Chốn Đào Nguyên

Chương 12: Lịch sử

Vu Triết

26/10/2023

"Sau này lễ phép với ông cố nhà anh một chút." Khưu Thời nói.

***

Đây là lần thứ hai Khưu Thời được trải nghiệm cuộc sống như ở một thế giới khác của nội thành.

Căn phòng anh được cấp cho để nghỉ ngơi sạch sẽ ngăn nắp, giường rất mềm, phòng rất sáng vì trên bàn, góc tường lẫn trần nhà lắp đầy đèn, trên tường thậm chí treo vài bức tranh.

Trong phòng có luôn phòng tắm, đây là điều cực kì tuyệt vời với một công nhân dọn xác phải tắm suối nước nóng kế hang vứt xác, ba người một tổ luân phiên canh gác như anh.

Nhưng Khưu Thời không vào tắm, giờ anh chẳng tin được gì ở nội thành, càng không muốn tiếp xúc với cách sống này quá nhiều.

Anh dạo một vòng quanh phòng rồi tựa đầu giường, trên bàn nhỏ kế bên thế mà có cả thú cưng.

Anh ném nhẹ thú cưng, thú cưng nháy đèn.

"Liên lạc với..." Anh muốn thử xem thứ này có liên lạc được với bên ngoài không, toan báo tên đội trưởng Tiêu Lỗi của Sở An sinh Xã hội thì bị thú cưng ngắt lời.

"Anh không có quyền hạn liên lạc với bên ngoài."

"Vậy cụ cút hộ." Khưu Thời đặt thú cưng về bàn, xoay sang kéo cửa phòng.

Ngoài cửa là hai binh sĩ mặc nguyên đồng phục bảo hộ cầm súng đứng trực.

"Vất vả rồi." Khưu Thời đóng cửa lại.

Thời gian trôi cực kì chậm, Khưu Thời nằm trở lại giường. Anh định đánh một giấc nhưng lượng thông tin dày đặc của nhiệm vụ lần này khiến não luôn trong trạng thái hưng phấn, cứ khép mắt là thấy người máy sinh hoá đang chuyển động, rừng cây màu đen, bọc nấm thịt người đen đúa và cả nụ cười khi bước vào rương của Hình Tất...

Anh đành trợn mắt chờ cho hết thời gian nghỉ ngơi.

Chừng Viện trưởng Ngô dắt tổ kĩ thuật vào phòng, mắt anh đã hơi mỏi.

"Bây giờ sẽ đưa cậu đi làm kiểm tra tổng quát," Viện trưởng Ngô nói, "đừng lo, không hề tổn hại sức khoẻ."

Khưu Thời đứng dậy rời phòng cùng họ, lúc rẽ ngoặt hành lang mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện lần trước, căn phòng vừa nãy là căn phòng duy nhất ở cuối hành lang.

Ngoài nhóm họ thì cả tầng hầu như không còn ai khác.

Khưu Thời thay đồng phục bệnh viện bước vào phòng kiểm tra, kiểm tra kiểu này khá giống với nghỉ ngơi, anh nằm ra đấy để các loại máy móc xung quanh quét qua quét lại trên cơ thể, chỉ khác ở chỗ cuối cùng phải rút vài ống máu.

"Cậu không bị cảm nhiễm, có thể thả..." Viện trưởng Ngô đi vào phòng thay đồ, mới nói được một nửa đã ngớ người, "Sao chưa thay quần áo nữa?"

Khưu Thời ngồi ghế chỉ mặc quần lót, trước mặt là một bộ đồng phục tác chiến chuẩn bị để tí nữa anh đi họp.

"Đồ của tôi đâu?" Khưu Thời hỏi.

"Hôm nay cậu phải mặc bộ này," Viện trưởng Ngô là kĩ thuật viên nên không ăn nói loè loẹt, "thay vào là xong, cậu đừng mặc đồ mình..."

"Tại sao?" Khưu Thời hỏi chẳng hề khách sáo.

"Vì ý nghĩa khác nhau." Lý Phong bước vào cửa.

"Khác cái gì," Khưu Thời nói, "nghĩ tôi mặc bộ đồ tác chiến này vào là thành người của các anh hả?"

"Người của họ, của họ." Lý Phong sửa lại.

"Mặc bộ đồ tác chiến này vào là thành người của họ hả?" Khưu Thời lặp lại.

"Không phải thế," Lý Phong đáp, "với họ thì bộ đồ này đại diện cho sự phục tùng, họ chỉ không muốn nhìn thấy công nhân dọn xác."

Chúng ta không thuộc biên chế của thành phố Mây.

Khưu Thời nhớ lại lời mình dặn Triệu Lữ trước khi đi.

"Thay vào," Lý Phong hất đầu với nhóm Viện trưởng Ngô để ông dắt tổ ra ngoài, y ngoảnh lại nói nhỏ trong lúc theo ra, "đừng hơn thua mấy chuyện vặt này, học hỏi Hình Tất đi."

"Hả?" Khưu Thời nhìn y.

Lý Phong không nói gì nữa, bước ra khép cửa lại.

"Cuộc họp này do tôi chủ trì," Thượng tá Từ ngồi vào đầu kia bàn tròn, sau lưng là một tấm bảng trắng đơn giản, "chủ yếu là tóm tắt toàn bộ quá trình của nhiệm vụ lần này, chỉnh sửa lại phần mất liên lạc, tổng kết phân tích nội dung nhiệm vụ và một số nghi vấn..."

Thượng tá Từ nhìn một vòng người ngồi bên bàn: "Các vị đều là nhân viên tham gia trực tiếp vào nhiệm vụ, đề nghị nghiêm túc chấp hành công tác bảo mật..."

"Cậu không hiểu gì thì cứ hỏi tôi," Lý Phong ngồi kế bên Khưu Thời, nhỏ giọng dặn dò, "phát ngôn cẩn thận."

"Ờ." Khưu Thời đáp, quan sát Hình Tất cũng trong bộ đồng phục tác chiến đối diện mình đang nhìn Thượng tá Từ bằng ánh mắt thản nhiên đến độ lạnh nhạt.

"Mấy người ngồi đây thuộc Bộ Tác chiến của Tướng quân, số ngồi kế Hình Tất thuộc Bộ Khẩn cấp của công ty – bộ phận dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của ngài Long." Lý Phong khẽ giới thiệu sơ cho anh.

"Châu đầu ghé tai thế này không bị Thượng tá Từ đuổi khỏi hạng mục à?" Khưu Thời cũng nhỏ giọng bảo, "Khỏi chừa đường sống cho anh nữa hả?"

"Tôi đã xin phép riêng rồi," Lý Phong nói, "cô ta cũng chả muốn cậu tự tin khoe cá tính trong cuộc họp này đâu."

Ngoài số nhân viên có mặt lúc ra quân thì còn đôi ba người khác tham dự cuộc họp, Thượng tá Từ giới thiệu sơ qua chiến dịch lần này với họ.

Hai năm trước nội thành từng xảy ra một vụ người máy sinh hoá đột nhập, nhưng lại tuyên bố đấy chỉ là sự kiện nạn dân tấn công vào lỗ hổng trong hệ thống phòng vệ. Sau sự kiện này, ngài Long và Tướng quân quyết định sử dụng lại số tiềm vệ vẫn luôn bị niêm phong để bảo đảm an toàn cho nội thành...

"Xạo đúng không," Khưu Thời khẽ hỏi Lý Phong, "bộ trước đấy chưa từng dùng hả."

"Là tiềm vệ cấp một," Lý Phong bảo, "nghệ thuật dùng từ."

"Cho đến khi Sào Huyệt cỡ nhỏ bắt đầu xuất hiện bên ngoài thành phố Mây..." Thượng tá Từ nói.

Theo lời của Thượng tá Từ thì vào hai trăm năm trước, bởi môi trường sống ngày càng tồi tệ mà dân số sụt giảm nghiêm trọng, loài người chế tạo ra người máy sinh hoá giúp đỡ sinh hoạt và sản xuất, người máy và loài người duy trì mối quan hệ bạn bè trong một khoảng thời gian rất dài.

Đến khi người cảm nhiễm xuất hiện.

Loại nấm đáng sợ mà loài người không thể kháng lại lại miễn nhiễm với người máy sinh hoá, sau giai đoạn khủng hoảng đầy hỗn loạn ban đầu, loài người bắt đầu xử lý các khu vực cảm nhiễm dưới sự giúp đỡ của người máy, song trong quá trình này đôi bên bắt đầu nảy sinh bất đồng, cuối cùng không dàn xếp nổi dẫn đến chiến tranh...

"Bất đồng gì?" Khưu Thời hỏi.

"Bất đồng về mức độ xử lý, ví như có nên xử lý theo cách chủ động ngăn ngừa hay không. Công tác xử lý đều do người máy sinh hoá đảm nhiệm," Lý Phong nói, "nhưng với người máy sinh hoá, xử lý loài người khoẻ mạnh ở khu vực cảm nhiễm là trái với nguyên tắc."

Khưu Thời cau mày.

"Nội bộ loài người cũng có chia rẽ," Lý Phong bảo, "đương nhiên, không chia rẽ thì đâu còn là người, có người nghĩ loài người nên thử chung sống."

"Hả?" Khưu Thời ngây ra, đám người cảm nhiễm bị anh xử lý thoáng hiện lên trước mắt, "Đấy đâu còn là người nữa mà đòi chung sống?"

"Họ cho rằng những kẻ không có tư duy lẫn cảm xúc của con người đều không phải là người và nên bị tiêu diệt," Lý Phong đáp, "thế người máy sinh hoá thì sao? Đại đa số người máy sinh hoá cũng không có tư duy lẫn cảm xúc của con người... nhưng lại được xem là 'bạn' mà..."

Khưu Thời im lặng.

Hỗn loạn bắt đầu từ đấy. Có người cho rằng người máy sinh hoá miễn nhiễm, cuối cùng sẽ thay thế loài người; cũng có người nghĩ nếu xem đấy là tiêu chí để phân loại, thì phần lớn người máy sinh hoá mãi mãi không phải là người, chúng chỉ là thứ phi nhân loại có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào như bọn cảm nhiễm... Nhưng cảm xúc của người máy sinh hoá lại đơn giản và cao thượng hơn con người nhiều...

Kết quả cuối cùng chính là một số người máy sinh hoá cấp một bắt đầu "thức tỉnh", nhận ra chung quy mình không phải là bạn của loài người. Thế là chúng lựa chọn phản bội, chúng muốn thế chỗ loài người.

Và loài người buộc phải giương đao nhắm vào những người bạn cũ của mình.

"Đây là chuyện đã xảy ra hồi ấy à?" Khưu Thời hỏi.

"Đây là lịch sử mà loài người chép lại, mấy cái khác đâu quan trọng nữa," Lý Phong nói, "loài người không cần 'bạn' mà chỉ muốn liên tục đối đầu với 'kẻ địch', ai phải sống ở thế giới tàn khốc như vậy đều rất đáng thương."

Khưu Thời nhìn sang Hình Tất, mấy cái thuyết lịch sử này lan man và không hề chi tiết nên nghe cứ như truyền thuyết vậy, với rất nhiều người thì từ lâu đã không còn cái gọi là chân tướng nữa, nhưng Hình Tất sẽ cảm thấy thế nào đây?



Anh ta có từng trải qua giai đoạn ấy không?

Và còn nhớ chứ?

"Cũng chính lúc Sào Huyệt bắt đầu xuất hiện ở khu vực gần thành phố Mây," Thượng tá Từ nói, "chúng tôi mới phát hiện người máy sinh hoá có thể cộng sinh với cảm nhiễm, khác với người cảm nhiễm, khả năng tư duy và hành động của người máy cộng sinh không hề bị ảnh hưởng, vậy nên làm rõ mối quan hệ giữa Sào Huyệt và người máy cộng sinh cũng là một trong những nhiệm vụ quan trọng trong chiến dịch lần này của chúng tôi."

Khưu Thời vẫn đang nhìn Hình Tất, Hình Tất thì không hề liếc về phía anh, chỉ xoay nghiêng nghiêm túc lắng nghe phần thuyết trình của Thượng tá Từ.

"Chiến dịch lần này xếp vào loại khẩn cấp là vì Sào Huyệt đang mở rộng," Thượng tá Từ nói, "ngoài ra còn do phía ta đã mất liên lạc với hai thị trấn Rừng Đông và Sông Hưng gần mình nhất, chúng tôi có đủ cơ sở để nghi ngờ rằng bên ấy đã thất thủ, thưa quý vị, tôi có thể tuyên bố một cách không hề thổi phồng rằng một cuộc chiến nữa đã đang đến gần..."

... Thì ra hai nơi ít ai nhắc đến này không phải đồ giả mà thành phố Mây chế ra để phông bạt rằng loài người vẫn còn đồng minh.

Khưu Thời hiếm khi suy nghĩ quá nhiều, thế giới mà anh đang sinh sống dường như cũng chẳng có gì để mà suy nghĩ. Song chuyến này vừa nghe Thượng tá Từ phát biểu vừa nghe bổ sung từ Lý Phong, anh bắt đầu buồn ngủ vì não xoay quá nhanh.

Tận khi bị Lý Phong kế bên chọt cho hai cái, anh mới nhận ra mình đã thiếp đi, và Thượng tá Từ ngồi đối diện đang nhìn thẳng vào mình.

"Hỏi cậu tình hình nhiệm vụ trong lúc mất liên lạc," Lý Phong nói, "có bổ sung gì không."

"Không." Khưu Thời thấy trên bảng trắng sau lưng Thượng tá Từ đang chiếu video ghi lại nhiệm vụ của mình, chắc là đã xem qua rồi.

"Nên những vấn đề căn bản có thể khẳng định ngay bây giờ chính là," Bộ trưởng Lưu của Bộ Quản lý Khẩn cấp gõ nhẹ tay xuống bàn và nhìn Viện trưởng Ngô, "trước tiên phải rút hết công nhân sửa tường về vì đấy là chất dinh dưỡng của Sào Huyệt, phải vậy không?"

"Phải." Viện trưởng Ngô gật đầu, "Xét tình trạng sọ người thì thấy họ bị hấp thụ từng chút một và càng gần trung tâm thì lớp nấm càng dày lên rõ rệt, bên dưới hẳn toàn là... xác người."

"Nhưng theo thống kê của Sở An sinh Xã hội, số lượng xác chết vượt quá số người mất tích," Cục trưởng Trương nói, "chắc vẫn còn nguồn cung khác, phải tiến hành điều tra thêm để xem có phải người máy sinh hoá đang cung cấp mồi không."

"Sào Huyệt số một xuất hiện hiện tượng suy tàn, lý do là gì?" Bộ trưởng Lưu chắp bút tốc ký vào quyển sổ tay đặt trước mặt mình.

Viện trưởng Ngô liếc nhìn Hình Tất.

"Vì người máy cộng sinh tồn tại nên mới xuất hiện Sào Huyệt." Hình Tất nói, "Người máy cộng sinh biến mất thì Sào Huyệt cũng suy tàn phân giải theo."

"Phân giải?" Có người cất tiếng hỏi.

"Trở về kích cỡ vốn có của nó." Hình Tất bảo.

"Anh là tiềm vệ cấp một đời thứ mấy?" Bộ Tác chiến hỏi.

"Đời thứ hai." Hình Tất trả lời.

"Vậy anh... từng trải qua thời kì đầu cảm nhiễm."

"Đúng," Hình Tất nói, "tôi có một phần kí ức liên quan đến cảm nhiễm."

"Chỉ có phần liên quan đến nấm thôi," Viện trưởng Ngô bổ sung như đang nhấn mạnh tính chịu khống chế của Hình Tất, "ngoài phần kí ức lưu trữ được khởi động lần này, chúng tôi hiện chưa có khả năng khôi phục những kí ức đã niêm phong trước đấy."

"Đời thứ hai là bao nhiêu năm trước?" Khưu Thời khẽ hỏi Lý Phong.

"Chắc hơn trăm năm." Lý Phong nói.

"Sau này lễ phép với ông cố nhà anh một chút." Khưu Thời nói.

Lý Phong liếc anh.

"Anh ta có bị gỉ không?" Khưu Thời hỏi.

Lý Phong im lặng.

"Anh ta có phải tra dầu bôi trơn vào khớp không?" Khưu Thời hỏi nữa.

Lý Phong im lặng.

"Anh ta có linh kiện dự phòng không?" Khưu Thời hỏi tiếp.

"Không gỉ, không tra, không cần," Lý Phong nhìn anh, "ý cậu là gì?"

"Thí nghiệm cộng sinh có đảo ngược được tiến trình không?" Khưu Thời ngoảnh nhìn y, "Anh thấy người máy cộng sinh mà bọn tôi mang về rồi nhỉ?"

"Ờ." Lý Phong nhìn những người đang thảo luận bên bàn.

"Hình Tất là tiềm vệ cấp một duy nhất trong tầm khống chế," Khưu Thời nhỏ giọng, "nhưng không phải là tiềm vệ cấp một duy nhất, bọn họ muốn khởi động thêm những tiềm vệ khác đúng không?"

"Tôi nhỡ miệng câu nào à?" Lý Phong hỏi.

"Thượng tá Từ nhỡ miệng đấy." Khưu Thời nói.

Nhưng có nhỡ miệng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, bởi mục đích của thí nghiệm cộng sinh chính là đây.

"Tướng quân hi vọng chúng ta có thể sở hữu một đội quân đối đầu với hiểm nguy, chỉ có Hình Tất và Khưu Thời là không đủ," Thượng tá Từ nói, "chúng ta cần lực lượng đông đảo hơn, độ phục tùng cao hơn và sức chiến đấu mạnh mẽ hơn..."

Câu này rõ ràng nhắm vào Khưu Thời, anh liếc Lý Phong thì thấy ánh mắt y thấp thoáng một dòng chữ: Cảm ơn cậu đã không mở mồm cãi cô ta.

"Người khống chế phải chọn trong số binh sĩ đã qua đào tạo của chúng ta mới hợp lý và đạt được hiệu suất cao hơn..."

Khưu Thời không kềm nổi phải liếc sang Hình Tất.

Hình Tất đang nhìn anh, lúc Thượng tá Từ nói câu ấy, Hình Tất cười cười.

Khưu Thời không biết sao hắn lại cười nổi, quả thực có thể xem cảm xúc ổn định là ưu điểm lớn nhất của người máy sinh hoá, đúng là phi nhân loại mà.

"Hiện thời chỉ có Khưu Thời là miễn nhiễm," Bộ trưởng Lưu nói, "binh sĩ của chúng ta phải phối hợp thế nào đây?"

"Thí nghiệm cộng sinh trên Hình Tất đã bắt đầu," Viện trưởng Ngô nói, "hắn cảm nhiễm rồi..."

Câu này vừa thốt lên, hiện trường tức thì hỗn loạn.

"Mong mọi người bình tĩnh, bình tĩnh," Viện trưởng Ngô vội vàng đứng dậy, "cảm nhiễm chỉ tồn tại trong cơ thể Hình Tất và vết thương đã được vá lại, chỉ cần người tiếp xúc với hắn không bị thương thì nguy cơ bị nhiễm là không."

Thượng tá Từ ra hiệu cho ông nói tiếp.

"Quá trình cụ thể thì tôi không tiện tiết lộ," Viện trưởng Ngô nói, "nhưng có thể hiểu đại khái là, người máy cộng sinh lợi dụng mối liên hệ giữa quần thể nấm để cảm nhận và khống chế, nếu đúng hướng thì một tiềm vệ cấp một có thể tiến hành khống chế nhiều tiềm vệ cấp thấp hơn, binh sĩ của chúng ta chỉ cần tiêm thuốc ức chế liều ngắn là có thể xác lập quan hệ cộng sự và hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định..."

"Khủng hoảng chưa?" Lý Phong ghé tai Khưu Thời hỏi nhỏ.

"Sản xuất được thuốc ức chế rồi à?" Khưu Thời nhìn Viện trưởng Ngô và hỏi.

"Đang trong giai đoạn cuối." Viện trưởng Ngô trả lời.

"Tạm thời thì chưa." Khưu Thời cũng ghé tai Lý Phong đáp khẽ.

Nhưng anh cũng biết cái sự "duy nhất" trước đấy là tấm bùa hộ thân của mình, còn bây giờ có thể sẽ trở thành mối nguy lớn nhất.

"Đồng thời, thí nghiệm cộng sinh có thể sẽ làm rõ nguyên nhân khiến số lượng đông đảo người máy sinh hoá xuất hiện bên ngoài thành phố Mây cho chúng ta," Viện trưởng Ngô nói, "lẫn việc người máy sinh hoá có thể sạc năng lượng qua hình thức cộng sinh, hoạt động với thời gian dài hơn thậm chí... không cần sạc lại hay không."

"Nếu đấy là thực tế thì," Cục trưởng Trương cau mày, "chúng ta sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến mà kẻ địch không biết mệt mỏi."

Cuộc họp rốt cục cũng đã kết thúc, Khưu Thời ngồi cùng Lý Phong trên xe của Viện Bảo tàng, nhìn ra ngoài cửa sổ mới biết phòng họp này nằm dưới toà thị chính thành phố.

"Sở An sinh Xã hội phá sản rồi hả," Khưu Thời nói, "trưng dụng cả xe của Viện Bảo tàng thế này."

"Bây giờ cứ hỏi những gì cậu đang thắc mắc," Lý Phong liếc nhìn Viện trưởng Ngô đang ngồi cùng tài xế ở hàng trên, "ông ấy không nghe được."

Khưu Thời liếc cái rương bên cạnh rồi búng khẽ hai cái lên mặt rương: "Vậy cộng sự của tôi thì sao, có nghe được không?"



Trong rương cũng vọng ra hai tiếng búng tay vào vách.

"Không, chỉ cảm nhận được tiếng rung thôi." Lý Phong nói.

"Tôi đến từ đâu?" Khưu Thời hỏi.

Lý Phong ngoảnh sang nhìn anh: "Chắc là nạn dân chạy từ một căn cứ nhỏ bị huỷ bởi người máy sinh hoá hoặc cảm nhiễm tới đây."

"Từ lúc mười mấy tuổi quen anh đến giờ," Khưu Thời nói, "chưa từng thấy anh quan tâm đến một đứa trẻ nạn dân chạy từ một căn cứ nhỏ bị huỷ bởi người máy sinh hoá hoặc cảm nhiễm tới đây nào khác."

Lý Phong thở dài.

"Chuyện này một khi tôi đã hỏi," Khưu Thời tựa lưng vào ghế xe, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, "thì hết lý do để mà giấu tiếp rồi."

"Ông cụ lầu hai chưa kể với cậu à?" Lý Phong hỏi.

"Ai?" Khưu Thời xoay mặt sang.

"Cậu được cụ ta dắt tới đây đấy, mới biết đi mà còn bị thương, đầu toàn máu," Lý Phong nói, "vứt ở cửa đường hầm."

"Giám đốc Lý?" Khưu Thời nhìn y chằm chằm, "Anh đừng chơi trò lấy người mất tích ra vẽ chuyện nhé."

"Giám đốc Sở tiền nhiệm kể vậy đấy," Lý Phong bảo, "lúc cậu được đưa đến đây thì tôi bao lớn đâu, lúc đó tôi mới mười mấy tuổi, còn đang đi học với lí tưởng làm lính tuần tra ở Cục Phòng thủ Đô thị kìa."

"Tôi chẳng nhớ gì cả." Khưu Thời nói, "Lúc tôi có kí ức thì đã sống một mình ở ngoại ô rồi."

"Ừ," Lý Phong gật gù, "dù gì cũng bị thương vào đầu."

Khưu Thời liếc y.

"Chỉ trần thuật sự thật thôi, không phải kháy cậu," Lý Phong nói, "tôi tiếp cận cậu là ý của Giám đốc Sở tiền nhiệm, lúc đó tôi không biết cậu đến từ đâu, càng chẳng hay cậu miễn nhiễm."

"Giám đốc Sở tiền nhiệm thì sao?" Khưu Thời hỏi.

"Mất lâu rồi." Lý Phong nói.

"Anh giết ông ta để thăng chức hả?" Khưu Thời bảo.

"Tôi là người như vậy à?" Lý Phong cau mày.

"Với tôi thì anh giống kiểu đấy lắm," Khưu Thời đáp, "còn ông cụ?"

"Không biết, không tìm thấy," Lý Phong nói, "tôi vẫn luôn tìm cụ ta nhưng không có tin tức gì."

"Người máy sinh hoá không giết cụ ta," Khưu Thời nói, "tại sao vậy?"

"Có lẽ cũng giống cậu," Lý Phong bảo, "thời buổi bây giờ mà sống được tới tuổi ấy thì khả năng cụ ta là người bình thường cực nhỏ."

"Giả sử," Khưu Thời chợt ngồi thẳng dậy, "cụ ta cũng như tôi, thì có phải trên đời vẫn có người giống tôi không? Vậy thì..."

"Vậy thì các cậu là hi vọng để loài người giải cứu thế giới hả?" Lý Phong bật cười, "Đừng ngây thơ nữa, các cậu chỉ có nước biến thành thuốc thôi."

Khưu Thời im lặng.

"Cậu cứ hi vọng thuốc ức chế công hiệu ngắn của lão Ngô thành công đi thì hơn, ít ra có thể chữa cháy trước mắt," Lý Phong nói, "không thì sớm muộn gì cậu cũng về kết cục ấy thôi."

"Đằng nào tôi cũng chẳng có kết hậu," Khưu Thời cười cười rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giám đốc Lý có thấy có lỗi với tôi không?"

"Không biết nữa," Lý Phong trầm mặc rất lâu, "hẳn là không."

Xe vẫn lái thẳng vào Viện Bảo tàng, đưa cả người và xe đến phòng thí nghiệm qua khoang vận chuyển.

"Khưu Thời," Viện trưởng Ngô xuống xe đón lấy đồng phục làm việc nhân viên đưa cho, vừa mặc vừa vòng sang cửa xe bên này, "hai hôm nay cậu không được về."

"Hả?" Khưu Thời nhìn ông.

"Thí nghiệm trên Hình Tất bắt đầu rồi, chúng tôi cần cậu làm một vài nhiệm vụ đơn giản cùng hắn, tiến hành trò chuyện như lúc cả hai thực thi nhiệm vụ trước đấy," Viện trưởng Ngô nói, "để tiện đối chiếu sai số thường ngày. Số liệu thường ngày của hắn trên cơ bản đều trong trạng thái ở cùng với cậu, nên cần cậu hỗ trợ."

Khưu Thời đã chẳng buồn lắm lời nữa, thậm chí cũng hết bực mình khó chịu luôn rồi, anh chỉ nhìn Lý Phong và bảo: "Tôi muốn liên lạc với Tiêu Lỗi."

"Giám đốc!" Gương mặt vô cùng kích động của Tiêu Lỗi hiện ra, "Có việc giao cho tôi rồi à?"

"Là tôi." Khưu Thời vẫy tay với cậu ta.

Phía Tiêu Lỗi thấy rõ hình ảnh thì chững lại một chút, rồi nhanh chóng bật dậy trong kích động: "Khưu Thời! Anh đấy à! Anh còn sống hả! Họ toàn bảo có lẽ anh đã chết rồi! Anh chờ tí để tôi đi gọi Triệu Lữ!"

Một đám anh em hôm nào cũng đinh ninh mình ngoẻo mất rồi.

Tiêu Lỗi vừa chạy ra hành lang công sự vừa ngoảnh mặt gào lên: "Ai cũng khoẻ hết!"

"Rốt cục tại sao anh lại vứt thằng ngu này tới chỗ tôi?" Khưu Thời không kềm nổi phải hỏi lại lần nữa.

"Chưa cân nhắc, nhưng cậu ta là người đáng tin cậy." Lý Phong nói.

Khưu Thời nhìn y, chắc có lẽ một ngày nào đó Tiêu Lỗi gặp bất trắc, Lý Phong cũng sẽ thốt lên câu "hẳn là không".

"Anh Thời!" Gương mặt của Triệu Lữ và Hồ Tiểu Lĩnh đồng thời chen vào màn hình.

"Đứng dậy em xem xem!" Hồ Tiểu Lĩnh nói, "Chân cẳng vẫn ổn chứ? Sao lại ngồi thế?"

Khưu Thời đứng dậy tặng kèm hai cú bật nhảy.

"Sếp Lý cũng ở đấy hả?" Triệu Lữ hỏi.

"Ờ," Khưu Thời nói, "muốn chửi thì chờ anh về đã hẵng, thêm hai hôm nữa thôi."

"Được." Triệu Lữ gật đầu.

"Hôm nay sao rồi?" Khưu Thời hỏi.

"Vẫn thế, cơ mà cả bọn ai cũng ngộp," Triệu Lữ nhỏ giọng, "ngoài kia toàn là lính, tụi em khỏi phải ra ngoài nên làm tổ trong công sự luôn."

"Tự tìm cái gì vui vui mà làm đi." Khưu Thời nói.

"Được loanh quanh ngoại thành không ạ?" Hồ Tiểu Lĩnh sán lại.

"Đi đi," Khưu Thời nói, "chỉ dặn đừng nhập bọn với đám lính chứ không cấm cửa mấy đứa."

"Tôi đi nữa." Tiêu Lỗi nói.

"Liên quan quái gì tới cậu?" Hồ Tiểu Lĩnh nói.

"Tôi mời." Tiêu Lỗi bảo.

"Tí nữa lên đường sẽ gọi cậu," Triệu Lữ đáp ngay, "chưa đến Đá Lớn sau khi khai trương lại nữa, vừa khéo vét được thêm hai chai, chờ anh Thời về rồi uống."

"Đi đi." Khưu Thời nói.

"Đừng bán mạng quá," Triệu Lữ đứng dậy, "em biết ắt hẳn đã xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng anh cũng nên tự áp dụng lời dặn của mình đi, chúng ta nằm ngoài biên chế thành phố Mây, hành xác làm gì, cùng lắm thì bọn em khăn gói đi cùng anh, trên đời đâu phải chỉ có mỗi thành phố Mây để sống."

"Ừ." Khưu Thời cười gật đầu.

-

Vu Triết: Chương này là "Cẩm nang về kiếp trước kiếp này của người máy sinh hoá và loài người" (bản loài người hiệu đính), mấy chỗ mơ hồ sau này sẽ được triển khai từ từ, tại nói hết một lèo thành cẩm nang thật thì chán lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chốn Đào Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook