thế này, nhỡ đâu cậu lại đi lạc thì sao?”
[Tớ sẽ về nhanh thôi, đừng sợ nhé.]
Nhiếp Ân để lại cuốn sổ cho cậu sau đó rời đi, Phong Quân ôm lấy nó như kỉ vật của đối phương trấn an tâm trí mình. Cậu ấy vẫn luôn như vậy, tuy không thể nói ra được lời nào nhưng vẫn luôn cho cậu một cảm giác an toàn.
Cậu lại nhìn đồng hồ được treo trên tường, cuối cùng cậu cũng biết thế nào là thời gian.
“Kim chỉ dài chỉ số 8….ngắn chỉ 12….nửa đêm rồi nhỉ….”
Những kiến thức quan trọng này cũng rất may mắn khi được Nhiếp Ân dạy cho cậu, bằng không cậu sẽ mãi là một người không biết thứ gì.
Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, cậu cũng dần cảm thấy sợ hãi. Ở một mình trong căn phòng đầy xa lạ, tiếng tí tách vọng đến từ đâu cũng không rõ, lại còn là những ngọn gió không mời mà tới ở bên ngoài tạo nên sự rùng rợn.
Không biết làm gì cả, chỉ vội trùm lại toàn thân bằng cái chăn mỏng manh, ngồi run rẩy chờ đợi người về.
“Ân Ân…..Cậu mau quay về đi mà. Tớ sợ lắm…..”
Nửa tiếng sau, vẫn không có ai.
Thêm nửa tiếng trôi qua, người vẫn chưa quay về, nỗi sợ lại dần thăng theo cấp số cộng, rõ ràng là đã hứa sẽ quay lại sớm rồi mà…..
...—————————...
“Về trễ quá rồi, không biết cậu ấy giận mình không?”
Nhiếp Ân mang đến một phần súp nóng trong khoảng thời gian cậu vất vả chạy bộ đi tìm quán ăn đêm còn mở cửa, không ngờ đã lâu như thế này rồi, sợ rằng sẽ bị cậu la một trận mất.
Nhẹ nhàng mở cửa ra vì giờ này tưởng Phong Quân đang ngủ tiếp, nhưng người lại không thấy đâu, chỉ thấy một cục bông tròn đang co mình lại trên giường.
Hoá ra cậu đã đi lâu như thế, làm cho tâm can nhà cậu phải có rúm trong một nơi thế này rồi.
Phong Quân vẫn còn đang sợ hãi bỗng nhiên lại ngửi thấy được một mùi thơm lạ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đồ ăn lại có một mùi thơm như vậy.
Nhưng vẫn còn sợ nên chỉ dám hò hé mở ra xem thử, đã thấy Nhiếp Ân đang trải bàn ra và bật đèn nhỏ rồi.
“Ân Ân, cậu nói là cậu sẽ về sớm mà, tại sao hơn 1 giờ đêm rồi cậu mới quay lại vậy?”
Nhiếp Ân lại không biết xử lý thế nào, nên cậu chỉ có thể đưa lại cuốn sổ cho người ta để nói lên những gì muốn nói, bản thân cũng sửa soạn lại đầu tóc bù xù của mình sau đó vén chăn ra hoàn toàn.
[Tớ chạy đi mua đồ ăn cho cậu, không ngờ gần đây lại không có tiệm nào còn mở vào giờ này cả….]
“Vậy nên, cậu không thể về sớm được?”
[…..Cậu sợ lắm nhỉ, ở một nơi xa lạ như thế này.]
“Cũng có một chút.”
...—————————...
Lát sau, một hộp súp cùng với hai cái chén nhỏ trước mặt hai người đã được bày biện xong, Nhiếp Ân múc cho cậu chén đầu tiên sau đó tới lượt múc cho bản thân mình một ít.
[Cậu cứ ăn thoải mái, đừng nên vội vàng vì nó còn nóng đấy.]
“Nhưng nó thơm quá…..”
[Ăn rồi cho tớ một lời nhận xét nhé.]
Phong Quân nếm lấy một muỗng đầu tiên, hương vị bên trong miệng cậu đang bùng nổ lan tỏa. Đã bao lâu rồi, cậu mới có thể ăn lại món ăn này chứ.
Nó làm cậu gợi nhớ lại những ngày tháng mọi người vẫn còn quẩy quẩn với nhau ở mái ăn, cùng với những bà sơ hiểu dịu và những người bạn cùng chia ngọt sẻ bùi.
Cậu cứ thế ăn tiếp mà không quan tâm nó còn nóng hay không, ăn xong lại không ngừng rơi lệ lần nữa.
“Nó….rất ngon….”
“Tớ nhớ quá…..Những ngày tháng tớ vẫn còn ở bên cạnh mọi người….cùng với nồi súp ngon…..”
“Tại sao…mọi người lại không thể quay trở lại chứ….?”
“Tớ nhớ mọi người, nhớ bà sơ nữa…..”
Nhiếp Ân vừa tiếp tục ăn vừa nghe cậu trút bày nỗi nhớ mong về quá khứ của mình, trong chén cậu gần hết thì lại ân cần múc cho cậu thêm.
Một người nói một người lắng nghe, hộp súp bên trong cũng dần hết sạch từ lúc nào, nhưng Nhiếp Ân cảm thấy rất vui.
Thời gian, luôn là một thứ rất khó đong đếm, nhưng kí ức sâu trong tâm hồn vẫn là một thứ mãi không thể nào xua tan.
Có lẽ đây sẽ là một đêm ấm áp đối với Phong Quân, vì bây giờ cậu ấy đang nằm ngủ, cùng với một giấc mộng đẹp và hoài niệm cố xưa.
Nhiếp Ân dọn dẹp xong lại chỉnh chăn cho cậu, khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ lúc ngủ ấy.
[Ngủ ngon nhé, Quân Quân…..]
“Mình đâu phải ở cô nhi viện đâu….”
Nhiếp Ân cảm thấy giường lung lay, liền đưa ngay cho cậu một ly nước ở bên cạnh để uống lấy sức, lại ghi trên cuốn sổ như thể sợ rằng cậu ấy không biết làm thế nào.
[Ân Ân, cậu uống chút đi, chắc hẳn cậu đang khát rồi….]
“Tớ cảm thấy vẫn chưa khát đâu….”
[Cái này mẹ tớ dặn cậu, ngủ dậy liền uống nhẹ một chút, nếu không sẽ không tỉnh táo nổi ngày mai đâu.]
“…. Vậy tớ sẽ uống vậy.”
Phong Quân nghe lời liền uống chậm rãi nước uống này, hơn tám năm trời so với nước cậu tự lọc và uống ra thì cái này hoàn toàn tinh khiết hơn nhiều, lại còn dễ chịu hơn nữa.
Nhiếp Ân cũng khẽ đưa cho cậu một cái bánh bao, nhưng phát hiện ra rằng nó đã nguội rồi, định đem đi hâm nóng lại thì bị đối phương ngăn lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
[Tớ mua đồ ăn đêm cho cậu, nếu được thì cậu cố gắng đợi tớ được không?]
“Trời tối thế này, nhỡ đâu cậu lại đi lạc thì sao?”
[Tớ sẽ về nhanh thôi, đừng sợ nhé.]
Nhiếp Ân để lại cuốn sổ cho cậu sau đó rời đi, Phong Quân ôm lấy nó như kỉ vật của đối phương trấn an tâm trí mình. Cậu ấy vẫn luôn như vậy, tuy không thể nói ra được lời nào nhưng vẫn luôn cho cậu một cảm giác an toàn.
Cậu lại nhìn đồng hồ được treo trên tường, cuối cùng cậu cũng biết thế nào là thời gian.
“Kim chỉ dài chỉ số 8….ngắn chỉ 12….nửa đêm rồi nhỉ….”
Những kiến thức quan trọng này cũng rất may mắn khi được Nhiếp Ân dạy cho cậu, bằng không cậu sẽ mãi là một người không biết thứ gì.
Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, cậu cũng dần cảm thấy sợ hãi. Ở một mình trong căn phòng đầy xa lạ, tiếng tí tách vọng đến từ đâu cũng không rõ, lại còn là những ngọn gió không mời mà tới ở bên ngoài tạo nên sự rùng rợn.
Không biết làm gì cả, chỉ vội trùm lại toàn thân bằng cái chăn mỏng manh, ngồi run rẩy chờ đợi người về.
“Ân Ân…..Cậu mau quay về đi mà. Tớ sợ lắm…..”
Nửa tiếng sau, vẫn không có ai.
Thêm nửa tiếng trôi qua, người vẫn chưa quay về, nỗi sợ lại dần thăng theo cấp số cộng, rõ ràng là đã hứa sẽ quay lại sớm rồi mà…..
...—————————...
“Về trễ quá rồi, không biết cậu ấy giận mình không?”
Nhiếp Ân mang đến một phần súp nóng trong khoảng thời gian cậu vất vả chạy bộ đi tìm quán ăn đêm còn mở cửa, không ngờ đã lâu như thế này rồi, sợ rằng sẽ bị cậu la một trận mất.
Nhẹ nhàng mở cửa ra vì giờ này tưởng Phong Quân đang ngủ tiếp, nhưng người lại không thấy đâu, chỉ thấy một cục bông tròn đang co mình lại trên giường.
Hoá ra cậu đã đi lâu như thế, làm cho tâm can nhà cậu phải có rúm trong một nơi thế này rồi.
Phong Quân vẫn còn đang sợ hãi bỗng nhiên lại ngửi thấy được một mùi thơm lạ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đồ ăn lại có một mùi thơm như vậy.
Nhưng vẫn còn sợ nên chỉ dám hò hé mở ra xem thử, đã thấy Nhiếp Ân đang trải bàn ra và bật đèn nhỏ rồi.
“Ân Ân, cậu nói là cậu sẽ về sớm mà, tại sao hơn 1 giờ đêm rồi cậu mới quay lại vậy?”
Nhiếp Ân lại không biết xử lý thế nào, nên cậu chỉ có thể đưa lại cuốn sổ cho người ta để nói lên những gì muốn nói, bản thân cũng sửa soạn lại đầu tóc bù xù của mình sau đó vén chăn ra hoàn toàn.
[Tớ chạy đi mua đồ ăn cho cậu, không ngờ gần đây lại không có tiệm nào còn mở vào giờ này cả….]
“Vậy nên, cậu không thể về sớm được?”
[…..Cậu sợ lắm nhỉ, ở một nơi xa lạ như thế này.]
“Cũng có một chút.”
...—————————...
Lát sau, một hộp súp cùng với hai cái chén nhỏ trước mặt hai người đã được bày biện xong, Nhiếp Ân múc cho cậu chén đầu tiên sau đó tới lượt múc cho bản thân mình một ít.
[Cậu cứ ăn thoải mái, đừng nên vội vàng vì nó còn nóng đấy.]
“Nhưng nó thơm quá…..”
[Ăn rồi cho tớ một lời nhận xét nhé.]
Phong Quân nếm lấy một muỗng đầu tiên, hương vị bên trong miệng cậu đang bùng nổ lan tỏa. Đã bao lâu rồi, cậu mới có thể ăn lại món ăn này chứ.
Nó làm cậu gợi nhớ lại những ngày tháng mọi người vẫn còn quẩy quẩn với nhau ở mái ăn, cùng với những bà sơ hiểu dịu và những người bạn cùng chia ngọt sẻ bùi.
Cậu cứ thế ăn tiếp mà không quan tâm nó còn nóng hay không, ăn xong lại không ngừng rơi lệ lần nữa.
“Nó….rất ngon….”
“Tớ nhớ quá…..Những ngày tháng tớ vẫn còn ở bên cạnh mọi người….cùng với nồi súp ngon…..”
“Tại sao…mọi người lại không thể quay trở lại chứ….?”
“Tớ nhớ mọi người, nhớ bà sơ nữa…..”
Nhiếp Ân vừa tiếp tục ăn vừa nghe cậu trút bày nỗi nhớ mong về quá khứ của mình, trong chén cậu gần hết thì lại ân cần múc cho cậu thêm.
Một người nói một người lắng nghe, hộp súp bên trong cũng dần hết sạch từ lúc nào, nhưng Nhiếp Ân cảm thấy rất vui.
Thời gian, luôn là một thứ rất khó đong đếm, nhưng kí ức sâu trong tâm hồn vẫn là một thứ mãi không thể nào xua tan.
Có lẽ đây sẽ là một đêm ấm áp đối với Phong Quân, vì bây giờ cậu ấy đang nằm ngủ, cùng với một giấc mộng đẹp và hoài niệm cố xưa.
Nhiếp Ân dọn dẹp xong lại chỉnh chăn cho cậu, khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ lúc ngủ ấy.
[Ngủ ngon nhé, Quân Quân…..]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.