Chốn Đào Nguyên

Chương 4: Bốn mươi phút

Vu Triết

26/10/2023

Không để anh nói gì thêm, Hình Tất đã xách cổ áo túm anh dậy.

***

Khưu Thời dừng xe cạnh tảng đá bên dưới đường hầm, nếu Lý Phong thực sự gửi hàng qua theo danh sách của anh thì phải dùng chiếc xe này. Tuy xe thường kêu lạch cạch, xóc nảy liên tục khi lái nhưng động cơ vẫn cực kì mạnh, là chiếc cam nhông mã lực lớn họ dùng để chở xác.

Song con xe này chạy đất bằng thì ổn chứ không lên nổi lối vào đường hầm, chỉ có xe tải của nội thành - ví như chiếc lát nữa giao hàng cho họ - mới làm được điều đấy thôi, cơ mà người ta không xuống tận đây đâu.

Anh phải tự lên xuống thồ từng chuyến.

Việc này vốn gọi ai ra làm cũng được, nhưng giữa anh với Lý Phong có kha khá giao dịch cá nhân chứ không hoàn toàn là "công việc", nhỡ lại va phải chuyện gì không nên.

Trong đường hầm vọng lại tiếng động cơ, xe giao hàng đã đến.

Khưu Thời bắt đầu cho xe lên, hôm nay có nạn dân tới, dấu vết chạy lên trượt xuống vẫn hằn trên con đường đá vụn. Còn anh thì cực kì thảnh thơi trên con đường này, cứ cách dăm bước sẽ có một tảng đá lớn do nhóm Triệu Lữ cố ý dọn sạch, cán đúng tảng đầu tiên là có thể theo đấy lái tuốt lên trên.

Mọi khi lái được nửa chặng với vận tốc bình thường sẽ thấy xe hàng ra khỏi cửa hầm bên đây, nhưng lần này anh đã sắp đến đỉnh rồi mà xe vẫn chưa ra.

Chừng anh tăng tốc xem có vấn đề gì không, tiếng động cơ trong đường hầm lại thình lình tắt ngúm.

Thế mà không định rời hầm cơ.

Lửa giận của Khưu Thời tức thì xộc lên đầu, cái lũ Sở An sinh Xã hội này đi giao hàng mà cũng làm phách thế đấy.

Anh chần chừ hai giây rồi tăng tốc lao lên, quả nhiên trông thấy xe hàng đã tắt máy, đỗ gần lối ra bên này.

Tất cả các mặt của xe của Sở An sinh Xã hội đều trang bị bảo hộ, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy thấp thoáng bóng một người chứ không gì khác.

Người và xe giằng co một hồi, anh đành cất tiếng hỏi: "Thằng ôn nào đấy!"

Cửa xe bật mở nhưng không ai xuống.

Khưu Thời cũng im lặng theo, rảo bước tung chân đá cửa xe về.

"Rầm" một tiếng rõ to.

Khưu Thời toan vòng ra sau dỡ hàng, nhưng vừa đặt chân bước đã dừng phắt lại.

Chừng xoay người về đã cầm chặt con dao găm cài đùi trong tay, cửa sổ xe đang mở.

Nhìn từ kính chiếu hậu sẽ thấy trong buồng lái không có ai, thứ anh trông thấy ban nãy chỉ là một chiếc áo khoác được vắt trên lưng ghế.

Khưu Thời không hề do dự, đầu tiên mọp hẳn người xuống liếc gầm xe rồi sau đó bật người nhảy lên nóc xe.

Nóc xe trông cực kì bình thường, không có ai cũng không có bụi, được bảo dưỡng rất tốt.

Anh quỳ nửa người xuống nóc xe nghe ngóng, không bắt được tiếng động bất thường bèn từ từ đứng dậy đi một vòng trên nóc xe, vẫn chẳng thấy ai.

Tài xế mất tích rồi.

Anh nhìn ra đầu kia đường hầm, cũng chẳng có người.

Trong khoảng thời gian ngắn từ lúc xe tắt máy đến giờ, một tài xế kho bình thường của Sở An sinh Xã hội dù có bị ai chỉa súng vào đầu cũng chẳng chạy ra khỏi cổng bên kia đường hầm nổi.

Thế mà anh lại được tận mắt chứng kiến một vụ mất tích.

Bộ đàm giắt eo rè lên mấy tiếng, giọng Triệu Lữ vọng ra: "Đá Lớn xảy ra chuyện rồi anh Thời ơi!"

Đá Lớn là tên quán rượu họ thường hay đến, ông chủ quán ấy dành cho nhóm công nhân dọn xác đủ loại ưu đãi đặc biệt, ngoài lý do muốn được hoả táng sau khi chết ra thì còn để nhờ họ sang giúp lúc bị nạn dân quấy phá.

Nhưng bây giờ tài xế mất tích, chỗ này cách quán rượu Đá Lớn chưa đến mười phút đi đường...

"Anh đang ở đường hầm, cậu với Tiểu Lĩnh sang đây." Khưu Thời nhảy khỏi nóc xe, nhấc tay giã khoá thùng xe một phát, bao cổ tay kim loại chạm khoá reo lên giòn giã rồi khoá rơi xuống đất.

"Bên anh có chuyện gì?" Triệu Lữ hỏi.

"Dỡ hàng," Khưu Thời vừa kéo mở cửa thùng xe vừa bật lùi thật mạnh, sau khi xác nhận bên trong không có gì bất thường mới nhảy vào thùng, "mấy thành viên khác ở lại, lập tổ hai người mang súng kiểm tra những thứ bất thường trong phạm vi năm trăm mét quanh công sự và vùng ngoại ô, thêm hai người khác tải hàng trong đường hầm về."

"Đã rõ." Triệu Lữ trả lời.

Khưu Thời nhanh chóng tìm được rương vũ khí trong đống hàng, lấy một khẩu súng gây choáng ra.

Dưới đáy rương là loại súng anh yêu cầu, nhưng bởi chưa rõ tình hình bên phía quán rượu nên anh không thể mang thứ vũ khí mà Lý Phong trái luật cung cấp cho mình đến đấy được.

Khưu Thời khoá kĩ rương vứt xuống xe rồi nhảy vào buồng lái, vòng đầu xe chạy về hướng quán rượu.

Quán còn bật đèn, nhưng từ xa đã thấy có người nằm gục ngoài cửa.

Khưu Thời vừa nhảy xuống xe đã nhận ra đấy là cậu chàng chạy vặt của quán rượu, với kinh nghiệm của mình, anh nhìn phát biết ngay cậu ta chết rồi.

Ngó vào từ cửa sổ thì thấy trong quán có bảy người ba ngang bốn dọc nằm la liệt, tính cả ông chủ gục ngoài quầy bar.

Khưu Thời hít sâu một hơi rồi tĩnh tâm nghe ngóng, sau khi xác nhận bên trong im ắng như tờ mới xông vào.

Không ai còn sống.

Chết cả rồi.

Khưu Thời sờ người ông chủ, vẫn còn ấm.

Anh không có thời gian kiểm tra nguyên nhân cái chết, thứ giết những người này hẳn vẫn còn đây, và rất có thể đang ở trên lầu.

Không biết ông cụ trên lầu sống chết thế nào, lòng anh thoáng nhói lên.

"Triệu Lữ và Tiểu Lĩnh đừng đến Đá Lớn, bảo Tiêu Lỗi tìm Lý Phong," Khưu Thời cầm bộ đàm lên nói một câu, lấy thú cưng của mình ra và ra lệnh, "mở mã nguồn, quay chụp từ xa."

Rồi ném thú cưng ra ngoài cửa sổ, cầm súng gây choáng xông lên lầu hai.

Trên lầu cũng im lìm như thế, nhưng anh vẫn cảm nhận được nguy hiểm nhờ kinh nghiệm nhiều năm dọn xác ngoại ô. Trong kia mà là ai đấy khác, có lẽ anh sẽ không đi vào.

Nhưng ông cụ không phải là ai đấy khác.

Anh bước vào căn phòng ở lầu hai.

Ông cụ còn đấy, vẫn sống.

Nhưng đang bị người khác túm lên cao, hai chân rời mặt đất và không thể thốt nổi tiếng nào.

Người bắt cụ mặc nguyên cây đen, không thấy mặt vì khuất trong bóng tối song rõ ràng không phải đám cảm nhiễm mà họ thỉnh thoảng đụng phải.

Người cảm nhiễm không mạnh thế này.

Thấy anh bước vào, ông cụ trợn tròn mắt lên, đáy mắt ngập tràn thông điệp "Phắn ra ngoài đi thằng ngu này".

"Buông cụ ta xuống." Khưu Thời chĩa súng về phía người nọ, không để gã có thời gian cân nhắc mà bắn luôn.

Dòng điện xanh lam kích vào cổ gã ta.

Dường như không hề gây tổn thương.

Có hai khả năng, hoặc Lý Phong đem hàng giả ra gạt anh, hoặc gã đối diện không phải là con người.

Ông cụ trợn tròn mắt lần nữa.

Khưu Thời khom phắt người xuống tránh khỏi cánh tay từ sau lưng quét đến, dao găm trong tay thuận thế đâm ngược vào bắp đùi của gã lạ mặt đứng sau.

Nhưng chủ nhân của bắp đùi không hề có phản ứng gì.

Quả nhiên không phải là người.



Khưu Thời chỉ thấy lưng mình đau đớn rồi bị túm nguyên người lên quẳng khỏi lầu hai qua cửa sổ mái nhà.

Lý Phong tựa lưng ghế, gác chân lên thiết bị không rõ công dụng đặt trên bàn và nhìn Cục trưởng Trương: "Không còn thì giờ để mà rề rà nữa, sử dụng mười phút thôi cũng được, lôi thôi nữa không đuổi kịp bây giờ."

"Anh đừng có mà điên," Cục trưởng Trương đanh mặt, "tôi nhận lời anh đem hai tiềm vệ cấp 3 ra để tìm cậu ta đã là vô lý quá thể rồi! Sở An sinh Xã hội lo cho tốt việc của mình đi, chuyện An ninh đối ngoại bớt ý kiến hộ cái."

Trông Lý Phong bình tĩnh hơn Cục trưởng Trương nhiều, chỉ có ngón tay chốc chốc gõ nhẹ lên cánh tay tiết lộ đôi chút tâm trạng của y lúc này. Y tiếp tục bày tỏ một cách từ tốn mà kiên định: "Đâu cần đến ý kiến của tôi hay lãng phí hai tiềm vệ cấp 3, Khưu Thời đã báo vị trí chính xác, chỉ cần..."

Y ngoảnh lại liếc lồng kính: "Đưa Hình Tất tới đấy, thả ra tìm người mang về là được, dễ như ăn bánh ấy mà."

Cục trưởng Trương ngoảnh sang nhìn Viện trưởng Ngô: "Lão Ngô?"

"Tôi không có gì để nói," Viện trưởng Ngô bảo, "tôi chỉ phụ trách phần kĩ thuật."

"Hiểu rồi, hai người cùng phe," Cục trưởng Trương đi đến bên bàn đẩy chân Lý Phong ra, "không có cửa đâu."

"Khưu Thời không phải là thằng ngu, cậu ta còn giữ trong tay một bản sao video, chẳng biết đã gửi gắm ai." Lý Phong đứng dậy đấu mũi với Cục trưởng Trương, y nói từng chữ một: "Chân trước vừa tìm tôi mà chân sau đã xảy ra chuyện, người giữ bản sao sẽ đổ mọi chuyện lên đầu chúng ta."

Cục trưởng Trương im lặng.

"Hậu quả của việc để lộ đoạn video này là gì thì mọi người biết cả," Lý Phong nói, "tạm gác chuyện con trai và chức Cục trưởng của ông sẽ ra sao lại, xét riêng việc thành phố Mây với tôn chỉ cấm người máy sinh hoá tồn tại song không thể bảo vệ loài người an toàn và thậm chí chứa chấp tiềm vệ thôi, ông xem có phải đám phần tử cấp tiến kia đang mong chờ một cơ hội như thế này không?"

"Tiềm vệ tồn tại cũng là vì sự an toàn của thành phố này." Cục trưởng Trương nói.

"Việc ấy có quan trọng không?" Lý Phong bảo, "Ban đầu loài người cũng nghĩ thế đấy, nhưng bây giờ thì sao? Điều mà những cư dân ở đây muốn chính là một thế giới không có người máy sinh hoá - một thế giới chỉ có loài người, bất kể lý do của ông là gì thì cũng chẳng quan trọng bằng việc con người rất dễ bị xúi giục, một khi họ phát hiện đây không phải là chốn đào nguyên mình hằng mong muốn, một khi có kẻ quạt gió thổi lửa, một khi cục diện mất khống chế..."

"Ý anh là gì." Cục trưởng Trương nhìn y chằm chằm.

"Kẻ đầu tiên Tướng quân xử tử sẽ là ông," Lý Phong nói, "ông chính là tội đồ."

"Anh chụp mũ lành nghề thật đấy Lý Phong," Cục trưởng Trương trầm ngâm cả buổi rồi cảm thán, "không hổ là Giám đốc Sở trẻ tuổi nhất lịch sử thành phố Mây."

"Chuyện vặt," Lý Phong ngả người về lại ghế, "toàn bị bức bách mà thành."

"Nếu bây giờ thả Hình Tất ra tìm người thì cũng có khác những gì anh vừa bảo đâu?" Cục trưởng Trương đã hơi nghiêng người ra cửa. Ngoài cửa có điện thoại đường dây nóng, nhưng lời ông nói vẫn cứng rắn như vậy.

"Hình Tất không bị người khác trông thấy đâu, quay được lại càng khó," Lý Phong trả lời đơn giản, "khác là khác ở tốc độ và tỉ lệ trúng đích."

Cục trưởng Trương im lặng bước ra ngoài.

"Vụ này mà gặp bất cứ vấn đề gì thì ba chúng ta cùng đi đời." Viện trưởng Ngô nói.

"Nên bây giờ áp lực dồn hết vào ông đấy," Lý Phong nói, "không thể để xảy ra sự cố, đảm bảo hắn chỉ là một công cụ không hề có suy nghĩ trong vòng một tiếng đồng hồ - công cụ đem Khưu Thời về."

"Áp lực của tôi và lão Trương đều khá lớn," Viện trưởng Ngô đứng dậy, "còn anh, anh có áp lực gì không?"

"Tôi không," Lý Phong nói, "đến chết tôi còn có hai ông theo cùng thì lấy đâu ra áp lực."

Viện trưởng Ngô cười lắc đầu, cầm điện thoại bên tay lên: "Gửi một đội sang đây, bảo mật cấp độ đỏ."

"Không chờ xem Tướng quân có duyệt không à?" Lý Phong hỏi.

"Lão Trương bị anh ép đến nỗi chẳng còn đường lui rồi," Viện trưởng Ngô nói, "ông ta buộc phải khiến Tướng quân duyệt."

Lý Phong im lặng cười cười, trong lúc Viện trưởng Ngô chuẩn bị, y cúi đầu nhìn đôi tay đang run bần bật của mình.

Y hít sâu một hơi, nhắm mắt chầm chậm thở ra rồi đứng dậy đi từ từ đến trước lồng kính.

Hình Tất trong lồng đang ngồi cúi đầu, y đã nán lại đây mấy tiếng đồng hồ, Hình Tất chào họ xong vẫn luôn trong trạng thái ấy.

Lý Phong nghĩ nếu mình bị kiềm hãm ở đây bao nhiêu năm như thế thì một khi được thả ra, việc đầu tiên y sẽ làm là giết sạch tất cả mọi người trong này, tuyệt đối sẽ không để bị khống chế 100%.

Nhưng đấy là suy nghĩ của y - một con người, Hình Tất không phải là người.

Vậy tại sao lại khó khống chế đến thế?

Mái đầu luôn cúi của Hình Tất chầm chậm ngước lên, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía Lý Phong.

"Lão Ngô," Lý Phong nhìn vào mắt hắn, nói thật thì từ ánh mắt đến giọng điệu của Hình Tất đều không có sát khí, khác hẳn với cảm giác áp bức mãnh liệt mà y cảm nhận được, "hắn có nghe thấy chúng ta nói gì không?"

"Không," Viện trưởng Ngô bảo, "không nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy bên ngoài."

"Thật à?" Lý Phong hỏi.

"Tiềm vệ là người máy sinh hoá chứ không phải người ngoài hành tinh, không có dị năng." Viện trưởng Ngô nói, "Đừng quên ban đầu chính loài người đã tạo ra họ."

"Thế làm sao hắn biết ngoài này đang là buổi tối," Lý Phong hỏi, "rồi làm sao biết ngoài này không chỉ có mỗi ông?"

"Họ phán đoán thời gian rất chính xác, có nhốt thêm một trăm năm nữa thì hắn vẫn phân biệt nổi ngày và đêm, thậm chí biết được bây giờ là mấy giờ mấy phút," Viện trưởng Ngô nói, "về phần tại sao biết chúng ta không đi một mình, chỉ có thể trả lời là do anh đánh giá thấp IQ của hắn rồi."

Một tiềm vệ biết rõ mình bị nhốt ở đây bao lâu và chính xác đến tận mấy giờ mấy phút... Chắc cũng chỉ có tiềm vệ mới chịu nổi nỗi khổ này.

"Tôi đi xử lý chuyện ở quán rượu," Lý Phong xoay lại, "công nhân dọn xác vẫn đang chờ tin tôi, không trấn an một lúc chỉ e hỏng việc."

"Ừ." Viện trưởng Ngô gật đầu, "Cái tên... Khưu Thời kia."

"Hả?" Lý Phong nhìn ông.

"Không chết là được chứ gì?" Viện trưởng Ngô hỏi, "Nếu nhanh hết sức thì chưa chắc có thể đảm bảo cậu ta không bị thương."

Khưu Thời rất thông minh, anh đã để thú cưng mở mã nguồn, qua đoạn video họ nhận được thì có thể thấy người máy sinh hoá cấp 3 không giết được anh ngay, Khưu Thời thậm chí có thể phản công.

"Không chết là được," Lý Phong nói, "cậu ta đánh đấm giỏi đấy."

"Anh nói tôi nghe," Triệu Lữ chặn ngay trước mặt, trên đùi và eo vắt bảy tám khẩu súng hệt tay buôn, "hiện thời, bây giờ, ngay giây phút tôi đang nói chuyện với anh, Khưu Thời vẫn còn sống chứ?"

"Còn," Lý Phong nhìn quanh, với cái kiểu chẳng màng gì sất của tay Triệu Lữ này thì lựa chọn gặp mặt ở hang vứt xác là chính xác, y chêm thêm một câu, "thú cưng của cậu ta vẫn luôn bám sát, vẫn còn tín hiệu sống."

"Bọn tôi..." Triệu Lữ sờ súng.

"Đừng," Lý Phong trỏ ngay bàn tay sờ súng của hắn, "đừng làm bất kì điều gì hay đi bất cứ đâu, cứ ở yên đấy, tôi đã bảo đưa cậu ta trở về thì chắc chắn sẽ giữ lời, đừng gây thêm phiền phức cho tôi."

"Được," Triệu Lữ nghiến răng đồng ý, "nể mặt quan lớn như anh đích thân đến đây."

"Bảo Tiêu Lỗi đấy là chuyện riêng của quán rượu Đá Lớn," Lý Phong nói, "Khưu Thời bị bắt về điều tra."

"Rõ rồi."

Một khi con người bị đe doạ thì hiệu suất hành động sẽ cực kì cao, chẳng hay Cục trưởng Trương dùng cách gì mà chỉ tốn mười lăm phút đã khiến Tướng quân phải duyệt yêu cầu tạm thời sử dụng Hình Tất.

Viện trưởng Ngô thì sử dụng biện pháp trực tiếp nhất: Khoá lại tất cả ký ức một tiếng trước của Hình Tất, cưỡng chế chấp hành một mệnh lệnh duy nhất là truy tìm và mang mục tiêu Khưu Thời về trong vòng bốn mươi phút, đảm bảo mục tiêu còn dấu hiệu sống là được, nhiệm vụ thất bại cũng phải về đích trong thời gian quy định.

Phương thức thô bạo này tối thiểu sẽ cấu thành tổn thương cho tiềm vệ từ cấp 2 trở xuống, ý thức của chính người máy sinh hoá có thể phá vỡ trói buộc, kế hoạch khống chế Hình Tất vẫn chưa hoàn tất hẳn. Thế nên bất kể kế hoạch thành công hay thất bại, nếu hắn không trở về trong thời gian quy định dẫu lý do là gì...

Thời gian chính xác đến từng phút.

Chừng Lý Phong đến điểm xuất phát, nhân viên của Cục Phòng thủ Đô thị đã xong công tác phong toả, trông y hệt một cuộc thanh tra an ninh trọng điểm bình thường.

Thường thì sẽ không có ai đến khu vực này, nạn dân không vào nổi, cư dân ngoại thành cũng không tới làm gì.

Tín hiệu của Khưu Thời xuất hiện ở rừng cây phía đông đường hầm, bởi cấp bậc của người máy sinh hoá bắt anh đi không cao nên có thể bị hệ thống phòng ngự dày đặc trong rừng thành phố Mây giữ chân lâu hơn.

Có điều Khưu Thời đã thiết lập chế độ theo dõi từ xa để ngừa thú cưng bị phát hiện, vào rừng rồi không quay được anh và người máy sinh hoá kia nữa.

Một chiếc xe tải đen cỡ lớn không hề có kí hiệu gì được ba chiếc xe của Cục Phòng thủ Đô thị vây lại, cửa xe mở ra, Lý Phong nhìn thấy đủ các loại thiết bị loé sáng sắp hàng và Hình Tất mặc đồng phục của Cục Phòng thủ Đô thị bên trong.

Trạng thái của một Hình Tất đã rời lồng cách ly và thay quần áo mới vẫn giống hệt như khi còn trong lồng, như không có cảm giác gì về hết thảy động tĩnh xung quanh.

"Xác nhận nội dung nhiệm vụ." Một nhân viên phòng thí nghiệm đứng trước mặt hắn.



"Mang mục tiêu về trong vòng bốn mươi phút, bảo đảm dấu hiệu sống của mục tiêu," Hình Tất lên tiếng, "nếu nhiệm vụ thất bại, trở về trong vòng bốn mươi phút."

"Kiểm tra vị trí mục tiêu." Viện trưởng Ngô đứng bên bảo.

Nhân viên xem toạ độ trên cổ tay Hình Tất: "Hoàn tất kiểm tra."

Viện trưởng Ngô ngoảnh lại nhìn thoáng qua Cục trưởng Trương ngồi trong chiếc xe bên cạnh.

"Xuất phát đi." Mặt mày Cục trưởng Trương nặng trịch.

"Xuất phát."

Hình Tất xuống xe, lúc tất cả đều đang chờ hắn xuất phát thì hắn chợt ngửa đầu nhìn trời.

Lý Phong nhanh chóng nhìn sang Viện trưởng Ngô, Viện trưởng Ngô rõ ràng cũng không xác định được đấy có phải là phản ứng bình thường không, ông chỉ trao đổi ánh mắt chẳng hề chứa thông tin gì với y.

Song không để họ phải nghĩ nhiều, Hình Tất đã nhảy xuống vách núi, vạch một đường cong giữa không trung rồi giấu mình vào rừng, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Chừng Khưu Thời tỉnh lại đã phát hiện mình bị nhét vào một cái rương, cái chữ "nhét" này chẳng lố tẹo nào, anh mà nhỉnh hơn 2cm thì cái rương này sẽ không chứa nổi.

Cuộn lại thành một cục, chẳng bộ phận nào nhúc nhích được ngoài ngũ quan.

Kẻ bắt anh là người máy sinh hoá, anh không xác định được đấy có phải là tiềm vệ hay không, bởi nói thật thì sức chiến đấu của đối phương không quá mạnh, và anh không đoán ra được gì khác ngoài điều đấy.

Anh thậm chí không dám đoán xem Lý Phong nhận được tin rồi có đến cứu mình không.

Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là nghe ngóng động tĩnh bên ngoài và tính toán thời gian.

Nhưng ngoài kia không có tiếng nói chuyện, Khưu Thời chỉ biết có lẽ mình đang ở trong rừng, kẻ kéo mình đi đã bị lưới phòng hộ tấn công hai lần và chiếc rương cứ va tới đập lui giữa đá tảng và bùn đất. Anh không tính nổi thì giờ, váng đầu khó thở.

Nhưng có lẽ chẳng được bao lâu, kẻ kéo rương chợt buông tay.

Sau đó là hai tiếng động nặng trịch như có vật gì nện vào cây.

Có người đến rồi.

Lý Phong rốt cuộc cũng nhân văn được một lần!

"Mở rương ra!" Khưu Thời quát lên.

Để đảm bảo giọng mình vọng khỏi rương và người ta nghe được, anh cố gắng hít sâu một hơi toan hô thêm lần nữa thì rương được mở mạnh ra, Khưu Thời thậm chí trông thấy cả chiếc khoá bị kéo bay khỏi rương.

Sau đó có một bàn tay lướt qua mắt anh, ấn vào bên cổ.

"Còn sống đây!" Khưu Thời vật vã lăn ra ngoài, tiện tay rút con dao giấu trong ủng ra rồi mới ngoảnh lại quét mắt nhìn một lượt.

Một người tầm vóc xêm xêm mình mặc đồng phục trắng của Cục Phòng thủ Đô thị đang đứng đưa lưng về phía anh.

Tay không tấc sắt.

Tới nộp mạng hả!

Kẻ thù của Lý Phong hay gì.

Khưu Thời không biết lưng mình bị thương ở đâu mà bây giờ cực kì đau, nhưng anh vẫn bật dậy chuẩn bị thử hợp tác vật lộn một trận với người này.

Nhưng khi thấy rõ quanh đấy có đến năm tên người máy mặc áo đen, anh đã đổi ý.

"Đánh cái rắm," Anh xoay lưng co giò chuồn ngay, "chạy đi!"

Một tên áo đen lao tới chặn ngay trước mặt anh.

Khưu Thời chẳng thèm suy nghĩ đã nhảy vọt lên đạp thẳng vào kẻ nọ theo quán tính.

Nhưng một bóng trắng đã đồng thời vòng ra sau lưng áo đen và vung tay chặt một phát vào gáy gã.

Áo đen như bị thứ gì đấy xách lên rồi bay thẳng đến chân Khưu Thời, sau đó đâm sầm vào anh.

Lực đẩy mạnh hơn tưởng tượng của Khưu Thời khiến anh bị gã áo đen đè ngay xuống đất.

Chừng nặng nề ngã xuống, Khưu Thời cảm nhận được cơn đau dội đến từ lồng ngực, thậm chí nghe thấy tiếng rắc.

Hình như anh gãy xương sườn rồi.

Mẹ kiếp... sức gì trâu thế.

Anh đau đớn xoay mặt sang thì thấy gần đấy có thêm hai gã áo đen sõng soài, đã bất động hệt tên đang đè trên người mình.

Khưu Thời sực vỡ lẽ, đấy chắc là hai tên bị nện vào cây lúc đầu.

Mỗi đòn một tên.

Người này không phải là nhân viên Cục Phòng thủ Đô thị.

Hắn là tiềm vệ.

Thành phố Mây thực sự có tiềm vệ.

Anh nghiến răng chịu cơn đau dữ dội từ ngực và lưng đẩy tên áo đen ra, để nhìn cho rõ hình dáng của gã tiềm vệ này.

Mới chống được nửa người dậy lại có một tên áo đen bay sang đâm sầm vào anh.

"Cái..." Khưu Thời chỉ thấy tầm nhìn tối sụp, suýt không thở nổi.

"Đừng chạy." Người nọ nói.

"Anh tên..." Lửa giận của Khưu Thời xộc thẳng lên đầu, lần đầu tiên anh thấy có kẻ ngăn người khác chạy trốn bằng cách này, "Anh có tên không?"

"Hình Tất." Bấy giờ Hình Tất đã kết thúc cuộc chiến và đi đến trước mặt anh, đưa mũi chân nhấc tên đang đè trên người anh ra.

"Hình Tất," Khưu Thời lặp lại một lần, khép mắt hít sâu một hơi rồi nghiến răng mắng một câu, "đệt cụ nhà anh."

Hình Tất chẳng phản ứng gì với câu này, biểu cảm cũng không hề thay đổi. Hắn chỉ giẫm lên gáy của tên biến dị bên cạnh, rồi Khưu Thời nghe thấy tiếng thứ gì đấy vỡ vụn.

Sau đó Hình Tất khom xuống nắm cổ tay anh, đồng thời ấn bên cổ anh lần nữa.

"Chưa chết!" Khưu Thời bực mình, không màng cơn đau tột độ nơi lồng ngực để cũng nhấc tay ấn vào bên cổ Hình Tất.

... Không có mạch đập.

Đương nhiên, người máy sinh hoá làm gì có mạch đập.

Hình Tất nhìn anh.

Khưu Thời rút tay về nằm thẳng, bấy giờ anh mới nhận ra trước ngực và sau lưng mình đau đến mức gần như thở không ra hơi: "Rồi sao mà đi đây? Tôi vốn đi được mà bị anh nện hỏng mất rồi."

Hình Tất ngoảnh lại liếc cái rương trước đấy.

"Đừng có mơ." Khưu Thời nói.

Không để anh nói gì thêm, Hình Tất đã xách cổ áo túm anh dậy.

Trước khi đau tới nỗi ngất đi, Khưu Thời thậm chí không kịp mắng thêm chữ nào nữa.

-

Vu Triết: Tất ơi cụ nhét anh Thời về rương rồi phải không...

Kéo *một phút tắt đèn*: "Rồi sao mà đi đây? Tôi vốn đi được mà bị anh nện hỏng mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chốn Đào Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook